Linh hồn phía trên cao của hắn, hiện giờ nó đã to và đậm màu hơn so với lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Ngay tại vị trí mi tâm một ngọn lửa màu đen liên tục bắn ra thu vào, ngọn lửa đen chạy quanh khắp linh hồn hắn.
“Âm ti khí mày đã hấp thu.” Hệ thống nhìn vào linh hồn hắn trầm ngâm.
“Nó có biến tao thành cương thi không đó ?” Hắn hốt hoảng la lên, lúc làm thì hắn không hề nghĩ đến điều này.
“Tao không biết, nhưng mà tình hình hiện tại mày rất ổn, dường như âm ti khí này đang biến thành sức mạnh của mày. Có lẽ mày là thằng đầu tiên dám làm liều như vậy.” Tên hệ thống vuốt cằm.
“Vậy sao, lúc đó tao chỉ nghĩ đến phải sửa chữa sai lầm gây ra.”
“Mày thử vận dụng Hợp Linh Quyết làm một đại vân chu kết hợp nó với vân lực của mày xem sao.” Hệ thống gợi ý.
“Được.” Hắn nhắm mắt tập trung, linh hồn phía trên tiến vào cơ thể hắn.
Một vòng vân chu bắt đầu từ Khí Hải Huyệt tiếp nhận phong linh lực, chạy đến Huyệt Bối Tâm Linh Thai tiếp nhận vân lực, sao đó theo kỳ kinh bát mạch di chuyển một vòng.
Ngay khi vân lực sắp hoàn thành một vòng, vừa đến mi tâm thì dị biến nảy sinh.
Ngọn lửa đen bao bọc vân lực, nó không đi theo lộ tuyến như vân lực mà tự đi ngược lại. Hắn cảm nhận ngọn lửa đi tới đâu thì tế bào cơ lạnh toát đến đó, các tế bào cơ thể co lại kịch liệt. Hắn cắn răng chịu đựng cơn lạnh thấu tận linh hồn và cơn đau thể xác. Nhưng khi vân lực di chuyển qua nơi mà ngọn lửa đen kia vừa qua thì lại có cảm giác mát mẻ sảng khoái tràn đầy hơn trước, các tế bào cơ thể mới được sinh ra.
Trong cơ thể hắn hình thành hai vòng tuần hoàn đối lập nhau. Ngọn lửa đen đi ngược chiều kỳ kinh bát mạch nén ép tế bào cơ thể. Vân lực di chuyển thuận chiều thì lại sản sinh thêm tế bào mới.
Vòng tuần hoàn đầy đau đớn và khoái lạc cứ thế vận hành, mật độ tế bào trong cơ thể hắn đang gia tăng nhanh chóng.
Trên mi tâm hắn hình ảnh ngọn lửa màu đen liên tục vũ động, cứ như nó là ngọn lửa được hàng thật được đốt lên.
Sau một đại vân chu hắn mở to đôi mắt ra, thở dốc, cảm giác giữa cứ đan xen giữa thiên đường và địa ngục, lần đầu tiên hắn sợ tu luyện…
Hình ảnh ngọn lửa trên mi tâm đã biến mất.
“Linh úy viêm mãn rồi, vẫn còn thiếu chút nữa để đột phá linh tá. Nhưng mà mày đã đột phá 31 cấp luyện thể.” Hệ thống hướng hắn báo cáo.
“Đậu xanh, tao bắt đầu sợ cái này rồi đó.” Hắn thở gấp gáp.
“Thử triệu hồi âm ti khí xem như nào ?”
“Nữa hả ?” Gương mặt mếu máu khóc không nên tiếng.
Hắn thử vận dụng âm ti khí đi theo lộ tuyến của riêng nó, tập trung đến lòng bàn tay, vừa lạnh vừa đau đớn. Ấn ký ngọn lửa tại mi tâm lại xuất hiện.
Phựt…
Ngọn lửa đen cháy trong bàn tay hắn, hắn nghe được thanh âm ai oán từ trong ngọn lửa phát ra.
Khẻ động ý niệm, ngọn lửa lập tức trào ra nhiều hơn nữa, nó bao bọc lấy cánh tay trái của hắn.
AAA…
Hắn gục xuống vì đau đớn, mồ hôi đổ ra như mưa, càng triệu hồi nhiều lửa thì càng đau đớn thể xác lẫn linh hồn.
