Đêm dài…
Khánh Dư một mình một giường say giấc.
Gia Khánh vận dụng Hợp Linh Quyết tiến hành minhh tưởng, mỗi ngày hắn đều phải hoàn thành cho bằng được một đại vân chu.
Hiện tại hắn chỉ mới là mội tên Linh Úy Sơ Kỳ, tu vi thấp nhất bọn.
Hôm qua khi ra phố, hắn chỉ thấy Liinh Tá đầy đường còn Linh Úy thì lác đác vài mạng.
Quyết tâm không để cho bản thân trở thành gánh nặng đồng đội trong cuộc chiến sắp tới, hắn quyết tâm tu luyện.
Sau khi hoàn thành xong đại vân chu lần thứ 3, sự thoải mái mát mẻ lan tràn khắp cơ thể. Viên phong linh lực tại Khí Hải Huyêt xoay đều liên tục và nó dần to ra. Huyệt Bế Linh Thai, linh khí tự nhiên hình thành từng giọt dung dịch nhỏ vào.
Vận chuyển phong linh lực hình thành khối phong cầu xoay tròn trong long bàn tay, hiện tại nó đã to ra gấp đôi so với lần đầu tiên hắn tập tành, lần này hắn giữ được nó gần một phút thì tan rã.
Nhưng mà hắn vẫn là Linh Úy Sơ Kỳ, tu vi không hề có chút gia tăng.
“Có cách nào gia tăng tu vi lên nhanh không mày ?”
“Đi gặt vài thằng, cướp của nó tu luyện, chỉ nhiêu đó thôi.”
“Còn các nào nữa không, như cắn thuốc chẳng hạn ?”
“Do công pháp đặc thù chuyển linh lực từ khí thành vân nên quá trình tu luyện đột phá của mày sẽ gặp trở ngại rất lớn. Cắn thuốc sẽ gây ra phản phệ, trừ khi mày tìm được thiên địa dị bảo mà cắn thì sẽ gia tăng tu vi.”
“Ờ mà mày cũng có thể gia tăng bằng cách hấp thu lượng lớn linh hồn mấy con thú nhỏ đó, lấy số lượng bù chất lượng.”
“Hời ơi, tưởng gì, toàn súi tao đi sát sinh.” Hắn nhiếu mày.
“Chỉ có thông qua đó mày mới mạnh lên được, không ai không trãi qua gian lao mà có quả ngọt hết.”
“Phải làm sao đây bây giờ.” Hắn vỗ vỗ đầu suy nghĩ.
“Mà nè ở tại thế giới này nghề gì kiếm tiền nhanh nhất, ăn trực hoài cũng không tốt.” Dùng tiền của Khánh Dư khiến hắn cảm thấy khó chịu.
“Có rất nhiều nghề kiếm tiền nhanh như đoán tạo thuật, giả kim thuật, chiêm tinh thuật, y sư, khảo cổ sư, phù sư, trù sư, bảo tiêu, đâm thuê chém mướn, đứng đường hoặc ăn cướp.”
“Đoán tạo thuật là làm gì thế hả ?”
“Đoán tạo sư được coi trọng nhất, bọn chúng chuyên chế tác các kim loại hoặc hợp kim khác nhau thành các linh kiện chế tạo bảo khí. Có tổng cộng tám cấp độ, từ cấp Tông Tượng trở lên có thể tự rèn ra bảo khí. Cấp cao nhất là cấp tám Thần Tượng, thân phận bọn hắn có thể sánh ngang cả một vị Hoàng Đế của đại lục và tiền nhiều nhất, trình độ bọn hắn có thể chế tác các bảo khí để chinh phục không gian. Nhưng hiện tại cả tinh cầu chỉ có hai tên Thần Tượng .”
“Cả tinh cầu mà chỉ còn có hai Thần Tượng sao ? Vậy còn chuyên môn của bọn giả kim là gì ?”
“Bọn này khá nhiều chuyên môn. Nguyên cứu chế tạo kim loại hay hợp kim, thiết kế bảo khí, lắp ghép linh kiện tạo nên bảo khí. Mỗi một bảo khí từ Hồng Cấp trở lên đều phải có một bản thiết kế chi tiết và để cho ra đời một hợp kim mới với công dụng tốt hơn nhưng ít nhược điểm hơn trước là công việc đòi hỏi lượng kiến thức uyên bác và trí tuệ tuyệt đỉnh, cũng như thời gian rất dài. Bọn này chỉ có năm cấp bậc là Thuật Sĩ – Đại Sư – Tông Sư – Thánh Sư – Thần Sư.”
