Ra khỏi phòng hội nghị, Vương Trạch Vinh đi thẳng tới văn phòng Bí thư Trịnh.
Lúc này Bí thư Trịnh đang ngồi nghĩ lại tình hình hội nghị.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, Bí thư Trịnh đứng lên bắt tay hắn:
– Trạch Vinh, bây giờ trọng trách đã đặt lên vai cậu, cũng là làm khó cậu.
– Bí thư Trịnh, tôi tới là muốn trao đổi với ngài về việc này.
Bí thư Trịnh thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này chẳng lẽ muốn tìm cửa lui sao? Nực cười, chuyện lớn như vậy đã có quyết định thì bây giờ có muốn thay đổi cũng không được. Nếu không Vương Trạch Vinh đừng mong lên được vị trí Phó chủ tịch.
Vương Trạch Vinh dù sao cũng xuất thân bên hành chính.
– Trạch Vinh, có chuyện gì khó xử cậu cứ nói. Tôi có thể giải quyết giúp cậu nhất định sẽ giải quyết giúp.
Thấy Bí thư Trịnh xem ra hiểu lầm mục đích tới đây của mình nhưng Vương Trạch Vinh cũng không muốn giải thích.
– Bí thư Trịnh, vừa nãy trong hội nghị do có nhiều người, tuy tôi tin sẽ không lộ bí mật nhưng có vài lời tôi muốn trao đổi riêng với ngài.
Advertisement / Quảng cáo
Bí thư Trịnh ngẩn ra, Vương Trạch Vinh này còn gì mà cần tới tận đây nói chuyện với mình?
Bí thư Trịnh ngồi thẳng lên:
– Cậu nói đi.
– Bí thư Trịnh, chúng ta lần này xuất binh có một mục đích là thể hiện quân lực Trung Quốc, cũng thể hiện Trung Quốc không sợ bất cứ thế lực nào. Vì thế dù là nhằm vào Hàn Quốc hay Thái Lan đều như nhau cả.
Bí thư Trịnh gật đầu nói:
– Đúng thế, chúng ta làm vậy là để nhân dân thế giới biết Trung Quốc không sợ bất cứ nước nào. Chỉ cần có ai uy hiếp tới lợi ích của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ đáp trả.
Ở việc này thái độ của Bí thư Trịnh rất kiên quyết. Đúng là do vậy nên Vương Trạch Vinh mới tới trao đổi suy nghĩ thật lòng của mình với đối phương.
Nghe xong Bí thư Trịnh nói, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Bí thư Trịnh, tôi tin hầu hết người Trung Quốc đều có suy nghĩ như vậy. Tôi cũng muốn nói chút suy nghĩ trong lòng của mình với ngài.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và nói:
– Bí thư Trịnh, nếu chúng ta đã có quyết tâm như vậy tại sao không là lớn hơn có thể. Ví dụ như mượn hành động lần này để thu hồi Đài Loan?
Bí thư Trịnh há hốc mồm khi nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy. Đây là điều dân Trung Quốc nghĩ rất lâu. Một nước lớn như Trung Quốc mà không thể thống nhất, đây là tâm bệnh của nhiều thế hệ lãnh đạo tới đây.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Bí thư Trịnh cảm thấy đây mới là mục đích thật của Vương Trạch Vinh.
– Trạch Vinh, việc này bao nhiêu đời lãnh đạo chúng ta vẫn nghiên cứu, đều có suy nghĩ đó nhưng rất khó khăn. Mỹ có hạm đội thi thoảng vòng quanh tới Đài Loan, mục đích là khiến chúng ta không thể thu hồi Đài Loan.
– Bí thư Trịnh, trong thời gian này tôi đã tiến hành tìm hiểu lực lượng quân đội nước ta. Quân đội ta có tên lửa bắn tầm xa, tên lửa này đủ để bảo vệ lãnh hải nước ta, cũng có tác dụng hữu hiệu đối với tàu sân bay.
Bí thư Trịnh sao không biết việc này.
– Trạch Vinh, hội nghị hôm nay không phải đã quyết định sẽ đưa quân tới biên giới với Hàn Quốc sao?
Bí thư Trịnh hỏi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
– Vây Ngụy cứu Triệu.
Bí thư Trịnh nở nụ cười. Vương Trạch Vinh này không ngờ lại đưa ra một chiêu như vậy trong hội nghị quân ủy.
– Cậu có nắm chắc không?
Bí thư Trịnh không thể không động tâm. Nếu có thể thống nhất sẽ khiến uy tín của ngài tăng rất cao. Có quân công như vậy thì dù lui xuống địa vị của Bí thư Trịnh ở trong quân đội và Đảng đều sẽ được duy trì rất lâu.
Vương Trạch Vinh nói:
– Bộ tổng tham mưu sớm đã đưa ra nhiều phương án. Thật ra mọi người dều biết hệ thống phòng vệ của Đài Loan không thể chống được công kích của quân đội Trung Quốc chúng ta. Tôi tin không lâu sẽ đánh vào được Đài Loan. Chúng ta không có hành động là do có Mỹ mà thôi.
Bí thư Trịnh gật đầu. Trung Quốc không dám đánh Đài Loan là do sợ Mỹ tham gia vào.
