Quan Khí​ – Chương 19: Biến hoá vi diệu – Botruyen

Quan Khí​ - Chương 19: Biến hoá vi diệu

Mặc dù biết Tiểu Giang có cảm giác với mình. Nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cảm thấy đề phòng vì Tiểu Giang lúc trước rất mưu mô. Cho nên hắn tạm thời không nghĩ tiến thêm bước nữa. Hắn cảm thấy mình thường có nghi ngờ với mọi việc diễn ra. Đối với biến hoá của mình, hắn rất khó có thể cho ra đáp án.

Có quyết định, Vương Trạch Vinh trong biểu hiện bình thường càng thêm dựa vào Hòa Quốc Hùng.

Đối với biến hoá của Vương Trạch Vinh, Hòa Quốc Hùng rất hài lòng. Rất nhiều chuyện Hòa Quốc Hùng đều giao cho Vương Trạch Vinh đi làm. Điều này làm quyền lực của Vương Trạch Vinh tăng lên. Bất cứ lãnh đạo nào cũng hy vọng thủ hạ của mình vừa có năng lực vừa trung thành. Vương Trạch Vinh biểu hiện cho Hòa Quốc Hùng có cảm giác như vậy. Hòa Quốc Hùng cũng càng lúc càng cảm thấy mình không thể không có Vương Trạch Vinh. Có Vương Trạch Vinh đi làm công việc cụ thể, hắn cảm thấy mình bớt đi rất nhiều việc.

– Tiểu Vương, vùi đầu vào công việc là tốt. Nhưng phải biết nắm chắc phương hướng như vậy mới có thể đi xa được.

Chu Hồng Thiên uống một hớp rượu rồi nói với Vương Trạch Vinh như vậy.

Mặc dù lão Chu lên làm phó bí thư nhưng Vương Trạch Vinh vẫn thi thoảng chạy đến nhà ăn cơm.

Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút giật mình. Xem ra những người này đã nhìn ra, một chân giẫm hai thuyền là không thể được. Nghĩ đến mình muốn duy trì quan hệ với lão Chu là không được nữa rồi. Đối với chuyện này trong chốn quan trường càng có suy nghĩ sâu hơn. Người ta nói thương trường như chiến trường, nhưng quan trường còn nguy hiểm hơn thế.

– Phó bí thư Chu, tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không nghĩ nhiều như vậy.

Vương Trạch Vinh biết nói ra lời này thì quan hệ của mình và lão Chu coi như xong.

– Tiểu Vương, tự giữ mình.

Lão Chu ra vẻ rất nhiệt tình nhưng Vương Trạch Vinh rõ ràng cảm nhận được trên người đối phương muốn xa cách. Bữa cơm ăn càng lúc càng không có mùi vị.Advertisement / Quảng cáo

Ra khỏi nhà lão Chu, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình vẫn chưa có giác ngộ để dung hợp. Quy luật trong chốn quan trường là ai thế lớn thì dựa vào người đó. Mình bây giờ rõ ràng là vi phạm quy luật này. Phía sau lão Chu là Bí thư huyện ủy, thế lực mạnh như vậy không ngờ mình lại buông tha. Điều này làm mình căn bản không phù hợp lăn lộn trong chốn quan trường.

Trải qua cuộc nói chuyện với lão Chu, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện lão Chu có rất nhiều chuyện không gọi mình. Gặp trên đường lão Chu cũng chỉ chào mà thôi. Phó chủ tịch Chu Thu Lệ cũng không nóng không lạnh với mình. Hạ Sơn thấy mình thì không có biến hoá gì, vẫn mỉm cười nhưng Vương Trạch Vinh không cách nào cảm nhận được suy nghĩ thật của hắn.

Thấy quan khí của mình không thay đổi gì, quan khí của mấy người kia cũng không thay đổi gì, Vương Trạch Vinh chỉ có thể theo Hòa Quốc Hùng càng sát hơn.

Ba người bất mãn với mình. Vương Trạch Vinh không khỏi cười khổ một tiếng.

Làm sao bây giờ? Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế suy nghĩ một chút. Mẹ nó chứ, ông có thể thấy được quan khí, nếu ngay cả chuyện nhỏ này cũng không làm được thì việc mẹ gì cần lăn lộn nữa. Vương Trạch Vinh uống một ngụm lớn.

– Tiểu Vương, theo tôi ra ngoài một chút.

Hòa Quốc Hùng gọi điện tới.

Cầm cặp da, Vương Trạch Vinh đi đến phòng làm việc của Hòa Quốc Hùng.

Hòa Quốc Hùng đi ra nhìn thấy Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Đi thôi.