“Xem ra mày có thể sử dụng được nó để chiến đấu, nhưng mà cái giá phải trả là cực kỳ đắt, nếu dụng quá liều thì tổn thương linh hồn là điều khó tránh.”
“Đây là cái giá của sức mạnh sao ?” Hắn cảm giác được khi sử dụng ngọn lửa đen này, sức mạnh của hắn gia tăng khủng khiếp.
“Đúng vậy, cho nên đừng có mà tùy tiện sử dụng thứ này, khi cần thiết nhất mới được sử dụng.” Hệ thống cảnh báo cho hắn.
“Giờ thì cút đi.”
Hắn chỉ kịp nghe bốn từ cuối do tên khốn kiếp hệ thống chết bằm thốt ra thì mọi thứ lại chìm vào bóng đêm.
Khẽ cử động các đầu ngón tay, hắn dần lấy lại tri giác.
Nặng quá, cái quái gì đè lên mình vậy ?
Ơ, sao ấm áp với mềm mịn vậy ta ?
Thơm quá, mùi hương này hình như quen quen thì phải ?
Bàn tay phải khẻ động, hắn cảm nhận được thanh sắt quen thuộc của mình, khẻ động ý niệm hắn thu hồi thanh sắt.
Hai tay bắt đầu khám phá thử xem thứ gì đang đè lên mình.
Ơ…Ơ…Ơ…
“Cái gì mềm vậy ta.” Hắn tự hỏi không biết tay trái mình đang bóp thứ gì, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không mở ra được.
Tay phải hắn ve thứ gì đó rất mềm mại nhưng mà lạnh như băng hà.
Đôi mắt từ từ hé mở, hàng cây trên cao rung động theo từng cơn gió…
Hắn lấy lại tri giác hoàn toàn, vội quan sát xem thứ gì đang đè lên mình.
“Ớ….” Hai mắt mở to, hắn không ti được cảnh tượng mình đang nhìn thấy.
Tuệ Nghi gương mặt trắng bệch không mảnh vải che thân đang nằm sấp, đè lên hắn, đầu nàng tựa vào ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn…
Còn hắn thì cũng trần như nhộng như nàng.
Chát.
Hắn tự vả mặt mình.
“Đau thật, không phải mơ.” Hắn ngơ ngác, thằng em dựng đứng phía dưới chạm vào cái gì đó ấm áp.
Nãy giờ thứ hắn bóp là ngực phải của nàng, hèn gì vừa mềm mại lại đàn hồi tốt… đặc biệt là rất vừa tay.
“Tuệ Nghi, Tuệ Nghi à.” Hắn lay nàng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Lưng nàng lạnh quá, hơi thở đang yếu dần đi, nàng bị sao thế này ?
Hắn hớt hải, để nàng nằm ngữa ra đống y phục ấm bên dưới, hoang mang sờ khắp cơ thể nàng, quan sát khắp người nàng.
Nàng đang hạ thân nhiệt, làn da đang dần chuyển sang màu trắng, gương mặt hơi co giật đầy đau đớn,…
“Tuệ Nghi bị làm sao vậy ?” Hắn hướng hệ thống hỏi han.
“Âm ti khí đang xâm chiếm lấy nàng, không nhanh chóng lấy nó ra thì nàng ta sẽ chết.” Hệ thống đáp lại hắn.
“Lấy bằng cách nào ?” Hắn cuống cuồn.
“Mày hấp thụ nó đi.”
“Hấp thụ bằng cách nào ?”
“Chịch.”
“Chịch bằng cách nào ?”
“…”
“Ớ mày vừa nói gì ?” Hắn ngẫn người.
“Thông qua chịch nàng, mày dùng âm ti khí của mày kêu gọi âm ti khí bên trong nàng tiến ra cùng nhau hòa hợp, sau đó hấp thụ vào lại cơ thể mày. ”
“Làm nhanh đi, thời gian của nàng đang ít dần đó.” Hệ thống hối thúc hắn.
Khẻ vuốt mái tóc đen tuyền cảu nàng, hắn nhẹ đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, hơi thở của nàng càng lúc càng chậm…
Hắn không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng đau đớn thêm giay phút nào nữa, và hơn hết tên này chịu đựng không nổi cơn ham muốn…
Hắn tách nhẹ hai đùi nàng ra bên hông, hắn ngây ngốc ngắm nhìn nơi thần bí của nàng, trắng hồng đẹp đẽ, hai mép thịt đỏ hồng dụ nhân, phía trên gò mu điểm xiết ít cỏ đen tuyền, khe nhỏ thần bí hồng hào mời gọi…
Hắn cuối xuống, vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm vào hai bên mép môi thần bí của nàng.
