Minh Duệ và Khánh Dư bừng bừng sát khí, cô ta nghĩ cô ta là ai cơ chứ ? Mở miệng là đòi giết người này giết người nọ.
Ơ nhưng mà hiện tại với khí thế như này, thì cô ta hoàn toàn có thể vét sạch cả ba tên bọn hắn.
“Cô gọi tên ta chi vậy, thằng nào cô muốn giết đâu ?” Bắt đầu chiến thuật giả ngu.
“Kẻ ta muốn ngươi giết tên Lý Gia Khánh.” Tuệ Nghi nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
“Đó là thằng nào mà gây thù chuốc oán với cô ghê vậy.” Hắn ngoáy ngoáy mũi.
Hai tên đồng đội nhìn bộ dạng của hắn lúc này không biết nên làm thế nào.
“Một tên xấu xa, phụ tình bạc nghĩa, không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào để hoàn thành mục tiêu, kể cả bán đứng người thân, đồ sát gia tộc.” Tuệ Nghi vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, lời nói của cô có chút u oán.
Khánh Dư cùng Minh Duệ nhìn nhau đầy bất ngờ, họ cảm nhận được tâm trạng của cô gái này có gì đó rất hối hận, phẫn uất không phải dối trá.
“May quá, chỉ là trùng họ, trùng luôn cả tên.” Hắn nghĩ thầm.
“Được ta hứa với cô sẽ giết chết tên khốn Lý Gia Khánh đó bằng mọi giá.” Hắn vỗ ngực, ánh mắt đầy quyết tâm đáp lại nàng.
Không hiểu vì sao đối diện với ánh mắt của nàng hiện tại, hắn có thể đảm bảo dù nàng bắt hắn tự sát hắn cũng vì nàng mà ra tay.
“Thành giao, giờ chúng ta là một đội.” Tuệ Nghi thu lại sức mạnh, nở nụ cười thật tươi với hắn.
Gia Khánh ngỡ ngàn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng cười. Nàng cười đẹp quá.
Nụ cười vô tư, tràn đầy hạnh phúc của nàng làm hắn ngây ngốc, hắn ước gì có thể nhìn thấy nàng cười hàng ngày.
“Chúng ta đến tháp thôi, gió bắt đầu thổi mạnh rồi.” Minh Tuệ thấy mọi chuyện đã tốt đẹp cất lời.
“Cha con Phạm lão đang chờ chúng ta.” Khánh Dư đi đầu dẫn đường, vừa bước qua Gia khánh hắn nháy mắt tên kia, hiển nhiên không cần biết Lý Gia Khánh kia là thằng nào nhưng mà bọn hắn đã đạt được mục tiêu ban đầu đề ra.
Minh Duệ nhí nha nhí nhảnh chạy theo sau Khánh Dư.
Tuệ Nghi bất ngờ tiến lại nắm lấy Gia Khánh.
“Đi thôi còn đứng đây chi nữa.” Nàng nháy mắt với hắn.
“Ờ ờ, chúng ta đi.” Hắn nở nụ cười, cùng nàng sánh bước.
Đêm đó Thanh Giang Thôn yên tĩnh như thường ngày.
“5 giờ 30 chiều nay chính là thời điểm 7 ngôi sao chủ vị của Tây Phương Bạch Hổ sẽ được thắp sáng, Bạch Hổ thức tĩnh, dương khí nồng đậm nhất. Đây chính là cơ hội tốt để mày xuống đập nước đóng cổng âm ti. Thời gian chỉ có 30 phút.” Hệ thống thông báo.
“Chỉ có 30 phút để tìm kiếm và đống cổng sao ? Kịp không đây.”
“Mày ngáo thế, quét bản đồ để trưng hay gì ?”
“Ờ ha, ơ mà đóng cổng bằng cách nào mày chưa nói tao biết đó.”
“Ừ thì tới đó rồi tính đi chứ chuyện này chưa được ghi chép lại bao giờ.”
“Định mệnh.”
“Một là liều hai là mày có thể bỏ về mà.”
“Liều thì liều vậy, đã nhận lời với cha con Phạm lão bây giờ mà bỏ đi thì còn gì mặt mũi nữa.” Hắn quyết tâm phải làm cho xong vụ này rồi mới quay lại Trà Lân, bọn họ còn 5 ngày nữa cơ mà.
