Giọng Cao Nghi mặc dù suy yếu, nhưng Lý quý phi và Phùng Bảo nghe ra thì lại đang rõ ràng nghi vấn tính hợp pháp của di chiếu họ tuyên đọc. Nhưng mà trước khi chưa có triệt để hàng phục Mạnh Hòa thì tuyệt đối không thể thả ra, bằng không để hắn nói một câu lung tung là có thể muốn cái mạng già của họ rồi.
Nhưng mà họ đã sớm phòng bị Cao Củng sẽ lấy việc Mạnh Hòa không có mặt để nói chuyện, cũng thương lượng đối sách được rồi, mặc dù hiện tại Cao Củng đổi thành Cao Nghi, nhưng vẫn theo phương bốc thuốc là được.
Chỉ thấy Lý quý phi mắt đỏ hoe, thoáng nhào vào người Long Khánh hoàng đế, nước mắt giàn giụa khóc lóc kể lể:- Hoàng thượng a hoàng thượng, ngài tỉnh lại đi, không thể bỏ lại cô nhi quả phụ chúng ta như thế được, bảo chúng ta sống thế nào đây!
Giọng điệu này nghe cứ như có cảm giác cô nhi quả phụ bị người ta bắt nạt vậy.
Có lẽ bị tiếng khóc này quấy nhiễu, Long Khánh hoàng đế đột nhiên ưỡn người lên, hai tay bắt lung tung.
Lý quý phi hãi quá hét lên một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, Phùng Bảo cũng chân mềm oặt, liền quỳ trên mặt đất, hai hàm răng run cầm cập. Nếu như hoàng đế tỉnh lại thì chỉ có một kết quả, đó chính là sao cửu tộc!
Ngay sau đó, liền nghe Long Khánh vang lên tiếng đàm trong cổ họng, sắc mặt nghẹn đến tím tái, sau đó giãy đành đạch trên giường, tay chân co rút liên hồi.
– Mau truyền thái y!
– Mau cứu hoàng thượng!
– Lập tức cứu người!
Tiếng kêu la làm hỗn loạn cả tẩm cung. Lúc này, chợt nghe Trương Cư Chính lớn tiếng nói:- Hoàng thượng đang được cứu trị, mời nhị vị nương nương, chư vị đại nhân bảo trì an tĩnh!
Lời này có tác dụng hơn bất cứ cái gì, còn chưa nói hết thì tiếng khóc bên trong tẩm cung đã đình chỉ. Cao Nghi chỉ phải thất vọng lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Phùng Bảo thấy thế trong lòng thầm khen, quả nhiên là cao thủ a! Lý quý phi cũng khóc thút thít âm thầm đưa ánh mắt cảm kích thoáng nhìn qua Trương Cư Chính.
Đạt được loại cơ hội tốt này, Phùng Bảo tự nhiên sẽ không bỏ qua, hắn cũng không nhìn Cao Nghi, liền cao giọng nói:- Trương các lão nói không sai, tất cả lấy việc cứu trị hoàng thượng làm trọng, mời chư vị các lão tạm thời trở lại, có chuyện gì thì ngày sau chúng ta lại nói.
Nói xong liền bĩu môi, ý bảo hai thái giám nâng Cao Củng đang nằm khóc đến bất tỉnh trước tháp trước đứng dậy, vội vàng đưa ngoài. Trương Cư Chính tiến lên thay cho một tiểu thái giám đỡ cánh tay trái của Cao Củng. Trương Tứ Duy thấy thế, lập tức đỡ lấy cánh tay phải. Hai người đỡ lấy Cao các lão bi thương từ từ lui ra ngoài.
Thẩm Mặc thấy thế, ánh mắt bình tĩnh nhìn chung quanh một lần, sau đó cũng rời khỏi tẩm cung.
*******
Đi ra khỏi Càn Thanh cung, Thẩm Mặc nghe được phía sau vang lên tiếng quát khẽ đầy tức giận:- Thứ phụ đại nhân!
Thẩm Mặc dừng bước, không quay đầu lại, nhưng nghe giọng đã biết là Cao Nghi.
Cao Nghi chống trượng đi tới trước người y, hai mắt như phun hỏa nhìn y nói:- Có phải cổ họng ngài có khó chịu gì không?
“…” Thẩm Mặc lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
– Vậy vì sao từ đầu đến cuối không nói lấy được một lời!
Cao Nghi không thể lý giải biểu hiện tiêu cực của Thẩm Mặc, ngay cả con ma bệnh vai phụ như hắn cũng có thể nhìn ra chuyện ngày hôm nay đầy sơ hở, quá không hợp với lẽ thường. Hắn không tin người thông minh tuyệt đỉnh như Thẩm các lão có thể không phát giác.
– Ta có thể nói cái gì? – Thẩm Mặc cười cay đắng: – Nói cái gì cũng vô dụng thôi.
– Thân là thần tử, nên vì nước tận trung! – Cao Nghi vô cùng đau đớn nói: – Chưa thử qua sao biết không được?
– Tình hình ngày hôm nay, rõ ràng là Cao các lão không muốn đa sự. – Thẩm Mặc ngả hai tay nói: – Huống chi hoàng thượng ngự tiền, lại trước mặt thái tử cùng nhị vị nương nương, làm thần tử như chúng ta há có thể ngang nhiên làm trái được?
– Xét đến cùng, ngươi là sợ đắc tội với hoàng đế và thái hậu tương lai!
Cao Nghi xem như là nghe đã hiểu, tức giận đến cả người run lên:- Chúng ta là đại thần của quốc gia, không phải là nô tài của hoàng gia! Thẩm các lão, ngài đã quên bản phận của mình rồi, cho dù biết rõ không được, thì cũng phải.. khụ khụ…
Hắn vốn đang ôm bệnh nặng, giờ vừa tức lại vội liền kịch liệt ho khan, ngay cả nói cũng nói không được rồi.
Thẩm Mặc thấy thế vội vàng tiến lên tính đỡ, lại bị Cao Nghi phủi tay đẩy ra, vị Cao các lão từ trước đến nay ôn hòa lại đem tức giận đều phát tiết hết lên người ân chủ của mình, vẻ mặt hèn mọn nói:- Ta gánh không nổi đâu!
Nói xong liền chống trượng thất tha thất thểu rời khỏi, bọn thái giám khiêng kiệu bảo hắn lên kiệu hắn cũng không để ý, vẫn từ Càn Thanh môn đi ra Hoàng Cực môn, đến đây mới trước mắt tối sầm, ngửa mặt ngã xuống đất.