Nàng ưỡn người, thở dốc…
Hắn rời u cốc, trườn người lên đối diện với gương mặt nàng.
“Tuệ Nghi, cho dù nàng có hận ta suốt đời ta sẽ chấp nhận, vì mạng sống nàng ta không còn cách nào khác.”
Hắn tách rời hai mép thịt hồng, đầu khuất cọ nhẹ lên xuống âm đạo nàng, dần dần tiến vào nhục động.
Hắn thúc hông đẩy mạnh…
Đôi mắt nàng nheo lại vì đau đớn
A…
Hắn toàn thân run rẫy, nhịp tim đập loạn xạ, hơi thở táng loạn. Đây là lần đầu hắn biết mùi đời là gì.
Của nàng chật quá, chật kinh khủng.
Cơ thể theo bản năng đáp lại hắn, bên trong từng thớ cơ của nàng không ngừng co bóp xiết chặt lấy dương vật của hắn.
Đầu khuất giật giật bên trong nàng…
Hắn ngước mặt lên trời tận hưởng dư vị mĩ diệu, cơn khoái cảm mãnh liệt lan tỏa khắp người hắn, hắn bắt đầu đẩy hông ra vào nhịp nhàng, đôi bàn tay tìm đến tâm hồn mềm mại của nàng nhào nặng xoa bóp…
Gương mặt nàng đỏ bừng, đôi môi hé mở phát ra tiếng rên nhẹ thanh,…
“Cái thằng ngu này, vui chơi quên mẹ nó nhiệm vụ.” Hệ thống la lớn bên tai hắn.
“Mặt thộn nào nói đó.” Hắn vẫn nhịp nhàng nhấp nhô, gương mặt hắn đỏ bừng,…
“Thằng khốn này, mau vận dụng âm ti khí chữa trị cho cô ta, nhanh lên.” Hệ thống la lớn đánh thức hắn.
“Ờ ha.” Hắn há hốc mồm, lần đầu được chịch gái xinh, sướng quá nên quên mẹ trần đời…
Ấn ký ngọn lửa lại hiện diện trên mi tâm.
Âm ti khí được hắn điều động tiến về phía côn thịt.
“Má ơi.” Hắn đau đớn kêu gào, thằng em vừa đau đớn vừa sướng khoái, cái cảm giác thiên đường và địa ngục cùng hiện hữu tại một nơi… Âm ti khí của hắn vờn quanh kêu gọi…
Như cảm nhận được sự kêu gọi, một luồng khí đen từ mi tâm nàng dần di chuyển đến hạ thân.
Hai luồng khí đen, một của hắn, một của nàng, chúng quấn lấy nhau, hòa quyện vào nhau…
“Bắt lấy nó, kéo vào.” Hệ thống lại ra lệnh.
Hắn rùng người gầm lên, điều động cả hồn lực không ngừng tiến đến thằng nhỏ, bắt lấy lôi kéo cái hỗn hợp âm ti khí kia về phía mình.
Á…
Hắn nghiến răng, nhăn mặt đầy đau đớn, thằng em của hắn lạnh toát và có dấu hiệu như vỡ nát thành từng mảnh vụn khi cái hổn hợp âm ti khí kia tiến vào cơ thể.
Kỳ kinh bát mạch vận chuyển, ngọn lửa đen cũng vận chuyển trong cơ thể hắn…
Gương mặt nàng dần hồng hào trở lại, hô hấp đều đặng nhưng vẫn yếu, thân nhiệt không còn lạnh mà có nhiều hơn vài phần ấm áp.
“Âm ti khí từ nàng là thuần chất, chưa bị thanh kiếm của mày biến đổi, nên sẽ đau đớn cục bộ, lượng âm ti khí này tạm thời trấn áp nó rồi từ từ hấp thụ.”
“Được rồi.” Hắn nghiến răng, mang toàn bộ âm ti khí vừa bắt lấy trấn áp ngay tại mi tâm. Lượng âm ti khí của riêng hắn không ngừng trấn áp hành hạ tên mới tới, buộc nó nằm im một xó.