Sáng sớm nay hắn dạy sớm đi hóng gió, bọn kia vẫn còn ngủ sau một đêm dài thay nhau thức canh chừng.
“5 giờ 30 chiều này Bạch Hổ sẽ thức tĩnh cũng là lúc dương khí mạnh nhất, ta dự định sẽ lặn xuống đập tìm cổng âm ti mà đóng nó lại.” Gia Khánh hướng mọi người bàn bạc.
“Thời gian chỉ có 30 phút ngươi chắc tìm được nó chứ hả ?” Tuệ Nghi hỏi thăm hắn.
“Ta tự có thủ đoạn để tìm được nó. Ơ mà cô cũng biết về Tây Phương Bạch Hổ sao ?”
“Ta cũng là một Chiêm Tinh Sư, đương nhiên những chuyện này có thể tính được thời gian.”
“Nếu lỡ tên kia tấn công ngươi thì sao, ta sẽ theo cùng.” Khánh Dư lên tiếng.
“Ngươi chỉ có hỏa thuộc tính, xuống nước sẽ rất bất lợi, ta là pháp sư nguyên tố, di chuyển và đánh nhau trong nước dể dàng hơn nhiều, hơn nữa ta mạnh nhất ở khả năng khống chế, có thể câu giờ cho Khánh đóng cổng.” Tuệ Nghi phân tích lợi hại.
“Được vậy chiều nay chúng ta cùng xuống nước. Khánh Dư cùng Minh Tuệ trên bờ quan sát động tĩnh, chúng ta vẫn còn chưa biết cương thi sẽ hành động như thế nào.” Gia Khánh đưa ra quyết định.
“Được, chiều nay ta sẽ đưa hai cháu ra giữa đập.” Phạm lão đồng ý.
Chiều tà…
“Sắp đến giờ rồi.” Tuệ Nghi nhìn lên bầu trời phía tây, nơi 6 ngôi sao đang hiện diện.
Một ngôi sao nữa rực sáng lên. Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Sâm, Chủy đã rực sáng.
“Gràoooooo…”
Tiếng gầm vang vọng cửu thiên. Tây Phương Bạch Hổ đã thức tĩnh, thời gian 30 phút đếm ngược.
Vẫn con thuyền rách hôm trước mang họ ra giữa đập, Phạm lão cố sức chèo nhanh cho kịp giờ, dây thừng hồi dương được cột chắc chắn vào đuôi thuyền.
Khánh Dư, Minh Duệ và Phạm Hải trên bờ quan sát, âm thầm cầu nguyện cho họ bình an thuận lợi.
Đến giữa đập…
Gia Khánh nắm tay Tuệ Nghi cùng nhảy xuống nước.
Ầm…
Hắn vận chuyển linh lực vào Thâu Thiên Tinh Không Kiếm đánh mạnh vào dòng nước trước mặt để mở đường. Bọn hắn nhẹ nhàng bơi xuống đáy đập.
Trước lúc lên thuyền, Tuệ Nghi đã thi triễn trận pháp gia trì thủy hệ giúp họ có thể hô hấp trong nước tối đa 20 phút.
“Nó bên kia.” Gia Khánh chỉ tay về phía tảng đá lớn nơi đáy đập.
Cả hai nắm chặt tay cùng bơi nhanh về phía tảng đá đó, trên đường di chuyển Gia Khánh làm gỏi vô số oan linh cản đường.
“Thủy Chưởng.” Tuệ Nghi bất ngờ tung chưởng về phía bên trái.
Thủy Chưởng mạnh mẽ đánh nát những tảng đá lớn lao tới hòng công kích họ.
“Là hắn.” Khánh Dư gia trì hồn lực vào đôi mắt, phía xa xa là một tên cương thi đang lao đến họ.
“Để hắn cho ta, ngươi tới cổng đi.” Tuệ Nghi quay sang gật đầu với hắn, cô nàng tiến đến đối kháng với tên cương thi.
Vô số oan linh tiến lại tấn công hắn, nhưng tất cả chỉ làm mồi ngon cho chính hắn.
Trên bờ đập.
Xột soạt… xột soạt…
“Mày nghe tiếng gì không đó Dư ?” Minh Duệ hai mắt đảo quanh liên tục khắp nơi, nhiệm vụ của mấy đứa trên bờ là phải bảo đảm an toàn cho dây thừng.
“Cẩn thận.” Khánh Dư tay cầm Hỏa Xà Kiếm lập tức lao lên tung hỏa trảm vào bụi cây phía trước.