May có Thẩm Mặc vẫn sai người đi theo sát, vội vàng từ phía sau đỡ lấy hắn, lúc này mới không bị ngã dập mặt.
Bọn thái giám ba chân bốn cẳng đỡ Cao các lão đang bị hôn mê lên kiệu, người dẫn đầu xin chỉ thị của Thẩm Mặc:- Ngày xem nên đưa đến đâu đây?
– Đưa về nhà đi. – Thẩm Mặc nhìn Cao Nghi trong hôn mê mà vẫn còn đang cau mày, tâm sinh áy náy nói: – Với sức khỏe này của Cao các lão sao mà chịu đựng được.
Nhìn bọn thái giám khiêng Cao Nghi ra tận đến Ngọ môn Thẩm Mặc mới chuyển ánh mắt đến phương hướng Càn Thanh cung, trong hai mắt sát khí chợt lóe lên rồi trôi đi, liền khôi phục mặt trầm như nước ban đầu, cất bước đi về Văn Uyên các.
Vừa mới tới cửa liền thấy người tùy ban xá của Cao Củng vội vã đi ra, suýt nữa va phải Thẩm Mặc. Thấy là Thẩm các lão, xá nhân miệng liên tục nói xin lỗi, chân thì không chậm lại chút nào, đảo mắt đã bỏ chạy ra ngoài thật xa.
Thẩm Mặc lắc đầu không đi tính toán, khi vào đại sảnh thì thấy Trương Cư Chính và Trương Tứ Duy đang ở đó. Y hỏi Cao Củng đâu, Trương Tứ Duy nói:- Cao các lão đang nghỉ ngơi trong trực lư, nói là đợi ngài trở về, mời ngài qua đó một chuyến.
Thẩm Mặc gật đầu, liền đi qua Văn Uyên các, đi tới khóa viện của Cao Củng, thấy hắn đang một mình ngồi trong thư phòng, tay phải đặt trên bàn chống lấy người, ngón tay xoa mi tâm, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe được tiếng bước chân, Cao Củng mở mắt ra, mặc dù hai mắt sưng đỏ nhưng trong ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, thay thế cho nét bi thương ở trong Càn Thanh cung.
– Sự tình hôm nay ngươi thấy thế nào? – Thẩm Mặc ngồi xuống, Cao Củng trực tiếp hỏi ngay.
– Phương diện này có kỳ hoặc. – Thẩm Mặc thản nhiên nói.
– Đúng vậy, bên trong khẳng định có kỳ hoặc. – Cao Củng nặng nề gật đầu: – Tuy nói hoàng thượng đã bệnh tình nguy kịch, nhưng sáng sớm hôm nay còn tiếp kiến chúng ta, sao lại đến Ngọ thì hấp hối rồi chứ?
Nói đến đây, Cao Củng miếng đắng chát, nghĩ đến Long Khánh ỷ lại mình bao nhiêu, quân thần tình như phụ tử. Hôm nay hoàng thượng sắp xảy ra đại sự, hắn đột nhiên cảm thấy đã mất đi chỗ chống đỡ, trong lòng vắng vẻ, phiền muộn và khổ tâm có nói không hết:- Hơn nữa đạo di chiếu kia cũng có vấn đề, trước đó vài ngày hoàng thượng còn nói ‘việc nào mà không phải cung nhân làm hư’, sao có thể quay đầu lại liền vi phạm phép tắc tổ tông, để trung quan tiếp nhận cố mệnh chứ?
– Lật khắp Nhị Thập Nhất Sử, coi như là Vãn Đường cũng không hoang đường qua như thế!Cao Củng phẫn nộ đấm bàn một cái:
– Hoàng thượng là người ta trông coi lớn lên, hoàng thượng sẽ không làm những chuyện sơ xuất như thế được!
Rồi hắn nghiến răng nghiến lợi nói:- Nhất định là có kẻ giả mạo chỉ dụ vua rồi!
– Không có chứng cứ, những lời này không thể nói lung tung. – Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói.
– Sao ta không có chứng cứ? – Cao Củng nói: – Ta có nhân chứng!
Rồi hắn kể cho Thẩm Mặc nghe, có môn sinh nói cho hắn một chuyện kỳ lạ.
Cao Nghi chậm rãi nói.
Ngày hôm qua, môn sinh Hàn Tiếp của Cao Củng xem như nửa chủ nhân chiêu đãi tân bằng. Tiệc rượu vừa mới bắt đầu, cũng đã bị tưới say cho không còn biết gì. Nhưng bởi vì hoàng đế đột nhiên phát bệnh, nội các mệnh trưởng quan các nha môn tất cả đều hồi nha trực ban. Người đứng đầu lục khoa như hắn bị người kéo dậy từ trên giường, vội vã trở lại trong cung. Nhưng rượu ngấm vào, uống trà, cũng uống canh giải rượu nhưng vẫn ngất ngư, đành phải cùng mấy khoa trưởng nói một tiếng, rồi ra ngoài đi một chút, tỉnh rượu rồi mới tính tiếp.
Dưới tác dụng của cồn, hắn đột nhiên hăng hái đại phát, chuyên đi những con đường mà bình thường không đi, dọc theo con đường gạch bên hông Hội Cực môn, đi được mấy trăm bước liền đến cửa chính Văn Hoa môn của Văn Hoa điện… Dù sao hắn còn chưa có mê muội, biết không thể đi vào trong được, vì vậy dưới ánh mắt của bảo vệ cửa như không có việc gì đi tới trước khu vườn hoa bên cạnh Văn Hoa môn, giả vờ thưởng thức, cũng gặp lúc hoa trong vườn đang nở rộ.
Hắn vốn định đứng một lúc để bảo vệ cửa không hoài nghi mình nữa, rồi lánh đi. Ai ngờ bỗng nhiên hắn thoáng nhìn thấy một người đang men theo chân tường, như con mèo bước rất nhanh tới Văn Hoa môn, thân hình gần như hoàn toàn bị vườn hoa ngăn trở, nếu không phải mình đứng gần, khẳng định cũng thấy không rõ.
‘Đây không phải là Diêu Khoáng sao, hắn tới chỗ này làm gì?’ Làm kỷ kiểm thường là đều có bệnh nghề nghiệp, lại còn trong những giờ phút khẩn trương thế này. Hàn Tiếp tỉ mỉ quan sát, phát hiện đúng là Diêu Khoáng, xá nhân trong trị phòng Trương Cư Chính, bình thường rất được Trương Cư Chính tín nhiệm.