Hắn gục xuống, nằm đè lên thân thể nàng, hơi thở gấp gáp, trên môi hắn nở nụ cười tươi, hắn thành công hấp thụ hết âm ti khí trên người nàng, nàng không sao rồi.
Hắn nhắm mắt, tham lam hít thở hương vị mê người của nàng, rồi chìm vào giấc ngủ, cơn đau vừa rồi hành hạ hắn thừa sống thiếu chết.
Bên dưới đã tách rời nhau.
Không biết đã ngất đi bao lâu, Tuệ Nghi đã dần hồi phục, nàng nữa tĩnh nữa mê, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp thân thể.
Mi cong hé mở, nàng bất ngờ nhận ra Gia Khánh đang nằm ôm ấp nàng.
Hắn đang ngủ, nàng cảm nhận được nhịp thở ấm áp đều đặng của hắn.
Hắn không sao rồi, hắn vẫn còn sống.
Cơ thể của hắn tại sao lại lực lưỡng hơn trước cơ chứ ? Hay do nàng vẫn còn đang đê mê ? Nhưng chắc rằng, hắn đang sưỡi ấm cho nàng…
Nàng lại phát hiện một tay hắn đặt trên ngực mình, một tay vòng ra sau cho nàng tựa đầu…
Khối thịt nhỏ ấm áp đang chạm vào nơi cửa động ướt át của nàng.
Bên dưới nàng đang chầm chậm rĩ nước và cảm thấy ngứa…
Nàng khẻ vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống…
Hắn đang ngủ rất yên bình…
Gương mặt đanh tuấn như lần đầu tiên nàng gặp hắn…
Hơi thở kia sao mà dịu dàng quá…
Giây phút này, hắn là cả đối với nàng.
Nhẹ ngước gương mặt xinh đẹp của mình lên, môi nàng tìm đến môi hắn.
Thời gian ngưng động trước khoảnh khắc này.
Hôn…
Nụ hôn âm thầm, đê mê, nàng nhắm mắt muốn mãi mãi đắm chìm trong dư vị ngọt ngào này…
Bàn tay hắn nhẹ nhàng bóp bóp ngực nàng.
Rời khỏi môi hắn, nàng nở nụ cười tươi mãn nguyện, không biết bao lâu rồi nàng mới hạnh phúc như vậy.
Đôi bàn tay nàng vuốt ve cơ thể hắn…
Chát.
Nàng táng mạnh vào mặt hắn.
Hắn bị táng đến tỉnh lại, vừa mở mắt ra…
Một đấm nhắm ngay ngực hắn đấm tới, đánh bay hắn ra xa.
Hắn một tay ôm má, một tay ôm ngực, quỳ xuống thở dốc…
Tuệ Nghi nhanh chóng bắt lấy y phục mặc vào cơ thể.
Hắn ngước lên nhìn nàng ánh mắt đầy u oán.
“Sao cô đánh ta ?”
“Hừ, tên dâm tặc, dám thừa cơ ta ngất đi dở trò đồi bại.” Nàng tỏa ra khí thế của một Hoàng Sắc Pháp Sư, đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng nhìn hắn.
“Cái quỷ gì cơ chứ, rõ ràng là cô đè lên tôi lúc đầu cơ mà.” Hắn ôm má, sợ hãi nhìn nàng.
“Ta không biết, rõ ràng ta đã ngất đi, khi tỉnh dậy đã thấy ngươi lột đồ nằm đè lên ta, nói mau ngươi đã làm gì rồi ?” Gương mặt nàng đỏ bừng.
“Ta…ta…ta thật không có làm gì, chỉ thấy cô lạnh ngắt nên ta mới nằm lên sưỡi ấm cho cô mà, ta bị oan đó.” Hắn lắc đầu lia lịa, gương mặt cũng đỏ bừng.
“Vậy sao, ngươi có hiếp ta không ?” Một dây leo tử đằng từ tay Tuệ Nghi tiến ra, cô nàng quật mạnh xuống mặt đất, ánh mắt đầy sát khí.
“Có.” Hệ thống la lớn.
“Có.” Hắn hốt hoảng nói theo.
Chợt như nghĩ đến gì đó hắn che miệng, lắc đầu nhìn nàng.
“Không không, Tuệ Nghi ta nói sai, không ta không không.”
