Hiện trường chỉ có thể dùng từ bi thảm mà hình dung. Lãnh đạo mấy nước ở giữa không chết cũng bị thương nặng.
Kiều Duy Đôn được một nhân viên dìu đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh. Y thật lòng nói:
– Bí thư Vương, nếu không có cú đá vừa rồi của anh thì tôi không biết mình sẽ ra sao nữa. Cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
– Tôi thấy hai người kia cầm điều khiển trong tay liền không kịp nói gì, chỉ kịp đá anh ra. Anh không bị thương chứ?
Kiều Duy Đôn cố nhịn cơn đau nói:
– Có thể giữ được mạng sống thì chút vết thương nhỏ có đáng gì chứ?
Kim Nhân Đông cũng đã lấy lại bình tĩnh. Y bắt chặt tay Vương Trạch Vinh:
– Đồng chí Vương Trạch Vinh, nếu không phải anh kéo tôi ra thì tôi không chết cũng bị thương. Cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh nói:
– Đây là việc tôi nên làm, ai bảo chúng ta là đồng chí anh em.
Advertisement / Quảng cáo
– Đúng thế.
Sáng hôm sau nhóm Taliban lên tiếng nhận trách nhiệm về việc này. đây là hành vi phản đối việc xâm lược Afghanistan của Taliban đối với các nước phương Tây, yêu cầu các nước phương Tây rút ngay khỏi nước bọn họ.
Hoàng Phủ Tùng tìm hiểu qua tình hình rồi vào báo cáo với Vương Trạch Vinh:
– Bí thư Vương, lần này thiệt mạng có Bộ trưởng ngoại giao Nhật Bản, Di Kenxi – Mỹ… Bị thương nặng cũng có mấy người các nước Mỹ, Nga, Ấn Độ.
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
– Afghanistan lại khó khăn hơn rồi.
Đáng lẽ sau đại hội sẽ là đợt các trưởng đoàn khiêu chiến nhưng sau việc này ai còn tâm trạng nào mà tiến hành.
Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu lên đường về nước.
Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh đã thấy một nhóm người của Quân ủy trung ương đến đón.
Thấy Vương Trạch Vinh từ trên máy bay đi xuống, Bành Bộ Thuân đi lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
– Làm cậu phải giật mình rồi.
Có không ít người chăm chú nhìn Vương Trạch Vinh.
Chuyện xảy ra lần này không được công bố mấy, mọi người chỉ biết bị khủng bố hơn nữa có không ít người chết. Chẳng qua không biết Vương Trạch Vinh có bị thương không, bây giờ thấy Vương Trạch Vinh an toàn mới làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
Địa vị của Vương Trạch Vinh đã khác. Hắn là người rất có thể lên làm Tổng bí thư, nếu hắn làm sao thì đó là tổn thất rất lớn đối với Trung Quốc.
Bành Bộ Thuân cũng có chút hối hận vì mình không nên ủng hộ để Vương Trạch Vinh ra nước ngoài.
– Lần này đoàn Trung Quốc chúng ta không ai bị làm sao, tất cả đều an toàn trở về.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Bắt tay từng người, đến lượt Dương Úy Lâm, Dương Úy Lâm nói:
– Dù là tôi xảy ra vấn đề cũng không sao, Bí thư Vương quyết không thể có vấn đề. Tôi sẽ đề nghị quân ủy tăng cường cảnh vệ cho anh.
Vương Trạch Vinh bắt tay Dương Úy Lâm:
– Tôi còn không yếu ớt như vậy.
Vương Trạch Vinh sau đó lập tức tới văn phòng Bí thư Lâm, báo cáo tình hình với Bí thư Lâm.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Bí thư Lâm đứng lên nói:
– Nghe chuyện xảy ra tôi rất lo lắng cho an toàn của cậu.
Vương Trạch Vinh cảm động nói:
– Cảm ơn Bí thư Lâm đã quan tâm.
Bí thư Lâm nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo tình hình đại hội, ngài vui vẻ nói:
– Trạch Vinh, lần này Trung Quốc có thành công lớn, chúng ta giành vị trí thứ nhất chính là chứng minh thực lực quân đội của chúng ta. Tôi còn nghe nói cậu bắn súng thắng người Nhật Bản và Ấn Độ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
– Chuyện này cũng không có gì khó.
Bí thư Lâm gật đầu nói:
– Nói rất đúng, bây giờ cậu đã về thì các công việc cũng cần phải đẩy mạnh hơn nữa.
Advertisement / Quảng cáo
Sau khi báo cáo xong, Vương Trạch Vinh cùng Bí thư Lâm đi ra. Cả hai cần tham gia tiệc mừng công lần này.
Khi Vương Trạch Vinh xuất hiện trong sảnh thì thấy rất nhiều người ở đây.
Lần này Vương Trạch Vinh có chút giật mình khi mình vào mà nhiều quân nhân đứng lên vỗ tay.
Nhìn mọi người, Vương Trạch Vinh có chút kích động vì đây là tiếng vỗ tay thật lòng của mọi người.
Vương Trạch Vinh vẫy tay mọi người rồi cũng vỗ tay theo.
Bành Bộ Thuân và Thường Chính Lý đi tới mời Bí thư Trịnh và Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Lần này do Chủ nhiệm ban chính trị chủ trì cao độ tán dương thành tích của đoàn Trung Quốc đạt được, cũng trao huy chương cho một vài chiến sĩ.
Bí thư Lâm cũng phát biểu chúc mừng.
