“Đấy đấy, Linh Tướng nó phải khác chứ, ai như cái tên yếu đuối kia làm bổn tiểu thư bay mất mười viên tử linh thạch.” Minh Duệ thỏa mãn, máu cờ bạc của nữ nhân này không ít.
“Đổ Thích chết chắc rồi. Hi vọng hắn có thể hủy được thân xác Trần Đức Bê trước khi chết.” Gia Khánh cất lời, hồn lực gia trì vào đôi mắt khóa chặt thân ảnh Trần Đức Bê trên sân đấu.
Minh Tuệ định phản bác hắn nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngiêm túc của hắn hiện tại, nàng chọn âm thầm quan chiến, đợi kết thúc rồi gáy.
Dưới sân đấu.
Trần Đức Bê sau khi bị chém đức lìa tả thủ hắn phóng ra xa, tránh thêm vài đường kiếm của Đổ Thích.
Vết thương trên người hắn không hề có máu chảy ra, cánh tay trái của hắn chỉ cách Đổ Thích vài bước chân.
“Nhóc con, xem kiếm.” Đổ Thích tay cầm song kiếm lao lên trong sự hò hét cổ vũ toàn trường.
Trần Đức Bê cũng tiến lên đối kháng trực diện với hắn.
KENG…KENG…
Đổ Thích chém xong kiếm tới nhưng đều bị hữu cước của đối thủ đá chặn.
Trần Đức Bê liên tục tung cước, sức mạnh của một thể tu bậc bốn được hắn sử dụng đến cực hạn, mỗi cước tung ra nặng ngàn cân liên tục bức lui Đổ Thích.
Đôi tay Đổ Thích bắt đầu có dấu hiệu tê dại, hắn quyết định tấn công từ xa tìm thời cơ gặt đầu đối thủ.
Hắn kéo dài khoảng cách vơi tên kia, liên tục tung ra phong trảm.
Trần Đức Bo dậm mạnh tả cước xuống sân, khói bụi mịt mù tung bay, còn hắn thì phóng lên không trung.
Lộn một vòng trên không, hữu cước được chứa đầy thổ linh lực nâu đậm, mục tiêu là đầu địch thủ.
“Tao sẽ cho mày chết không toàn thay.” Đổ Thích gầm lên phong linh lực vận chuyển, hắn định sẽ phóng lên chém tên kia trên không.
Nhưng…cơn đau từ chân phải xông thẳng lên não bộ khiến hắn đau đớn khôn nguôi.
Bàn tay đầy xương xẩu nhọn hoắc đang ghim chặt vào cổ chân phải của hắn, nó nối liền với mặt đất nên hắn không thể phóng lên không đối kháng với tên kia.
Với kinh nghiệm chém người hơn trăm năm của một đại ca khu chợ búa, hắn tung ra sát chiêu.
“Phong Hỏa Toàn Sát Trảm.”
Hai thanh kiếm sáng lên, hắn cắt chéo hai thanh kiếm theo hình chữ X, ma sát giữa hai lưỡi kiếm tạo ra lửa. Lửa gặp gió, bốc cháy hình thành hỏa trảm sắt bén chứ X tiến lên tấn công tên kia.
Trần Đức Bê lập tức xoay người, lộn vài vòng sang bên trái tránh đi đường hỏa trảm kia.
Hắn vừa tiếp đất lập tức tung ra hữu cước ngàn cân trực diện đối thủ.
Tả kiếm Đổ Thích chém xuống đối kháng, nhưng lần này kiếm của hắn bị đá bay quăng ra xa, vài ngón tay bị gãy.
Hữu kiếm lập tức chớp thời cơ đối phương chưa thu chân về được, hắn nhắm ngay ngực trái đâm thẳng.
Phập…
Hắn thành công đâm xuyên ngực trái đối thủ.
