Tối hôm đó, Chu Cửu Giới cùng Thường Nguyệt về đến nhà.
Chu Cửu Giới vào phòng bếp nấu cơm, Thường Nguyệt lén lút đặt đĩa phim sex
cùng đĩa ca nhạc cùng một chỗ.
Sau khi ăn xong, Thường Nguyệt cố ý trò chuyện với hắn.
“Tỷ phu biết hát không? Em chưa từng nghe thấy anh hát?”
“Hát à? Anh không biết.”
“Mỗi ngày xem TV rất không thú vị, chúng ta nghe thử đi.”
Nói xong, Thường Nguyệt mở đầu DVD, tùy tiện bỏ một đĩa ca nhạc vào. Bạn đang
đọc chuyện tại Truyện.YY
Chu Cửu Giới vô cùng mẫn cảm với âm nhạc, vừa nghe liền đung đưa đầu, rõ ràng
có thể đuổi kịp tiết tấu. Thường Nguyệt lại chỉ mong mỏi mấy bài hát kết thúc
au, đĩa thứ hai cũng xong, sau đó là đĩa thứ ba.
Đầu DVD chỉ có ba chiếc đĩa này.
Thường Nguyệt nghe đến chiếc đĩa thứ hai đã nằm lệch trên ghế, làm bộ buồn
ngủ, nói: “Tỷ phu, trong đầu DVD của tỷ tỷ có mấy cái đĩa đấy, chúng ta nghe
thử đi.”
Nàng nói như vậy chỉnh là muốn thoát hiềm nghi ình.
Chu Cửu Giới cũng chỉ ậm ừ, con mắt vẫn nhìn chằm chằm đầu DVD.
Thường Nguyệt ngáp một cái: “Tỷ phu, anh… Cứ xem nhé, em mệt rồi.”
Chu Cửu Giới nói: “Em cứ về phòng ngủ đi.”
“Không, em muốn xem TV với anh.”
Nói xong, Thường Nguyệt dựa vào Chu Cửu Giới, hai mắt nhíu lại, lỗ tai lại
căng lên nghe ngóng âm thanh truyền ra từ TV.
Còn ba bài…
Còn hai bài…
Còn một bài…
Nhanh, bài hát này hết chính là…
Thường Nguyệt làm bộ ngủ say, hơi thở đều đều, còn ngáy khe khẽ.
Đột nhiên, điện thoại Chu Cửu Giới vang lên.
Chu Cửu Giới nghe một chút, khẽ đẩy Thường Nguyệt: “Bệnh viện có việc gấp, anh
phải đến ngay.”
Thường Nguyệt lẩm bẩm: “Có chuyện gì à, không thể đợi trời sáng mới đi sao?”
“Không được, giờ phải đi luôn.”
“Được rồi.”
Thường Nguyệt ngồi dậy, đành ấn nút tạm dừng, trong lòng thất vọng tới cực
điểm.
Lại nói Chu Cửu Giới, vừa tới bệnh viện đã bị Sa Tam đưa đến chỗ viện trưởng
Phó. Chu Cửu Giới phát hiện ngoài lão còn có một người mặc chế phục. Viện
trưởng Phó nói: “Bác sĩ Chu, chuyện về thuốc giả cậu hãy báo cáo lại cho
Nghiêm khoa trưởng cục giám chế thuốc đi.”
“Thuốc giả gì cơ?”
Khoa trưởng Nghiêm đỡ kính mắt nói: “Anh là Chu Cửu Giới à? Là như vậy, chúng
tôi đã lấy mẫu kiểm tra, phát hiện dược phẩm cậu đưa đến trường trung học số
một có vấn đề, trong đó một số bao con nhộng thuộc trị cảm sốt làm từ thành
phần chất lượng kém, tỉ lệ crôm vượt chỉ tiêu nghiêm trọng.”
“Là chất lượng thuốc xảy ra vấn đề sao? Tôi chỉ đi theo xe vận chuyển thuốc đi
thôi, đâu có gì liên quan tới tôi chứ?”
Viện trưởng Phó cười lạnh: “Ý cậu là thuốc bệnh viện quyên tặng cho trường học
có vấn đề sao?”
“Có vấn đề hay không, trong lòng ông rõ ràng nhất.”
“Nói bậy, bệnh viện nhân dân là vì nhân dân, thuốc bệnh viện đều cũng có con
đường nhập hàng cố định, chất lượng dược phẩm rất đáng tin, đích thị là có
người trên đường dùng thuốc giả đánh tráo, treo đầu dê bán thịt chó.”
“Ông có ý gì? Ông hoài nghi tôi sao?”
“Hừ, không phải cậu thì còn có ai? Chẳng lẽ là hai công nhân bốc xếp kia sao?”
“Đúng là vu oan giá họa.”
Viện trưởng Phó quay lại nói với trưởng khoa Nghiêm: “Trưởng khoa Nghiêm, mời
ngài báo cáo cho quý lãnh đạo cục, chất lượng dược phẩm trong kho bệnh viện
tuyệt đối không có vấn đề, số thuốc mang đến trường trung học số một xuất hiện
thứ thuốc không hợp cách như vậy là do trên đường bị người đánh tráo, nếu ngài
không tin có thể tới nhà kho lấy mẫu kiểm nghiệm.”