Vương Trạch Vinh không hỏi đi có chuyện gì, đi theo phía sau Hòa Quốc Hùng ra ngoài. Gần đây đều là như vậy, chỉ cần Hòa Quốc Hùng gọi, Vương Trạch Vinh đều không hỏi là có chuyện gì. Hòa Quốc Hùng hài lòng nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

– Mang theo nhiều tiền chút.

Chỉ chỉ vào cặp da, Vương Trạch Vinh nói:

– Tôi vẫn mang theo.

Hòa Quốc Hùng gật đầu đi trước.

Ngồi trên xe Audi, Hòa Quốc Hùng nói:

– Đi huyện thành.

Đây là lần đầu tiên Hòa Quốc Hùng mang Vương Trạch Vinh lên huyện thành. Thấy Hòa Quốc Hùng nhắm mắt dựa vào ghế, trong lòng Vương Trạch Vinh không khỏi thầm cao hứng. Điều này nói rõ Hòa Quốc Hùng coi mình là thân tín. Trong cặp có mấy chục ngàn, đây là Hòa Quốc Hùng giao cho. Bởi vì mỗi lần đi ra đều là do Vương Trạch Vinh trả tiền. Vương Trạch Vinh sợ đến lúc đó không đủ dùng, vì thế nhét đầy tiền trong cặp.

Xe chạy đến nhà hàng “Cao nhạc đăng” ở huyện thành thì dừng lại. Lái xe Tiểu Chu có lẽ đã sớm đến đây mấy lần. Thấy Hòa Quốc Hùng và Vương Trạch Vinh xuống xe, hắn liền lái xe đi. Bây giờ lái xe rất khôn khéo, không có lãnh đạo ra lệnh, bọn họ sẽ không hỏi chuyện lãnh đạo.

– Hôm nay muốn cho cậu gặp mấy lãnh đạo huyện. Cậu phụ trách phục vụ cho tốt, phải làm bọn họ hài lòng.

Hòa Quốc Hùng nhìn Vương Trạch Vinh. Hòa Quốc Hùng suy nghĩ một chút rồi vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:

– Làm cẩn thận sẽ có lợi cho cậu.

– Lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định làm tốt công việc.

Vương Trạch Vinh đáp.

– Ha ha, không cần khẩn trương, cặp tôi có tiền. Cậu có lẽ cũng không mang theo bao nhiêu, cậu nếu không đủ thì dùng của tôi.

Đang nói chuyện, Hòa Quốc Hùng liền đưa bọc nhỏ của mình tới.

Đây là một bài kiểm tra. Vương Trạch Vinh biết biểu hiện lần này sẽ quyết định có thể dung nhập vào vòng tròn của Hòa Quốc Hùng hay không.

Hai người vào một căn phòng sang trọng.

– Lão Hòa tới rồi, sao bây giờ mới đến?

Một người béo đứng lên cầm tay Hòa Quốc Hùng.Advertisement / Quảng cáo

Vương Trạch Vinh nhìn người này, người này không có quan khí gì ở trên đầu. Vương Trạch Vinh biết đây không phải quan chức.

Hòa Quốc Hùng cũng không giới thiệu bọn họ với Vương Trạch Vinh, nói mấy câu với tên béo, hai người ngồi xuống từ từ uống trà.

Vương Trạch Vinh biết công việc của mình ở đây là phục vụ, liền ngồi bên rót thêm nước cho hai người.

Không lâu sau lại có hai người đi vào, bốn người bắt đầu náo nhiệt hơn. Hòa Quốc Hùng gọi hai người này, một là lão Dương, một là Tiểu Tôn.

Lão Dương gần 50 trông khá gầy, đeo kính mắt, giọng nói hơi âm trầm. Vương Trạch Vinh thấy quan khí của lão Dương còn nhiều hơn Hòa Quốc Hùng một chút. Vương Trạch Vinh đoán chức của tên này cao hơn Hòa Quốc Hùng, ít nhất vị trí quan trọng hơn Hòa Quốc Hùng. Lão Dương rất kiêu ngạo, ngồi xuống liền nói với Hòa Quốc Hùng:

– Tiểu Hòa, tình huống xã cậu là như thế nào. Lần này coi như lão chiếm chỗ tốt, Lão Đại rất coi trọng cậu.

– Ha ha, sao có thể so sánh với anh. Anh nắm giữ quyền lực trong cơ quan. Anh là cánh tay trái của lãnh đạo mà.

Hai người cười ha hả, lão Dương cười càng thêm âm hiểm. Vương Trạch Vinh nhìn lão Dương này cười mà không thoải mái.