Ầm.
Hắn nhanh nhẹn phản xạ, nằm rạp xuống đất khi roi tử đằng đánh tới. Roi đánh mạnh vào thân cây phía sau hắn, làm cả cái cây nổ tung.
Hắn cuộn mình dưới đất, run rẫy.
“Có con mẹ mày.” Hắn chữi đổng lên.
“Thế vừa rồi mày vừa làm gì con nhà người ta ?” Hệ thống trả treo với hắn.
“Thì cứu mạng nàng ta.”
“Thế cái hành động ra vào của mày trong lúc người ta đang bất tỉnh gọi gì nè ?”
“Tao không nhắc nhở chắc mày hiếp chết con người ta luôn rồi.”
Hắn câm lặng rồi…
Nàng phì cười, tiến lại gần hắn, như một diễn viên chuyên nghiệp ánh mắt nàng lại đằng đằng sát khí.
“Tuệ Nghi, ta sai rồi, ta không cố ý, ta ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.” Hắn quỳ trước nàng van xin, hắn biết hiện tại nếu bật lại nàng thì hắn chỉ có con đường chết.
Nàng cuối xuống sát mặt hắn.
Hai gương mặt đối diện nhau, họ cảm nhận được hơi thở của nhau, nàng đặt tay lên gương má hắn vuốt ve.
Lồng ngực cả hai đập thình thịch…
Môi tìm đến môi… lưỡi bắt lấy lưỡi…
Hắn say mê nhấm nháp đóa hoa diễm lệ, mềm mại và ướt át.
Thoải mái quá…
Hắn tham lam mút lấy cam lộ từ nàng… lưỡi mềm tách nhau ra, cùng khám phá nhau.
Hai tay hắn đã bắt lấy vai nàng, kéo nàng vào ngực mình.
Bàn tay theo bản năng tìm đến đôi gò bồng…
Bặt.
Cổ tay hắn bị nàng bắt lấy.
Nàng tách rời môi hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt trăm nhớ ngàn thương.
“Chúng ta về thôi, ngươi vất vả cả đêm rồi.” Trao hắn cười đầy hạnh phúc, nàng xoay lưng đứng dậy.
Hắn vẫn đó, ngắm nhìn bóng lưng yêu kiều của nàng, đôi mắt đầy phức tạp.
Nàng ấy là sao đây ?
Chẳng lẽ tụi con gái sáng nắng, chiều mưa, tối lăm răm là bản chất hở ?
Nhưng mà sao nhìn nàng hắn lại có cảm giác thân quen, yên bình và rất ấm áp ?
Chẳng nhẽ mới gặp có mấy ngày mà mình yêu nàng rồi sao ?
Hắn đứng dậy, tìm tới bộ quần áo ướt sủng của mình mặc vào.
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã lấp ló nơi hừng đông…
Đôi nam nữ sánh bước bên nhau trên con đường mòm trở lại Thanh Giang Thôn, không ai nói ai câu gì.
Trong lòng họ dường như đang in dấu hình bóng của nhau.
Lâu lâu hắn nhìn về phía nàng thì bắt gặp ánh mắt đầy nhu tình của nàng.
“Khánh, Tuệ Nghi.” Minh Duệ phía cuối con đường vẩy tay chạy tới họ, theo sao cô nàng là Khánh Dư.
Hắn nở nụ cười vẩy tay với hai tên đồng đội.
“Mày không sao chứ hả ?” Minh Duệ cười tươi, chạy đến nắm tay Tuệ Nghi.
“Không sao, mọi chuyện thành công tốt đẹp, từ giờ ở đây sẽ bình an trở lại.”
“Tao thật không thể tin là mày có thể hủy diệt con đập đó đấy Khánh.” Khánh Dư nhìn về phía xa.
Cả Minh Duệ cũng gật đầu tán đồng với Khánh Dư.
“Tập tin đi bạn ơi.” Hắn cười to đáp lại.
Cả bốn cười nói vui vẻ cùng nhau về thôn.
Đêm hôm qua Minh Dệu và Khánh Dư cùng quân đội và dân làng tiến hành dọn dẹp, cứu chữa người gặp nạn, thu gom tài sản, dựng lại nhà cửa…
Vụ việc sảy ra quá nhanh và khủng khiếp, Thanh Giang Thôn gần như bị hủy.