Ngọn lửa bốc cháy, soi sáng khu rừng rậm bên trong.
Hàng chục cương thi ghê rợn, đi đầu là cô gái xấu số mới chôn hôm qua, chúng đang tiến về phía bọn họ. Chúng có kẻ đã bị phân hủy chỉ còn lại xương xẫu nâu đen, có kẻ đang phân hủy nội tạng lòi cả ra ngoài…
“Chúng ta bị chúng bao vây rồi.” Phạm Hải hốt hoảng, hai tay ông ta nắm chặt cán rìu.
“Bác bảo vệ dây thừng, chúng cháu lên trước.” Khánh Dư lao lên đón địch.
Minh Duệ khoác lên thân thể yêu kiều kiện chiến giáp tím với các hoa văn sắc sảo, tóc đuôi ngựa cột lên phía sau, lôi đình quanh thân lan tỏa, cô nàng không dùng vũ khí.
Ầm.
Với tốc độ cực nhanh, chỉ trong một hô hấp, cô nàng đã một quyền đánh bay một tên cương thi. Thân thể hắn bay về phía khu rừng, chỉ sau một hô hấp toàn thân hắn nổ tung.
Bạo Lôi Quyền, hồng cấp vũ kỹ có thể phá hủy cơ thể đối phương từ bên trong.
Hỏa Xà Kiếm của Khánh Dư tràn ngập hỏa diễm, hắn chém hết tên này đến tên khác, dùng lửa thiêu đốt bọn chúng.
Hai tên sát phạt mãnh liệt vì bọn này không có sinh mệnh.
Dưới đáy đập.
“Tử Đằng Đột Thứ Trận.” Từ hai tay Tuệ Nghi, những sợi dây leo rắn chắc lập tức tiến ra tấn công tên cương thi, vòng tròn ma pháp màu vàng sáng lên dưới chân nàng.
Tên cương thi liên tục bị nàng quấn lấy không thể tiếp cận Gia Khánh. Hắn dùng tay liên tục chém đức dây leo nhưng đức sợi này lại có sợi khác tấn công.
“Quấn Quanh Xiết Chặt.”
Trong khoảng khắc tên cương thi sơ hở, bốn sợi dây leo rắn chắc quấn chặt cánh tay trái của hắn, xiết chặt. Chỉ trong thoáng chốc, cánh tay hắn triệt để nát vụn.
Hắn triệu hồi đất đá từ dưới đáy đập lên tấn công nàng.
“Diệp Đao.” Môi hồng hé mở.
Lá từ trên thân của dây leo rời ra, lướt đến chém nát từng tảng đá kia.
Phía bên kia Gia Khánh đứng đối diện với phiến đá đen kia, trên vách đó có các ký hiệu cổ xưa liên tục nhấp nháy ánh sáng xanh.
“Nó chỉ mới hình thành vài năm nay, nhưng oán khí của nó lại khủng khiếp vô cùng, mày phải cẩn thận.” Hệ thống cảnh báo hắn.
“Bây giờ phải làm sao, cắm kiếm vô hả ?”
“Phá hủy nó, nhắm ngay hạch tâm trận pháp mà tấn công vào.”
Hai tay cầm chặt thanh sắt hắn nhắm cố định vị trí trận pháp đâm kiếm tới.
KENG…
Quá cứng, tảng đá cứng khủng khiếp, hắn cố gắng vận dụng hết những gì đang có, cắn chặt răng đâm thanh sắt vào phiến đá.
Ký tự cổ xưa trên thanh sắt sáng lên dữ dội.
Ầm…
Phiến đá nổ tung.
Chấn động vụ nổ lớn từ đáy đập tạo thành dư chấn lan tảo ra xung quanh, phía trên mặt nước, cột nước cao bắn lên.
Cùng với đó là tiếng hét dài thê lương của oan linh cất lên đánh sâu vào tâm trí sinh linh gần đó.
Những tên trên bờ vô thức nhìn về đập nước.
“Bọn này mới cắn thuốc à ?” Minh Duệ điên tiết la lên, bọn cương thi đã bất tử rồi mà giờ còn điên cuồng máu chiến hơn trước.
“Có lẽ cậu trai trẻ đã thành công.” Phạm Hải cũng lao lên cầm rùi chém thi.
Trên con thuyền rách Phạm lão gương mặt hoang mang không biết tình hình bên dưới như nào.