Nhưng trái với dự đoán của hắn, tên Trần Đức Bê không những không kêu la đau đớn mà hắn lạnh lùng hạ cước ngàn cân vào ngực mình.
Đổ Thích mồm đầy màu, hắn bật người ra sau nhưng mà bàn tay kia vẩn bám chặt lấy cổ chân hắn không cho hắn lui đi nơi khác.
Lại một kiếm đâm tới, lần này hắn cũng thành công đâm xuyên qua ngực phải đối thủ…
Tay phải Trần Đức Bê lập tức bắt lấy cổ tay Đổ Thích không cho hắn rút kiếm ra.
Đổ Thích điều động linh lực còn lại tung ra tung ra tả quyền.
Nhưng…
Tả quyền của hắn bị một thứ gì đó bắt được, như một bàn tay lực lưỡng bắt lấy ngăn cản.
Trần Đức Bê lên gối ngay ngã ba đường của hắn…
AAAAA….
Vài chục ngàn tên nam nhân trên kháng đài vô thức hai tay đặt lên bảo vệ thằng nhỏ, vài tên yếu sinh lý đã tự giác đi thay quần…
Nấm đấm đầy uy lực của đối thủ từ dưới đánh mốc lên ngay mồm hắn.
Đổ Thích buôn xui, thân thể của hắn giờ chính là bao cát cho Trần Đức Bê tay đấm chân đá…
Chỉ sau khoảng năm phút một tên linh tướng sát sinh không gớm tay chỉ còn lại là một đống thịt vụn giữa sân, xương cốt bị nghiền nát thành mảnh vụn…
“Tên này đúng là quái vật.”
“Hắn là thứ quái thai ở đâu vậy.”
“Thích đại ca chém nát cuốn sổ đỏ nhà tao rồi.”
“Linh úy đánh chết linh tướng tao xem trên phim nhiều rồi, tụi nó… tụi nó đang quay phim phải không vậy.”
Bọ khán giả vài kẻ nôn ói tại chổ, bọn chúng không thể chấp nhận chuyện này.
“Hay lắm người anh em, kèo lật bao giờ cũng ngon.” Khánh Dư hướng đồng bạn nâng lên ngón tay cái, còn gương mặt thì quay sang cười đểu với Minh Duệ.
Chỉ mới qua hai trận đầu tiên, Minh Dệu đã bay màu ba mươi tử linh thạch, cô ta tức tới sắp khóc.
Gia Khánh ánh mắt vẫn thủy chung quan sát tên kia, gương mặt nghiêm túc một cách đáng sợ.
Có lẽ hắn là đứa duy nhất được chứng kiến rõ toàn bộ quá trình tên Trần Đức Bo hành động.
Đôi chân của hắn ngay từ đầu đã được gia trì hồn lực và phối hợp với cơ thể của một vũ sư bậc bốn trở nên cứng cáp như núi đá. Bàn tay trái bị chém đức âm thầm tiến tới bắt lấy cổ chân Đổ Thích cố định vị trí hắn. Bàn tay từ linh hồn tiến ra bắt lấy tả quyền Đổ Thích.
Làn khói trắng từ trong xác chết Đổ Thích tiến vào miệng Trần Đức Bo, khác với lần trước lần này hắn rùng mình, gương mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Trong sự kinh hãi của toàn trường, thân thể Trần Đức Bê bốc cháy, ngọn lửa màu thiên thanh nhanh chóng thiêu rụi thân xác hắn thành cát trắng.
“Chuyện quái gì nữa vậy ?”
“Tốt quá tên quái thai đó chết rồi, nhìn nó tao ớn quá chúng mày.”
“…”
Linh hồn xanh nhạt một tên nào đó béo ú xuất hiện, hắn vờn quanh sân đấu.
“Linh hồn tên này chiếm hữu thân xác Trần Đức Bê à ?” Khánh hướng hệ thống hỏi thăm.
“Là trường hợp thứ hai, có một ất sẽ có một đống.”
