Uông Nhật Thần dậy khá sớm, lúc ra ngoài thấy xe của Vương Trạch Vinh đã sớm rời đi. thực ra Vương Trạch Vinh đi lúc nào thì ông cũng biết.
Cả đêm qua không ngủ, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Lâm Khâm bây giờ đã là kẻ điên, Uông Kiều bây giờ do nhiều nguyên nhân nên không thể ly hôn.
Lại nghĩ tới Uông Kiều bây giờ thường hay nở nụ cười, Uông Nhật Thần cảm thấy có thể ở bên Vương Trạch Vinh chính là niềm hạnh phúc đối với Uông Kiều.
Con người dù sao cũng phải có một điểm dựa mà, Uông Kiều nếu như không có Vương Trạch Vinh thì có lẽ còn không có con, mỗi ngày chỉ biết buồn phiền mà thôi.
– Lão Uông, hôm nay dậy sớm thế?
Một ông lão cũng dậy khá sớm từ xa đã chào Uông Nhật Thần.
– Lão Triệu, ông đúng là rất kiên trì tập luyện.
– Biết sao được, con cái không ở bên nên chỉ có thể tự chăm cho mình mà thôi.
Nhìn Triệu lão chạy đi, Uông Nhật Thần lại nghĩ tới Uông Kiều và Uông Phỉ. Tên Vương Trạch Vinh này các mặt đều được, chỉ có mỗi phụ nữ là không ổn.
Uông Nhật Thần lắc đầu.
chạy thêm một đoạn, Uông Nhật Thần lại nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh sẽ phát triển. Nếu Vương Trạch Vinh phát triển thì dù Vương Trạch Vinh không giúp Uông gia cũng không được. Ai bảo Uông gia sắp thành Vương gia rồi.
Uông Nhật Thần cười khổ một tiếng. Vương Trạch Vinh này làm quá được, đời sau của Uông gia tất cả đều thành người Vương gia. Lại nghĩ đến Lâm gia, Uông Nhật Thần không khỏi có chút buồn cười. Bí thư Lâm là người khôn khéo không ngờ lại bị trúng chiêu của Vương Trạch Vinh.
Advertisement / Quảng cáo
Nghĩ đến việc mình đã biết, lão già còn chưa biết, Uông Nhật Thần không khỏi có chút đắc ý.
Đối với chuyện của Vương Trạch Vinh và Uông Kiều, Uông Nhật Thần càng nghe ngờ việc này là do Uông Chính Phong dàn dựng. Ông biết tính cách của Vương Trạch Vinh, nếu không phải bị dàn dựng thì hắn không thể đi tới bước này.
Đúng là người nhà mình thường khó đề phòng.
Hôm nay Uông Nhật Thần chạy khá xa và tới một nơi tập khác.
Nghĩ đến nơi này khá gần Lâm gia, Uông Nhật Thần đột nhiên muốn tới xem con của Uông Kiều.
Từ từ đi tới, quả nhiên ông thấy Bí thư Lâm đang tập ở phía xa xa.
Bí thư Lâm cũng hay dậy sớm và đang tập bài Thái cực quyền do Vương Trạch Vinh dạy.
Thấy Uông Nhật Thần tới, Bí thư Lâm có chút kinh ngạc dừng lại chào Uông Nhật Thần.
– Lão Uông, không phải nói ông không được khỏe sao?
Bí thư Lâm trước là Tổng bí thư nên hay gọi Uông Nhật Thần là “Lão Uông”, đến bây giờ hai người vẫn quen dùng cách gọi này.
– Ha ha, Bí thư Lâm dậy sớm vậy. Hôm qua Trạch Vinh về Bắc Kinh, tôi vừa lúc đến nhà nên uống vài chén.
– Ông đó, đã từng này tuổi còn uống nhiều, đây là làm tổn hại sức khỏe của mình.
Bí thư Lâm cười ha hả nói.
– Bí thư Lâm nói đúng, sau này tôi phải chú ý mới được. Sáng nay dậy mà đầu vẫn nâng nâng chạy một chút cho người ra mồ hôi mới thấy dễ chịu. Ôi, đúng làm làm Tiểu Kiều thêm bận, phải ở lại lo cho tôi tới nửa đêm.
– Đúng thế, cũng may cháu bé ngoan nên dễ trông.
Bí thư Lâm xem ra rất vui khi nhắc tới cháu.
– Tôi cũng đang muốn tới thăm cháu một chút, lát tôi phải đến mới được.
Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.
– Vậy thì hay quá, chúng ta cùng đi.
Bí thư Lâm nói.
Từ khi Uông Kiều gả vào Lâm gia, Uông Nhật Thần rất ít đến nhà, hôm nay ông chủ động muốn tới đương nhiên là việc tốt, Bí thư Lâm sao có thể không vui.
Hai người sau đó tập Thái cực quyền do Vương Trạch Vinh dạy.
Tập một lát, Bí thư Lâm nói:
– Bài Thái cực quyền mà Trạch Vinh dạy, tôi đã bảo người nghiên cứu qua thì thấy có chút kỳ quái, bài quyền rất phù hợp với kinh mạch cơ thể, Thái cực quyền đại chúng không thể so sánh.
Uông Nhật Thần nói:
– Đúng thế, không nói không biết, bài Thái cực quyền của tôi và Bí thư Lâm tập có điểm khác nhau rất nhỏ.
Bí thư Lâm cười nói:
– Trạch Vinh mới đúng là võ sư thực thụ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía nhà Bí thư Lâm.