“Bọn y sư chắc là bác sĩ ấy hở ?”
“Ngoài ra còn có chế thuốc, luyện đan, bán bảo hiểm các kiểu, bất kể cái gì liên quan đến sức khỏe bọn hắn đều mang ra buôn bán.”
“Chiêm tinh thuật ở đây giống như mấy bà thầy bói ở Việt Nam không đó.”
“Đương nhiên khác với cái hàng giả mạo chỉ biết chém gió ở cái khu của mày rồi. Bọn hắn toàn là Lam Sắc Pháp Sư trở lên không đấy, bọn hắn rất bí ẩn và đặc biệt thân phận bọn hắn chính là tuyệt mật của mỗi Đế Quốc. Mỗi một khi thời thế đổi thay bọn hắn chính là những kẻ biết đầu tiên, một vài tên không chịu yên phận sẽ xuất hiện và tìm kiếm bậc đế vương mới để phò tá.”
“Ý mà nè người anh em, kiến thức tao không có nhưng mà mày có phải không, giúp đỡ nhau đi nào.” Nụ cười đê tiện nở rộ, hắn biết mình sắp bắt được vàng rồi.
“Định mệnh…” Hệ thống lặn mất tăm.
Một ngày mới đã tới, bọn hắn còn 6 ngày để đăng ký thi đấu.
“Hai tên các ngươi hôm nay có đi đâu không đấy ?”
Bọn họ cùng nhau ăn sang dưới sảnh khách sạn, nơi đây hiện tại rất đông khách. Thục nữ Minh Duệ lên tiếng hỏi thăm.
“Ta cũng chưa biết sẽ đi đâu, cô có ý tưởng gì không ?” Khánh Dư trả lời.
“Đêm qua ta có xem tin tức, chín giờ sáng nay Đấu Trường Tử Vong sẽ mở cửa, cơ hội làm giàu của bổn tiểu thư đã đến, hai bây có hứng thú không ?”
“Đấu Trường Tử Vong là cái gì thế ?” Gia Khánh hai mắt tròn xoe.
Hai tên còn lại nhìn hắn với như sinh vật lạ.
“Mày kiếm thằng này ở đâu ra vậy hả ?” Minh Duệ chớp chớp mắt.
“Thôi nào, tao không biết thật mà.” Hắn nhún vai.
“Đến rồi sẽ biết.”
Thế là sau buổi sáng cả bọn cùng nhau cất bước tiến về phía nam thành phố.
Cái không khí trong lành của một đô thị vùng biển làm hắn cảm thấy dể chịu sáng khoái vô cùng, tinh thần rất tốt.
Chỉ chừng một giờ cuốc bộ, một kiến trúc bằng đá cổ kính đã xuất hiện trước mặt cả bọn, âm thanh từ bên trong nó vang vọng ra cả gần cây số.
Ba người tiến vào hàng người xếp hàng mua vé vào bên trong, mỗi vé chỉ với mười ngọc hồng thạch.
Nơi đây giống y chang như sân vận động ngoài trời ở Trái Đất. Kháng đài đã chật kín những người là người, họ la hét cổ vũ, chuyện trò, tia gái, thả tính thả bã nhau,… trong lúc đợi chờ. Hắn ước tính nơi đây có thể chứa tới nữa triệu người cùng lúc.
Trung tâm sân vận động với thảm cỏ xanh tươi tốt, hiện đang là vũ trường cho hơn hai mươi chân dài nhảy nhót với các bộ cánh khiêu gợi, nơi cần thiếu vải thì thừa còn nơi không cần thì thiếu. Phía bên trên là tám màn hình lớn xếp theo hình bát quái đang chiếu quang cảnh bên dưới sân.
“Sắp đến giờ rồi.” Minh Duệ háo hức.
“MƯỜI.”
Cả kháng đài cùng hô vang con số xuất hiện trên màn hình.
“CHÍN.”