– Bí thư Trịnh, nếu đã muốn hành động thì chúng ta cần triệu tập toàn bộ hạm đội, tăng cường tên lửa bảo vệ lãnh hải, vũ khí hạt nhân cũng cần chuẩn bị.
Không ngừng lấy tay gõ gõ lên thành ghế, Bí thư Trịnh cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Vương Trạch Vinh. Y còn tưởng Vương Trạch Vinh lùi bước nên tới gặp mình, không ngờ hắn lại to gan đến như vậy, muốn làm lớn đến thế.
Việc này sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Trung Quốc và thế giới?
Advertisement / Quảng cáo
Bí thư Trịnh nói:
– Tôi sẽ mời Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý tới.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Hai người kia đương nhiên là cần biết việc này.
Không lâu sau Bành Bộ Thuân, Thường Chính Lý tới.
Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, hai người không khỏi có chút ngạc nhiên.
Bí thư Trịnh nói thẳng:
– Vừa nãy đồng chí Vương Trạch Vinh có trao đổi với tôi một việc, tôi muốn nghe suy nghĩ của hai anh.
– Đồng chí Vương Trạch Vinh, anh nói suy nghĩ của mình ra một chút.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người Thường Chính Lý:
– vừa nãy tôi trao đổi chuyện này với Bí thư Trịnh …
Nghe Vương Trạch Vinh nói ra ý tưởng của mình, hai người Thường Chính Lý đều rất giật mình.
Nghe xong, Bành Bộ Thuân thở dài nói:
– trước đây tôi tưởng rằng mình đã quyết đoán, bây giờ xem ra còn chưa đủ.
Thường Chính Lý nói:
– Một quốc gia không thể thống nhất chính là nỗi nhục. Đúng như đồng chí Vương Trạch Vinh nói, quân lực của chúng ta không quá kém, chúng ta mặc dù không có vũ khí hiện đại, tiên tiến nhất thế giới nhưng vẫn đủ để bảo vệ đất nước. Tôi thấy hoàn toàn có thể hành động.
Bí thư Trịnh nói:
– Tấn công không hề khó khăn nhưng tôi lo là ảnh hưởng sau đó.
Vương Trạch Vinh nói:
– Mỗi nước trên thế giới nếu thật sự có tác dụng thì cũng sẽ không cần suốt ngày đưa ra tranh cãi ở Liên hiệp quốc. Bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào thực lực nói chuyện. Tôi thấy trong thời gian này lãnh đạo nước ta nên thường xuyên ra nước ngoài một chút, cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của các nước, nhất là Nga. Chỉ cần lúc đó bọn họ giữ trung lập thì các nước phương Tây muốn phong tỏa Trung Quốc chúng ta cũng không được.
Bành Bộ Thuân vỗ đùi nói:
– Đúng thế.
Thường Chính Lý nói:
– Đây không phải hành động quân sự bình thường, các Quân khu cần phối hợp cho tốt, điều chỉnh các đơn vị để giấu được mục đích chính của chúng ta.
Bí thư Trịnh thấy hai người kia đã đồng ý, lại nghĩ tới sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh, y nói:
– Nếu mọi người đồng ý thì tôi thấy có thể tiến hành. Trong hội nghị hôm nay đã quyết định để Trạch Vinh chủ trì công việc cảnh cáo Hàn Quốc, bây giờ thay đổi phương án thì có phải thành trò cười không?
Bành Bộ Thuân lắc đầu nói:
– Bí thư Trịnh, việc này thực ra cũng không có gì là mâu thuẫn cả. Chúng ta có thể hợp hai thành một, bề ngoài ra vẻ muốn chèn ép Hàn Quốc nhưng lại thầm tập kết quân lực ở Đông Hải. hành động lần này có thể gọi là kế hoạch phương bắc.
Thường Chính Lý cười nói:
– Tên này rất hay, làm người ta nhầm kế hoạch của chúng ta là nhằm vào Hàn Quốc.
Advertisement / Quảng cáo
– Các vị, hành động lần này là rất quan trọng đối với Trung Quốc chúng ta, tất cả chi tiết đều cần cân nhắc rõ ràng. Trạch Vinh, cậu nhất định phải cẩn thận.
Bí thư Trịnh cuối cùng cũng đồng ý phương án tấn công Đài Loan.
Bành Bộ Thuân nhìn Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, cậu thật ra không cần chủ trì việc này, thành công đương nhiên là tốt, nếu xảy ra chuyện mà cậu bị kéo vào thì sao? Hay là để do tôi chủ trì?
Thường Chính Lý cũng thấy như vậy nên nói.
– Ý của lão Bành rất đúng, hay là để lão Bành chủ trì.
Vương Trạch Vinh sao không biết suy nghĩ của hai người nên lắc đầu nói:
– Đúng như mọi người nói, hành động lần này rất lớn, các công tác phối hợp cần tôi tiến hành, việc này không ai thích hợp hơn tôi. Tôi biết hai vị muốn bảo vệ tôi nhưng tôi muốn nói chính là việc này có quan hệ đến thống nhất quốc gia, tôi không thấy có gì quan trọng hơn nó.
Bí thư Trịnh thở dài nói:
– Trạch Vinh, Trung Quốc cần chính là nhiều đồng chí như cậu