Lúc này Uông Kiều cũng đi ra.
– Ông nội, sao ông lại tới đây?
Uông Kiều có chút ngạc nhiên nói.
Uông Nhật Thần nói:
– Sáng nay ông dậy chạy bộ hơi xa và gặp Bí thư Lâm, sau đó ông tới thăm cháu bé.
Uông Kiều nói:
– Cháu dạy và đang được bảo mẫu trông. Cháu giờ phải sang Quốc vụ viện có việc.
Nhìn Uông Kiều thấy cô có vẻ mệt, Uông Nhật Thần quan tâm nói:
– Cháu cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mệt quá rồi đổ ra đó.
Advertisement / Quảng cáo
Uông Kiều vâng một câu rồi vội vàng rời đi.
Bí thư Lâm cười nói:
– Tiểu Kiều làm rất tốt, việc trong và ngoài nhà đều lo tốt.
Uông Nhật Thần nhìn theo Uông Kiều và nói:
– Có chỗ dựa là tốt rồi.
Vào trong nhà Bí thư Lâm, Uông Nhật Thần thấy con của Uông Kiều đang ăn, vì thế ông cười hì hì đi tới xoa đầu đứa bé:
– Ăn ngon không?
– Cụ.
Đứa bé hô lên.
– Cháu ngoan quá.
Trước đây Uông Nhật Thần không quá chú ý đến diện mạo đứa bé, lần này ông ôm lấy và nhìn thật chăm chú.
Nhân viên phục vụ lúc này cũng mang khăn ấm tới.
Uông Nhật Thần cầm lau qua mặt rồi ngồi lại.
Thấy biểu hiện hôm nay của Uông Nhật Thần, Bí thư Lâm khá vui vẻ. Thái độ của Uông Nhật Thần có thay đổi, đây là điều đáng mừng.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn sáng tới, Uông Nhật Thần cười nói với zz:
– Hai cụ cháu ta so xem ai ăn nhiều hơn nhé.
– Cụ là người lớn, không so với cụ.
Zz nói.
Câu này của zz làm mọi người cùng cười phá lên.
– Cháu rất thông minh.
Uông Nhật Thần híp mắt khen.
Không khí khá hòa hợp, Uông Nhật Thần vừa ăn sáng vừa cẩn thận nhìn zz.
Trước không có mối nghi ngờ nên ông không quá chú ý. Bây giờ Uông Nhật Thần so sánh zz với Vương Trạch Vinh thì thấy có vài điểm khá giống Vương Trạch Vinh.
Cằm, trán, tai trông rất giống Vương Trạch Vinh.
Sau khi cẩn thận quan sát, Uông Nhật Thần có thể xác định đây là con của Uông Kiều và Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần lúc này lại thấy yên tâm.
Mấy điểm mà zz giống Vương Trạch Vinh cũng không quá rõ ràng. Nếu là người khác nhìn thì không ai nghĩ tới đây là con của Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần sau nhiều năm làm việc nên mọi cảm xúc được ông khống chế khá tốt. Ông cười nói:
– Sáng ăn bát cháo cũng là cách làm cho người khỏe lên.
Lâm phu nhân nói:
– Cháo này nấu theo công thức cung đình thời xưa, Uông lão ăn nhiều một chút. Hôm nào tôi bảo Tiểu Kiều đến nhà hướng dẫn đầu bên bên ông, người già ăn loại cháo này là rất bổ.
– Vậy thì tốt quá, bảo sao hôm nay tôi thấy ăn cháo khác vậy.
Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.
Bí thư Lâm nói:
– Già rồi nên chúng ta cần giữ sức khỏe, như vậy mới có thể nghĩ được nhiều điều có lợi cho sự phát triển của quốc gia.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
– Đúng thế, thấy thành quả mấy năm nay của Trung Quốc, tôi rất vui. Chúng ta đã già nên cần nhanh chóng bồi dưỡng người trẻ. Tôi hay lo nếu chẳng may không có ai kế nghiệp thì sợ là sự nghiệp của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.
Bí thư Lâm nghiêm túc nói:
Advertisement / Quảng cáo
– Lão Uông nói rất đúng, Trung ương từ trước đến giờ vẫn đẩy mạnh bồi dưỡng cán bộ trẻ, mấy năm gần đây đã đạt hiệu quả cao.
– Đúng thế, nhìn mấy người như Trạch Vinh không ngừng trưởng thành, tôi cũng thấy yên tâm.
Uông Nhật Thần rất tự nhiên lấy Vương Trạch Vinh làm ví dụ.
Nói đến đây, Uông Nhật Thần nhìn Bí thư Lâm:
– Bí thư Lâm, Bắc Kinh lần này về Bắc Kinh là nhận lời mời của Ngô lão.
– Ồ.
Bí thư Lâm có chút kinh ngạc vì ngài chưa nghe đến việc này.
– Trạch Vinh nói hôm nay sẽ đến chỗ ông, chắc giờ đang tới đây.
Bí thư Lâm cười nói:
– Trạch Vinh vừa về Bắc Kinh chắc là nhiều chuyện.
Uông Nhật Thần nói:
– Tối qua tôi đến nhà Trạch Vinh thì Hạng Nam cũng ở đó nên uống vài chén. Trạch Vinh nói mang đặc sản Thành phố Hải Đông và muốn mang tới biếu ông.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Trạch Vinh ngoài cửa truyền vào giọng của Vương Trạch Vinh.