Tòa linh đường có tới mười mấy gian, đó vốn là nơi ở tạm thời đám Đường Nhữ Tiếp khi giám sát công trình, hiện giờ được dùng làm nơi để các quan viên tới bái tế nghỉ ngơi, tuy là dựng tạm, nhưng hết sức đầy đủ bàn ghế giường chiếu, trà nước điểm tâm tất nhiên thứ nào cũng chu toàn.
Nhưng phàm người có tư cách vào đây, đều là nhân vật hô phong hoán vũ một phương.
Đây cũng là nơi Thẩm Mặc tiếp kiến nhân vật trọng yếu.
Lúc này y đang ngồi ở thượng vị, trái phải tộng cộng có 20 người, Giang Nam tổng đốc Đường Nhữ Tiếp, Mân Cống tổng đốc Vương Tuần, Lưỡng Quảng tổng đốc Ngô Bách Bằng, cùng sáu vị tuần phủ ngồi bên trái, bên phải là gia chủ cửu đại gia tộc. Đây là những nhân vật trên đỉnh kim tự tháp quyền lực tài phú đông nam…
Ánh mắt Thẩm Mặc quét qua mọi người, đại đa số bọn họ y mới gặp ở Nam Kinh năm ngoái, cách nửa năm, không ngờ lại gặp mặt… Nhưng y vạn lần không muốn gặp nhau thông qua cách này.
Những tổng đốc tuần phủ này đáng lẽ không được rời khỏi tỉnh của mình, nhưng bọn họ đại đa phần được Hồ Tôn Hiến đưa lên trong thời kháng Oa.Hồ Tôn Hiến còn sống bọn họ phải tị hiềm, nhưng giờ người đã chết, bọn họ thẳng thắn xin triều đình cho tiễn đại soái của bọn họ chặng đường cuối cùng.
Đây là điều thường tình, thêm vào áy náy vì vụ án Hồ Tôn Hiến, chẳng ai muốn làm kẻ ác, nên đồng ý cả.
Nhưng Thẩm Mặc từng là kinh lược đông nam lại cùng những người này tụ lại một chỗ, cho dù không làm gì, cũng khiến người ta liên tưởng lung tung.Hơn nữa nếu lúc này ở đâu đó xảy ra đại sự, nhưng vì không có quan viên coi sóc sinh họa, thì đây thuần túy là cơ hội để người ta làm suy yếu mình.
Cục diện càng tốt càng phải thận trọng, ví dụ của Từ Giai ở ngay trước mắt, Thẩm Mặc không muốn thành đối tượng bị quần công tiếp theo, lệnh sau khi an táng kết thúc, tất cả lên đường trở về không cho trễ nải chút nào.
Tranh thủ chút thời gian, ở thời khắc này mọi người tề tụ mới không bị hiềm nghi, thống nhất nhận thức, ứng phó với biến hóa sắp tới, tránh trở tay không kịp.
Thu lại suy nghĩ vẩn vơ, Thẩm Mặc ho một tiếng, chậm rãi nói:- Chốn này vốn không nên nói chuyện công, nhưng nay triều đường vào bước chuyển ngoặt, đông nam cũng sẽ gặp khảo nghiệm cực lớn, hi vọng anh linh đại soái sẽ tha thứ cho chúng ta.
Thẩm Mặc nói nghiêm nghị như thế, làm mọi người tĩnh tâm lại nghe, chỉ sợ sót chữ nào.
– Từ các lão về quê đã thành định cục, ông ta đi rồi ai sẽ tiếp thế.Thời gian ít nỏi, Thẩm Mặc không vòng vo, đanh giọng nói:
– Ta nghe nói gần đây có người đang hợp lực muốn đẩy ta lên, dù sao đây là lòng tốt nên ta không nói là ai.. Nhưng đại sự thế này lại chưa được ta đồng ý, các ngươi to gan quá đấy.
Mấy vị nghe thế cúi đầu không dám nhìn vào mắt y.
– Cũng tại ta không sớm nghĩ cách trao đổi với mọi người.Thẩm Mặc khôi phục lại bình tĩnh:
– Hiện giờ ta nói rõ ràng cho các vị, cho dù đặt ghế đó ngay trước mặt ta, ta cũng không nhận.
– Đại nhân, tại sao?Có người không nhịn được hỏi:
– Trước ngài chỉ có Lý Xuân Phương, uy vọng của hắn không có, thanh danh mất hết, cho hắn lằm hắn cũng không dám. Nếu hắn không làm, thì tới ngài, không phải ngài chủ động tranh lấy, sợ gì lời dèm pha.
Đông nam ngày càng phồn hoa giàu có, đám đạt quan quý nhân bọn họ kiếm đầy bồn đầy chậu, khiến các tỉnh khác ghen tị, chắc chắn có người nhòm ngó bọn họ rồi.
Cảm giác nguy cơ nghiêm trọng khiến quan thân đông nam hi vọng có một vị tể tướng mạnh mẽ bảo hộ lợi ích của bọn họ, mặc dù hiện giờ Thẩm Mặc làm rất tốt, nhưng ai biết tương lai khi đao kiếm bốn phương tám hướng bổ tới, y còn bảo vệ nổi không.
Cho nên mọi người đều hi vọng y có thể sớm ngày lên làm thủ phụ, để mọi người không phải nơm nớp lo sợ nữa.
– Không phải là ta không muốn làm thủ phụ.Thẩm Mặc kiên nhẫn giải thích:
– Nhưng ta ở nội các, hiểu tình hình quốc gia hơn mọi người một chút. Đại Minh nguy cơ tứ phía, đã tới mức không cải cách không tồn tại được, thủ phụ là miệng núi lửa, ngồi lên rồi nếu cải cách sẽ đắc tội với vô số người, cải cách càng triệt để càng đắc tội nhiều… Thậm chí tương lai các vị cũng sẽ phản đối người ngồi ở vị trí đó. Nhưng nếu không cải cách sẽ thành đồ trưng bày, cũng sẽ làm người ta oán hận. Từ các lão chính vì nhìn thấu điểm này nên mới sớm có ý rời đi.
Kỳ thực Thẩm Mặc không muốn nói ra nguyên nhân căn bản, mọi người ở đây cũng đoán ra phần nào, chẳng qua Từ Giai rớt đài quá gấp quá bất ngờ. E rằng không mấy người tin Từ Giai nguyện ý nghỉ hưu…
Là nhân vật quan trọng trong sự kiện năm ngoái, tuy Thẩm Mặc luôn cố giữ mình ngoài cuộc, nhưng chuyện tới nước này, mọi người nhìn lại cả quá trình vụ án, nếu không có nhân tố của y bên trong, tất cả mọi chuyện ngày nay sẽ không xảy ra, cho nên Từ Giai rớt đài, Thẩm Mặc không tránh khỏi liên can.