“TÁM.”
Bọn hắn hùa theo, cả tên Gia Khánh điềm tĩnh cũng bị cuốn vào không khí toàn trường.
“BẢY.”
“SÁU.”
“NĂM.”
“BỐN.”
“BA.”
“HAI.”
“MỘT.”
Pháo hoa từ sân vận động bắn thẳng lên trời cao. Toàn trường vỗ tay như sấm vang, âm thanh náo nhiệt vang vọng khắp không gian.
“Kính chào quý vị và các bạn đã đến với Đấu Trường Tử Vong.”
Một thanh niên anh tuấn phi phàm, âu phục cao quý, mắt đeo kính râm, xuất hiện chính giữa sân vận động. Lời nói của hắn vang vọng toàn trường.
“Sau hơn hai năm chuẩn bị, đấu trường hôm nay sẽ mang đến mười một tên tử tù cấp 2. Các vị có kích thích không nào?” Hắn hét to.
Toàn trường la hét đáp lại hắn.
“Mười một tên tử tù cấp 2 khi còn tự do đã gây ra hậu quả nghiêm trọng cho quốc gia. Tử hình bọn chúng thì quá dể dàng, so với tội ác của chúng gây ra quá nhân từ. Đấu Trường Tử Vong được lập ra để bọn chúng có thể thỏa sức đam mê cuồng chiến lần cuối của cuộc đời và cũng để bọn chúng mang đến tài lộc cho quý vị.”
“Các vị có muốn làm giàu không ? Muốn đổi đời không ?”
“Muốn. Ngu sao không.” Toàn trường phấn khởi.
“Vậy bây giờ mời các vị nắm bắt vận mệnh, khai phá thiên cơ.”
“Cặp đấu đầu tiên lên sân.”
Hắn giang tay ra hai bên. Từ hai bên cánh gà, hai tù nhân tay cầm vũ khí bước ra sân.
Một tên cao lớn đen hôi cơ bắp lực lưỡng, lưng xăm con hổ hung tợm, tướng đi nặng nề, tay cầm hai cây rìu sắt bén.
Tên còn lại khá gầy, gương mặt góc cạnh trắng bệch, tướng đi ung dung nhẹ nhàng, tay cầm trường kiếm.
Trên ghế ngồi của bọn họ, tấm bảng điện tử xuất hiện, nó phân biệt hai bên đỏ và xanh.
Trên cùng là con số đang đếm ngược, còn khoảng hai phút.
Chính giữa Thông tin cùng hình ảnh hai tên tử từ xuất hiện trên đó.
Đỏ : Trần Dần. Vũ Sư bậc 4, Linh Tá Trung Kỳ. Tội trạng : Ấu dâm, cướp ngân hàng, bắt cóc tống tiền,…
Xanh : Trân Đức Bê. Vũ Sư bậc 4, Linh Úy Hậu Kỳ. Tội trạng : Buôn bán vũ khí cấm, bắt cóc sát hại trẻ em, đánh bom nhà trẻ và trường học,…
Phía dưới, các con số đang tăng lên không ngừng. Hiện tại bên đỏ cao hơn bên xanh.
“Cái này là gì vậy ?” Gia Khánh thắc mắc.
“Cá độ đỏ xanh, tên nào chết trước tên đó thua, ngươi ấn chọn tên ngươi muốn cược và bỏ tiền vào cái khe bên cạnh ghế, mỗi trận cược tối thiểu 20 ngọc hồng thạch và tối đa là 20 tử linh thạch, cược thua thì mất tiền, nếu cược thắng kèo trên thì ngươi ăn được gấp đôi tiền thưởng, nếu ăn lật kèo thì phần thưởng sẽ gấp năm lần.” Minh Duệ vừa luyên thuyên vừa cho tiền vào khe.”
“Đỏ, mười tử linh thạch.”
Minh Duệ cùng Khánh Dư thốt lên, sao đó cả hai nhìn nhau ăn ý cười lớn.
“Đỏ đi nào các huynh đệ, cơ hội làm giàu là đây chứ đâu.”
“Hahaha Trần Dần mang tiền đến cho anh em tụi mình chứ đâu.”