Diêu Khoáng như sợ người khác nhận ra, vẫn cúi đầu bước đi, không phát hiện ra Hàn Tiếp đang nhìn chằm chằm mình.
Đợi hắn đi vào rồi, Hàn Tiếp gọi ra tên hắn, Diêu Khoáng sợ quá giật mình. Hắn ngẩng đầu nhìn, trong lòng kêu khổ không kịp. . . Mình cẩn thận thế mà, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại đụng phải chó săn của Cao Củng ở đây. Trong lòng hoảng hốt, hắn cố gượng cười nói:- À, là Hàn khoa trưởng à, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Hàn Tiếp thấy trong tay Diêu Khoáng cầm một lá thư tín dày chừng một tấc đã dán miệng, hắn như cười như không nói:- Diêu lão đệ, trên tay cậu cầm cái gì vậy?
– Là Trương các lão bảo tôi đưa cho ti Lễ giám. – Diêu Khoáng gượng cười nói: – Ti Lễ giám không thấy ai, Mạnh công công lại đang phụng dưỡng hoàng thượng, đành phải tới nơi này tìm Phùng công công.
– Sợ là đưa cho Phùng công công chứ gì! – Hàn Tiếp cười lạnh một tiếng: – Diêu Khoáng ngươi mơ tưởng gạt ta!
Người có tật giật mình sợ nhất là người làm kỷ kiểm. Diêu Khoáng đứng tại chỗ nói không ra tiếng, nhưng thần thái xấu hổ bất an đã bán đứng tâm tư của hắn.
– Trên đó viết cái gì? – Hàn Tiếp truy hỏi.
– Dán miệng rồi, tôi không biết. – Diêu Khoáng nào dám dây dưa với hắn, vội vàng nói có lệ một câu rồi chạy như bay vào Văn Hoa môn.
******- Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy nên ta vẫn chưa có cơ hội chất vấn, vốn định ngày sau mới tính, mãi đến lúc nãy tại Càn Thanh cung ta mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đó là ‘di chiếu’ Trương Cư Chính nghĩ ra thay cho Phùng Bảo!
Cao Củng giận dữ nói:- Trương Cư Chính hắn không ngờ dám qua mặt ta vọng nghĩ di chiếu! Từ khi lập nước tới nay, chưa từng có việc hoạn quan chịu cố mệnh, thật là khiến người nghe kinh sợ! Rõ ràng là tên này muốn dựa vào Phùng Bảo, nội ngoại cấu kết, ngấp nghé triều đình, trộm cướp quyền lực quốc gia, cố tình dành cố mệnh cho ti Lễ giám!
Dừng lại một chút, hắn lại giận dữ nói:- Ngươi xem đi, Mạnh Hòa đã xong đời rồi, bước tiếp theo, khẳng định họ sẽ đem Phùng Bảo phù chính!
“. . .” Thẩm Mặc gật đầu, lặng lẽ không nói, Cao Củng lại thở dài một tiếng nói:
– Ngươi khẳng định muốn hỏi, nếu ta đã biết rõ, vì sao lúc nãy không lấy lý tranh luận chứ hả?
Sau đó hắn như đang giải thích cho Thẩm Mặc, thật ra là làm cho bản thân dễ chịu hơn:- Thứ nhất, hoàng thượng hấp hối, sao ta nhẫn tâm để hoàng thượng thấy nội ngoại tranh chấp, không thể nhắm mắt? Thứ hai, ta lại không có bằng chứng, sao dám ở nơi đại nội mẫn cảm lấy lý tranh luận được? Ngươi cũng thấy đấy, Cao Nghi chẳng qua nói câu công đạo thôi, Lý nương nương liền làm bù lu bù loa cả lên, người ta sao phân rõ phải trái được? Chỉ có thể không duyên cớ chỉ mũi đến thái tử và lưỡng cung thái hậu, còn không bằng tạm thời nhẫn nại, suy tính thêm…
Cảm thấy giọng điệu của mình nhu nhược quá, Cao Củng hất râu một cái, khôi phục lại vẻ cố chấp và ngạo mạn như ngày xưa:- Đường đường tể phụ há có thể tranh chấp tại cung thất, trên triều đình mới là nơi dụng võ của ta, vả lại xem chúng ta làm sao lấy thân phận sư phụ, để mà đạp những kẻ xấu đó xuống ngựa!
– Giang Nam. – Cao Củng nói rồi tha thiết nhìn sang Thẩm Mặc nói: – Hai ta đều là cố mệnh, gặp những lúc thế này nên phải đồng tâm hiệp lực, lập lại trật tự, không thể để cho kẻ gian đạt được mưu đồ!
Rồi hắn lại chỉ thiên thề thốt với Thẩm Mặc:- Quá khứ có chỗ nào đắc tội, đều do kẻ xấu xúi giục, cũng trách ta có mắt không tròng, khiến ngươi phải chịu oan ức, ngày sau nếu như ta có lòng tính toán với ngươi nữa, ta sẽ chết không được tử tế, chết không có chỗ chôn!
– Nguyên phụ nói quá lời rồi. – Thẩm Mặc lắc đầu nói: – Sao ta là loại người bất thức đại thể này được, tại thời khắc xã tắc dao động, tự nhiên sẽ nghe theo ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
– Đây mới là định hải thần châm của Đại Minh ta đó! – Cao Củng vô hạn vui mừng nói: – Chỉ cần hai ta có thể kiên định địa đứng ở một bên, sẽ không sợ có kẻ xấu quấy phá!Hắn lại hạ giọng nói:
– Vừa rồi ta đã phái người đi ra ngoài, mệnh Hình bộ hoả tốc đến ngoại trạch của Mạnh Hòa, tróc nã ‘Hồ thần y’ kia quy án!
“A. . .” Thẩm Mặc lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc:- Tức là sao?
– Ta thấy bệnh của hoàng thượng rơi xuống tình cảnh thế này chính là do Hồ thần y kia dùng thuốc bậy gây nên!
Cao Củng giận dữ nói:- Mà người này lại do chưởng ấn thái giám của ti Lễ giám Mạnh Hòa dẫn tiến cung. Hoàng thượng từng nói với hai ta ‘Chuyện nào mà không phải là cung nhân làm hư’, sao lại để hắn tiếp nhận cố mệnh được chứ?