“Giờ bắt hồn tên béo này bằng cách nào đây hả?”
“Khoang hãy bắt nó, nhất định nó sẽ chờ đợi để nuốt thêm linh hồn của vài tên tử tù nữa rồi sẽ chạy về nơi có cổng âm ti để tiến hóa.”
“Ý mày là bám theo nó hốt trọn một ổ ?”
“Chính xác là vậy, hiện giờ mày cũng có thể nuốt nó nhưng không gia tăng bao nhiêu hồn lực cả, bám theo tới cổng âm ti mà chơi một lần cho sướng.”
“Được rồi, mồi ngon thì phải đợi.” Nắm tay siết chặt.
“Khánh, hôm nay mày sao thế cứ thẫn thờ là như nào ?”
Cả Khánh Dư và Minh Duệ nãy giờ chăm chú nhìn tên này, đây là lần đầu tiên bọ hắn chứng kiến bộ mặt nghiêm túc của hắn.
“À không có gì, nãy giờ tao đang tia con nhỏ bên kia, nhìn nó ngon quá mày ơi.” Hắn cười hề hề.
Minh Dệu gương mặt đỏ bừng chỉ muốn nhào qua mà cắn tên dâm tặc này.
“Tém lại đi, trận kế tiếp coi nào.” Khánh Dư lắc đầu ngao ngán.
Minh Duệ vểnh tai lắng nghe.
Lúc này trên san đã có hai tên tử từ cao to, gương mặt bặm trợn đằng đằng sát khí tiến vào.
“Kèo này như nào đây hả ?” Hắn hỏi hệ thống.
“Cái này thì không chắc nhưng mà theo tính toán xanh sẽ có cửa thắng cao hơn.”
“Sao lại không chắc cơ chứ ?”
“Bọn này có thằng nào bị thi hóa như cái tên kia đâu mà dể tính toán, đám này chỉ đơn thuần là bem nhau đến chết thôi.”
Với khối tài sản bảy mươi hai tử linh thạch trong tay hắn mạnh dạng đặt cược mười viên linh thạch theo xanh.
Hai tên đồng bạn cũng cất bước theo hắn.
Sau hơn hai giờ, tài sản của bọn họ gia tăng nhanh chóng.
Gia Khánh vài ngày trước còn phải mượn quần áo của một tên lạ hoắc mà mặt thì giờ đã có vài trăm tử linh thạch mà tiêu sài.
Nụ cười rạng rỡ nở trên môi của Minh Duệ, cô ả ăn liền một mạch năm ván có cả hai ván lật kèo.
“Cờ bạc là con đường dẩn tới tiền tài nhanh nhất.” Khánh cầm bọc tử linh thạch trong tay hí ha hí hửng.
“Đúng xồi, đúng xồi. Không làm mà vẫn có ăn nhé. Tiểu Khánh à còn vài trận nữa cho tỷ xin kèo nhé.” Minh Dệu hai mắt chớp chớp, nụ cười rạng rỡ nhìn hắn như nhìn viên ngọc quý.
“Nó bảo hòa rồi kìa, chuẩn bị bám theo nó.” Hệ thống lên tiếng cảnh cáo.
Lúc này linh hồn tên béo dưới sân đã đậm màu và rõ ràng hơn trước, hắn bay lên cao vượt qua đấu trường, muốn rời đi.
“Tao có việc gấp cần đi trước, hai bây có gì trở về khách sạn trước tao sẽ về sau.”
Gia Khánh vội vã đứng dậy đi ra khỏi đấu trường.
“Nè mày đi đâu đó hả ?” Khánh Dư cùng Minh Dệu cũng theo sau hắn.
“Đi tu luyện.” Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào linh hồn trên không kia, bắt đầu gia tăng tốc độ bám theo nó.
Hai tên kia không hiểu gì, nhưng nghe nói đến tu luyện thì cũng theo hắn xem thử như nào.