Ba hôm sau…
Bốn người bọn Gia Khánh được Phạm Hải chở bằng chiếc thuyền du lịch theo dòng Thanh Giang tiến về Trà Lân.
“Tao quyết định rồi, từ hôm nay tao sẽ đổi tên, Lý Gia Khánh từ giờ sẽ chết.” Gia Khánh đừng trên mũi thuyền cất tiếng.
“Hả, gì cơ ? sao tự dưng lại đổi tên ?” Cả bọn ngơ ngác nhìn hắn.
Tuệ Nghi ngạc nhiên nhìn hắn.
“Tuệ Nghi có thù không đội trời chung với thằng Lý Gia Khánh nào đó, tao không muốn dùng cái tên mà liên tục nhắc lại ký ức đau khổ của nàng, vừa may tao cũng muốn sống một cuộc đời mới nên tao sẽ đổi tên.” Đôi mắt chân thành hướng về phía Tuệ Nghi.
“Tùy ngươi.” Nàng quay sang mạn thuyền vòng tay trước ngực hóng gió, trên khóe môi cười mĩm, đôi tai chăm chú lắng nghe.
“Thế mày định lấy tên gì hả ?” Khánh Dư cất lời, tên đồng đội này càng lúc càng làm hắn thú vị, trong một đêm đột phá từ linh úy sơ kỳ lên thẳng linh úy viêm mãn.
“Lê Tư Thành.” Hắn phán chắc nịch.
“Lê Tư Thành ? Cũng được đó.” Minh Duệ ngẫm nghĩ.
“Được, chào mừng Lê Tư Thành gia nhập đội chúng ta.” Khánh Dư vỗ tay chào đón hắn.
“Tên ngốc này.” Nàng mĩm cười.
…………
Trà Lân Thành.
Hôm nay là ngày đăng ký cuối cùng cảu Hoa Hợp Chiến, các đội đang gấp rút làm thủ tục đăng ký…
“Đại tỷ xinh đẹp à, cho tiểu đệ đăng ký đi mà, một chấp bốn cũng không sao hết, tiểu đệ lo được.” Một tên thanh niên điển trai chấp tay cầu xin trước hai cô gái tại một bàn đăng ký.
“Không được đâu cậu nhóc, quy định đăng ký tối thiểu là một đội 4 người, chúng tôi không thể làm trái quy định được đâu ?” Cô gái miệng tươi cười diễn giải cho cậu ta.
“Khó khăn lắm em mới trốn nhà đến đây được đó tỷ tỷ, giúp em đi.” Cậu ta không ngưng van xin cô gái trẻ.
“Thời gian vẫn còn 2 tiếng, cậu có thể đi tìm kiếm thêm 3 người nữa để tạo đội mà.” Cô gái vẫn tươi cười giơ tay chỉ cậu ta về phía quãng trường.
Tên thanh niên ủ rũ đi ra.
“Cậu nhóc này thú vị quá nhỉ, không biết là thiên tài nơi nào nhỉ ?” Cô gái kế bên cất lời.
“Hi vọng có ai đó cho cậu ta nhập đội, ta cũng muốn xem thử chiến lực hắn như nào, một tên tiểu tử 38 tuổi đột phá linh tướng.” Cô gái vẫn hướng bóng lưng cậu trai trẻ.
“Ta cũng mong như thế, mà hôm nay ít đội đăng ký quá nhỉ ?”
“Chắc tại ngày cuối cùng rồi nên không còn ai đăng ký nữa.”
“Người đẹp, cho đăng ký một đội đê.” Bất chợt 4 tên thanh niên xuất hiện, tên lên tiếng tướng mạo tầm thường nhưng cơ thể phi thường săn chắc, hắn là một Hoàng Sắc Pháp Sư…
“Nè nè các ngươi đăng ký đội thi đấu chưa vậy, cho ta vô với, mình ta có thể cân 4 đó.” Hắn hớn hở chạy khắp nơi cầu xin.
“1 cân 4 thì đi mà tự lập đội đi nhé.”
“Mày tin bảy đánh một ngay tại đây không mậy.”
“Thằng ăn mày này, nhấn nút biến.”
“…”
Khắp nơi xua đuổi hắn vì bộ dạng của hắn khá bần và dơ dáy, áo quần thì lắm lem bùn đất, đôi tông lào phai màu, tóc tai rối bời, duy chỉ có diện mạo là anh tuấn phi thường.
