– Xong chưa tiểu thư? – Họa Bình kinh hỉ hỏi.
– Ừh.Ân tiểu thư hoạt động thắt lưng mỏi nhừ, uể oải nói:
– Ngày mai muội đưa bức vẽ này cho hắn đi.
Họa Bình vội vàng đi qua nhẹ nhàng đấm lưng cho tiểu thư, tươi cười rạng rỡ nói:- Tiểu thư là lợi hại nhất.
Ân tiểu thư tức giận liếc nhìn nàng một cái, khẽ bật cười khúc khích một tiếng:- Nha đầu chết tiệt kia, mấy ngày hôm trước còn không biết đã trách ta thế nào đâu.
– Đâu có phải vậy?Họa Bình cười hì hì nói:
– Tiểu thư là giỏi nhất.
– Thật không có?Ân tiểu thư cười ha ha nói:
– Mấy ngày nay cái mỏ cũng treo được lọ mỡ rồi.
– U oán chút thôi mà.Họa Bình lè lưỡi, giả làm mặt quỷ.
– Nhưng phải nói thật đi, hắn đối với muội thế nào?Ân tiểu thư nhẹ giọng hỏi:
– Không tốt ta cũng mặc kệ à.
– Có thể nói là bảo gì nghe nấy, bảo hắn đi hướng đông thì hắn không dám ngó hướng tây.Họa Bình đỏ mặt nói. Khoác lác là thiên tính của nhân loại, nhất là khi có đủ lý do.
– Thế à.Ân tiểu thư mỉm cười nói:
– Nhưng muội cũng đừng trói buộc hắn quá, bằng không thì tương lai sẽ không có tiền đồ, chịu khổ vất vả cũng là muội thôi.
– Không nghe không nghe. . .Họa Bình cười duyên ngăn cản tiểu thư nói tiếp, rồi kéo tay nàng nói:
– Ngủ đi mà.
~~
Sáng sớm hôm sau, hầu hạ tiểu thư rửa mặt dùng cơm xong, nàng gấp rút chuồn ra khỏi nhà, đi thẳng đến đại viện Thẩm gia. Dọc theo đường đi nàng hài lòng cười suốt, đắc ý cười a. . . Tới khi đến cửa sau Thẩm gia, mới nhớ tới phải giữ thận trọng. Họa Bình cô nương hít thở sâu, giữ mình đoan trang, mỉm cười trang nghiêm đi vào cửa.
Trông cửa thấy vậy cũng cười nói:- Cô nương lâu rồi chưa tới nhỉ.
– Mới có mấy ngày không tới thôi, gần đây hơi bận.Vừa trả lời, vừa bước vào viện tử.
Đến trước Văn Đào viện, trước tiên ở ngoài cổng tò vò nhìn vào trong, thấy Thất cô nương không có ở trong sân, lúc này nàng mới rón ra rón rén đi vào, dè dặt lên lầu, sợ sẽ kinh động đến Thất cô nương.
Qua lầu hai, lên đến cầu thang lầu ba, Họa Bình cô nương vừa muốn thở phào một hơi, lại nghe được tiếng mở cửa ken két đằng sau, ngay sau đó tiếng la rách cả cổ họng quen thuộc lại vang lên:- Họa Bình cô nương lại tới tìm tiểu tướng công của chúng tôi đấy à. . .
Thất cô nương lại kéo lấy tay nàng, vẻ mặt cảm kích khen tiểu tướng công nào là ‘tâm địa tốt’, ‘có bản lĩnh’, ‘tương lai rất có tiền đồ’ các kiểu, ở giữa lại nhắc lại mấy lần lý niệm ‘tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương’. Mãi đến khi Thẩm Mặc nghe tiếng đi xuống, dù buông tha nàng mà ý vẫn chưa hết, chào hỏi xong Thẩm Mặc mới thức thời lui về phòng.
– Ăn sáng chưa?Hai mắt lim dim, Thẩm Mặc hàm hồ hỏi.
– Mặt trời đã chiếu đến tường tây rồi kìa.Họa Bình bỉu môi nói:
– Phải hỏi người ta đã ăn trưa mới đúng.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, bị ánh nắng thoáng chiếu vào mặt, Thẩm Mặc che mắt, ngượng ngùng cười nói:- Đêm qua ngủ hơi muộn.
Nói rồi tiện tay đóng cửa lại, cười ha ha nói:
– Bên trong lộn xộn quá, không dám mời cô vào, chờ ta rửa mặt, rồi chúng ta đi ra ngoài chơi.
Họa Bình tự nhiên cầu còn không được, gật đầu nói:- Ta ra ngoài chờ ngươi.
Nói xong bước nhanh ra ngoài.
Không để nàng đợi lâu, Thẩm Mặc rửa mặt, đánh răng mặc quần áo xong xuôi, mặt mày rạng rỡ xuất hiện tại cửa.