Bọn họ chạy băng theo hướng chính tây nam, chẳng mấy chốc đã ra ngoại ô thành phố, hai bên là cánh đồng lúa xanh tốt, phía xa xa là con sông xanh uốn lượn.
Linh hồn tên béo đang tiến về phía con sông, nó bay dọc theo con sông lớn.
Bọn Gia Khánh bám theo nó.
Bọn họ vượt qua cây cầu lớn bắt ngang sông, chạy tiếp khoảng hơn mười phút thì vào một cánh rừng nhỏ.
“Chết tiệt mất dấu nó rồi.” Gia Khánh bực tức.
“Mất dấu cái gì cơ, mà nãy giờ mày đuổi theo thứ gì đó hả ?” Khánh Dư cùng Minh Duệ thở hồng hộc, chia nhau chai nước uống.
“Một thứ mà chỉ có tao nhìn thấy được.” Hắn dáo dác nhìn quanh tìm kiếm linh hồn tên béo.
Hai tên đồng bọn nghe xong càng thêm hoang mang.
“Lập tức quét bản đồ.” Hắn hướng hẹ thống ra lệnh.
Lập tức một bản đồ chu vi bán kính hai dặm quanh hắn xuất hiện.
“Phía Tả ngạn con sông đang có bốn tên thi hóa tấn công thường dân.” Hệ thống lập tức thông báo cho hắn.
“Bên này.” Hắn chạy trước dẫn đường.
“Rốt cục là chuyện quái gì vậy Khánh ?” Trần Khánh Dư bức xúc, nãy giò chạy hơn một tiếng làm hắn mệt nhừ.
Minh Duệ vẫn còn giữ dáng vẻ bình thản, khi ở gia tộc nàng thường khởi động ngày mới bằng hai giờ chạy bộ.
Càng tiến đến gần âm thanh chiến đấu càng nghe rõ hơn.
“Là cô ta.” Gia Khánh bật thốt.
Trước mắt hắn là bốn thân xác bị thi hóa, đôi mắt trắng xóa, thân hình ốm nhôm xanh sao mà lại ướt nhẹp, trên quần áo rách rưới của bọn chúng những rong rêu từng mảng.
Bốn tên đang quay bắt một cô gái, phía sau cô gái ấy là bé gái chừng mười tuổi đang rất sợ hãi, đôi mắt đầy nước.
Cô gái vẫn với đôi mắt thiên thanh lạnh lùng, bộ đồ màu đen bó sát cơ thể ma mị, tóc dài cột đuôi ngực quý phái, bộ ngực nảy nở đầy hấp dẫn, bờ mông vểnh cao làm người khác chỉ muốn tiến lại mâng mê.
Cô gái này hôm qua bị bốn tên xã hội đen truy đuổi mà hắn đã gặp trên phố.
Bốn tên xác sống cùng lúc xông lên.
“Giúp cô ấy, bốn tên đó chỉ là chỉ là những cái xác không hồn thôi nên chỉ cần khống chế bọn chúng tao sẽ tiêu diệt tụi nó.” Hắn hướng đồng bạn chia sẽ sau đó lao lên.
“Cổn Thạch.” Cô gái hai tay kết ấn, từng tảng đá to từ dưới mặt đất chui lên tấn công về phía bốn tên xác sống.
Các tảng đá to bị bọn chúng dùng quyền cước liên tục đánh nát.
Gia Khánh chạy tới lập tức phóng lên tung cước ngay đầu tên đầu tiên hắn gặp phải.
Tên xác sống bị tấn công bất ngờ quay ra đánh hắn, quyền cước tung ra lien hồi.
Vân lực vận chuyển trong kinh mạch chảy dọc toàn thân, hồn lực gia trì. Quyền đối quyền, cước đối cước.
Thấy Gia Khánh xông lên đánh địch, Khánh Dư tay cầm Hỏa Xà Kiếm xuất hiện trên tay hắn lao vào chiến trường .