Cao Củng lạnh lùng cười nói:- Đây là lỗ thủng Phùng Bảo giả mạo chỉ dụ vua — hắn phải trước tiên để cho Mạnh Hòa tiếp nhận cố mệnh, sau đó mới thay mận đổi đào. Hiện tại ta phải trước tiên chứng thực tội danh của Mạnh Hòa, khiến hắn gà bay trứng vỡ!
******
Cùng lúc đó, trong trị phòng ti Lễ giám.
Mặc dù bên Càn Thanh cung lửa cháy đến nơi, nhưng Phùng Bảo vẫn tranh thủ trở về một chuyến. Hôm qua nhận được mật Diêu Khoáng đưa cho hắn. . . Thư tín dày trong tay Diêu Khoáng chỉ là văn kiện thông thường mà thôi, mật tin chân chính thật ra giấu ở trong miệng hắn, dùng lạp hoàn đậy lại, để ngừa vạn nhất bị ngoại nhân phát hiện.
Phùng Bảo mở lạp hoàn ra xem, thấy là các loại an bài Trương Cư Chính làm sau khi dự cảm được hoàng đế sắp đại hành, hắn liền vui mừng quá đỗi. . . Mấy ngày qua Phùng Bảo vẫn đang đợi chính là cái này, đáng tiếc Trương Cư Chính là một nhân vật không thấy thỏ không rút ưng(khi làm việc phải nắm được thời cơ, nhận định được mục tiêu), mãi đến khi trong lòng chắc chắc rồi mới nói trắng ra những gì đã nghĩ sẵn trong đầu vô số lần.
Phùng Bảo đang lo vô kế khả thi, sau khi nhìn thấy an bài kín đáo lớn mật của Trương Cư Chính, tự nhiên là nói gì nghe nấy. Dựa vào chiêu này của Trương Cư Chính, kế sách phản chế tiên phát chế nhân tử trung cầu hoạt, sau khi trải qua một ngày kinh tâm động phách, cuối cùng thật đã đảo ngược được cục diện cực độ bị động!
Hiện tại, uy hiếp lớn nhất đối với họ, cũng là chỗ dựa vào lớn nhất của Cao Củng, Long Khánh hoàng đế, đã không có khả năng tỉnh lại nữa rồi. Trên thực tế, việc sinh tử của hoàng đế đã nằm chắc trong tay hắn rồi… Mà Lý nương nương vốn địa vị đang nguy ngập liền thoáng cái như cá mặn trở mình, trở thành mẹ của hoàng đế tương lai, lại bởi vì hoàng đế tuổi nhỏ, có thể danh chính ngôn thuận can dự vào quốc sự, nghiễm nhiên trở thành người có quyền thế nhất thiên hạ.
Thử tiêu bỉ trường, làm cho cân tiểu ly thắng lợi triệt để nghiêng qua một bên.
Theo Phùng Bảo thấy, có sự ủng hộ của Lý nương nương, hắn đã đứng ở thế bất bại rồi. Nhưng lúc nãy Trương Cư Chính cố ý sai người nhắn lời cho hắn, hiện tại chỉ có thể nói là vượt qua cửa ải trước mắt, nguy cơ chân chính còn đang ở phía sau — Cao Củng vẫn là thủ phụ, thủ tịch cố mệnh đại thần, vẫn có năng lực đem hai người bọn họ đánh vào nơi vạn kiếp bất phục, cho nên phải hết sức cẩn thận. Nhất là tại thời kỳ quốc sự chấn động này không thể để cho đối phương bắt được nhược điểm, cho nên xử lý tốt Mạnh Hòa là điều hết sức cần thiết.
Suốt đường đi Phùng Bảo suy nghĩ đến vài lí do thoái thác, thầm nghĩ bất cứ giá nào cũng phải tóm được hắn, ai ngờ vào trị phòng hắn lại ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy Mạnh Hòa đã bỏ đi mãng bào mào đỏ thẫm đại biểu cho đại nội tổng quản, trên đầu cũng không phải là nón cương xoa khiến người sợ hãi, mà thay vào đó là bộ trù bào màu xanh da trời, đầu đội mũ quả dưa. Khi Phùng Bảo đến, hắn đã gần dọn dẹp xong những thứ thuộc về hắn trong trị phòng rồi, lúc này đang đờ người ngồi cạnh bàn.
Vừa thấy Phùng Bảo, Mạnh Hòa lập tức đứng dậy, cúi người quỳ xuống đất. Điều này làm Phùng Bảo cảm thấy khó xử, vội vàng tiến lên đỡ:- Mạnh công công làm cái gì vậy, muốn thuộc hạ tổn thọ sao…
Tính khí Mạnh Hòa rất bướng bỉnh, nếu như hắn không muốn đứng dậy, chấp hai Phùng Bảo cũng không làm hắn động đậy được. Chỉ thấy Mạnh Hòa vẫn không nhúc nhích, thái độ không gì khiêm tốn hơn nói:- Phùng công công minh giám, luận về tài đức tư vọng, cái ghế chưởng ấn ti Lễ giám đã sớm nên là của ngài, dù sao cũng không nên để cho ta ngồi. Chỉ tại Cao Hồ Tử chọn lung tung, tiểu nhân trứng chọi đá, chỉ có thể khiến người ta không kham nổi, lại cản đường đi của ngài. Nhưng ngài cũng rõ ràng, mấy ngày nay, ta tiếng là tổng quản, những sự việc lớn nhỏ không có chuyện nào dám vi phạm ý của ngài. Đó là bởi vì ta biết, vị trí đó nên là của ai thì vẫn thuộc về người đó.
Rồi hắn từ trong tay áo móc ra một chuỗi chìa khóa màu vàng chanh nói:- Hiện tại, ta giao trả lại vị trí cho ngài. Trị phòng của tổng quản ta đã thu dọn xong rồi, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể dọn đến.
Thấy hắn biết điều như vậy, Phùng Bảo trong lòng tự nhiên thoải mái, ngoài miệng thì vẫn muốn chối từ:- Mạnh công công sao lại nói ra những lời không quy củ gì hết vậy, đây cũng không phải là việc hai ta có thể xong được.
