Cùng Lý Kiền Ý ra khỏi nhà Ngô lão, Vương Trạch Vinh cười nói:
– Lý ca, chúng ta tới nhà Bí thư Lâm ngồi một lát chứ?
Vương Trạch Vinh nói vậy làm Lý Kiền Ý ngẩn ra. Vương Trạch Vinh ngoài việc đi lại gần Ngô lão, thì hắn cũng có quan hệ thân thiết với Bí thư Lâm. Bây giờ Vương Trạch Vinh có xu thế phát triển tốt, Lý Kiền Ý đương nhiên không hy vọng một mình Vương Trạch Vinh qua lại với Bí thư Lâm nên nói:
– Tôi cũng đang định tới đó, chúng ta cùng đi thôi.
Sau đó hai người lên xe đến nhà Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh xuống xe thì thấy trong sân có vài chiếc xe. Trong đó có xe của Uông Kiều, Uông Phỉ, một xe khác của Thi Xương Vũ.
Uông Phỉ không ngờ lại tới đây. Vương Trạch Vinh còn định lát tới chỗ cô.
Thấy mấy xe ở đây, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Lý Kiền Ý vừa xuống xe.
Vương Trạch Vinh thấy Lý Kiền Ý cũng nhìn vào xe của Thi Xương Vũ và lộ ra vẻ khó hiểu. Hắn có thể nhận ra quan khí của Lý Kiền Ý đang biến động khá mạnh.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ quan hệ giữa Thi Xương Vũ và Lý Kiền Ý nhất định có vấn đề.
Hai người không nói mà sóng vai đi vào trong.
Advertisement / Quảng cáo
Vào phòng khách thì Vương Trạch Vinh thấy Bí thư Lâm và Thi Xương Vũ đang nói chuyện khá vui vẻ. Uông Kiều, Lâm phu nhân và Uông Phỉ đang chơi với bé con.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, hai chị em Uông Kiều rất vui. Uông Phỉ vội vàng chạy ra nói:
– Trạch Vinh, em vừa nãy còn nói với Tiểu Kiều là hôm nay anh nhất định sẽ tới.
Bí thư Lâm, Thi Xương Vũ cũng đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh và Lý Kiền Ý. Bí thư Lâm nói:
– Hai người xong việc rồi chứ?
Lý Kiền Ý nói:
– Tôi và Trạch Vinh vừa vặn cùng muốn tới nên cùng đến thăm Bí thư Lâm.
Khi bắt tay Thi Xương Vũ, Lý Kiền Ý nói:
– Xương Vũ cũng tới.
– Hôm nay tôi ít việc nên đến thăm Bí thư Lâm.
Thi Xương Vũ cười nói.
Vương Trạch Vinh lúc này bế bé con từ tay Uông Kiều.
– Để anh bế một chút.
Uông Phỉ cười nói:
– Anh đó, trước đây ít chơi với con.
Lâm phu nhân nghe vậy liền nói giúp Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh cũng bận rộn công việc.
Vương Trạch Vinh ôm bé con, thằng bé không ngừng cười khanh khách.
Uông Kiều thấy Vương Trạch Vinh chơi với bé con vui như vậy liền đột nhiên có suy nghĩ. Cô cảm thấy việc này có thể thực hiện.
– Cháu bé và Trạch Vinh xem ra rất hợp nhau.
Lâm phu nhân thấy cháu vui như vậy cũng vui lây.
– Mẹ, con thấy hay là để cháu nhận Trạch Vinh làm bố nuôi.
Câu này của Uông Kiều làm mọi người đều giật mình.
Bí thư Lâm lúc này đang mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh chơi với cháu. Lý Kiền Ý đang định bế cháu bé từ tay Vương Trạch Vinh để chơi. Câu này của Uông Kiều làm hai người có đủ loại suy nghĩ.
Lý Kiền Ý cảm thấy như vậy là rất nguy hiểm. nếu Vương Trạch Vinh nhận làm cha nuôi thì quan hệ giữa Bí thư Lâm và Vương Trạch Vinh càng gần hơn. Bí thư Lâm nhất định sẽ ủng hộ Vương Trạch Vinh nhiều hơn. Mình bây giờ lại rất cần lực lượng của Bí thư Lâm ủng hộ.
Bí thư Lâm cũng có chuyện cần suy nghĩ. Sau khi lui, Bí thư Lâm không khỏi nghĩ tới việc bồi dưỡng cháu của mình. Lâm gia đương nhiên cần người kế nghiệp, dù không đạt được mức độ như ngài thì chỉ cần đạt đến mức Bí thư tỉnh ủy cũng là đủ.
Đôi khi ai là người kế nghiệp cũng là điều mọi người phải suy nghĩ. Bí thư Lâm đưa Uông Kiều lên làm Phó bí thư thành phố Tân Cảng chính là hy vọng Uông Kiều chống giữ một thời gian đến khi cháu lớn. Đáng tiếc Uông Kiều dù sao cũng là phụ nữ, giúp đỡ được không nhiều. bây giờ Uông Kiều có ý này, Bí thư Lâm không khỏi động tâm.
Xu thế phát triển của Vương Trạch Vinh là như thế nào thì Bí thư Lâm biết rất rõ. Vương Trạch Vinh bây giờ đã vào trong quân đội, theo Bí thư Lâm biết thì mọi người đều đánh giá cao Vương Trạch Vinh. Dù mấy nhân vật thân tín của ngài là Bành Bộ Thuân cùng Thường Chính Lý đều hết lời khen Vương Trạch Vinh. Mặc dù Ngô lão còn chưa tỏ thái độ nhưng theo Bí thư Lâm thấy thì Ngô lão cũng coi trọng Vương Trạch Vinh.
Có những điều kiện như vậy thì sau đây Vương Trạch Vinh rất có thể lên làm Phó chủ tịch, thêm bước nữa sẽ thành Tổng bí thư. Nếu cháu mình nhận Vương Trạch Vinh làm bố nuôi thì đương nhiên rất tốt.
Lâm phu nhân đừng nhìn không quản việc nhưng bà cũng biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Có người bố nuôi trẻ như Vương Trạch Vinh thì đương nhiên sẽ thuận lợi cho sự phát triển của cháu bà.
Nghĩ đến đây Lâm phu nhân nhìn Uông Kiều mà thầm gật đầu. LÝ KIềN Ýem ra con dâu rất thông minh.
Uông Phỉ đầu tiên là giật mình vì với quan hệ giữa cô và Uông Kiều, Vương Trạch Vinh cũng có quan hệ với cháu bé. Nếu hắn làm bố nuôi thì thân phận đúng là hơi rối.
Advertisement / Quảng cáo
Thấy Uông Kiều nhìn mình, Uông Phỉ đành phải nói:
– Em thấy vậy cũng được.
Lâm phu nhân nói:
– Chỉ sợ Trạch Vinh không đồng ý.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng phải suy nghĩ vì câu nói của Uông Kiều. Đây là con hắn, mặc dù không thể nhận chính thức nhưng làm bố nuôi thì vẫn là bố mà.
Nghe Lâm phu nhân hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
– Bí thư Lâm, nếu ngài đồng ý thì tôi cũng muốn nhận cháu ngài làm con nuôi.
Bí thư Lâm cũng có suy nghĩ này nên cười nói:
– Đây là việc tốt, tôi thấy cháu bé cũng hợp với cậu.
Bí thư Lâm đã đồng ý thì việc này đương nhiên đã xong. Uông Kiều vui vẻ nói:
– Trạch Vinh, vậy bây giờ anh là bố nuôi, em sẽ làm bàn cơm mọi người cùng ăn coi như chúc mừng.
Bí thư Lâm cười nói:
– Không cần cầu kỳ quá đâu.
Đây đương nhiên là việc quan trọng đối với Lâm gia. Địa vị của Vương Trạch Vinh không ngừng nâng cao, hắn nhận cháu của Bí thư Lâm làm con nuôi chính là tín hiệu đối với mọi người.
Lý Kiền Ý lúc này cũng lên tiếng:
– Tiểu Kiều, cô vậy là không đúng rồi, sao chỉ để mình Trạch Vinh nhận cháu bé làm con nuôi. Tôi cũng muốn nhận. Tôi thấy như thế này, nhân lúc ba người chúng tôi ở đây thì ba chúng tôi đều nhận cháu bé làm coi nuôi.
Nói tới đây y liền quay sang nói với Thi Xương Vũ:
– Xương Vũ, chúng ta cũng không thể để mình Trạch Vinh hưởng niềm vui mà.
Thi Xương Vũ đương nhiên biết ý của Lý Kiền Ý. Lý Kiền Ý không hy vọng Vương Trạch Vinh dựa vào Bí thư Lâm quá gần. Làm như thế này coi như hóa giải một chút.
Thi Xương Vũ chỉ cười cười nhìn Bí thư Lâm.
Y đương nhiên cũng hy vọng nhận cháu Bí thư Lâm làm con nuôi.
Uông Kiều nói:
– Con tôi có thể nhận mấy bố nuôi đương nhiên là tốt. Nhưng tôi nghe nói nhận con phải có duyên phận. nếu không thì không tốt cho cả cháu bé và người lớn. Trạch Vinh bế cháu làm cháu vui, hai vị nếu bế làm cháu vui thì cùng nhận.
Lý Kiền Ý và Thi Xương Vũ không khỏi cười khổ một tiếng. Nếu là nơi khác chỉ cần mình mở miệng nói muốn nhận con nuôi thì đã có một hàng dài người đến xin, vậy mà bây giờ còn phải bị thử thách này nữa.
Bí thư Lâm thấy vẻ mặt của Lý Kiền Ý nên nói với Uông Kiều:
– Không nên làm như vậy, bố thấy hôm nay nhân lúc mọi người ở đây thì để cháu nhận ba bố nuôi cũng tốt. Ha ha, có ba ủy viên Bộ Chính trị làm bố nuôi, cháu nội của bố được hưởng lợi nhiều rồi.
Bí thư Lâm nói làm mọi người đều nở nụ cười.
Bí thư Lâm hôm nay rất vui, làm vậy đối với Lâm gia mà nói chỉ có lợi, không có hại. Ngài cũng không hy vọng vì cái gọi là duyên phận phá hỏng tương lai phát triển của cháu mình.
Uông Kiều có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh, cô lo Vương Trạch Vinh có ý kiến.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu nỗi khó xử của Bí thư Lâm. Nếu vì việc này mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa Lâm gia với Lý Kiền Ý, Thi Xương Vũ thì sẽ không tốt. Vì thế ba người cùng nhận con nuôi là kết quả tốt nhất.
Vương Trạch Vinh chỉ cần con mình về sau gọi mình là bố là đủ thỏa mãn rồi.
Suy nghĩ đựơc điều này, Vương Trạch Vinh cười nói:
Advertisement / Quảng cáo
– Hôm nay là ngày vui, ba người chúng tôi cùng nhận một người con, về sau coi như là người một nhà với Bí thư Lâm.
Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Lý Kiền Ý và Thi Xương Vũ đều nở nụ cười.
Lúc này Lý Kiền Ý cũng bế cháu bé:
– Xem ra tôi cũng hợp duyên với cháu bé.
Bí thư Lâm nói:
– Cháu rất ngoan.
Lý Kiền Ý vừa ôm một lát thì đứa bé khóc ré lên, y vội vàng đẩy sang cho Thi Xương Vũ.
– Anh cũng bế một chút.
Thi Xương Vũ vừa bế, đứa bé đã nín.
Thi Xương Vũ nói:
– Cháu bé rất giống Tiểu Kiều.
– Được rồi, Tiểu Kiều mang con ra ngoài đi, mọi người còn có chuyện cần nói.
Uông Kiều liền bế con từ tay Thi Xương Vũ rồi ba người phụ nữ đưa bé ra ngoài chơi.