Chấn động quá lớn đánh quăng Tuệ Nghi.
Thừa dịp đó tên cương thi lấy tốc độ cao lao đến tiếp cận nàng.
“Dòng Xoáy.” Hai tay kết ấn, vùng nước phía trước nàng tạo thành xoáy nước lớn cản bước tiến hắn tiếp cận.
Nhưng mà đang có vô số oan hồn tiến lại gần nàng.
Phiến đá vỡ ra, luồng khí đậm đặc màu đen cùng với vô số oan linh bao phủ lấy Gia Khánh.
Hắn liên tục dùng kiếm tấn công oan hồn trong đó.
“Âm ti khí, mau thoát ra nhanh lên, hiện tại nhờ có Bạch Hổ mà nó vẫn chưa xâm nhập vào mày đó.”
“Còn bao nhiêu phút nữa, chết mẹ không xong rồi.” Hắn chật vật tấn công bọn linh hồn ghê rợn, đã hết thời gian trận pháp thủy hệ mà Tuệ Nghi gia trì.
“Ờ còn 5 phút nữa.” Hệ thống cảnh báo.
Ngay lúc đó một sợi dây leo bắt lấy chân hắn, kéo hắn ra khỏi đám khói đen.
Vừa được kéo ra, hắn thấy Tuệ Nghi đang chật vật dãy dụa trong vô số oan linh, hắn lập tức bơi đến bên nàng.
Hắn liên tục chém oan linh giải thoát cho nàng.
“Cẩn thận.” Nàng hốt hoảng hét lên.
Ầm…
Một quyền cực mạnh của tên cương thi đánh bay nàng về phía đám khí đen kia.
Nàng lấy thân mình đỡ lấy quyền đó thay hắn.
Hắn nổi điên nhắm ngay tên cương thi kia tấn công.
Ầm…
Quyền mang theo thổ thuộc tính va chạm với thanh sắt.
Cả hai bị đánh bay ra sau. Cánh tay tên cương thi bị đánh nát.
Gia Khánh bị đánh bay về phía đám khói đen, hắn thành công tìm thấy được Tuệ Nghi.
Nàng đang bị bọn oan linh bắt lấy cơ thể không thể cử động, gương mặt trắng bệt.
Hắn bơi đến giải thoát cho nàng.
Đúng lúc này 7 ngôi sao trên bầu trời phía tây đã tắt, hết giờ.
Phía trên bờ, Khánh Dư cùng Minh Duệ cùng nhau phối hợp gom bọn cương thi thành từng nhóm nhỏ cho Khánh Dư đốt.
Oan hồn bọn chúng thoát khỏi vỏ tiến về phía đập nước.
“Là nghĩa trang, bọn chúng từ nghĩa trang đi ra.” Phạm Hải la lớn.
“Khốn kiếp, không có thằng Khánh ở đây tụi mình không trục hồn được.” Minh Duệ vẫn tay đấm, chân đá, cô gái này sức lực vẫn còn nhiều lắm.
“Hết giờ rồi.” Hệ thống báo động.
“Khốn kiếp.” Hắn run lên cầm cập, cái lạnh đang xâm nhập vào cơ thể của hắn và không được hô hấp nữa. Tuệ Nghi cũng vậy.
Hắn ôm nàng vào ngực, trước sự ngỡ ngàng của nàng, môi hắn chạm vào môi nàng, hắn trao nàng dưỡng khí mà hắn tạo ra nhờ vân lực và cũng trao luôn nụ hôn thứ n cho nàng.
Đôi lam mục nàng mở to nhìn hắn, gương mặt ửng hồng. Đây không phải nụ hôn đầu đời của nàng nhưng mà dư vị của nó tại sao lại khiến nàng mê ly.
Giọt nước từ khóe mắt hòa vào làn nước xung quanh, nàng nhắm mắt tận hưởng dư vị này.
Rời môi nàng hắn, chưởng mạnh xuống dưới tạo lực đẩy.
Nàng nháy với hắn hiểu ý, vận dụng ma pháp lực tung ra một sợi dây leo đâm thẳng lên mặt nước.
Phạm lão vừa thấy dây leo nổi lên, ông ta không ngần ngại, cột sợi thừng đỏ vào người, lập tức nhảy xuống nước.
Ông ta bơi theo sợi dây leo liền bắt gặp đôi thanh niên đang ôm nhau, nhanh nhẹn tiến tới bắt lấy, kéo họ lên mặt nước.