Mạnh Hòa lại trông rất phóng khoáng:- Kim thượng rất nhanh sắp xảy ra đại sự rồi, hoàng vị thay đổi ngay tại trước mắt, đến lúc đó thay đổi nhân sự cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngài là bạn của thái tử gia, là người Lý nương nương tín nhiệm nhất, dù cho ta có đui mù cũng biết ngài là chính chủ của ti Lễ giám này, hà tất cần phải đợi đến lúc bị đuổi ra ngoài chứ, không bằng ta sớm tặng nó cho ngài. Giờ ta sẽ đến Càn Thanh cung quỳ tấu với thái tử!
Nói đoạn hắn làm bộ muốn đi ra ngoài.
Phần chủ động này của Mạnh Hòa làm cho Phùng Bảo rất hưởng thụ, nhưng hắn là kẻ rất chi là lập dị, đối phương càng thẳng thắn thì hắn lại càng muốn chối bỏ:- Lão Mạnh này, người thật cho rằng ta mưu đồ vị trí này sao?
– Không dám không dám. . .” – Mạnh Hòa khúm núm nói: – Là bản thân ta muốn tặng nó cho ngài.
– Quan văn có câu là ‘tư nguy tư biến tư thối’, không ngờ ngươi cũng rất hiểu được ý của ba cái đó. – Phùng Bảo khẽ than một tiếng: – Ngươi thì lui xuống tìm thanh tĩnh, lại muốn đem ta treo trên đống lửa.
Mạnh Hòa từ sâu đáy lòng chán ngấy cái loại diễn xuất ‘vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập đền thờ’ này của hắn, nhưng hắn vẫn phải lấy vẻ mặt khẩn cầu nói:- Xin Phùng công công tội nghiệp ta đi…
– Cũng được.
Phùng Bảo lúc này mới thỏa mãn, rồi kéo Mạnh Hòa dậy, bảo hắn ngồi vào bàn bên cạnh, mình cũng ngồi xuống, nói:- Hai ta chung quy cộng sự cũng đã lâu, ta sẽ tiết lộ chút thiên cơ, giúp ngươi qua một cửa này vậy.
– Đa tạ công công. . .
– Thực không dám dấu diếm, phiền toái của ngươi lớn đấy, không phải nói lui là thì sẽ không sao đâu. – Phùng Bảo híp mắt nói.
“A. . .” Mạnh Hòa lén nhìn trộm Phùng Bảo một cái, trong lòng bồn chồn nói:- Phùng công công, hoàng thượng muốn làm cái gì, kẻ làm nô tài chúng ta đâu có cản được, huống chi, cũng không thể ngăn.
– Nói không sai.
Phùng Bảo nhìn bộ dạng bứt rứt của Mạnh Xung, trong lòng miễn bàn thống khoái thế nào, cố ý nói giọng dễ ghét:- Nhưng nói với ta cũng vô dụng, ngươi đi nói với nhị vị nương nương đi, xem họ có tha thứ cho ngươi hay không.
– Ngày hôm nay ở Càn Thanh cung ta đã nhìn ra, họ đã tính toán hết mọi chuyện lên đầu ta rồi…Mạnh Hòa vẻ mặt đau khổ nói.
– Coi như cũng tự mình biết mình.
Phùng Bảo nở nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, sau đó bắn tiếng đe doạ:- Nói thật thì nhị vị nương nương đã liệt ngươi bốn đại tội trạng. Thứ nhất, ngươi đưa yêu nữa Nô Nhi Hoa Hoa kia tiến cung, thứ hai, ngươi lén dẫn hoàng thượng đến hẻm Liêm Tử tìm luyến đồng: thứ ba, ngươi còn đưa luyến đồng vào cung cất giấu; thứ tư, đây cũng là điều nhị vị nương nương không thể tha thứ nhất, ngươi dám lén tìm phương sĩ giang hồ xem bệnh cho hoàng thượng, hoàng thượng đã ăn thuốc bậy ngươi tiến hiến, bệnh tình mới có thể tái phát! Bốn điều này, cái nào cũng đủ đem ngươi lăng trì xử tử rồi. . . Ta nghe khẩu khí của nhị vị nương nương là đem ngươi thành đầu sỏ gây nên rồi, thật hận không thể đẩy ngươi vào mười tám tầng địa ngục đấy.
Phùng Bảo chậm rãi rủ rỉ, nhưng hù cho Mạnh Hòa tái cả mặt, trên trán thấm mồ hôi hột. Đúng vậy, việc này mặc dù phần lớn là hoàng đế sai hắn làm, nhưng hiện giờ hoàng đế đã như vậy rồi, tất cả trách nhiệm cũng chỉ có mình tới gánh chịu thôi…
Nghĩ vậy, hai đầu gối hắn mềm oặt, lại quỳ xuống mặt đất, sắc mặt âm tình biến ảo một lát mới cắn răng một cái, từ trong người lấy ra một túi bạc thiếp thân, run run đưa tới trước mặt Phùng Bảo nói:- Đây là toàn bộ thu nhập của nô tài từ khi lên làm ti Lễ giám chưởng ấn tới nay, cầu công công chỉ cho con đường sống…
– Làm cái gì vậy?Phùng Bảo cũng không cầm lấy túi tiền đấy, mà là vẻ mặt ‘ngươi phá hư danh dự của ta’ nói:
– Chẳng lẽ không biết ta chưa bao giờ thu tiền tài người khác sao?
Nếu là người bình thường, quả thật sẽ bị hắn dọa rồi, nhưng mà Mạnh Hòa là lão nhân trong cung, đây đó hiểu rõ, hắn biết Phùng Bảo là kẻ đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, vừa muốn danh lại muốn lợi. Cho nên Mạnh Hòa vẻ mặt xấu hổ nói:- Công công là người có đạo đức cao, nô tài đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi. Được, số tiền này ta cũng không cần, để nó ở đây, ngài đem đi hiến đi.
– Cũng được, ngươi cứ đặt ở đây trước đi. – Phùng Bảo lúc này mới miễn cưỡng tiếp nhận: – Chờ ta quay lại sẽ hỏi xem quý phi nương nương nên xử trí như thế nào.
Thu tiền lại rồi, giọng điệu của hắn cũng thân thiết hơn nhiều:- Lão Mạnh này, những công công đã đoạn căn như chúng ta đây giống như là cây không có rễ, không thể chân chính mà sống yên phận được, chỉ có phụ thuộc vào hoàng gia thì mới có thể sống với bộ dạng như con người. Nhưng đem vinh nhục bản thân liên hệ với một ý niệm của chủ tử, đắc sủng thì thịnh vượng, thất sủng thì chán nản. Đó chẳng qua cũng là vui vẻ nhất thời, nói không chừng ngày nào đó sẽ lại kết thúc thôi…
Lời này nói trúng tâm khảm của Mạnh Hòa rồi, hắn nước mắt lưng tròng nói:- Đúng vậy, công công nói không sai chút nào.