Đương nhiên loại liên can này có cố ý và vô ý, nếu là vô ý mọi người chỉ có thể nói thế sự khó lường. Nhưng nếu là cố ý, thì thành tội danh khi sư diệt tổ, Thẩm Mặc thế nào cũng bị nước bọt dìm chết.
Có điều may là chẳng ai nói rõ được cố ý hay vô ý, chỉ cần người trong cuộc giữ im lặng, chẳng ai có thể lấy chuyện này ra nói.
Nhưng một khi Thẩm Mặc tiếp nhận vị trí của Từ Giai, thì thành “kẻ nào có lợi kẻ đó là chủ mưu”, khi đó y có trăm miệng cũng chẳng chối cãi được.
Đó mời là nguyên nhân căn bản nhất, chỉ là lý do này không thể nói ra. Người ngồi đây đều là bè đảng của y, sao không hiểu cái khó đó của y? Cho nên biết rõ y chỉ lấy cớ, nhưng cũng vuốt mũi chấp nhận.
Nhưng muốn làm những người những người này tiếp tục kiên định ủng hộ y, thì Thẩm Mặc phải có một phương án chấp nhận được, ví như nếu tân tướng lên rồi đàn áp thế lực đông nam thì sao? Địa vị Thẩm đảng được đảm bảo thế nào. Về lâu dài ai đảm bảo cho lợi ích đông nam?
Nếu không làm bọn họ hài lòng, chỉ dựa vào uy vọng áp chế tiếng phản đối sẽ thành cái mầm khiến nội bộ chia rẽ, tăng thêm biến số cho tương lai…
Thẩm Mặc biết phải thống nhất tư tưởng mới hình thành sức mạnh tập thể, không bị kẻ địch phá từ bên trong. Nên y sớm cùng các mưu sĩ cân nhắc vấn đề này, chỉ đợi tới lúc đưa ra.
Trước tiên y nói mình sẽ toàn lực ủng hồ Cao Củng quay về, đồng thời vì thế đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị trước.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ vất vả nửa năm trời là để làm nền cho Cao Rậm Râu?
– Các vị nghe ta giải thích đã.Thẩm Mặc trầm giọng nói:
– Có ba lý do ta ủng hộ Cao Củng quay về. Một là mọi người biết ông ta và hoàng đế tình như cha con, sau khi Cao Củng đi, hoàng đế ngày càng nhớ mong, thường hỏi tả hữu “có thể mời Cao sư phụ về không?” Thái giám trả lời “chỉ e lão tiên sinh không vui.”
Lão tiên sinh là cách gọi của nội đình với Từ Giai, loại bí mật cung đình này dù mọi người sớm nghe tới, nhưng Thẩm Mặc nói ra vẫn thấy chấn động.
– Mùa thu năm nay, khi hoàng thượng trò chuyện với ta, uyển chuyển biểu đạt ý này, còn phái người đi thăm Cao công… Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy, hoàng đế nhìn trúng tể tướng tiếp theo, không phải là ta, mà là Cao công.Thẩm Mặc bình tĩnh nói:
– Hơn nữa qua lần này, hoàng thượng càng có nhận thức trực quan về quyền lực, rất có khả năng không khuất phục quần thần nữa, mà cố chấp ý kiến của mình. Cưỡng ép mất hay, nên thuận thế mà làm sẽ sáng suốt hơn.
– Thứ hai, Cao Củng thực sự là kỳ tài hiếm có 500 năm qua, người này có hùng tài đại lược, lại dám gánh vác, luận tài ba khí phách, không thẹn là thiên hạ đệ nhất. Nhưng có nhược điểm trí mạng, nóng tính không biết dung người, lại không biết nhẫn nhịn, kẻ nào đụng vào là tan xương nát thịt. Là người hẹp hòi thiên vị, ân oán sòng phẳng.Đối diện với cốt cán hách tâm, Thẩm Mặc không cẩn mập mờ:
– Người như thế, giỏi mưu quốc, không giỏi mưu nghiệp. Là nhân tuyển thích hợp nhất phá vỡ cục diện hiện nay. Hơn nữa ông ta không phải là người khó đối phó, ta và ông ta quan hệ không tệ, cũng toàn lực ủng hộ ông ta cải cách, tin rằng ông ta sẽ không làm khó ta.
Nói tới đây, miệng Thẩm Mặc nhếch lên, bá khí lộ ra:
– Lùi lại mà nói, một khi ông ta chống lại chúng ta, ta đủ tự tin khiến ông ta tới từ đâu, trờ về đó.- Thứ ba, thủ phụ quyền cao, nhưng nguy cơ tứ bề, Từ các lão hạ đài, Từ đảng suy bại, tương lai ắt thuộc và Tấn đảng và chúng ta phân chia nam bắc. Khi đó bất kể là ta hay là Dương Bác ngồi lên vị trí này, bất kể muốn công bằng ra sao, đều khiến một phe hiểu lầm và bất mãn, từ đó khiến triều đường tiếp tục chìm vào tranh đấu, ta và Dương công đều không muốn.
Thẩm Mặc thở dài:
– Nếu đấu nhau, Tấn đảng rễ sâu, chúng ta thế mạnh, hai bên thực lực chênh nhau không lớn, sẽ rơi vào giằng co. Sau đảo Nghiêm, đảo Cao, đảo Từ.. Triều đình chán tranh đầu không ngừng rồi, nếu chúng ta tiếp tục đấu, khó tránh khỏi mất lòng người, cho Từ đảng cơ hội trỗi dậy.
– Cho nên, để Cao Củng người có quan hệ không tệ với cả hai bên, bản thân lại không có thế lực lớn lên nắm quyền, là điều hai bên có thể chấp nhận. Mà ta có lòng tin, có thể kéo Cao Tân Trịnh sang bên mình.
Thấy mọi người lộ vẻ lý giải, Thẩm Mặc biết bọn họ đã thừa nhận ba lý do đó. Với bọn họ nên y không lên, thì Cao Củng hay Lý Củng nắm quyền đều không quan trọng, quan trọng là làm sao bảo đảm lợi ích của mọi người.
Thẩm Mặc nhiều lần nhấn mạnh lợi ích của đông nam rồi, giờ chẳng qua là xác thực lại lần nữa:- Khai quốc 200 năm qua, đạo phát tài của quan thân không gì ngoài “tranh lợi với dân”, đó là vì sản lượng từ đất đai thấp, lợi nhuận ít, nên khiến tổng lượng tài phú của xã hội có hạn. Nói thông tục là “mỗi củ cải một cái lỗ”, ngươi muốn ăm thêm củ cải, phải đi chiếm lỗ của người khác, kẻ bị ngươi chiếm lỗ, đành phải chiếm của người yếu hơn. Cứ thế cuối cùng người dân cùng khổ bị bóc lột, không còn đường sống nữa, ắt dựng cờ tạo phản… Lịch sử chứng minh, tranh lợi với dân là con đường chết, với hiện trạng Đại Minh ta mà xét, tiếp tục thế này, đời chúng ta có thể may mắn thoát nạn, nhưng con cháu chúng ta sẽ gặp cảnh nhà tan cửa nát.