“Phạm lão, ông mang cô ấy vào bờ nhanh đi, cháu phải quay lại giải quyết âm ti khí.” Hắn thổ dốc nhắn nhủ.
“Khánh, ta đi cùng ngươi.” Nàng nắm lấy tay hắn, dường như nàng không muốn xa hắn.
“Không, nàng vì ta mà bị thương hãy nghĩ ngơi đi, ta hứa với nàng nhất định sẽ quay lại.” Hắn hướng nàng cười tươi.
“Ngươi không trở lại, ta sẽ hận ngươi suốt kiếp.” Nàng buôn tay hắn.
“Phạm lão nhờ ông rồi, ta hứa với nàng khi chưa giết tên Lý Gia Khánh kia ta sẽ không chết.” Tay cầm thanh sắt hắn trở lại đáy đập.
“Cậu trai trẻ, hãy cẩn thận.” Phạm lão cắn tay vuốt lên sợi thừng, sợi thừng sáng lên ánh sáng đỏ tự động thu lại, kéo hai người về bờ.
Phạm Hãi mắt thấy sợi thừng sáng lên lập tức lao đến kéo thừng, hai tên còn lại tiến lại hộ vệ cho ông ta.
“Tên đó đang hút lấy âm ti khí để tiến hóa.” Hệ thống thông báo hắn.
Gia Khánh tay cầm sắt lao vào trong đám khói đen, toàn bộ oan linh nơi đây đã tề tựu vào trong đám khí này.
Tên cương thi thể xác nổ tung, linh hồn tên béo bên trong đang dần trở nên to lớn hơn, âm ti khí và cả oan linh đang bị hắn hút lấy.
Con đập bắt đầu rung động.
“Khoan đã, cả con đập này chính là cổng âm ti.” Hệ thống hốt hoảng lên tiếng.
“Cái quái gì, không phải là phiến đá kia sao ?” Hắn trợn mắt.
“Cái cổng này đã bị phong ấn từ thời cổ đại, phiến đá mày hủy khi nãy chính là một trong các phong ấn của nó, xem ra đã có kẻ nào đó tìm cách mở cái cổng này thêm một lần nữa.”
“Vậy vừa rồi thứ tao phá đã kích hoạt cổng sao ?”
“Đúng vậy, phiến đá đó hấp thụ âm ti khí để trấn áp cổng, mày phá nó âm ti khí lại thoát ra.”
“Chết mẹ phá game rồi.” Hắn siết chặt thanh sắt trong tay.
Bỗng mọt ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
Hắn lao tới linh hồn tên béo kia, thanh sắt đâm vào linh hồn hắn.
Hắn muốn hấp thu tất cả âm ti khí tại nơi đây để sửa chữa sai lầm.
Linh hồn tên béo cũng không vừa, hắn cũng kéo linh hồn Gia Khánh ra khỏi cơ thể.
AAA…
Hắn gầm lên đầy đau đớn, linh hồn của chính hắn méo mó đang dần bị kéo ra khỏi cơ thể, chỉ còn chút xíu nữa là hắn hồn xác phân li, cơn đau đánh thẳng vào linh hồn của hắn.
Toàn thân thể hắn lạnh lẽo, làn da trắng toát.
Hợp Linh Quyết điều động đến cực hạn.
“Không được buôn tay, không buông tay,…” Hắn lập đi lập lại chỉ ba từ.
Thanh sắt sáng lên soi sáng vùng nước tối đen.
Từ trong cơ thể Gia Khánh, linh hồn Khế Vũ cất cao đôi cánh lao ra kéo linh hồn tên béo vào mi tâm Gia Khánh.
Bổng chốc một cục diện mới được hình thành, linh hồn tên béo hút lấy âm ti khí cùng với oan linh và đáng kéo lấy linh hồn Gia Khánh. Gia Khánh dùng thanh sắt hút lấy linh hồn tên béo, linh hồn Khế Vũ kéo linh hồn tên béo vào mi tâm Gia Khánh.
Khế Vũ bị Gia Khánh hấp thụ từ lâu nhưng do linh hồn nó mạnh mẽ hơn hắn nên dư ra một phần mới chuyển thanh đôi vuốt cho hắn, bây giờ nó hình thành lại linh hồn Khế Vũ mà lao ra cứu chủ.
Hai đấu một, linh hồn tên béo dần bị Gia Khánh cùng Khế Vũ thôn phệ hoàn toàn.