– Nói đến cùng, những kẻ đồng mệnh tương liên như chúng ta mới là người thân với nhau. . .
Nói đến đây, Phùng Bảo cũng quả thật có chút động tình, ánh mắt nhìn Mạnh Hòa êm dịu đi rất nhiều:- Trên đời này ai cũng không nhìn những hoạn quan như chúng ta như con người, nếu như bản thân chúng ta cũng như chó điên cắn lung tung với nhau, thì bảo đảm ai cũng không có kết cục tốt. Giống như hai chúng ta, tranh ăn trong một cái nồi, bình thường khó tránh khỏi chạm môi chạm chén nhau. Nhưng chân chính gặp phải đại sự phân cao thấp thì vẫn giúp được thì giúp. Đám nhóc đó đều đang nhìn chúng ta đấy, tương lai ta nếu như gặp rủi ro, tin tưởng họ sẽ học theo. Ngươi ngẫm lại xem, lúc này tình cảnh của ngươi, Phùng mỗ ta có thể thấy chết không cứu sao?
Mạnh Hòa nghe những lời hắn nói như thể còn muốn bảo vệ mình vậy. Hắn như nắm được cọng rơm cứu mệnh nói:- Công công nói thế có thật không?
– Nếu ta muốn gia hại ngươi, hà tất phải nói lời vô ích với ngươi làm gì. – Phùng Bảo mỉm cười một tiếng nói.
– Xin hỏi công công làm sao cứu ta? – Mạnh Hòa tội nghiệp nói.
– Chỉ cần làm theo lời ta nói, bảo đảm ngươi bình an vô sự. – Phùng Bảo nói.
– Nhất định nhất định. – Mạnh Hòa gật đầu như gà mổ thóc.
– Nói đến thì cũng đơn giản, chỉ sáu chữ. – Phùng Bảo nói: – Ngậm chặt miệng, buộc chặt chân.
– Ngậm chặt miệng, buộc chặt chân. – Mạnh Hòa khó hiểu nói.
– Chỗ nương nương ta có thể giúp ngươi đi hoà giải, mặc dù nương nương hận ngươi, nhưng dù sao cũng dụng tâm Bồ Tát, có thể tha thứ cho ngươi một lần. – Phùng Bảo nói: – Chỗ ngoại đình, tám phần mười là muốn truy tra ra nguyên nhân bệnh của hoàng thượng.
– A, lẽ nào họ muốn vạch trần cả việc hoàng thượng đến hẻm Liêm Tử? – Mạnh Hòa trừng mắt nói.
– Chuyện đó đương nhiên không thể hỏi, nhưng họ có thể hỏi đến đan dược mà ngươi tiến hiến.
Ánh mắt Phùng Bảo lập loè nhìn hắn, phải dùng sức mới ngăn được sát khí dâng lên trong lồng ngực. . .Vốn chỉ cần thịt tên này là có thể xong hết mọi chuyện, nhưng vì kế ‘thay mận đổi đào’ kia, bất đắc dĩ để hắn tiếp nhận cố mệnh, nên giờ động cũng không thể động được, giữ lại thì lại là một phiền toái lớn, thật khiến người búc xúc, vẫn phải cẩn thận xử trí:- Lời ngay nói thật, cái đầu này của ngươi có thể giữ được hay không thì vẫn còn bấp bênh lắm. Hiện tại bên ngoài đều đang loan truyền là thần đan của Hồ thần y trong nhà ngươi tiến hiến thật ra là xuân dược, đã hại thảm hoàng thượng.
– Cái đồ vô liêm sỉ đó chỉ là bọn bịp bợm giang hồ! – Nhắc tới ‘Hồ thần y’ đó, Mạnh Hòa tức thì nghiến răng nghiến lợi nói: – Nhưng đã hại ta thảm rồi…
– Về bên hắn thì ngươi không cần lo lắng. – Phùng Bảo buồn bã nói: – Tự nhiên ta sẽ làm hắn vĩnh viễn câm miệng, cho nên có thể hại ngươi, cũng chỉ có chính ngươi thôi.
– Ta đương nhiên sẽ không hại mình. – Mạnh Hòa vỡ lẽ: – Cho nên ngài bảo ta ngậm miệng, không gặp người bên ngoài. Điều này nhất định ta làm được.
Phùng Bảo có chút bất ngờ liếc nhìn hắn một cái, xem ra tên đầu đất này cũng không ngu chút nào. Hắn gật đầu nói:
– Không sai, vụ án này bởi vì dính dáng đến hoàng thượng, khẳng định không thể đặt ở pháp ti để thẩm tra. Ta sẽ tận lực để cho Đông Xưởng tới xử lý, như vậy tự nhiên tất cả đều dễ bàn. Nhưng chỉ sợ có người làm khó dễ, giao cho Trấn phủ ti, như vậy biến số sẽ lớn hơn. Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi không thể qua lại với người lạ, tốt nhất đừng ra khỏi cửa cung, cứ đợi ở trong đại nội, để xem ai có thể bắt được ngươi.
Nói đến đây, hắn nặng lời hơn:- Còn nữa là phải buộc chặt cái mồm của ngươi lại, việc của hoàng thượng ngươi biết rất nhiều. Nếu như vạn nhất trước mặt người khác nói lỡ miệng, đến lúc đó ta muốn giúp ngươi cũng không giúp được đâu đó.
– Ta hiểu ý của công công mà, ngài là lo lắng ta rời khỏi ti Lễ giám, trong lòng có oán khí, sẽ nói bậy với người khác. Ngài yên tâm đi, lão Mạnh ta hiểu lợi hại mà, việc không nên nói, một chữ cũng đừng muốn cạy ra được từ trong miệng ta.Mạnh Hòa vỗ ngực, kích động nói:
– Mạnh Hòa ta dù có khốn nạn, nhưng đạo lý, người vì ta, ta vì người thì vẫn phải hiểu được!
– Đúng vậy đấy!Phùng Bảo vỗ tay nói:
– Chỉ cần ngươi có thể làm được hai điều này, ta bảo đảm ngươi có thể bình an vô sự, thoải mái qua nửa đời còn lại.