Những lời này bọn họ thông qua giảng học, đọc báo chí sớm đã quen thuộc rồi, chỉ im lặng lắng nghe, không ai bày tỏ dị nghị.
– Song thời đại luôn hướng về phía trước, lịch sử đang phát triển tới thời đại được phương tây gọi là “thời đại hàng hải”, người Phật Lãng Cơ qua hơn một trăm năm thám hiểm toàn cầu, đã phát hiện lục địa hoàn toàn mới, kiến lập nên thời địa mới.Thẩm Mặc cười:
– Hôm đó còn có người hỏi ta, chúng ta thực sự đáng sống trên quả bóng tròn sao? Ta bảo hắn, ngươi cứ tổ chức một chuyển đi biển, men theo tuyến đường Mạch Triệt Luân tiến thẳng về phía đông, xem xem có quay được về không?
Mọi người cười ồ lên, khơi lên hứng thú đàm thoại của mọi người, vì đây là chủ đề nóng hiện nay ở đông nam, bọn họ tranh luận “trời tròn đất vuông” hay là ” mặt đất hình cầu”.Cái đầu là cách nói xưa nay ở Đại Minh, cái sau theo truyền giáo sĩ du nhập vào Trung Quốc.
Các sĩ đại phu đương nhiên không tin “lý lẽ méo mó” đó, nhưng khác với triều Thanh, sĩ đại phu thời này đầy tinh thần cầu tri thức, thêm vào tâm học hưng thịnh, dư luận tự do, nên không cẩm chỉ cách nói sau lưu truyền…
Năng lực tiếp nhận thứ mới mẻ của người dân Đại Minh hơi mạnh quá đáng, mau chóng có nhiều người tiếp thủ quan điểm mới, tất nhiên có người chỉ trích hoang đường, hai bên cãi nhau không hồi kết trên báo.
Bất kể thế nào, những quan viên đông nam này càng hiểu hàng hải hiểu phương tây hơn những sĩ đại phu ở nơi khác…
– Không thể phủ nhận, lợi nhuận kiếm được thông qua mậu dịch trên biển, lớn gấp mười lần từ đất đai.Thẩm Mặc tiếp tục nói:
– Làm sao để đảm bảo thu nhập này được lâu dài, thậm chí từng bước đề cao, chính là lợi ích hạch tâm của chúng ta.
Mọi người đều nói:- Mậu dịch trên biển tốt thì tốt thật, nhưng không an toàn, ai biết tương lai triều đình có “bế quan tỏa cảng”, “không tro thuyền ra khơi” nữa hay không?
Thẩm Mặc không giải thích ngay điều băn khoăn này, mà nói:- Nói hết lo lắng của mọi người ra đi, nghĩ sao nói vậy.
– Biển khơi mênh mông, nguy hiểm vạn phần, có bão biển, có hải tặc, gặp phải là mất sạch cả vốn, ai thực lực yếu một chút là phá sản treo cổ.Những đại gia trưởng kia lên tiếng:
– Không chắc chắn bằng đất đai.
– Thu nhập này cũng không phải vô hạn, sản xuất thương phẩm cần nguyên liệu và công nhân, còn cần người mua, một khi xảy ra vấn đề là thu nhập bị ảnh hưởng.Có đại gia chủ nói:
– Hiện giờ tuy phát triển bừng bừng nhưng có dấu hiệu vấn đề rồi, ví như so mười năm trước, giá nguyên liệu đã tăng 10 lần, mỗi năm một giá.
– Hiện nay nhiều nơi bắt đầu đổi sang trồng dâu, mua lương nộp thuế rồi.Tuần phủ Chiết Giang Tương Nghị đứng ở góc độ cao hơn nói:
– Nhưng Giang Nam là kho lương cả Đại Minh, giờ thương nhân lương thực cũng mua lương ở tỉnh khác, đẩy giá lương lên cao… Đương nhiên đông nam có tiền mua được, nhưng tỉnh khác thiếu lương, chúng ta làm thế không đẩy bách tính nơi khác vào đường cùng sao? Khi ấy thiên hạ loạn lên, chúng ta không mua được lương, chính mình hại mình.
– Tương đại nhân nói đúng, nhưng không phải ở điểm này.Có gia chủ phẫn nộ nói:
– Hiện giờ người dân như phát cuồng “đổi gạo thành dâu”, quy cho cùng là đám đại địa chủ kết thành liên minh, đẩy vật giá lên cao. Làm tơ sống thành vàng, người dân lý nào không hùa theo.
Rồi chắp tay với Thẩm Mặc:
– Các lão, không đả kích đám người này sẽ có vấn đề lớn.
Tức thì có người tán đồng ngay:- Làm bừa nhất là nhà Từ các lão, trước kia có nhà ông ta đứng đầu, chúng tôi đành nhẫn nhịn, giờ ông ta đã rớt đài rồi, hừ hừ…
Nghe bọn họ mỗi người một câu nói ra lo lắng của mình, Thẩm Mặc rất vui mứng, như thế tức là bọn họ không đắm chìm trong cục diện tốt đẹp, còn bình tình suy nghĩ vấn đề. Nếu chẳng phải thời gian có hạn, y sẽ để bọn họ nói hết ra.
Nhưng hiện giờ y chỉ để bọn họ nói tới đó, khẽ ho một tiếng, trong phòng liền yên tĩnh lại:- Lo lắng của mọi người là, quốc sách, hải vận, nguyên liệu, lương thực, sức lao động, vậy có thể nói giải quyết năm vấn đề này chính là phương hướng chúng ta nỗ lực không?
Mọi người gật đầu, nếu giải quyết được năm vấn đề này đúng là có thể kê cao gối ngủ kỹ rồi.
– Trước tiên nói tới quốc sách.Thẩm Mặc giải thích cho bọn họ:
– Một là chúng ta phải đủ quyền lực trong triều để bảo vệ lợi ích của chúng ta. Hai là đủ cống hiến với triều đình. Để hoàng đế, triều đình và quan viên ngoài đông nam cũng được hưởng cái lợi ngoài biển đem lại. Như thế mới khiến quốc sách mãi mãi không đổi. Hai điều này không thể thiếu bất kỳ cái nào.
Có điều với các cự đầu đông nam mà nói, cái đầu họ vui vẻ tiếp nhận, cái sau thống khổ lại khó tiếp nhận.
– Trước tiên nói làm sao để thực hiện từng cái.Thẩm Mặc thong thả trần thuật:
– Ta đã tranh thủ được một suất nhập các, song việc này phải tính kế lâu dài, tạm thời chưa nói tới. Chỉ nói sau lần này, Bắc Kinh sẽ trống rất nhiều vị trí, chúng ta được chia một ít, sẽ do người của chúng ta ở Nam Kinh tiếp nhận. Nhưng càng có nhiều vị trí hơn xuất hiện sau khi Cao Củng trở về…
Y không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu, với tính cách của Cao Củng, khẳng định sẽ thanh trừng Từ đảng.