“Lật thế đéo nào được mà lật hé hé hé…”
“Đỏ đê, đỏ đê, đỏ đê,…”
“…”
Âm thanh bàn luận náo nhiệt từ khắp các kháng đài.
Hiên tại bên đỏ đang gấp hơn mười lần so với bên xanh.
“Cược xanh cho tao.” Âm thanh hệ thống vang lên.
“Hả, cái gì cơ, đỏ có tu vi cao hơn kìa má.”
“Muốn đổi đời thì xanh cho tao.”
“Được xem như tao tin mày một lần.”
Hắn lập tức cho 2 viên tử linh thạch mới mượn sáng nay của Khánh Dư và khe.
“Tuổi trẻ chưa trãi sự đời.” Minh Duệ nhìn sang hắn chấc lưỡi lắc đầu.
“Trận đầu tiên xin phép được bắt đầu.”
Vừa tên mc vừa dức lời, Trần Dần đã hùng hổ lao thẳng lên trong sự cổ vũ của kháng giả.
Song rìu bao bọc đầy hỏa diễm giương lên cao hướng đầu đối thủ chém xuống.
Trần Đức Bê giương kiếm lên chống đỡ.
Xoảng…
Xong rìu nhẹ nhàng đánh gãy trường kiếm của hắn, Trần Dần nụ cười hung tợm thừ thế chém xuống bả vai hai bên đối thủ.
“Đấy thấy chưa, này thì xanh nè… ha ha ha.” Minh Duệ chăm chọc Gia Khánh.
“Con mẹ nó, thằng chó mày lừa bố.” Hắn tức giận mắng hệ thống, nhưng đáp lại hắn là sự im lặng…
Bốp…Bốp…Bốp…
Trần Đức Bê, dùng đầu của mình liên tục tán vào mặt đối thủ.
Hắn lên gối ngay thằng em Trần Dần.
Tên Trần Dần buông tay khỏi rìu cuối xuống ôm chặt thằng đệ.
Trần Đức Bê đôi mắt trắng xóa không thấy đồng tử, hửu thủ rút rìu từ vai trái chém tới Trần Dần.
Trần Dần tức giận, cả người đỏ bừng, nấm đấm lửa được tiến tới đối kháng với lưỡi rìu.
KHENG.
Lưỡi rìu vỡ nát.
Tả thủ Trần Đức Bê đang cầm cây rìu còn lại ra, hắn xoay người chém mạnh ngay mạn sườn trái Trần Dần.
Máu tươi tuôn trào.
Hắn buôn tay, dậm chân phóng lên tung cước ngay đầu Trần Dần.
Đầu Trần Dần lìa khỏi cổ, thân thể lực lưỡng của hắn quỳ xuống sân cỏ, máu tươi từ cổ tuôn trào bắn lên khắp người Trần Đức Bê.
Trần Đức Bê, nhắm mắt tận hưởng dư vị chiến thắng, một làn khói trắng ngà từ xác Trần Dần tiến vào miệng hắn mà không ai biết. Gương mặt hắn lạnh như băng không cảm xúc.
“Trần Đức Bê chiến thắng, và chúng ta có trận lật kèo đầu tiên của hôm nay.” Tên mc hứng khởi la lên.
“Con mẹ nó mới trận đầu đã ra đê.”
“Định mệnh thằng mặt thộn Trần Dần yếu quá.”
“Đen thôi, đỏ quên đi.”
“Đỏ đê bằng đỏ ra đê, định mệnh cuộc đời.”
“Hú há há Bê ơi em yêu anh.”
“…”
Trận đầu tiên chỉ có 24007 người cược xanh.
“Hừ ăn may thôi.” Minh Duệ hai tay đặt ngang ngực, đầy tức giận lẫn cay cú.
Khánh Dư ngồi yên lặng đợi chờ trận kế tiếp, mười tử linh thạch đối với hắn không đáng là bao.
Gia Khánh đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tên đang đứng dưới sân.
“Tên đó vừa nuốt linh hồn Trần Dần.”
Hắn muốn hệ thống xác nhận.
“Chính xác là hắn đã không còn sự sống, hắn đã thi hóa.” Hệ thống đáp lời.
“Thi hóa sao ? Như cương thi trong phim Tàu phải không ?”