Minh Duệ cũng không chịu thua, chân đạp thân pháp nhanh nhẹn phóng qua lại giữa các cây cổ thụ xung quanh, cô ta như con sóc đảo qua lại tìm thời cơ đánh xuống đầu địch.
Gia Khánh vận dụng Việt Võ Đạo liên tục đánh lui đối thủ. Hai tay hắn chuyển hóa thành đôi vuốt sắt bén của Khế Vũ liên tục cắt đức từng mảnh cơ thể tên xác sống. Lâu lâu Minh Dệu từ trên lao xuống tung cước đánh bay tên xác sống.
Khánh Dư liên tục áp đảo hai tên xác sống, đôi mắt tràn đầy sung sướng. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Hỏa Xà Kiếm để đánh nhau.
“Trói buộc.” Cô gái kết ấn, xung quanh cô ta, các dây leo lần lượt tiến ra bắt lấy tay, chân tên xác sống trước mặt.
Tên xác sống bị khống chế không thể nhúc nhích.
“Lôi Sát Quyền.” Minh Duệ lập tức phóng xuống tung lôi quyền cực mạnh ngay ngực tên xác sống.
Cô gái gật đầu chào hỏi Minh Duệ.
Tên xác sống quăng ra xa đến khi đụng phải một thân cây cổ thụ mới ngã xuống.
Nhưng hắn vẫn đứng dậy lao tới với một lổ hổng to đùng giữa ngực.
“Khánh ơi bọn chúng là cái quái gì vậy hả ?” Minh Duệ tròn mắt không tin được.
Ầm.
Ở phía bên kia, sau khi chạm nhau một quyền cực mạnh, Gia Khánh đánh nát cánh tay gã kia, bởi lẽ nấm đấm trong trạng thái vuốt sắt của hắn vô cùng cứng cáp và mạnh mẽ.
“Bọn chúng đã chết từ lâu rồi, có đánh bao nhiêu lần cũng vậy thôi, dồn bọn nó lại để tao trục hồn là xong.” Hắn cầm thanh sắt trong tay, phóng tới đâm xuyên qua ngực tên xác sống bị hắn đánh nát tay.
Thanh sắt xuyên qua thân thể tên xác sống, các ký tự cổ trên thân nó sáng lên, chỉ sau một hồi hô hấp, ngọn lửa màu thiên thanh từ cơ thể tên xác sống bùng cháy. Chỉ trong chốc lát hắn đẫ trở thành một bãi cát trắng.
Gia Khánh cảm giác được có chút dể chịu khi hấp thu linh hồn tên này.
“Là như vậy sao.” Cô gai cùng Minh Duệ thốt ra.
“Triền nhiễu.” Cô ta kết ấn, sau đó chưởng xuống mặt đất phía dưới. Mặt đất từ chưởng ấn kéo dài tới vị trí đứng của tên xác sống kia bỗng mềm nhũn như bùn và cơ thể hắn bắt đầu lún xuống.
Minh Duệ lập tức phóng tới tung ra một lôi cước cực mạnh, đá nát vai phải của hắn. Sau đó nàng phóng đến tiếp ứng cho Khánh Dư.
Gia Khánh lao tới nhanh chóng cắm thẳng thanh sắt vào thân thể tên xác sống.
Chỉ còn lại hai tên.
Trần Khánh Dư bằng vào tử cấp bảo khí liên tục thắng thế nhưng mà hai tên kia quá trâu bò, hắn đã chém nát đầu một tên mà bọn này vẫn chày cối tiến lên như một cổ máy.
Minh Duệ từ bên mạn phải lao ra tung cước vào một tên khiến hắn lao về phía đồng bọn.
“Đại Xà Trãm.” Hắn tung ra sát chiêu hồng thiêu rụi hai tên này. Hỏa xà lao ra cuộn mình xiết lấy hai con mồi.
“Bạo.” Hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ.