– Ta sẽ tận lực tranh thủ có nhiều vị trí hơn, còn về nhân tuyển, do các vị tiến cự.Thẩm Mặc rất hiểu đạo san sẻ lợi ích, trong một đoàn thể cũng có vô số đoàn thể nhỏ, cần các đoàn thể nhỏ này đều có được lợi.
– Các vị đừng vội hưng phấn sáng mắt.Thẩm Mặc hất cho bát nước lạnh:
– Ta có thể báo trước cho mọi người, nếu Cao Củng trở về, việc đầu tiên chính là chỉnh đốn tác phong, sẽ có rất nhiều ghế trống… Bao gồm chỗ ngồ cả các vị. Chuyện lười biếng qua quít không được tái diễn nữa, kẻ nào dám, không cần đợi Cao Rậm Râu ra tay, ta sẽ hạ kẻ đó trước.
Mọi người không khỏi ngượng ngập:- Chúng tôi lẽ nào không hiểu chuyện?
– Lời không hay ta nói trước, người tuy các vị chọn, nhưng cuối cùng do ta tiến cử lên triều đình. Tới khi đó nếu không kiếm thể diện cho ta, thậm chí làm xấu mặt ta, ta không chỉ xử lý bọn chúng, mà các vị…Thẩm Mặc nghiêm túc nói:
– Đừng trách ta trở mặt không nhận thân.
Mọi người vội vỗ ngực đảm bảo:- Nhất định tiến cử hiền năng, không làm các lão mất mặt.
– Hi vọng các vị nói được làm được.Thẩm Mặc thở dài:
– Nhớ kỹ chúng ta là một. Thể diện của ta là lợi ích của các vị, ta mất mặt kẻ thiệt thòi cuối cùng là các vị. Ngàn vạn lần đừng chỉ biết lo cho họ hàng thân thích, ta còn chưa làm thủ phụ, đừng kẻ nào ngáng đường ta.
Y nhắc đi nhắc lại nhiều lần, mọi người cuối cùng thu lại ý nghĩ, phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Đợi mọi người đều phục hết rồi, Thẩm Mặc nói tiếp:- Còn về cống hiến, ta biết các vị không vui, ta cũng biết đông nam chúng ta gánh 9 phần phú thuế triều đình, nhưng giặc Oa tới, triều đình chẳng giúp một binh một tiền. Mười năm kháng Oa toàn dựa vào đại hộ chúng ta quyên nạp mới giành được thắng lợi. Không liên quan gì tới cái triều đình ở Bắc Kinh! Không chỉ bỏ công chỉ muốn hưởng lợi, điều này chẳng ai chịu nổi. Huống hồ hiện giờ gánh nặng của chúng ta hơn nhiều tình khác, riêng mỗi phú thuế Tô Châu cống hiến đã hơn nhiều tỉnh phương bắc gộp lại, điều này làm chúng ta có đầy đủ lý do từ chối gánh thêm bất kỳ gánh nặng nào của triều đình.
Trước đó bọn họ lo nhất Thẩm các lão làm quan Bắc Kinh lâu, liệu lòng có hướng về triều đình mà tổn hại tới lợi ích đông nam không, giờ biết Thẩm các lão vẫn hướng về đông nam, ắt sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý, tâm lý kháng cự giảm mạnh.
Dù có tẩy não được 20 vị ở đây còn có mấy trăm triệu bách tính đông nam, cho nên Thẩm Mặc chỉ có thể đứng trên lập trường đông nam phân tích:- Triều đình muốn thu thương thuế, chúng ta có cách chống thuế. Triều đình muốn phái quan viên phương bắc tới, chúng ta có cách cho kẻ đó cuốn xéo. Nhưng triều đình muốn điều binh của chúng ta bắc thượng, thì chúng ta bất lực.
Chiến sự phương nam bình định, triều đinh điều nam binh bắc thượng, chi viện cửu biên. Nhưng quan viên phương chống đối nên mới trì hoãn nhiều năm…Chế độ vệ sở ở đông nam chỉ còn lại trên danh nghĩa, quân đội toàn do chiêu mộ, lương từ kho các tình chi ra, hoàn toàn không qua binh bộ hộ bộ, tất nhiên khiến triều đình Bắc Kinh hoảng sợ.
Nhưng vệ sở đúng là đã hỏng bét, triều đình đã không thể khôi phục nữa, quân nhu lương thưởng do châu phủ phụ cận cung cấp, không cần do hộ bộ cấp xuống, đó là tổ huấn não tàn của Chu Nguyên Chương lão tiên sinh, Bắc Kinh có lớn tới đâu cũng không bằng lão Chu, nên chẳng thể làm được gì.
Nếu giải tán số bộ đội này thì mấy tỉnh đông nam do ai thủ vệ? Chẳng may lại có Oa họa thì ai gánh được trách nhiệm? Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể lấy danh nghĩa kháng Thát Lỗ điều tinh nhuệ đông nam đi, chỉ để lại một phần thủ quân tất yếu, đủ trị an. Một khi có chuyện điều quân đội tương ứng về.Đó là cách chu toàn nhất mà Bắc Kinh vất vả châm chước mãi mới ra.
– Nam binh bắc thượng là đại thế không thể ngăn cản.Thẩm Mặc chậm rãi nói:
– Đó là nguyên nhân chân chính bọn họ bảo ta phân quan binh bộ. Nếu không binh của chúng ta bị đám Lão Tây Nhi dẫm đạp rồi.
– Tới cuối năm ngoái, đã có 5 vạn binh của chúng ta điều tới cửu biên. Ta tiết lộ cho mọi người biết, hai năm tiếp theo sẽ có con số tương tự bị điều đi, cuối cùng là sẽ chừng từ 15 tới 20 vạn.Con số này bằng 2/3 số binh Hồ Tôn Hiến tổ kiến lên để kháng Oa:
– Nhiều binh như thế bắc thượng đương nhiên không phải chỉ để phòng họa. Muộn nhất là năm sau, sẽ có một loạt tác chiến với Thát Lỗ, tới khi đó binh của chúng ta sẽ đảm đương chủ lực.
Sắc mặt mọi người trở nên nghiêm trọng.
– Một khi quốc gia tiến vào trạng thái chiến tranh, tất cả sẽ phải phục vụ cho đại cục.Thẩm Mặc lạnh lùng nói:
– Tới khi ấy quân phí khổng lồ ở đâu ra, chẳng phải trên người đông nam chúng ta. Dù không ai muốn cả, nhưng ai có thể nói trận này không thể đánh?