Rồi hắn đề cao giọng nói:- Người đâu.
Ngoài cửa liền đi vào hai chấp sự thái giám, cung kính nói:- Lão tổ tông, có gì phân phó.
– Thu dọn nơi ở của ta cho Mạnh công công ở. – Phùng Bảo nói: – Tất cả sai sử, đãi ngộ không đổi, vẫn là án đại nội tổng quản cung cấp.
– Không được, không được. – Mạnh Hòa lại vừa cảm kích, lại vừa băn khoăn: – Chưa từng có quy củ này mà.
– Từ sau ngươi trở đi sẽ có quy củ này. – Phùng Bảo nghiêm nghị nói: – Đừng nói cái gì hết, nhận đi.
Mạnh Hòa tự nhiên vô cùng cảm kích, trong lòng cũng không có oán khí. . .
Các đại nhân vật trong hoàng cung mở miệng, ngoài ngoài cung phải chạy gãy chân. Lại nói Hình bộ sau khi nhận được thư tay của Cao Củng, giây phút cũng không dám chậm trễ, lập tức phái ra một đội bộ khoái giỏi do viên ngoại lang chuyên việc truy bắt dẫn đội, đến ngoại trạch của Mạnh Hòa bắt người. Ai ngờ vừa mới vừa vào ngõ liền thấy có người đã đến trước một bước rồi, nhìn trang phục, lại là phiên tử của Đông Xưởng!
Đám phiên tử đến trước thấy binh đinh của Hình bộ lập tức cảnh giác, phái người chặn cửa ngõ lại:- Đông Xưởng phá án, ngoại nha tránh ngay!
Mấy năm nay, Đông Xưởng mặc dù tro tàn lại cháy, nhưng dù sao thời gian hèn nhát quá dài, còn chưa dọa được đứng đầu pháp ti. Huống chi Hình bộ thượng thư Ngụy Học Tằng là phụ tá đắc lực của Cao Củng, tự nhiên đối lập với Phùng Bảo, càng không thể để cho Đông Xưởng ngăn chặn rồi. Thế là viên ngoại lang kia giục ngựa tiến lên, hét lớn một tiếng:- Hình bộ phá án, những kẻ không phận sự tránh ra hết!
Song phương cũng không chấp nhận, kêu la xô đẩy nhau, nhất thời, trong con hẻm nhỏ người ngã ngựa đổ, loạn như cái chợ. Khi nhìn qua đã sắp đánh nhau rồi thì từ bên trong truyền ra tiếng quát thịnh nộ:- Đủ mẹ dừng tay hết!
Lời này lập tức khiến các phiên tử an tĩnh lại, bởi vì nói chính là Đề hình thái giám của Đông Xưởng, là đầu lĩnh dẫn đội lần này đến đây bắt người/
– Thì ra là Hồng công công.
Song phương cũng coi như đồng hành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, tự nhiên là nhận ra nhau. Nhưng Hình bộ hận nhất Đông Xưởng tùy ý bắt người, làm xằng làm bậy, cho nên phần giao tình này cũng không đáng bao nhiêu.
Viên ngoại lang ngoài cười nhưng trong thì không nói:- Quả nhiên không hổ là giống thỏ, giành trước của bọn ta mất.
Đề hình thái giám hầm hầm mặt, vung tay áo nói:- Không phải bọn ta lợi hại, là các ngươi ngu quá thôi.
– Ngươi. . .Viên ngoại lang bị tức đến mặt đỏ tới mang tai, buồn bực hừ một tiếng:
– Bình thường loại chuyện này bọn ta nhường thì cũng được, nhưng lần này nhận lệnh của thủ phụ đại nhân, bất kể như thế nào ngài cũng phải nhường bọn ta một lần.
– Bọn ta không quan tâm thủ phụ gì hết.Đề hình thái giám hừ lạnh một tiếng, mắt thấy lại sắp xông vào nhau, hắn lại đột nhiên dịu đi:
– Nhưng cũng không thể để các ngươi lần nào cũng thất vọng, lần này coi như nể mặt Tần đại nhân ngươi.
Rồi hắn vung tay lên:- Nhường đi.
Thấy Đông Xưởng nhoằng cái đã chịu thua rồi, viên ngoại lang cảm thấy ngoài ý muốn, sửng sốt một lát mới nói:- Người đâu?
– Người nào? – Đề hình thái giám đã lên ngựa, hiển nhiên chuẩn bị rời đi.
– Hồ thần y kia đó. – Viên ngoại lang nói.
– Sớm mất dạng rồi.Đề hình thái giám ra chiều phiền muộn không giống giả bộ nói:
– Nếu không thì ngươi cho là bọn ta sẽ nhường ngươi sao. Các xó xỉnh bên trong đều lục soát một lần rồi cũng không thấy họ Hồ kia đâu. Không tin tự ngươi vào mà xem.
Rồi hắn đánh ngựa:- Ta không rảnh mà phụng bồi, còn phải về lĩnh phạt đây.
Sau đó hắn muốn dẫn đám phiên tử đi theo rời khỏi.
– Không ai được đi đâu hết!Viên ngoại lang là lão hình danh, há có thể mắc phải loại sai sót thế này, hắn đưa tay ngăn cản:
– Đợi bản quan điều tra rõ rồi hãy nói!
– Ngươi dám ngăn ta? – Hồng thái giám giận không thể nhịn: – Phản rồi!
– Đắc tội rồi. – Viên ngoại lang mặt đanh lại chắp tay, hạ lệnh: – Vào lục soát!
Bên Đông Xưởng chỉ có ba bốn chục người, mà Hình bộ thì có trên trăm, cho nên hắn không sợ hãi, không thể để cho một người nào chạy.
Hồng thái giám mặc dù phẫn nộ nhưng cũng đành chịu, chỉ có thể bực tức đứng ở một bên, chờ hắn không lục soát ra người rồi mới tính tiếp.
Nhất thời, chỉ nghe được trong ngoại trạch của Mạnh Hòa tiếng đá cửa đá ghế đập nồi vang loạn cả lên… Trải qua hai lần lục soát của Đông Xưởng và Hình bộ, trong tòa nhà to thế mà trên cơ bản không tìm được một món dụng cụ nào có ích rồi.