Ầm.
Vụ nổ vang dội lập tức phát ra thiêu rụi hai tên xác sống.
Linh hồn màu trắng mờ nhạt của bọn chúng quấn vào nhau thoát xác bay lên.
“Đừng hòng chạy thoát.” Gia Khánh đạp vào thân cây kế bên mượn lực phóng lên dùng thanh sắt đâm xuyên qua linh hồn hư ảo kia. Hắn thành công bắt lấy.
“Các ca ca, tỷ tỷ lợi hại quá đi.” Tiểu nha đầu nhút nhát ban đầu được cô gái bảo vệ, bây giờ nhảy nhót vui mừng.
Bọn Gia Khánh nhìn nhau bật cười, qua trận đấu nhỏ này bọn họ cũng biết chút ít về năng lực của nhau.
Minh Duệ sở hữu lôi thuộc tính mạnh mẽ ra đòn cực mạnh và rất nhanh nhẹn, phù hợp với sở trường trợ công hay ám sát.
Khánh Dư sở hữu trong tay một thanh kiếm tử cấp, ra đòn chuẩn xác mạnh mẽ và rất sắt bén, vị trí chủ công kiếm sĩ là của hắn.
Gia Khánh với đôi ưng vuốt bén nhọn và cứng hơn cả sắt, cùng sức bền khủng thì vị trí chủ công đỡ đòn sẽ là của hắn.
Đội của bọn họ chỉ còn thiếu một tên nữa là có thể tham gia được đại hội.
“Cảm tạ ba vị ra tay tương trợ.” Cô gái dắt theo tiểu nha đầu tiến lại phía họ, vẫn gương mặt lạnh lùng như hôm qua.
“Không có gì, chuyện nên làm ấy mà. Chúng tôi sẽ không để đám cương thi này lộng hành được.” Gia Khánh đối diện ánh mắt với cô gái, chân thành giải bày.
“Cương thi ? Là cái giống đó à ?” Khánh Dư chỉ vào đống cát trắng xóa.
“Lát nữa tao sẽ nói sau.” Gia Khánh gật đầu.
“Cam Vũ.” Cô gái hai tay kết ấn đan vào nhau, một vòng sáng dưới chân nàng xuất hiện và mở rộng ra bao phủ cả bọ bên trong.
Cơn gió mang theo hương thơm ngào ngạt, vờn quanh khắp người họ.
Sức lực cả đám tràn đầy, cảm giác lâng lâng dể chịu lan tỏa, bao nhiêu mệt nhọc tan biến, cơ thể sung mãn có thể đánh nhau thêm vài chục trận nữa ấy chứ.
“Cô ta là một Hoàng Sắc Pháp Sư, hàng được đó.” Hệ thống cung cấp thông tin cho hắn.
Hắn lần đầu cặn kẽ chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, dù cho nhan sắc không nổi bật cho lắm nhưng không hiểu vì sao hắn cứ có cảm giác thân quen, quyến luyến, như hắn ta và nàng đã từng là đôi tình lữ.
“Chào tiểu thư, hôm qua chúng ta đã gặp nhau phải không. Ta tên Lý Gia Khánh, còn đây là Trần Khánh Dư và Nguyễn Minh Duệ.” Hắn giới thiệu từng thành viên trong bọn.
“Ta là Huỳnh Tuệ Nghi, hôm qua ta giải cứu cho một đứa trẻ bị bắt cóc thì bọn chúng truy sát, may có các vị cắt đuôi mới trốn thoát được, đa tạ.” Nàng gật đầu cảm tạ ba người bọn hắn.
“Như hắn nói thôi, chúng ta thấy chuyện bình bất bình thường sẽ ra tay ứng cứu. Cô không cần phải khách sáo đâu hì hì. Ơ mà đứa trẻ cô cứu là nha đầu này hở ?” Minh Dệu cúi người xuống, bồng tiểu nha đầu trên tay.