Thấy y không mặc bộ quần áo mới, Họa Bình cảm thấy có hơi thất vọng, lại như trút được gánh nặng. . . Nàng vì không muốn thấy Thẩm Mặc ăn mặc chỉnh tề, như vậy sẽ làm mình sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
“Như vậy vẫn tốt hơn, cùng với một tiểu tử nghèo rách nát, thế nào cũng thấy tự tại.” Họa Bình cô nương trong lòng nói thế, nhưng ngoài miệng vẫn oán giận nói:- Sao không mặc đồ mới?
– Có ai muốn mặc áo rách đâu?Thẩm Mặc cười ha ha nói:
– Nhưng dù gì cũng phải giặt sạch đã chứ.
– A.Họa Bình cô nương gật đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:
– Lần sau ta sẽ mang cho ngươi thêm một bộ để thay đổi. . .
Nói xong chỉ nghĩ tát vào miệng mình một cái, thầm nghĩ: “Họa Bình a Họa Bình, nếu như hắn cả năm đều gọn gàng như vậy, ngươi biết làm thế nào đây?”
– Đừng đừng.Thẩm Mặc vội vàng lắc đầu:
– Tiền viện đã lấy số đo làm cho ta hai bộ rồi, ít ngày nữa có thể sẽ đưa qua, nhiều thì phí phạm quá.
– A.Họa Bình có hơi thất lạc. Không biết tại sao, khi không thấy Thẩm Mặc, nàng sẽ rất nhớ, làm gì cũng nghĩ đến hắn, ngay cả khi ngủ cũng không quên được. Nhưng vừa thấy chân nhân lại có cảm giác rất câu nệ, tay chân không được tự nhiên, nói năng cũng không lưu loát.
Thẩm Mặc không biết sao nàng thoáng cái đã ủ rũ rồi, nhưng đoán là do mình nói gì đó không hợp? Trong lòng vẫn áy náy, liền cười hì hì nói:- Cô tặng ta y phục, ta mời cô ăn cơm.
Họa Bình lắc đầu, nhưng nghĩ đến y còn chưa ăn sáng, liền sửa lời nói:- Được thôi.
~~
Hai người một trước một sau bước trên đường. Vừa qua một chỗ quẹo, thấy một hàng quầy ăn vặt nằm phía bên trái đường. Giang Nam cảnh vật phồn hoa, trình độ giàu có vượt xa các vùng khác, mà Thiệu Hưng lại là một trong những thành thị giàu có nhất Giang Nam, mặc dù hàng thức ăn vặt ở bên đường cũng được chú ý đến vệ sinh hơn địa phương khác rất nhiều.
Lúc này sắc trời quả thực không còn sớm, nhưng những quầy hàng này buôn bán vẫn rất tốt, thực khách thong thả vừa ăn vừa nói chuyện, có người ăn xong rồi nhưng chưa vội đi ngay, liền pha một bình trà, tiếp tục đích đề tài còn bỏ dở.
Không có người giục, cũng không có người đuổi, mọi người cứ như vậy mà nhàn nhã trò truyện.
Thẩm Mặc sờ sờ vào ngực, ước chừng có mười mấy đồng tiền, hơi xấu hổ cười nói:- Hiện tại ăn cơm thì hơi sớm quá, chúng ta đi ăn vặt trước đi.
Họa Bình gật đầu, thuận theo cùng hắn tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Thấy có khách đến, nữ chủ quán mặc chiếc áo có in hoa liền đi tới, lộ ra hàm răng trắng tinh cười nói:- Hai vị thong thả ngồi.
Trên tay thì rất nhanh nhẹn, lật lại hai tách trà nằm trên tấm khăn trải bàn in hoa màu trắng xanh, trước tiên dùng nước nóng súc qua, lại như ảo thuật xách ra một hũ trà bằng đồng nhỏ, rồi châm cho mỗi người một tách trà thơm mát.
Rót trà xong, cô nương cũng không hỏi khách quan muốn ăn gì, cúi chào môt cái rồi lặng yên lui xuống, hũ trà thì để lại.
Nhìn nàng đi rồi, Thẩm Mặc ghé sát vào tai Họa Bình, có hơi đắc ý nói:- Trà này cứ uống thoải mái, chỉ tốn một văn tiền, cho cô uống no luôn. . . Ta và Thẩm Kinh mỗi lần đều uống bốn năm hũ liền.
Họa Bình lúc đầu bị cảm giác nóng nóng bên tai khiến tâm viên ý mã, nhưng vừa nghe lời y nói, tức thì cúi đầu nói:- Ta không quen ngươi.
Thẩm Mặc dày mặt cười cười nói:- Muốn ăn gì? Ta chọn cho cô?
Tiểu cô nương lắc đầu:- Buổi sáng ta ăn no rồi, uống trà là được.
– Đâu thể để cô ngồi nhìn ta ăn chứ?Thẩm Mặc lắc đầu nói:
– Chờ ta một chút.
Liền lấy ra ba đồng tiền, đứng dậy đi đến chỗ chủ quán, chẳng mấy chốc bưng trở về ba cái đĩa nhỏ, cười ha ha nói:
– Làm phục vụ luôn.