Khế Vũ lao thẳng vào mi tâm Gia Khánh, cùng với đó là âm ti khí và oan linh.
Đôi mắt Gia Khánh chỉ một màu trắng, tay hắn vẫn nắm chặt thanh sắt.
“Cha, mẹ đừng mà…” Cô gái trẻ tuổi bị ném từ trên vực cao xuống con đập bên dưới. Cô gái chết vẫn mở to đôi mắt, trong bụng cô vẫn còn một sinh linh bé nhỏ…
“Đừng, đừng tui xin ông, đừng giết con bé…” người phụ nữ quỳ khóc lóc, cầu xin một nam nhân, đứa bé trong tay nam nhân kêu khóc sợ hãi. Nhưng hắn ta mặc kệ, hắn ném đứa trẻ nhỏ xuống con đập trong sự cầu xin của người mẹ. Bà ta lao theo đứa bé, hai mẹ con trầm mình vào dòng nước lạnh…
“Tại sao, tại sao ngươi lại phản bội ta,…” Cô giá trẻ trong y phục tân nương đứng trên bờ gào khóc oán hận trời xanh. Cô ta trầm mình xuống đập nước…
“Bắn.” Một tên sĩ quan hạ lệnh cho cấp dưới bắn từng tràng đạn vào dòng người phía trước. Đây là một cuộc đồ sát. Bọn chúng vứt từng xác chết xuống thẳng con đập.
“Khốn kiếp, tại sao, tại sao lại như vậy.” Gia Khánh đã nhìn thấy từng cái chết một của các oan linh nơi đây, họ bị giết, tự sát,… Nhưng không can lòng chết đi, oán hận tích tụ ngày qua ngày.
Hắn căm giận, phẫn nộ tột cùng, mỗi oan linh một câu chuyện nhưng oán hận của họ với thế giới này, họ chết vì bị cha mẹ vứt bỏ, chết vì tình, vì thua bạc, vì bị truy sát,…
Bên trên đập…
Phạm lão đã mang Tuệ Nghi về bờ an toàn, nàng cắn thuốc ngồi nghĩ liệu thương, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung hướng về giữa đập. Bọn Khánh Dư cùng Minh Duệ mệt nhọc ngã ra đất, đám cương thi không hiểu sao không còn đội mồ sống dậy nữa, hoặc có lẻ hai tên bọn chúng đã đốt sạch cái nghĩa trang, không còn xác để nhập.
Lấy lại ý thức, hắn mở đôi mắt đỏ ngầu ra quan sát xung quanh. Âm ti khí đã bị hắn hấp thu toàn bộ, oan linh không còn lại một bóng, tiếng kêu gào thảm thương đã tắt. Trên mi tâm hắn giờ đây đã xuất hiệu một ký tự hình ngọn lửa đen.
Hắn hạ mình xuống đáy con đập.
Cảm xúc của hắn chỉ có một thứ duy nhất là phẫn nộ, cùng căm hận, hắn đang hận cái thế giới.
“Thế giới này cũng giống như cái thế giới cũ của ngươi, bản chất là giống nhau.”
“Tại sao chúng có thể làm ra điều này. Đó là một sinh linh cơ mà”
“Đã nói rồi, bản chất của xã hội là như vậy, phải có tốt, có xấu,có hạnh phúc, có câm hận, có bất công, có đàn áp, có thống trị…đó mới là xã hội. Trừ khi mày quản lý thế giới này, đặt ra luật lệ cai quản nó.”
“Vậy sao.” Hắn nắm chặt thanh sắt trong tay, tay trái hắn từ từ kéo thân thanh sắt, nó không còn là một khối nữa, lưỡi kiếm bóng loán sắt bén dài gần 2 phần 3 thanh sắt đang dần dần được hắn rút ra khỏi vỏ kiếm.
Hắn cầm nó bằng hai tay, giơ lên cao qua đỉnh đầu. Thanh sắt của hắn giờ đã đúng với tên gọi của nó Thâu Thiên Tinh Không Kiếm. Dưới chân Gia Khánh xuất hiện một vòng tròn màu đen với các ký tự cổ đang xoay vòng.
Từ bầu trời một cột sáng chiếu thẳng xuống đáy đập.
Tuệ Nghi đôi mắt hốt hoảng, tay che miệng, như nghĩ đến điều gì đó.