“Không phải nha đầu này, đứa trẻ hôm qua ta đã mang nó về nhà rồi. Hôm nay tính đi dạo vi vu thì vô tình nhìn thấy tiểu nha đầu bị bốn tên kia truy đuổi.” Nàng xoa đầu nha đầu.
“Muội là Trần Tiểu Mi, hôm nay đi câu cá với ca ca, muội mới vào rừng hái dâu rừng thì nhìn thấy Trần Phong ca ca và bạn học anh ấy, muội sợ quá nên bỏ chạy và bọn họ đuổi theo, tới nơi này thì gặp tỷ tỷ.” Nha đầu rùng mình kể lại.
“Không sao rồi, giờ có các ca ca với tỷ tỷ sẽ mang muội về nhà. Cơ mà muội quen bọn chúng sao ?” Minh Duệ ôm tiểu nha đàu chặt vào lòng, trấn an nàng.
“Trần Phong và bạn của hắn chết lâu chưa vậy Tiểu Mi ?” Gia Khánh một câu là cho cả Khánh Dư lẫn Minh Duệ nổi cả da gà.
Chết ?
Bọn hắn đã chết rồi nhưng vẫn có thể đội mồ sống dậy đi bắt người, thậm chí đánh nhau.
Từ trước tới nay bọn họ chưa từng nghe thấy điều này.
Duy chỉ có Tuệ Nghi gương mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt thủy chung trên người Gia Khánh.
“Tuần trước, muội nghe mẹ bảo họ bị chết đuối ở cái đập phía thượng nguồn sông. Bốn ngày trước mọi người trong thôn mang họ đi chôn cất ở nghĩa trang, hôm đó muội cũng được cha mẹ dắt theo.” Tiểu Mi đôi mắt tròn xoe kể lại.
“Chết… chết… cả hơn một tuần rồi và giờ xuất hiện ở đây.” Gương mặt Minh Duệ trắng toát.
“Thôn muội ở đâu, chúng ta sẽ mang muội về.” Khánh Dư chuyển chủ đề, hắn nháy mắt với Gia Khánh.
“Muội không biết nữa, muội cứ chạy, cứ chạy giờ thì quên mất đường về nhà, hì hì.” Nha đầu le lưỡi cười tươi.
“Hướng này, các đây khoảng vài trăm mét có vài người đang tiến đến. Chúng ta có thể hỏi họ đường đến thôn của Tiểu Mi.” Gia Khánh chỉ tay về hướng tây bắc.
Hiển nhiên trong bán kính hai dặm, hắn sẽ biết được có những gì.
“Tuệ Nghi tiểu thư, cô đi chung với chúng tôi không ?” Hắn hướng Tuệ Nghi dò xét.
“Cũng được, ta cũng rất hiếu kỳ đây.” Tuệ Nghi gật đầu, nàng đang rất rãnh rỗi.
Cả bọn cất bước lên đường, Gia Khánh cùng Khánh Dư đi trước mở đường.
“Mày suy tính gì vậy ?” Gia Khánh hỏi nhỏ tên kế bên.
“Cô gái này là một pháp sư.”
“Đúng hơn là Hoàng Sắc Pháp Sư.” Gia Khánh xác nhận.
“Cái gì, Hoàng… Hoàng …Sắc luôn sao ?” Hắn ngoái đầu nhìn về người con gái lạnh lùng phía sau.
“Tao cũng không tin, nhưng đó là sự thật, trông cô ta còn trẻ như thế không biết đã qua 59 tuổi chưa nhỉ, nêu chưa thì tốt rồi.”
“Rũ cô ta gia nhập vào đội thì chúng ta có cơ hội đi tới vòng bốn.” Khánh Dư gật đầu.
Cả bọn cứ thế cuốc bộ được khoảng hơn nữa tiếng…
“Mày là thánh hả ?” Minh Duệ ngơ ngác nhìn Gia Khánh.