Hắn ủ rũ đi qua đi lại khắp nơi…
“Cái đậu xanh, bốn người một đội trong khi đó tụi mình mới có 3, mà hôm nay lại hạn cuối.” Kẻ lên tiếng không ai khác, chính là Mạc Đăng Dung.
“Có một chuyến bay mà nó trễ tới hai ngày, đúng là phường gian thương.” Ngọc Nhi tức giận chống nạnh trước bảng thông tin thi đấu của Hoa Hợp Chiến.
Cao Thanh Quyên đứng kế bên họ cắn tay suy nghĩ.
“Biết kiếm đâu ra thêm một thằng nữa bây giờ ?”
“Có đội nào cần lính đánh thuê không ?”
Hai âm thanh ai oán cùng lúc la lên, bọn đi đường gần đó quay qua hóng chuyện.
Ba người bọn Đăng Dung ngơ ngác quay ra sau nhìn chằm chằm vào tên thanh niên rách rưới.
Tên thanh niên hai mắt sáng trưng như bắt được ngọc quý.
“Các ngươi đang thiếu thành viên phải không hả, ta là Hoàng Ngủ Phúc đang rất cô đơn.” Hai mắt hớn hở tiếng lại làm quen.
“Hợp lý vô cùng, ta là Mạc Đăng Dung rất vui tìm được người anh em thất lạc.” Đăng Dung tiến lại bắt tay hắn.
Cả hai tên cười to.
“Trước lạ sau quen, ta là Cao Thanh Quyên đây là Ngọc Nhi tỷ.” Thanh Quyên gật đầu chào hỏi hắn, tên này đáng để nàng chú ý, Tiểu Quyên vừa cung cấp thong tin hắn cho nàng, 38 tuổi linh tướng sơ kỳ.
“Chào hai tiểu thư, mau đi đăng ký nào mọi người.” Hắn gấp gáp dẫn cả bọn lại bàn đăng ký…
“4464 luôn sao, dù đối thủ là thằng nào ta cũng quyết chơi tới bến.” Hoàng Ngủ Phúc đưa thẻ bài dự thi cho Ngọc Nhi cất giữ, cả bọn cùng nhau rời quầy.
Bốn tên cười nói rôm rã.
Bỗng…
Gương mặt Cao Thanh Quyên bất ngờ đanh lại, lam mục mở lớn, nàng đứng tại chổ, không cất nên lời, chiếc điện thoại xuất hiện trong tay nàng.
Vì từ phía xa có bốn thanh niên 2 nam 2 nữ đang tiến về phía họ.
Chính là bọn Tư Thành đang đi tìm bàn đăng ký tham dự thi đấu.
Lê Tư Thành đi ngoài cùng nắm tay Tuệ Nghi vui vẻ cười nói.
Cứ như vậy hắn bước qua nàng…
Đăng Dung cùng Ngọc Nhi nhìn thấy thái độ của Thanh Quyên quay lại hỏi thăm nàng.
“Nàng bị sao vậy ?” Đăng Dung hoang mang thăm dò nàng.
“Không có gì ? Mọi người đợi em một chút.” Nàng quay lưng đi theo đám người vừa lướt qua.
Đăng Dung cùng Ngọc Nhi và cả tên Hoàng Ngủ Phúc cũng chạy lại.
4 tên cùng tiến lại bàn đăng ký, nàng cố gắng nghe rõ những gì họ nói, trên chiếc điện thoại là bức ảnh nàng và Gia Khánh chụp chung khi còn ở Việt Nam.
“Tỷ tỷ à chúng tôi muốn đăng ký dự thi.” Tư Thành hớn hở lên tiếng.
“Các cậu cho xin tên đội và 5 tử linh thạch làm lệ phí tham dự.” Cô gái tươi cười đáp lời.
“Hỏa Dực Chiến Đội.” Hắn cất lời, cùng lúc đó giao ra 5 tử linh thạch lệ phí.
“Được rồi Hỏa Dực Chiến Đội cho chị xin tên, tuổi cùng cấp độ tu vi nào.” Cô gái bên cạnh cất lời.
Cao Thanh Quyên chăm chú lắng nghe, rất có thể tên kia chính là người mà nàng muốn gặp, tim nàng đập mạnh.
“Trần Khánh Dư, 39 tuổi, linh tá sơ kỳ.”