Các vị ngồi đây đều đã trải qua chiến tranh, biết khi thời chiến chỉ chú trọng quân pháp, khi đó công văn trù lương của triều đình gửi xuống, nếu có chút đùn đẩy trì hoãn, là trị tội theo quên pháp, xem ra lần này mất máu lớn là khó tránh khỏi.
– Nếu sớm muộn gì cũng phải cống hiến.Thẩm Mặc vòng vo mãi mới đưa mọi người vào đề:
– So với đợi người ta ép móc tiền, sao không chủ động một chút? Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, điều này tới bách tính cũng hiểu.
– Các lão đúng là cao.Vương Tuân bội phục nói:
– Miệng của ngài đúng là nói cho người chết phải sống lại…
– Ông nói lời ta có đạo lý không đã?Thẩm Mặc cười:
– Hừ, quá có lý ấy chứ, chúng tôi ngoan ngoãn bỏ tiền là được.
Mọi người cười khổ gật đầu.
Có điều bỏ bao nhiêu phải về tỉnh thương lượng đã, không khinh xuất đảm bảo được. Nhưng có một điều kiện, mọi người hiện giờ cần Thẩm Mặc đồng ý, nếu không khỏi thương lượng:- Chúng ta không thể bỏ tiền bỏ của để đám Lão Tây Nhi được danh được lợi, tuyệt đối không được.
– Đương nhiên.Thẩm Mặc gật đầu:
– Chiến tranh cũng là một kiểu kinh doanh, thắng lợi mà lỗ vốn chính là thất bại.
– Đại nhân nói đúng lắm.Mọi người hết sức tán đồng:
– Vậy chúng ta về tính kế, xem xem có cách nào không lỗ vốn không.
Tổng đốc Lưỡng Quảng Ngô Bách Bằng đột nhiên lên tiếng:- Chủ soái trận này không thể là Dương Bác, mà phải là các lão. Nếu như ngài đồng ý, thuộc hạ nguyện dẫn quan binh bản tỉnh, tới dưới trướng đợi lệnh.
Mọi người nghe thấy rất có đạo lý, ào ào phụ họa:- Đúng, quân đội của chúng ta không thể để người ngoài đụng vào, giao cho người khác không yên tâm, chỉ có thể để các lão thống lĩnh.
Cả đám nhao nhao, ép y nhất định phải đồng ý.
– Các vị phải suy tính, ta cũng phải suy tính.Thẩm Mặc chỉ biết cười khổ:
– Chuyện này để sau hãy nói.
Miễn cưỡng qua được đề tài gian nan nhất, bốn vấn đề sau thoải mái hơn nhiều.
Về chuyện an toàn hàng hải, Thẩm Mặc nói gần đây sức khỏe Vương Trực không tốt, đội thuyền Ngũ Phong Kỳ sắp phân rã, một khi ông ta chết đám con đẻ, con nuôi, cùng đại tướng dưới quyền sẽ chia nhau hơn nghìn chiếc thuyền biển.
Hiện giờ Vương Trực đang an bài hậu sự, đem tuyến đường Nam Dương cùng Lữ Tống hiện nay giao cho nghĩa tử Mao Hải Phong.
Theo lễ ăn thề năm xưa Hồ Tôn Hiến chủ trì, Vương Trực và Từ Hải phân chia một nam một tây, thuyền từ Úc Môn tới Mã Lục Giáp nộp thế và nhận bảo hộ của Từ Hải.Phúc Kiến tới Lữ Tống thuộc phạm vi của Vương Trực. Đây là cái giá đông nam phải trả để dẹp Oa họa, cũng là một trong nguyên nhân Hồ Tôn Hiến bị thanh lưu chửi rủa.
Đông nam mau chóng khôi phục sau cuộc chiến, phụ thuộc lớn vào hiệp nghị đó, phải tuân thủ nghiêm ngặt nó.
Trừ đội thuyền được thủy sư Đại Minh bảo hộ được miễn trừ, thì ngay cả công ty Nam Dương không cần bọn chúng bảo hộ cũng phải thành thực nộp thuế.
Kỳ thực kẻ địch của Cty Nam Dương chính là hai tên bá chủ trên biển này. Dù Vương Trực và Từ Hải đều biết công ty này có quan hệ giây mơ rễ má với Thẩm Mặc, chúng không dám hạ thủ, nhưng bọn chúng xui giục thế lực khác, thậm chí đóng giả hải tặc cướp bóc.May mắn Trịnh Nhược Tằng là nhà lý luận quân sự trác việt, biết muốn có tiếng nói thì nắm đấm phải cứng, không chỉ bí mật chiêu hàng đám hải tặc kinh nghiệm phong phú Lâm Phượng, còn đích thân chiêu mộ thủy thủ, mời giáo quân Phật Lãng Cơ, dạy kỹ thuật hàng hải tiên tiến nhất, cùng cách chiến đấu trên biển.
Trong hai năm, Cty Nam Dương dưới sự lãnh đạo của Trịnh Nhược Tằng, phát triển mạnh mẽ, thành thế lực thứ ba trên biển, chỉ sau Vương Trực, Từ Hải có tư cách ngồi ngang hàng hai kẻ trước.
Nhưng dù thế thuế quả cảnh vẫn phải nộp, đó là giới hại hai tên cựu thủ phỉ. Trịnh Nhược Tằng không muốn bị bọn chúng tả hữu giáp kích, nên đành bỏ tiền mua thời gian.
Có điều tất cả đều thay đổi sau khi Cty Nam Dương khống chế Mã Ni Lạp – Lữ Tống, con đường vốn thuộc về Vương Trực bị Cty Nam Dương chiếm lĩnh điểm quan trọng nhất.
Trước kia đội thuyền của Vương Trực qua Mã Ni Lạp phải nộp thuế cho người Tây Ban Nha, hiện giờ ông ta tất nhiên không nộp thuế cho Cty Nam Dương, Trịnh Nhược Tằng cũng tự giác không nộp thuế cho Vương Trực, hai bên không thấy có gì không ổn.
Nguyên tắc tối cao trên biển chẳng phải là lời thề chó má gì, mà là năm chữ “thực lực là tất cả”.
Vì thế tuyến đường Nam Dương thực tế được hai nhà chia sẻ, đại biểu của Vương Trực ở đây là Mao Hải Phong.
Hạch tâm quyền lực của Vương Trực là “Triều Tiên – Sơn Đông – Đại dương”. Mao Hải Phong bị phái tới Nam Dương là biến tướng của trục xuất. Biết làm sao con nuôi có trung thành đến đâu cũng không bằng con đẻ.Nhưng uy vọng Mao Hải Phong quá cao, mà Vương Trừng, con trai Vương Trực mới ra biển, nên để thuận lợi giao ban, Vương Trực đành đẩy Mao Hải Phong đi thật xa.
Mao Hải Phong cũng không ngây ngô như xưa nữa, hắn đã trung niên, đã trưởng thành lão luyện. biết nếu chẳng nhớ tình cha con, cùng thân tín của mình quá nhiều, Vương Trực đã giết mình rồi. Nên quyết không về nữa, ở lại cảng Đại Mạo xây dựng căn cứ, đồng thời chủ động ra tín hiệu muốn chung sống hòa bình với Cty Nam Dương.
