Lạc Hàn Đông cởi hết quần áo của cô ra ném sang một bên, sau đó tự mình cởi đồ mình ra, chân anh không tiện nên Thịnh Hạ ngồi dậy giúp anh cởi quần. Rèm cửa còn chưa kéo xuống, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, tụ hợp lại thành một vùng sáng.
Loading…
Hai người đang đứng ở cửa cách sô pha vài bước chân, qua ánh ánh trăng mờ ảo, họ chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của nhau.
Thịnh Hạ lo lắng nhìn chân anh, nhưng cũng không đành lòng từ chối, đành phải dìu anh đi đến sô pha, ngượng ngùng nói: “… Để, để em động.”
Lạc Hàn Đông nghe lấy lời này, ƈôи ȶhịȶ anh căng ngạnh nảy lên một cái, giọng nói của anh như nghẹn lại: “…Được.”
Anh nằm trên sô pha, nhìn Thịnh Hạ bụm mặt vì xấu hổ, thân thể trắng nõn đến gần anh, cô ngồi bò lên đùi anh, chậm rãi nâng mông lên. Cánh tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy ƈôи ȶhịȶ cứng ngắc.
Cô nhắm mắt lại, dưới đôi mắt nóng bỏng của Lạc Hàn Đông, từng chút một ngồi xuống ƈôи ȶhịȶ.
Một cánh tay đột nhiên duỗi đến nắm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ấn xuống dưới, ƈôи ȶhịȶ thô dài cắm thẳng vào trong, cảm giác sung sướng căng trướng khiến cả người cô cong ra sau, rên ra tiếng: “A ……” Sâu quá…
Cô như bị đâm tới cả sâu trong linh hồn, cả người điên cuồng run rẩy. Cô run rẩy một hồi mới đỡ sô pha chậm rãi động, nhưng kỹ thuật lại quá ngây ngô, động được vài cái rồi không biết làm thế nào nữa.
Lạc Hàn Đông đỡ eo cô, ôm cô về phía trước, rồi lại đẩy eo cô ra sau, giọng nói khàn khàn: “Nhanh lên…”
Thịnh Hạ học được cách di chuyển, sau vài lần làm quen cuối cùng cũng chuyển động lên xuống trên người anh.
Tóc của cô dài ra rất nhiều, rủ xuống đôi bồng đào no đủ, càng làm nổi bật vùng căng tròn trắng nõn.
Lạc Hàm Đông đưa tay ra ôm lấy quả đào đầy đặn của cô, lòng bàn tay to lớn không nhịn được nhào nặn da thịt mềm mại thành nhiều hình dạng khác
nhau, tay còn lại đỡ eo cô, thỉnh thoảng theo động tác lắc lư của cô kết hợp đẩy eo.
Thân dưới Thịnh Hạ chảy rất nhiều nước, trên cơ thể người đàn ông chuyển động lên xuống, mỗi lần mông cô hạ xuống lại phát ra tiếng bạch bạch của da thịt va chạm với ɖâʍ dịch.
Khoái cảm khiến cô không nhịn được mà tăng tốc, nhưng đã mấy lần ngồi xuống cũng không đạt đến cao trào, trong miệng thút thít rên rỉ, nghe như muốn khóc, “Ưm ư…anh Đông…”
Người đàn ông bóp lấy eo cô, thắt lưng đột nhiên đẩy mạnh lên. Thịnh Hạ hét lên: “A … sâu quá … A…”
Lạc Hàm Đông siết chặt eo cô, thắt lưng một trên một dưới đưa đẩy mãnh liệt, anh làm vừa nhanh lực đạo lại mạnh, sau mấy chục lần đưa đẩy, Thịnh Hạ co giật ngã nằm trên ngực anh, trong miệng vẫn còn đang rên khóc: “… A a a …anh Đông…”
Lạc Hàn Đông giữ chặt mông cô, mạnh mẽ đâm vào, Thịnh Hạ nằm trên ngực anh bị làm đến cả người nhũn ra nước, đôi bồng đảo rung theo nhịp đẩy.
Lạc Hàn Đông vươn đầu ngậm lấy nhũ hoa, đem người ôm lên phía trên, một tay đè nặng lên vùng no đủ, tay kia nắm sẵn vòng eo thon, nâng cô lên không trung, thân dưới mãnh liệt va chạm.
“A a a a…anh Đông…ưm hức…quá…quá nhanh…A a a …em từ bỏ…” Thịnh Hạ bị anh làm đến nước mắt rơi đầy mặt, bụng nhỏ cô tê dại một hồi rồi cơ thể nhanh chóng co rút, đâm thủy bị cắm chảy đầy trên sô pha.
Lạc Hàn Đông chống eo cô làm mấy chục cái rồi mới rút ra, bắn vào giữa hai chân cô.
——oOo——