“Nguyễn Minh Duệ, 42 tuổi linh tá sơ kỳ.”
“Huỳnh Tuệ Nghi, 20 tuổi, hoàng sắc pháp sư.”
“Lê Tư Thành, 20 tuổi, linh úy viêm mãn.”
“Lê Tư Thành sao ?” Cao Thanh Quyên thở ra một hơi dài, xem ra chỉ là người giống người mà thôi.
Nếu như anh ấy cũng đến nơi đây thì phải 23 tuổi chứ nhỉ.
Nàng cất bước quay ra cùng với đồng bọn.
“Em nhận nhầm người thôi quen.” Nàng hướng mọi người chấn an.
“Cô gái đó 20 tuổi cũng là hoàng sắc pháp sư.” Đăng Dung nhìn chằm chằm vào Tuệ Nghi.
Bọn họ quay lưng rời đi.
Sau 2 phút đánh máy.
“Được rồi, chào mừng Hỏa Dực Chiến Đội tham gia Hoa Hợp Chiến, thẻ bài của các em đây, chúc các em thi đấu có kết quả tốt.” Cô gái miệng cười như hoa giao thẻ bài dự thi cho Tư Thành.
“Xong, chúng ta về khách sạn nghĩ ngơi nào.” Minh Duệ vươn vai cất bước.
“Trong vòng chưa tới 10 phút, có 3 đội đăng ký, mỗi đội đều có một hoàng sắc pháp sư.” Cô gái cảm thán.
“Hoàng sắc pháp sư từ bao giờ mà đã phổ cập rộng rãi như vậy rồi.”
“Còn năm phút nữa hết giờ, chúng ta sắp được nghĩ rồi.” Cô nàng vươn vai thở dài đầy vui mừng, họ đã làm việc liên tục trong một tuần nay.
“Cho một xuất đăng ký dự thi.” Một thanh niên mái tóc đỏ rực oai phong tiến tới bàn đăng ký.
“Bạn thân ơi, chờ tớ với.” Thanh niên tóc bạc trắng, trên đầu hắn có một chiếc sừng đỏ, cậu ta là một mĩ nam tử, chân đeo chuông bạc, mỗi bước chạy phát ra tiếng nhạc rất du dương.
Phía sau hắn là hai cô gái chân dài đang theo sát.
“Các em cho chị xin tên đội và 5 tử linh thạch làm lệ phí nhé.”
“Đại Giang Sơn.” Cậu trai tóc đỏ khí thế lên tiếng, đồng thời giao ra 5 viên tử linh thạch lệ phí.
“Đại Giang Sơn cho chị xin tên, tuổi, cùng tu vi nào.”
“Lê Hạo, 50 tuổi, linh tướng trung kỳ.” Cậu trai tóc đỏ cất tiếng.
“hì hì bạn thân của nó là nhất, chào hai chị, em là Lê Quý Đôn, 48 tuổi linh tướng trung kỳ.” Cậu trai tóc bạc lể phép lên tiếng.
“Chào hai chị em là Triệu Thị Trinh, 40 tuổi linh tướng trung kỳ.” Cô gái mặc đầm vàng đầu đội mũ rộng vành cất lời.
“Em là Tiểu Thố, 24 tuổi hoàng sắc pháp sư.”
“…”
Cả hai cô gái mở to đôi mắt nhìn trân trân cái đội hình quái vật này.
Bọn chúng kiểu này thì ai chơi lại đây ?
Lại thêm một hoàng sắc pháp sư nữa à ? Lần này cô ta còn đi với 3 tên linh tướng. Hoàng sắc thành hàng chợ thật rồi sao ?
Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cô gái đánh máy nhập thông tin cho cả 4.
“Chúc Đại Giang Sơn vô địch giải đấu.” Cô gái tay run run giao thẻ bài dự thi cho cậu trai tóc đỏ.
“Bạn thân ơi chúng ta đi ăn đi, tớ đói quá à.” Cậu trai tóc bạc hướng cậu tóc đỏ nháy mắt.
“Chúng ta đi nhậu nào.” Hắn bẻ tay khí thế.
Cả bốn rời khỏi bàn đăng ký cũng là lúc thời gian đăng ký kết thúc.
3 ngày nữa Hoa Hợp Chiến sẽ bắt đầu vòng đấu đầu tiên.