“Tất cả chạy mau, chạy khỏi nơi đây ngay.” Nàng hốt hoảng la lên.
“Chuyện gì vậy Tuệ Nghi ?” Khánh Dư cùng Minh Duệ bật hỏi.
“Hắn, hắn muốn phá hủy nơi đây.” Giọng nói nàng càng trở nên gấp gáp.
“Cái gì ?” bọn họ há hốc mồm.
“Nhanh, trở về báo động dân làng.” Phạm lão lên tiếng.
Cả bọn năm người cùng nhau hướng Thanh Giang Thôn chạy về.
Gia Khánh hét lên một tiếng dài.
Tay cầm thanh kiếm hắn chém mạnh về phía trước.
Luồng ánh sáng khủng khiếp từ ththanh kiếm hạ xuống hủy diệt tất cả mọi thứ trên quỷ đạo của nó.
Ầm…
Tiếng nổ khủng bố vang trời từ con đập làm toàn bộ dân làng hoảng loạn, bọn họ nhanh chóng bỏ nhà cửa chạy trốn.
Con đập bị phá hủy, dòng nước cuồn cuộn tràn xuống con sông, cuốn trôi nhà cửa, vườn tược…
Dân làng chấn động cả kinh nhưng không có ai bị thương, những người bi mắc kẹt được bọn Khánh Dư ứng cứu kịp thời.
Quân đội gần đó nhận thấy động tĩnh quá lớn lập tức hành quân tiến về Thanh Giang Thôn.
Sau hơn nữa tiếng…
“Hai ngươi ở đây ta trở lại xem xét tình hình Gia Khánh.” Tuệ Nghi chân đạp thân pháp gấp gáp tiến về con đập.
Khánh Dư cùng Minh Duệ chỉ biết cầu mong tên kia không sảy ra chuyện gì, bọn họ tất bật quay lại trợ giúp dân làng, nước lũ vẫn cuồn cuộn chảy.
Nàng quay lại con đập, nơi đây đã bị phá hủy hoàn toàn, dòng chảy của con sông cũng đã bị thay đổi, nước trong con đập đang cạn dần, chẳng bao lâu nữa sẽ chảy hết…
“Khánh.” Nàng thốt lên khi thấy Gia Khánh nằm bất động dưới đáy đập, trong tay hắn vẫn nắm chặt thanh sắt.
Nàng tiến tới, lập tức kết ấn dùng Cam Vũ mong có thể cứu hắn.
Hơi thở hắn yếu ớt, cơ thể lạnh toát tái nhợt, gương mặt tái nhợt, mạch chậm…
“Không, không, ngươi đã bỏ ta một lần rồi, lần này đừng bỏ ta lại nữa tên xấu xa này.”
Nàng liên tục dùng Cam Vũ cứu chữa cho hắn, nước mắt của nàng liên tục tuôn trào. Ánh sáng của nàng bắt đầu nhạt dần, hiển nhiên đã sắp chạm đến giới hạn.
Phụt.
Hắn phun ra một ngụm nước đen, thở dốc một hơi, nhưng cơ thể hắn đang ngày càng lạnh hơn.
Ánh sáng của nàng phát ra ngày càng mờ.
Nàng ôm cơ thể hắn vào ngực, vội vàng dùng phần sức còn sót lại nhảy ra khỏi đáy đập, tiến vào khu rừng tìm nơi khuất gió.
Từ nhẫn trữ vật nàng lấy ra y phục, lót lên mặt đất lạnh lẽo, để hắn nằm trên đấy, nàng nhẹ nhàng cỡi bỏ y phục ướt đẫm trên người hắn vứt sang một bên, cơ thể hắn trần truồng trước mặt nàng, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn vào hạ thân của hắn, nàng lập tức đỏ cả mặt.
Nàng cỡi y phục chính mình ra, nằm lên người hắn, vận dụng tí ma pháp lực còn lại dùng thân thể sưỡi ấm cho hắn.
Nàng ôm ấp, vuốt ve gương mặt hắn.
Tựa đầu vào ngực hắn cảm nhận nhịp tim yếu ớt của hắn.
Nàng nhắm mắt thiết đi, nhưng cơ thể nàng vẫn tỏa ra hơi ấm.
Trong tiềm thức Gia Khánh.
“Đó là cái quái gì vậy.” Hắn ngồi bệch xuống nền đen, kế bên hắn là tên hệ thống đang trong hình dạng của hắn.