Tiểu Tôn khoảng 37, 38 tuổi, dáng người trung bình, trên người mặc âu phục, hai mắt to, giọng nói rất lớn. Quan khí của Tiểu Tôn cũng rất mạnh, là quan khí màu trắng đã thành hình, nói chuyện là nhiều như Hòa Quốc Hùng. Tiểu Tôn này khá ôn hòa, đến nơi liền ngồi xuống sô pha.

Thấy Tiểu Tôn ngồi xuống, Vương Trạch Vinh liền đi tới rót nước cho hắn.

Tiểu Tôn nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

– Cảm ơn.

Nói xong không nói gì nhiều, nhắm mắt lại.

Thông qua quan sát Vương Trạch Vinh thấy trong mấy người này lão Dương là người có quyền nhất.

Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng rót nước cho mọi người, lão Dương nói với Hòa Quốc Hùng:

– Cậu nhóc này cũng được.

– Chánh văn phòng trong xã, mang cậu ta đi kiến thức một chút, sau này mời mọi người chiếu cố.

Hòa Quốc Hùng cười nói.

– Gần đây như thế nào, người bên kia có gây phiền phức cho anh không?

Tiểu Tôn đột nhiên hỏi Hòa Quốc Hùng.

– Hơi đau đầu, bọn họ đã hợp sức.

Hòa Quốc Hùng cười khổ nói.

– Cần tàn nhẫn phải tàn nhẫn. Không cần sợ việc, lãnh đạo có chỗ dựa.

Tiểu Tôn từ từ nói.

Đang nói chuyện thì có một người đi vào.

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên nhìn không khỏi sợ hãi. Thì ra là phó bí thư Huyện ủy Trịnh Chí Minh. Không ngờ ở đây còn gặp được người rất có quyền lực trong huyện.

Vừa thấy Trịnh Chí Minh đi vào, mọi người đang ngồi lập tức đứng lên, vội vàng chào hỏi Trịnh Chí Minh. Vẻ thân thiết này rất khó làm người ta liên tưởng đến vẻ bình tĩnh của mọi người lúc nãy. Ngay cả lão Dương cũng sửa mặt, tươi cười với Trịnh Chí Minh.

– Mọi người đã tới.

Trịnh Chí Minh không ra vẻ quan to, cười cười ngồi xuống giữa. Trịnh Chí Minh mang theo một thư ký. Thư ký đang treo áo ngoài giúp Trịnh Chí Minh.

Nhìn lướt qua mọi người, Trịnh Chí Minh nhìn Vương Trạch Vinh một chút rồi nói với Hòa Quốc Hùng:Advertisement / Quảng cáo

– Đây là chánh văn phòng xã mà cậu nói, gọi là Vương gì nhỉ?

– Vương Trạch Vinh.

Hòa Quốc Hùng vội vàng trả lời.

Trịnh Chí Minh không nói đến Vương Trạch Vinh nữa, giống như Vương Trạch Vinh là không khí vậy. Trịnh Chí Minh xoay người cười nói với lão Dương:

– Tả Chính gần đây có động tĩnh gì không?

– Vẫn là chạy về phía kia.

– Không cần để ý đến hắn, bên kia cũng không được mấy ngày nữa đâu.

Hai người nói chuyện gì Vương Trạch Vinh không rõ. Nhưng Vương Trạch Vinh cũng không đoán nhiều. Hắn bây giờ đang nghĩ về câu hỏi của Trịnh Chí Minh với Hòa Quốc Hùng.

Trịnh Chí Minh có ý gì? Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu ra. Hòa Quốc Hùng không đơn giản mang mình đến đây để kiến thức, chẳng lẽ trong đó còn có chuyện gì? Có lẽ lần này chính là làm cho Trịnh Chí Minh thấy mình. Chẳng lẽ Hòa Quốc Hùng muốn đề cử mình với Trịnh Chí Minh? Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh cảm thấy càng phải cẩn thận.

Nở nụ cười khiêm tốn, Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ quá nhiều, mà càng thêm cẩn thận phục vụ. Đương nhiên hắn cũng đang âm thầm quan sát quan khí của Trịnh Chí Minh. Từ quan khí của Trịnh Chí Minh bây giờ thì thấy đã tăng lên so với lần trước một chút. Không ngờ trong đoàn quan khí màu trắng lại có màu đỏ nhạt.

Bình thường Hòa Quốc Hùng rất giỏi trước mặt Trịnh Chí Minh lại vô cùng cẩn thận. Bị Trịnh Chí Minh gọi Tiểu Hòa cũng im mà chấp nhận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.