Nói xong, hắn lấy một chiếc phong bì đặt vào tay tên Nghiêm kia. Lão Nghiêm
còn cầm phong bì ước lượng một chút, sau đó cười to: “Tôi sao lại không tin
lời viện trưởng chứ, cũng không cần phiền toái như vậy, cứ yên tâm, cứ để tôi
giải thích với trường học và cục là được rồi.”
Nói xong, hắn liền cáo từ.
Chu Cửu Giới thầm nghĩ: cái phong bì kia để vật gì bên trong nhỉ? Uy lực lớn
như thế.
Đưa trưởng khoa Nghiêm đi, viện trưởng Phó phát hiện Chu Cửu Giới cũng muốn
đi, liền hô một tiếng: “Quay lại.”
Chu Cửu Giới chỉ mũi mình: “Phó viện trưởng gọi tôi sao?”
“Không gọi cậu thì gọi ai? Vào đây, chuyện của cậu còn chưa xử lý xong đâu.”
“Viện trưởng đại nhân của ta, ông tỉnh táo không vậy? Chuyện thuốc giả căn bản
không liên quan tới tôi, sao ông không đi điều tra những người khác.”
“Những người khác, cậu nói những ai?”
“Thí dụ như hai công nhân bốc xếp kia.”
“Đánh rắm, người ta trước đó không hề biết bệnh viện muốn quyên tặng thuốc cho
trường học thì làm sao chuẩn bị thuốc giả được?”
“Tài xế kia thì sao?”
“Lái xe? Lái xe là biểu đệ em vợ ta, có thể lừa bệnh viện sao?”
“Cái này…”
Chu Cửu Giới trong lòng tự nhủ: xong rồi, xem ra mình đúng là xui xẻo.
“Được rồi, tôi không còn gì để nói, viện trưởng nói phải làm sao bây giờ.”
“Làm sao bây giờ? Chuyện này tính chất vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải xử
lý.”
“Nguyện đánh nguyện phạt, mặc cho xử trí.” Chu Cửu Giới chẳng muốn giải thích
thêm, rõ ràng có nói cũng thừa.
“Sa Tam, cậu gọi cho viện trưởng Trịnh cùng viện trưởng Cổ tới họp, nói là
cuộc họp khẩn cấp.”
Hơi lúc, viện trưởng Trịnh cùng viện trưởng Cổ đã đến.
Viện trưởng Trịnh thấy Chu Cửu Giới cùng Sa Tam đã có mặt, bèn nói: “Viện
trưởng Phó đang nuôi dưỡng phụ tá đắc lực đấy à?”
Phó viện trưởng hừ một tiếng: “Ông xem là biết, xem tiểu tử này có phải là phụ
tá đắc lực của ta không.”
Viện trưởng Trịnh cùng viện trưởng Cổ ngồi xuống, Sa Tam rót nước cho hai
người.
Viện trưởng Trịnh nói: “Đến cùng là chuyện gì, nói đi.”
Viện trưởng Phó nói chuyện dược phẩm giả một lần, lại chỉ Chu Cửu Giới: “Hết
thảy đều là do tiểu tử này gây ra, hai vị nói xem nên xử trí hắn thế nào?”
Viện trưởng Trịnh nói: “Không thể nào, Bác sĩ Chu luôn luôn trung thực, sao có
thể làm ra chuyện này được.”
Viện trưởng Phó nói: “Trước kia thì không, nhưng hiện tại vô cùng có khả năng,
bởi vì tiểu tử này đã thay đổi hoàn toàn, chuyện gì cũng có thể phát sinh.”
Viện trưởng Trịnh nói liên tục: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Viện trưởng Cổ lại lại không hề nói gì.
Viện trưởng Phó hỏi: “Viện trưởng Cổ, ông có thái độ gì đấy?”
Viện trưởng Cổ nói: “Viện trưởng Phó đã sớm có phương án xử lý rồi, còn hỏi
tôi làm gì.”
Phó viện trưởng nói: “Được, ta sẽ nói ý nghĩ của mình.”
Phó viện trưởng vừa muốn mở miệng, đột nhiên, điện thoại vang lên. Hắn vừa
nhìn dãy số, liền xuỵt một tiếng: “Mọi người đừng nói chuyện.”
Hắn đến góc tường, áp điện thoại lên tai, ngữ khí cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời:
“Chào ngài… Là tôi, tôi là lão Phó… Ngài nói gì… Vâng, vâng, tôi biết
rồi, lập tức tiến hành…”
Cúp điện thoại, sắc mặt hắn tương đối khó coi, nói với Sa Tam: “Bác sĩ Sa
xuống lầu chuẩn bị xe, để bác sĩ Chu đến khám bệnh tại nhà, anh dẫn bác sĩ Chu
đi.”
Sa Tam cho là mình nghe lầm, hỏi: “Viện trưởng nói là có người tìm Chu Cửu
Giới xem bệnh à?”
Phó viện trưởng gật đầu, nằm xuống ghế sa lon.