Tín hiểu của hắn được phía Cty Nam Dương hưởng ứng nhiệt liệt, thậm chí Trịnh Nhược Tằng còn đem rất ít tùy tùng tới cảng Đại Mạo gặp hắn.
Mao Hải Phong bình sinh phục nhất là hạng nhân vật “thư sinh chống lại vạn quân” như Thẩm Mặc, thấy Trịnh Nhược Tằng tất nhiên khâm phục không thôi, hai bên hợp tác vui vẻ, mau chóng đạt thành hiệp nghị “không xâm phạm lẫn nhau, cùng chia sẻ lợi ích, bảo vệ di dân, cùng nhau khác ngoại địch.”
Hai phe tu bổ quan hệ đương nhiên không phải chỉ vì mị lực cá nhân của Trịnh Nhược Tằng, cơ bản là ở người Tây Ban Nha…Bọn họ đều biết, cường quốc hải quân này nhất định sẽ quay lại, tới khi đó tuyệt đối không phải chỉ là chút nhân mã, ngoài ra thổ dân đương địa cũng không thân thiện…
Bộ tộc trên đảo Lữ Tống rất nhiều, mặc dù có cái giao hảo với người Hoa, nhưng cũng có cái hết sức thù địch, coi người Hoa là kẻ xâm lược giống lũ “quỷ lông đỏ”.
Cho nên muốn đứng vững, chỉ có cách liên hợp với nhau.
Với Mao Hải Phong mà nói kế thừa quyền lực của Vương Trực ở Nam Dương có nghĩa là không chỉ Lữ Tống, mà cả Nam Dương đều có quyền ngồi ngang với Cty Nam Dương, tương lai tiến hay lui đều có vốn mặc cả lớn.
Tất nhiên Vương Trực cũng có điều kiện, đó là muốn Mao Hải Phong sau khi mình chết giúp Vương Trừng trấn áp khả năng phân liệt có thể xảy ra…Vương Trực tin, chỉ cần hai huynh đệ này liên thủ với nhau, Diệp Bích Xuyên hay Vương Thanh Khê đều không dám giở trò gì.
Tóm lại, bất kể ra sao tuyến đường Nam Dương sớm muộn sẽ nằm trong tay Cty Nam Dương.
Còn về phần Từ Hải, vì có Vương Thúy Kiều luôn hướng về triều đình, cho nên không khó thuần phục như Vương Trực, chỉ có điều hắn luôn muốn công chiếm Mã Lục Giáp bị Thẩm Mặc áp chế, làm hắn có chút bất mãn.
Mã Lục Giáp là cánh cửa hải cương của Đại Minh mà Thẩm Mặc định ra, tất nhiên sớm muộn gì cũng phải lấy, vậy nhưng thời cơ chưa tới, y không muốn khai chiến với cả hai cái “Nha”, cho nên không cho bất kỳ một ai gây sự, ngược lại lệnh Cty Nam Dương không tiếc mọi giá giao hảo với tổng đốc Phật Lãng Cơ ở đó, được sự giúp đỡ của người Phật Lãng Cơ ở Áo Môn, nhiệm vụ này hoàn thành xuất sắc.
Sức ảnh hưởng và khống chế của Cty Nam Dương với hai tuyến đường biển này ngày càng mạnh, đó là sự thực không cần tranh cãi, cho nên lo lắng về an toàn trên biển có thể bỏ đi.
Về phần “nguyên liệu” và “lương thực”, Thẩm Mặc nói với mọi người:- Các vị đúng là cầm bát vàng đi xin cơm, khai phá Lữ Tống chẳng phải cái gì cũng có à? Cần gì chịu quản chế của người khác?
Mọi người cười ngượng ngùng, chư vị ngồi đây đương nhiên là đều mua cả đống đất đai ở Nam Dương rồi, nhưng bị trói buộc của truyền thống, bọn họ đâu coi đó là lãnh thổ của mình, chỉ coi là điểm trung chuyển trên đường cho nên không có ý khai phá.
Ngoài ra ai biết người Tây Ban Nha lúc nào sẽ quay lại, bọn họ đều biết sức mạnh vô địch trên biển của người Tây Ban Nha, chẳng may không địch lại được thì bao công sức chẳng phải đổ sông đổ biển hết hay sao?
Đương nhiên cũng có thể hiểu cho ho, với các công hầu ở Bắc Kinh mà nói, Nam Dương thực sự quá xa, đi lại một chuyến mất cả năm, thật sự không khơi lên được hứng thú.
Đối với điều này Thẩm Mặc bó tay hết cách.
Chuyện tương tự cũng xảy ra với huân quý ở Bắc Kinh, càng làm Thẩm Mặc chán nản hơn, trừ hai vị công gia họ Từ một nam một bắc còn miễn cưỡng tiếp nhận, những huân quý khác cũng cử người tới Lữ Tống xem đất, nhưng sau đó không thấy nói năng gì tới nó nữa.
Đương nhiên cũng có thể hiểu cho họ, với các công hầu ở Bắc Kinh mà nói, Nam Dương thực sự quá xa, đi lại một chuyến mất cả năm, thật sự không khơi lên được hứng thú.Bọn họ hứng thú hơn là đất đai ở Liêu Đông, nhưng nơi đó bị Đóa Nhan tam vệ chiếm cứ, lại có cả người Nữ Chân, chẳng ai dám tới đó tìm kích thích.
Cho nên hiện nay suy nghĩ của Thẩm Mặc là làm sao để người Đại Minh có lòng tin vào Lữ Tống.
Chuyện này trước tiên để lại đã, dù sao y cũng đã vẽ ra cái bánh cho mọi người, thực hiện được hay không thì đợi thời gian kiểm nghiệm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác nghe bên ngoài bẩm báo, giờ hạ táng đã tới.
Thẩm Mặc đành ngừng câu chuyện:- Tới đây thôi vậy, vấn đề còn lại khá phức tạp, ta sẽ trao đổi với mấy vị gia chủ rồi họ sẽ truyền đạt cho các vị.
Nói rồi đứng dậy, trầm giọng nói:
– Hiện giờ thu tất cả tâm tư lại, tiễn đại soái về nơi an nghỉ cuối cùng.
Mọi người vâng lời, cùng đứng dậy theo y ra ngoài, chỉ thấy những người tới tiễn đưa khác cũng đi ra, đang chờ đợi.
Thẩm Mặc không nói gì, chỉ gật đầu chào rồi đi tới bên mộ.
Quan tài lớn của Hồ đại soái đặt trên huyệt mộ, chỉ cần tới giờ dân phu sẽ đặt xuống, sau đó dùng đất lấp đi.
“Đùng! Đùng! Đùng!” Ba tiếng pháo vang lên, báo hiệu giờ lành đã tới, khung cảnh vốn có chút huyên náo tức thì thành im phăng phắc.
Sau một loạt nghi lễ, Thẩm Mặc tuyên đọc tế văn do Long Khánh đế khâm ban, đọc xong đốt trước quan tài của Hồ Tôn Hiến.
Đợi lửa cháy hết, đốt hết tế văn màu vàng lia, lễ quang gõ thanh la “keng” một tiếng, hô:- Cung tống thái bảo Hải Ninh Bá nhập minh cung…
Tiếng hô dừng lại, ba sáu vị tráng hán mặc áo tang, cắn răng khiêng chiếc quan tài vô cùng nặng nề lên.
Mười mấy người con cháu của Hồ Tôn Hiến đi trước mở đường, trưởng tử Hồ Quế Kỳ đi ở chính giữa, vừa khóc vừa hất từng bát Hùng Kích huyết dọc đường, Hùng Kích huyết có thể trừ tà, rải trên đường tránh ma quỷ quấy nhiễu, để người chết an giấc nghìn thu.Tới bên huyệt mộ, Hồ Tôn Hiết hất mạnh số Hùng kích huyết còn lại lên nắp quan tài, cầu mong phụ thân trên trời bình an…
Tiếp đó lễ quan lại cao giọng hô:- Bái tống.
Mấy nghìn người họ Hồ, cùng đạt quan quý nhân, bao gồm cả Thầm Mặc đồng loạt quỳ xuống.
– Nhất bái…Tất cả áo tang màu trắng đều rạp xuống đất.
– Nhị bái..
– Tam bái…
Khi mọi người đứng dậy chiếc quan tài lớn đã được đặt trong huyệt mộ, tất cả quan nhân và hiếu tử hiền tôn lui ra, 108 chiếc xẻng sắt hất đất lấp kín quan tài, nghi lễ an táng coi như kết thúc.. Sau đó thợ dùng Đoạn long thạch vạn cân đặt lên trên, tránh có kẻ trộm quấy rầy giấc ngủ của đại soái.
Tang lễ kết thúc, quan thân bách tính lục tục xuống núi, Thẩm Mặc ở lại thủ hiếu cho Hồ Tôn Hiến ba ngày.
Mọi người không ai không cảm động mối thâm tình giữa Thẩm các lão và Hồ thái bảo, ai ngờ, y chỉ muốn nhờ đó giải bớt áy náy trong lòng.
Đêm qua gió lạnh vù vù, mưa đổ xuống mang tới cho người ta cảm giác tàn đông chưa hết. Nhưng hôm nay mở mắt ra đứng dậy nhìn xa, Thẩm Mặc liền bị cảnh đẹp sơn cốc làm choáng ngợp.
Dường như có gió xuân lướt qua, chỉ trong một đêm, ruộn khắp sơn cốc tưng bừng nở hoa, đứng trên cao có thể thấy mảng màu vàng khắp nơi.
Vì có hai con sông điểm xuyết, đồng hoa trải ngút tầm mắt đó có thể phần ôn nhu, thâm chút linh khí. Tuyệt hơn nữa vì vừa có mưa xuống, nên làn sương khói bao phủ cảnh qua, nhìn về thông trang trong ruộng hoa, thấy tường phấn ngói đỏ mông mông lung lung, cảnh đẹp trước mắt càng thêm tình thơ ý họa…
– Đẹp, cảnh xuân vô biên tràn Kim Lăng, Thần Châu vạn dặm muôn tú cảnh.Trải qua ba ngày bên mộ, Thẩm Mặc đã chiến thắng được tâm tình xấu áy náy, buồn chén, mệt mọi luôn quấn lấy y từ mùa đông.
Có một dạo, Thẩm Mặc sinh hoài nghi sâu sắc, vì thoát khỏi nguy cơ chính trị, hắn bỏ mặc Hồ Tôn Hiến thấy chết không cứu, có thể nói bất nghĩa với bằng hữu.Vì rời đi ngọn núi lớn áp trên người, y cầu cứu hoàng quyền, cuối cùng lợi dụng hoàng quyền kết liễu sinh mạng chính trị của sư phụ.
Như thế y có khác gì cái đám bị xưng là gian nịnh?
Vừa mới gặp phải khó khăn không thể khắc phục, y liền lộ ra nguyên hình xấu xa tham sống sợ chết, không từ thủ đoạn.
Người như vậy có xứng gánh vác sữ mệnh thần thánh không?
Thẩm Mặc hết sức hoài nghi.
Nếu không muốn để cái chết của Hồ Tôn Hiến trở thành vô nghĩa, nếu không muốn bị kéo đổ bởi âm mưu quỷ kế của đám người kia, y phải tự bước ra từ âm u trước. Vì thế trong ba ngày trên Thiên Mã Sơn, Thẩm Mặc đối diện với bia mộ Hồ Tôn Hiến, xem lại bản thân…
Đương nhiên y có thể an ủi bản thân, nhưng thủ đoạn kia chỉ là để thực hiện hoài bão trong lòng. Nhưng ai đảm bảo được bản thân liệu có bất tri bất giác rơi vào vòng tranh đoạt không thể rứt mình ra được hay không?
Đó là hiện thực rất có thể xảy ra, người trẻ tuổi mới vào sĩ đồ đền mang lý tưởng cao vời, phẩm đức thánh khiết, hành động đúng giáo huấn của thánh nhân. Thế nhưng năm tháng thoi đưa, hai mươi năm sau nhìn lại, đa số thành tiểu nhân, quốc tặc, sâu mọt, ngoài thì toàn nhân nghĩa đạo đức, bên trong thối tha nhơ nhớp.
Nghiêm Tung chẳng phải là ví dụ tốt nhất đó sao?
Nghi vấn này không giải quyết, y làm sao tự tin khiêu chiến cả thế giới?
Suy nghĩ hai ngày trời, Thẩm Mặc không có chút thu hoạch nào. Tới ngày thứ ba mưa xuống, nước rửa sạch bia mộ của Hồ Tôn Hiến, bất kể mưa lớn thế nào, đều không thể lưu lại trên tấm bia trơn nhẵn, càng không thể che đựa bia văn.
Ngây ra nhìn cảnh chừng như rất tầm thường đó, Thẩm Mặc như lão tăng nhập định, đứng trước bia mộ cả đêm, hôm sau trời sáng, khóe miệng nở ra nụ cười, tất cả gánh nặng đều được gạt bỏ.
Không phải y không áy náy nữa, mà không còn bị áy náy ràng buộc nữa.
Trên Thiên Mã Sơn, y ngộ ra được thiện cơ của Lục Tổ Tuệ..
Bồ-đề bổn vô thọMinh kính diệc phi đài;
Bản lai vô nhất vật,
Hà xứ nhạ trần ai?
Dịch nghĩa:
Bồ-đề vốn không câyGương sáng cũng không đài
Xưa nay không một vật
Nơi nào bụi bám đây!?