Sau đó đến lượt Vương Trạch Vinh phát biểu.
Vương Trạch Vinh lên nhìn quanh quân nhân bên dưới.
– Thưa các đồng chí, là quân nhân thì chức trách bảo vệ quốc gia. Để bảo vệ quốc gia thì chúng ta nên làm gì, đó chính là năng lực của quân nhân. Nếu chúng ta không đủ mạnh thì sao có thể bảo vệ quốc gia? Quân đội Trung Quốc bây giờ cần chính là lực lượng, chúng ta chỉ có lực lượng đủ mạnh mới có thể bảo vệ tổ quốc. Khi quốc gia cần chúng ta có thể đứng lên chống lại tấn công từ bên ngoài thì không phải mấy câu nói là được. Lần này các chiến sĩ dùng dũng khí, năng lực của mình thể hiện lực lượng quân đội Trung Quốc, tôi cảm thấy tự hào vì bọn họ. Tha] các đồng chí, tôi hy vọng toàn bộ quân nhân chúng ta đều có năng lực như vậy.
Vương Trạch Vinh nói xong cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay vang rền.
Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh biết thông qua mấy hành động của mình, các quân nhân đã dần tiếp nhận hắn.
Từ quan khí hắn có thể thấy không ít người bắt đầu nhất trí với mình.
Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm nhìn thoáng nhau và rất kích động. Bọn họ là người trong quân nhân, tình hình quân đội hiện nay bọn họ cũng biết. Vương Trạch Vinh lần này dẫn đoàn đạt giải nhất, đây đều là quân công không dễ đạt được trong thời bình. Cảm giác bài xích đối với Vương Trạch Vinh của quân nhân đã dần tan biến.
Ăn xong đến tiết mục biểu diễn văn nghệ.
Ngồi xem mà Vương Trạch Vinh không khỏi có chút bất đắc dĩ. Hắn về Bắc Kinh phải tham gia nhiều hoạt động, muốn về nhà một chuyến cũng khó.
Khó khăn lắm mới kết thúc việc này, Vương Trạch Vinh vội vàng chạy về nhà.
Bây giờ đã là hơn 10h tối.
Hắn vốn tưởng trong nhà không có ai, vậy mà hắn lại thấy ba người Hạng Nam, Uông Nhật Thần cùng Vệ Hồng Lâm cũng chờ ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, ba ông nhìn Vương Trạch Vinh thấy hắn không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
– Hôm nay về có không ít việc nên giờ con mới xong.
Vương Trạch Vinh nói.
– Trạch Vinh, biểu hiện lần này của con có hơi quá một chút.
Hạng Nam nghiêm túc nói.
Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Vệ Hồng Lâm nói:
– Mấy người bọn ông ngồi đây là muốn trao đổi với cháu một chút.
Uông Nhật Thần nói:
– Trạch Vinh, chỉ còn có một năm là Đại hội Đảng, trong một năm này có nhiều ẩn số. Cách làm tốt nhất của cháu là ổn định. Chỉ có ổn định người khác mới không có cớ mà công kích cháu. Cháu biểu hiện càng đột xuất thì người khác càng dễ tìm sơ hở.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền biết nhất định ở Bắc Kinh có chuyện gì đó.
– Bắc Kinh xảy ra chuyện gì vậy ạ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Advertisement / Quảng cáo
Thấy Vương Trạch Vinh nhạy cảm như vậy, ba ông lão đều gật đầu.
Hạng Nam nói:
– Trạch Vinh, vị trí của Hoa Thái Tường thì ai cũng muốn ngồi vào. Đừng nhìn con bây giờ đã tiếp nhận công việc của Hoa Thái Tường nhưng con chỉ cần không chính thức lên chức tức là chưa chính thức thành người kế nghiệp.
Việc này Vương Trạch Vinh biết rõ. Hắn làm những việc gần đây là muốn có quân đội ủng hộ nhằm lên chức.
Vệ Hồng Lâm nói:
– Trạch Vinh, mấy người các ông giúp cháu càng lúc càng ít, chỉ có thể tham mưu cho cháu một chút. Biểu hiện của cháu ở trong quân đội càng lúc càng tốt, sẽ được không ít người thích, đó là việc tốt. Nhưng cháu phải biết cháu là người ngoài vào, muốn tiến vào trong quân mà không có ai ở trong ủng hộ thì sẽ rất khó khăn. Bọn ông đã nghiên cứu qua và thấy Ngô lão là ẩn số lớn nhất. Nếu lúc quan trọng mà Ngô lão không ủng hộ cháu, cháu muốn lên làm Phó chủ tịch Quân ủy trung ương là rất khó khăn. Bọn ông lo là cháu bỏ qua công tác ở chỗ Ngô lão.
Uông Nhật Thần nói:
– Gần đây Lý Kiền Ý hay tới chỗ Ngô lão.
Hạng Nam nói:
– Đến bây giờ Ngô lão vẫn chưa tỏ rõ thái độ, ai biết ông ta nghĩ như thế nào. Con phải biết Hoa Thái Tường là do một tay ông ta đỡ. Hoa Thái Tường ngã cũng là do con, chuyện quan trường không đến bước cuối cùng không ai có thể nói rõ. Lần này con lập quân công mà Ngô lão không tỏ thái độ gì, đây là điều mọi người lo lắng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Sáng mai con sẽ đến gặp Ngô lão.
Nhìn ba người rời đi, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu và cảm kích vì bọn họ luôn nghĩ cho mình