Lúc Thịnh Hạ và đàn anh cùng nhau đi vào rạp chiếu phim, có hơi kinh ngạc khi nhìn thấy hai người đàn ông ngồi trên hàng ghế cạnh cửa soát vé. Ông chủ Hàn Gia Phàm có mái tóc màu vàng, đeo kính râm, mặc sơ mi hoa trông khá sặc sỡ, bên cạnh ông là Lạc Hàn Đông lạnh lùng. Anh cúi đầu, mí mắt rủ xuống che đi cảm xúc dưới đáy mắt, chỉ có ngón tay với khớp xương rõ ràng và thon dài đặt trên bàn, đầu ngón tay đang vân vê tấm vé xem phim.
Đàn anh kêu Thịnh Hạ đợi ở đây để anh ấy đi lấy vé.
Thịnh Hạ lia mắt nhìn sang hướng khác, đáp lại hai tiếng. Đợi đến khi đàn anh rời đi thì cô không kìm được mà nhìn về phía Lạc Hàn Đông một lần nữa.
Bọn họ cũng đến xem phim thật sao?
Loading… Hàn Gia Phàm vẫy tay chào Thịnh Hạ từ xa.
Dù sao cũng là sếp của công ty cũ nên Thịnh Hạ không thể không đáp lại. Cô vẫn đi tới chào hỏi Hàn Gia Phàm một tiếng: “Mr.Han, anh cũng tới xem phim à?”
“Đúng vậy, đã lâu không xem, cô đi cùng bạn trai sao?” Hàn Gia Phàm cố ý hỏi.
Thịnh Hạ bối rồi nhìn sang Lạc Hàn Đông ở một bên cạnh rồi gật đầu nhẹ:
“Vâng.”
Lạc Hàn Đông cụp mắt xuống không nhìn cô.
Đàn anh kia lấy được vé quay lại thì thấy Thịnh Hạ đang nói chuyện với hai người đàn ông có ngoại hình xuất chúng. Anh chỉ biết một người trong số họ là Hàn Gia Phàm, ông chủ người gốc Hoa của công ty cũ Thịnh Hạ làm. Sinh ra trong gia đình giàu có, du học sinh về nước đã lập được công ty, vậy người bên cạnh chắc hẳn là Lạc Hàn Đông danh tiếng lẫy lừng rồi.
Nhiều người trong giới đã từng nhắc đến anh, nói anh tính khí lạnh lùng nhưng tài giỏi hơn người. Cho dù là đàn ông thì khi nhìn thấy gương mặt đó cũng sẽ ghen tị.
Hơn nữa người này cực kỳ thông minh, có khả năng ghi nhớ và khiếu về máy tính cực giỏi.
Không ít người đã thử mọi cách đào chân tường để cạy người ta đi, nhưng cho dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể cạy được một góc.
Chính bản thân Hàn Gia Phàm đã từng nói, lúc đó Lạc Hàn Đông không một xu dính túi, công ty của Hàn Gia Phàm vẫn còn đang lên kế hoạch, trong buổi phỏng vấn, Lạc Hàn Đông đã mở lời đưa ra yêu cầu của mình: một căn nhà, một văn phòng và hai cái máy tính.
Hàn Gia Phàm có tất cả những thứ đó, hiển nhiên sẽ cho không anh. Điểm khác biệt duy nhất giữa anh và Tần Chung Hải là anh đối xử với Lạc Hàn Đông như anh em, như bạn bè, chứ không coi anh như một công cụ kiếm tiền.
Đương nhiên Lạc Hàn Đông đã báo đáp anh ấy bằng cách dần dần mở rộng công ty của anh ấy từ một studio nhỏ trở lên lớn mạnh, cho đến tận bây giờ đã có quy mô hàng đầu.
Một ngày nào đó, nhất định sẽ phát triển vượt bậc .
“Xin chào, tôi là Trần Phấn.” Đàn anh đưa tay ra, bắt tay với Hàn Gia Phàm.
Hàn Gia Phàm cũng bắt lại, “Xin chào.”
Trần Phấn lại đưa tay sang phía Lạc Hàn Đông, “Xin chào.”
Lạc Hàn Đông giương mắt nhìn anh ta, sắc mặt thờ ơ, thậm chí còn không đưa tay ra.
“Xin lỗi, cậu ấy mắc bệnh sạch sẽ.” Hàn Gia Phàm giải thích, “Cậu ấy thường không thích bắt tay với người khác”.
Trần Phấn có chút lúng túng cười cười, rẽ sang vấn đề khác hỏi: “Thật trùng hợp, các anh cũng đến xem phim à?”
Thịnh Hạ cảm thấy có chút xấu hổ, kéo kéo Trần Phấn muốn rời đi, nhưng lại vướng ông chủ Hàn Gia Phàm cũng có mặt, cô không muốn bị nhìn ra bầu không khí phảng phất giữa cô và Lạc Hàn Đông, chỉ có thể cam chịu đứng đó.
“Thời gian gần đến rồi.” Hàn Gia Phàm nhắc nhở, “Nên đi vào thôi.”
Anh ấy đi lên phía trước, khoác lấy vai Trần Phấn nói, “Này, tôi nghe Thịnh Hạ nói, cậu cũng đam mê thiết kế phần mềm à?” Trần Phấn mỉm cười, “Phải.”
“Vừa hay, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu…”
Thịnh Hạ trước nay chưa từng nói với Hàn Gia Phàm, cô khó xử nhìn chằm chằm về phía Trần Phấn đang bị Hàn Gia Phàm kéo đi, hai người thảo luận về một vấn đề nào đó, cứ thế đi vào trong.
Trần Phấn đang thảo luận nửa chừng, nghĩ đến Thịnh Hạ, quay người muốn đi tìm Thịnh Hạ, Hàn Gia Phàm kéo anh ta lại, “Này, chúng ta ngồi đây đi.”
——oOo——