Chỉ là Phật gia chú trọng xuất thế, nếu đặt mình ngoài cuộc, giữ trái tim thuần mỹ, tất nhiên không có phiền não. Nhưng y phải nhập thế, càng phải cứu thế, làm sao mà thuần mỹ được.
Y hoài nghi, phải chăng như Phật Tổ nói, ta không vào địa ngục thì ai vào? Chỉ có vứt bỏ hoàn toàn lòng riêng, lấy lòng dân tộc làm lòng mình, mới có thể trở nên cao quý, không bị bất kỳ thủ đoạn tà ác nào vấy bẩn…
Duy thiên hạ chí thành vi năng tận kỳ tính. Năng tận kỳ tính tắc năng tận nhân chi tính. Năng tận nhân chi tính, tắc năng tận vật chi tính. Năng tận vật chi tính, tắc khả dĩ tán Thiên địa chi hóa dục. Khả dĩ tán Thiên địa chi hóa dục, tắc khả dĩ dữ Thiên địa tham hĩ.
****Chỉ những bậc chí thánh trong thiên hạ, mới phát huy vẹn cả tính nhân loài. Tận thiện mình rồi cải thiện mọi người, c ải thiện người, rồi tác thành muôn vật. Tác thành cho quần sinh trong trời đất là giúp đất trời dinh dưỡng sinh linh. Giúp đất trời trong công cuộc dưỡng sinh, nghiễm nhiên sẽ được cùng đất trời tham tán
TRUNG DUNG TÂN KHẢO == lấy nguồn:
Một sự thông, vạn sự thông, chớp mắt y đã hiểu đạo của nho gia.
Cảm giác này mỹ diệu không sao tả siêt, giống như cả thế giới từ nay trong mắt ngươi không còn bí mật gì nữa, vì nó đã nằm gọn trong lòng của ngươi.
Tất cả hoang mang bối rồi không còn đáng nói tới nữa, vì ‘thử tâm quang minh, diệc phục hà ngôn? ’
Đó là lời di huấn trước khi lâm chung của sư tổ Dương Minh, lúc này Thẩm Mặc đã thực sự hiểu thế nào gọi là thánh hiền, đó gọi là đốn ngộ.
Ngộ đã ngộ rồi, không cần nói nhiều.
Từ nay trở đi tri hành hợp nhất, đạm bạc vinh nhục, vững như bàn thạch…
Mặc dù Thẩm Mặc còn xa mới có thể gọi là thánh hiền, nhưng y tìm được con đường của thánh hiền, chỉ cần tiếp tục đi tới, dù thành hay bại, chỉ cần không rời khỏi con đường của mình, cuối cùng ắt sẽ thành một vị thánh hiền.
Khi y từ trên Thiên Mã Sơn xuống, mặc dù đã ba ngày không chợp mắt, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới nhẹ nhỏm, sự siêu thoát đó làm Thẩm Kinh đợi y ba ngày ở dưới núi phải kinh ngạc.
– Sao, mấy năm không gặp quên mất ta trông thể nào rồi à?Thẩm Mặc cười thân thiết:
– Ngươi thì chẳng thay đổi gì.
– Sao lại không thay đổi.Thẩm Kinh cười hăng hắc:
– Râu đã cả đống, cười một cái mặt đầy nếp nhăm rồi.
– Đúng thế, nói ra ngươi cũng đã 35 rồi, sắp bế cháu rồi chứ?
– Đâu nhanh thế, bọn nhỏ mới chỉ biết trêu ghẹo tiểu nha hoàn thôi..
– Giỏi.Thẩm Mặc vỗ bả vai đầy thịt của đường huynh:
– Mấy năm qua trở nên bệ vệ quá nhỉ.
– Đại học sĩ đúng là biết nói truyện.Thẩm Kinh cười khổ:
– Béo thì nói là béo, còn gọi là bệ vệ.
– Làm quan mà, có chút thịt mới tốt.Thẩm Mặc chỉ ruộng hoa phía trước:
– Há có thể để cảnh đẹp uống phí? Đi, đi nào.
Vừa mới mua xuống, tất nhiên đường lầy lội bùn đất, mà hắn tới gặp Thẩm Mặc, y phục nên từ đầu tới chân mới tinh, tốn 200 lượng.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, đã thấy Thẩm Mặc chắp tay đủng đỉnh đi tới ruộng hoa, chẳng hề bận tâm dưới chân thế nào.
Hết cách, Thẩm đại quan nhân đành liều mình bồi quân tử thôi.
Hít thở hương hoa mới nở, Thẩm Mặc cảm thấy hết sức khoan khoái, vừa thưởng thức cảnh đẹp say lòng, vừa hỏi chuyện cuộc sống của Thẩm Kinh, như:
– Nghe nói năm kia ngươi lại cưới hai vị di thái thái?Thẩm Mặc nhìn tên sắc quỷ khẩu vị kỳ quái:
– Lại là người nước nào thế.
Quả nhiên Thẩm Kinh không làm y thất vọng:- Một Xiêm La, một Đại Thực.
Đại Thực: Vùng Ả Rập.
– Ngươi định lập thôn địa cầu à?Lần này tới Thẩm Mặc cười khổ:
– Đây là nàng thứ tám hay thứ chín rồi? Còn toàn là nữ nhân ngoại quốc như lang như hổ, chịu nổi không? Cẩn thận ngày nào đó chết trên bụng bạn bè quốc tế.
– Ta cũng tiết chế lắm rồi, chỉ cần tâm nguyện nhiều năm hoàn thành, đao thương vào kho, chim mỏi về rừng, không chiêu hiền nạp sĩ nữa.Có thể thấy những năm qua học vấn Thẩm Kinh tốt hơn rất nhiều.
– Tâm nguyện gì?
– Đúng là quý nhân hay quên.Thẩm Kinh cười trơ trẽn:
– Thập toàn thập mỹ.
– Ồ, thập mỹ thì ta hiểu, nhưng thập toàn là gì?
– Thế mà không hiếu, cha cố Sa nói với ta, trên đời này có mười mấy loại chủng tộc, có màu da khác nhau, văn hóa khác nhau, sức hấp dẫn khác nhau.Thẩm Kinh nuốt nước bọt:
– Cái cuối là ta tự tổng kết.
Thẩm Mặc cười ha hả:- Ta đang bảo, Sa Vật Lược biến thành dâm tăng từ khi nào thế?
– Từ đó trở đi, ta lập chí hướng, kiếp này phải lấy được hết mỹ nữ các tộc về nhà. Có điều về sau biết điều này không hiện thực, riêng đủ loại ngôn ngữ đủ làm phiền chết rồi, cho nên ta chỉ cần đủ 10 quốc gia là ta thỏa mãn.
Thẩm Mặc cười mắt:- Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, phí của trời.
– Sao ngươi biết.Thẩm Kinh gật đầu: