Ngay khi Thường Nguyệt sắp trở thành đàn bà. Bỗng có một người xông vào, không
ai khác ngoài Thường Nga.
“Cửu Giới, anh làm gì đó?”
Lúc đó, Thường Nga đã đến trường múa nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an, nhớ tới
sự thay đổi của Chu Cửu Giới thì đâu còn yên tâm, vì vậy mà vội vã trở về, vừa
vặn bắt gặp Chu Cửu Giới nhào lên giường.
Thường Nga quát một tiếng, Chu Cửu Giới liền khựng lại, hắn nhẹ nhàng thở ra:
“Lão bà, là em à….”
Thường Nga sắc mặt tái nhợt, vung tay tát Chu Cửu Giới. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy
cổ tay nàng, cười nói: “Lão bà, đừng nóng mà, em là vợ anh, muội muội em làm
sao có thể tiện nghi cho người khác.” Thường Nguyệt kéo khăn trải giường lên
che thân thể, ủy khuất khóc lớn.
“Súc sinh, ngươi cút ra ngoài cho ta.” Thường Nga quát to, chỉ tay ra ngoài.
Chu Cửu Giới nếu muốn chiếm đoạt Thường Nguyệt thì dễ như trở bàn tay, nhưng
hắn thấy Thường Nguyệt khóc sướt mướt thì nghĩ: xem ra nha đầu kia không có
hảo cảm với mình, được rồi, dưa hái xanh không ngọt, dù sao cũng là em vợ ta,
thịt đưa đến miệng thì sớm muộn gì cũng là của ta.
Nghĩ vậy, hắn liền trở lại phòng ngủ, thấy mấy bộ y phục bèn mặc vào chỉnh tề
rồi đi ra.
Bên ngoài, ánh mặt trời như lửa. Mặc dù mới có chín giờ nhưng trong không khí
đã cuồn cuộn từng làn sóng nhiệt.
Chu Cửu Giới đi tới đầu đường, nhìn dòng người xe qua lại mà sinh lòng cảm
khái vô hạn, vừa nhẹ nhõm mà cũng lại thất lạc. Nhẹ nhõm vì không cần phải lo
lắng Thạch viên ngoại phái người đuổi giết nhưng cũng thấy thất lạc vì không
thể tự tay giết hắn báo thù cho người nhà.
Đột nhiên, tiếng còi xe cứu thương vang tới.
Chu Cửu Giới nhìn biểu tượng chữ thập đỏ trên xe cứu thuơng cảm thấy cực kỳ
chướng mắt.
Bên người có rất nhiều người dừng lại nghị luận.
“Ai, không biết lại có ai bị bệnh nữa rồi.”
“Theo tôi thấy là tai nạn xe cộ, gần đây giao thông càng ngày càng kém.”
“Cũng có thể là mấy bà bán rau bị đám trật tự đô thị đả thương.”
“Làm sao anh biết không phải là những hộ dân bị cưỡng chế?” mới nhất ở
truyen/y/y
“Tôi lại nghĩ là thi rớt đại học nên nhảy lầu không chừng?”
Lúc này, một ông giả đạp xích lô đi qua, nghe thấy mọi người nghị luận mới xen
vào: “Các ông đang nói về chiếc xe cứu thương vừa đi qua sao? Tôi biết người
trên xe đó…”
Người qua đường vội hỏi: “Là hạng người gì vậy?”
“Là bà Hà Tú, vợ ông Đại Hải tiểu khu chúng tôi, trượng phu cầm tiền trong nhà
đi đầu tư cổ phiếu mất sạch, nhất thời nghĩ không ra nên nhảy lầu…”
Mọi người lắc đầu thở dài.
Chu Cửu Giới hỏi: “Đầu tư cổ phiếu là cái gì?”
Ông giả nhìn Chu Cửu Giới, cười nói: “Anh bạn này đúng là rất cá tính, đến giờ
mà còn không biết đầu tư cổ phiếu ư? Nhưng mà như vậy cũng tốt, không biết thì
không mê, không mê thì cũng không trở thành Đại Hải thứ hai.”
Nói xong, lão giả đạp xe đi.
Chu Cửu Giới nhất thời tâm huyết dâng trào, phi thân nhảy lên sau xe.
Ông giả không có chút cảm giác nào, nhưng thấy người đối diện nhao nhao nhìn
về sau xem mình với vẻ mặt kinh ngạc, bèn quay đầu nhìn lại nhưng cũng không
thấy Chu Cửu Giới. Ông ta cũng không suy nghĩ nhiều mà đạp xe tới bệnh viện.
Chu Cửu Giới nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà mới thấy: đây không phải là
của mình đơn vị à.
Chu Cửu Giới đang nghĩ ngợi thì nghe thấy có người gọi: “Bác sĩ Chu, sao anh
lại tới đây?”
Chu Cửu Giới nhìn lại thì thấy là Bạch Tĩnh, bèn cười híp mắt nghênh đón:
“Bạch muội muội, cô tìm tôi à?”
Bạch Tĩnh thấy hắn gọi mình là muội muội, mặt ngọc đỏ lên: “Không phải anh
đang nghỉ sao? Vừa rồi viện trưởng Trịnh gọi điện thoại tìm anh đó.”
“Viện trưởng Trịnh là ai?”
“Viện trưởng Trịnh chính là viện trưởng Trịnh, lão đại của chúng ta đó….”
“À, là lão đại à, lão đại tìm tôi có chuyện gì?”
“Còn không phải… Còn không phải vì chuyện kia à.”
Nói xong, Bạch Tĩnh vội vàng chạy đi.
“Viện trưởng Trịnh, lão đại, đang rảnh rỗi thì cứ đi gặp hắn.”
Chu Cửu Giới vừa đi vừa hỏi, một lát sau đã thấy văn phòng viện trưởng Trịnh.
Chu Cửu Giới đẩy cửa liền vào, thấy bên trong có một chiếc bàn dài, trên bàn
bày một bộ chén trà cỡ lớn, đằng sau có một tên mập. Hắn thật sự quá béo, cả
người tựa trên ghế sa lon trông y như một viên thịt vậy, nhìn trên từ góc độ
nào cũng không khác nhau.
Mập mạp tai to mặt lớn, ánh mắt lại ti hí, nghe thấy động tĩnh bèn ngẩng đầu
nhìn Chu Cửu Giới, vẻ mặt không tốt: “Cửu Giới, xem ra cậu thật sự thay đổi
rồi, đến chỗ ta mà cửa cũng không gõ.”
Chu Cửu Giới hỏi: “Ngài là viện trưởng Trịnh?”
Mập mạp vỗ bàn rầm một cái: “Cậu có ý tứ gì? Ta không phải là viện trưởng
Trịnh, vẫn là phó viện trưởng?”
Chu Cửu Giới nở nụ cười: “Chính phó khác nhau à.”
Sắc mặt viện trưởng Trịnh tương đối khó coi, thầm nghĩ: tiểu tử này trước kia
thấy ta như chuột thấy mèo vậy, lần trước xin mình điều đến phụ khoa còn biếu
mình hai gói đại Trung Hoa, hôm nay làm sao vậy?
Chu Cửu Giới thấy viện trưởng Trịnh thần sắc phiêu hốt, không biết trong đầu
đang nghĩ gì, liền ngồi xuống đối diện, hỏi: “Nghe nói ngài tìm tôi?”
Trịnh viện trưởng trầm mặt quát: “Cậu làm tốt lắm, dám liếm ngực nữ bệnh nhân
trong khi bạn trai người ta vẫn còn bên ngoài.”
Chu Cửu Giới cười to: “Cái này thì có gì, nếu không phải cô ả kia dáng người
bình thường, tôi đã sớm cua vào tay rồi.”
“Cậu…” Viện trưởng Trịnh nổi trận lôi đình, đang muốn vỗ bàn một cái thì đột
nhiên thấy trên tấm kính dày khắc hai chữ “rắp tâm”, tay đã giơ lên lại đành
phỉa hạ xuống, không những thế mà còn nở nụ cười.
“Ha ha, rất tốt, bác sĩ Chu, cậu là bác sĩ phụ khoa inh nhất tôi từng thấy
đó.”
“A.” Chu Cửu Giới ngẩn ngơ, chẳng hiểu mập mạp này đang muốn làm gì nữa, đang
phẫn nộ lại chuyển sang vui ngay được.
Viện trưởng Trịnh đột nhiên đứng lên, hai cái chân ngắn chuyển tới cửa, thò
đầu ra ngoài dò xét cẩn thận, lão đóng cửa lại khẽ nói: “Bác sĩ Chu, chúng ta
trao đổi tâm đắc tán gái một chút được không?”
Chu Cửu Giới cười to: “Lão đại là tiền bối, ngài ngươi nói trước đi.”
“Ta thích loại phụ nữ thành thục, có mùi vị chút ít.”
“Vậy khẩu vị của tôi hoàn toàn khác lão đại rồi, tôi lại thích những cô gái
trẻ tuổi, đơn thuần.”
Trịnh viện trưởng cười nói: “Kỳ thật phụ nữ thành thục mới có hương vị, tán
gái cũng giống như thưởng trà vậy, phải từ từ mới ngon.” Nói xong, Trịnh viện
trưởng bưng chén trà, hỏi: “Tâm đắc của cậu là gì?”
“Tôi… Tôi cảm thấy phụ nữ đơn thuần tốt hơn, trong long sẽ không có những
người đàn ông khác.”
Hai người đang nói, điện thoại trên bàn linh bỗng kêu vang.
“Ai đó?” Viện trưởng Trịnh cầm điện thoại, hắng giọng hỏi.
“Viện trưởng, phòng cấp cứu đang có người nhà bệnh nhân làm loạn…”
Trịnh viện trưởng đứng lên nói với Chu Cửu Giới: “Chúng ta đi xem nào.”