“Chính xác là vậy, linh hồn của hắn tràn ngập đầy oán khí, trần thế không dung Minh Giới không nhận, bị giam cầm bên trong thể xác. Hắn sẽ liên tục cắn nuốt linh hồn kẻ khác để tiến hóa thêm, hiện tại sức mạnh của hắn đã ngang hàng với một tên Linh Tá Viêm Mãn.”
“Nhưng mà theo như mày nói linh hồn khi chết sẽ bị bắt về Minh Giới, tại sao lại sảy ra hiện tượng này ?”
“Có một số địa điểm được gọi là cổng Âm Ti, nơi giao nhau giữa Minh Giới và trần thế, nó thường xuất hiện ở các dòng sông lớn. Nơi đó có cái gọi là Âm Ti khí, nếu ngươi vô tình tới đó và chết thì linh hồn sẽ bị Âm Ti khí biến đổi, và sảy ra hiện tượng thi hóa. Hoặc còn một trường hợp nữa, ngươi chết ở đó và nơi đó có một vài oan hồn ngàn năm sẽ chiếm hữu thể xác ngươi.”
“Tên này thuộc trường hợp nào ?” Hắn nhuốm mày.
“Chưa thể xác định, mày lên sân choảng nó rồi trục hồn nó ra là biết ngay. Đây là con mồi ngon cho mày đó.” Hệ thống động viên hắn.
“Ê Khánh, trận kế tiếp đặt thằng nào ?” Trần Khánh Dư lay người hắn.
“Ờ ờ để tao xem.” Hắn giật mình vội nhìn vào màn hình điện tử.
Số tiền hắn được cập nhật là mười hai tử linh thạch
Xanh vẫn là Trần Đức Bê.
Đỏ : Đổ Thích. Linh Tướng Sơ Kỳ. Tội trạng : Cấu kết gian dương đại đạo buôn bán vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng dâm con heo,…
Số người đang đặt cho tên Đổ Thích này nhiều hơn hẳn Trần Đức Bê.
Cơ mà con số đặt xanh cũng nhiều hơn một chút trận đầu một chút xíu.
“Trận này lật nữa tao nghĩ chơi.”
“Linh Tướng chọi Linh Úy thì dể dàng hơn rồi, ha ha ha.”
“Tiến tên Thích ơi, thông chết mẹ nó đê.”
“Bê ơi, cuốn sổ đỏ nhà em theo anh luôn nà.”
“Bê ai đồ ơi, vả chết mẹ thằng gian dâm đó đê.”
“…”
“Kèo này chọn thằng Bê luôn hả người anh em ?” Hắn hướng hệ thống hỏi thăm.
“Đương nhiên, thằng Bê đã chết từ lâu rồi hiện tại nó chỉ là một cổ máy chiến đấu thôi.”
“Được. Tất tay theo xanh.”
Hắn đặt mười hai Tử Linh Thạch cho Trần Đức Bê.
“Được tao theo mày.” Khánh Dư theo xanh hai mươi tử linh thạch.
“Hai tên điên, Linh Úy đòi đánh Linh Tướng, bổn tiểu thư chống mắt lên xem lật bằng cách nào.”
“Trận thứ hai, Trần Đức Bê đối đầu Đỗ Thích bắt đầu.” Tên mc hét lên.
Đổ Thích lập tức phóng lên không trung, song kiếm trong tay chém ra phong trảm sắt bén xuống dưới đối thủ.
Hắn là một phong hệ Linh Tướng.
Trần Đức Bê, đấm mạnh xuống mặt đất, các khối đất đá cứng cáp ùn ùn trồi lên che chắn phía trước.
Phong trảm chém vào các khối đất đá dể như chơi, chỉ một lượt phong trảm đã giải quyết hết khối đất đá đó.
Khói bụi mịt mù che đi thân thể Trần Đức Bê.
Đổ Thích gương mặt cao ngạo đứng phía xa quan sát, hắn chưởng ra phong chưởng nhằm cuốn hết khói bụi buộc tên kia lộ diện.
“Hừ trò mèo.” Tay cầm song kiếm hắn quay ra phía sau chém đức tả thử Trần Đức Bê.
Cánh tay Trần Đức Bê rơi xuống bên cạnh.
“Chiêu trò độn thổ xưa rồi nhóc.” Hắn cười lạnh.