Như thể gió cuốn mây tan, bọn bộ khoái Hình bộ kinh nghiệm phong phú liền đem tòa nhà này từ trong ra ngoài lục qua một lần, quả nhiên không tìm được bóng của Hồ thần y kia đâu.
Lúc này, người của Hình bộ cũng kiểm tra qua từng phiên tử của Đông Xưởng, xác nhận không có ‘Hồ thần y’ lẫn vào bên trong, sắc mặt của viên ngoại lang âm u gần như chảy nước rồi, hắn hỏi hạ nhân Mạnh phủ đang tập trung trong viện:
– Họ Hồ chạy đi đâu rồi?
– Hồi đại nhân, chúng tôi cũng không biết.Quản gia của Mạnh phủ nhìn tình hình này cũng biết công công nhà mình thất thế rồi, nào còn có uy phong như thường ngày nữa, co rúm lại nói:
– Buổi trưa ăn cơm, hắn trở về viện tử ngủ trưa, sau đó Hồ công công dẫn người đến bắt hắn, nhưng không thấy bóng hắn đâu.
– Ta cũng chậm một bước.
Trong lòng thái giám ít hoặc nhiều cũng có chút biến thái, Hồng thái giám thấy họ Tần ngẩn ngơ, tâm tình hắn lại tốt lên, đứng bên nói kiểu chọc tức:- Sờ xem, chăn còn nóng đấy.
– Thời gian ngắn như thế hắn có thể chạy đi đâu chứ? – Viên ngoại lang cả giận nói: – Huống chi kinh thành đã giới nghiêm, dù hắn có chắp cánh cũng khó bay ra được!
– Đúng vậy, nhanh trở lại hạ lệnh, bảo bộ đường các ngươi lục soát khắp toàn thành phố đi. – Hồng thái giám lúc này mới nghĩ ra gì, tưc giận nói: – Tần đại nhân, việc cũng không làm xong, chúng ta đều tự trở lại phục mệnh đi.
– Ài…
Cũng chỉ phải như vậy thôi, viên ngoại lang cũng chỉ phải bắt tất cả mọi người trong quý phủ trở lại phục mệnh. Ngụy Học Tăng biết không bắt được người, lập tức hạ lệnh giới nghiêm cửa thành các nơi, lục soát từng nhà. Nhưng trong lòng cũng không trông chờ gì nhiều, kinh thành trên trăm vạn nhân khẩu, so với mò kim đáy bể có khác gì đâu?
**********
Trong cung ngoài cung đều hỗn loạn, có một người lại có vẻ đặc biệt an tĩnh, hắn chính là Thẩm Mặc. Bất kể là ở Càn Thanh cung, hay là ở chỗ Cao Củng, Thẩm Mặc cũng không biểu hiện ra lập trường rõ ràng… Nói đi cũng phải nói lại, từ khi hồi kinh lần này tới nay, vị nội các thứ phụ này liền trở nên đặc biệt khép mình, như thể người khác còn chưa có nghi ngờ y, mà y đã nghi ngờ trước cả bản thân mình rồi vậy.
Đi ra khỏi chỗ Cao Củng, Thẩm Mặc không ra tiền sảnh mà trở về trực lư của mình, y đờ ra ngồi trên ghế đá trong sân, suốt một canh giờ rồi không ăn không uống, không nói một lời. Theo sắc trời dần dần chuyển tối, cả người cũng chìm trong bóng đêm, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc này, ngoài viện vang lên tiếng đập cửa, y không có phản ứng, bên ngoài lại vang lên giọng của Thẩm Nhất Quán:- Các lão, trong nhà tới đưa y bao(áo giấy) rồi.
Bởi vì hoàng đế bệnh tình nguy kịch, đại thần không thể mặc cát phục, mà phải mặc phục tố, cho nên buổi chiều đều phái người về nhà để lấy y bao, và ngay lúc này thì đưa đến nơi.
Thẩm Mặc trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói:- Vào đi.
Sau đó cửa mở ra, một lão giả gầy ốm mang theo bao quần áo đi vào. Thẩm Nhất Quán lại không vào theo, mà đóng cửa lại, thủ ở bên ngoài.
Mặc dù trời đã tối đen, nhưng thân hình này Thẩm Mặc đã quá quen thuộc, không ngờ là trợ tá số một của y Vương Dần. Vương Dần có địa vị cao ở trong nhà y, Thẩm Mặc từ trước đến nay lấy sư hữu để đối đãi, lần này lại giả trang nô bộc đích thân đến đây, hiển nhiên trong mắt hắn, sự tình đã đến mức khẩn cấp rồi.
– Đại nhân, vì sao ngài lại im lặng! – Vương Dần trực tiếp hỏi ngay: – Nhìn thấy cơ hội tuột khỏi đầu ngón tay, đó là phải lọt vào nghiêm phạt!
“. . .” Thẩm Mặc vẫn trầm mặc, bị Vương Dần bức đến nóng nảy, rặn ra một câu từ hàm răng:- Đại trượng phu cái nên làm có cái không nên làm.
– Ta biết giữa đại nhân và hoàng đế tình cảm nồng hậu, không muốn thông đồng làm bậy với nhóm người kia.
Vương Dần cảm thấy cách nói của mình quá nặng lời, hắn cố bình tĩnh trở lại:- Nhưng mà việc đại nội ngoại thần không thể nhúng tay vào, dù ngài có sức cũng không có chỗ dùng… Không nói đến cái khác, một câu nói của người ta, thế lực của ngài có lớn cũng phải ngoan ngoãn rời khỏi Càn Thanh cung, ngồi đợi ở đây. Nói thật thì vào thời điểm mấu chốt thế này, hậu phi và thái giám đều muốn hoàng đế chết, người nào cũng không cứu được hắn. Không tin ngài xem, đại phu như Lý Thời Trân họ lại không cần, đi dùng đám lang băm chẩn trị cho hoàng đế, không phải là sợ xuất hiện kỳ tích sao? Ngài yên tâm đi, hoàng đế khẳng định sống không quá tối nay, cho dù hắn thọ nguyên chưa hết, họ cũng sẽ khiến hắn nhìn không thấy ánh mặt trời ngày mai!
– Nhưng ngài có thể làm gì bây giờ? Cho dù ngài là nhất phẩm đại quan quyền khuynh triều dã, nhưng một cánh cửa cung là có thể ngăn ngài ở ngoài, cho dù ngài muốn thanh quân trắc, cũng không ai dám theo ngài tạo phản!
Vương Dần nói vừa nhanh vừa vội: