Về đến nhà, Chu Cửu Giới ngồi trên ghế sa lon buồn bực uống rượu.
Chu Cửu Giới trước đây từng muốn chơi hết một lượt vợ lớn vợ bé của Thạch viên
ngoại, nhưng hắn phát hiện nơi mình sống lại đã cách thời của Thạch viên ngoại
khá xa, hắn biết nguyện vọng này không thể nào thực hiện được, nhưng sự phong
lưu thì vẫn giữ nguyên, nếu không có phụ thân báo mộng thì có lẽ hắn vẫn cứ
làm tùy tâm sở dục như kiếp trước.
Lời phụ thân nói trong mộng là sự đả kích rất lớn đối với hắn, hắn biết Chu
gia đời đời đều là thần y được dân chúng ca tụng, nếu mình không thể thay đổi
tính tình thì sẽ phụ lòng liệt tổ liệt tông.
Chu Cửu Giới lập chí muốn trở thành một thầy thuốc nhất ưu tú đương thời, làm
một người chồng tốt, người đàn ông tốt.
Hắn lại không nghĩ rằng mình đã giao cả thể xác và tinh thần với Thường Nga mà
nàng lại phản bội mình.
Nếu như Chu Cửu Giới không thật lòng với Thường Nga thì hắn cũng chỉ cảm thấy
ông chủ Vu là một cao thủ đáng kết giao bằng hữu. Nhưng giờ thì lòng hắn đã
lạnh như băng.
Cái lão họ Vu nhất định không thoát khỏi liên quan tới cái chết của Thường
Nga, nhưng hai tên đội trưởng kia thật sự làm cho lòng người lạnh giá.
Chu Cửu Giới trùng sinh thời gian không nhiều lắm, nhưng cũng biết giờ đã xã
hội pháp chế, quyết không thể tùy ý như kiếp trước nữa, nếu không thì hắn đã
làm huyên náo long trời lở đất ở trụ sở cảnh sát.
Chu Cửu Giới càng nghĩ càng buồn bực, cứ một ly tiếp một ly, sắc mặt càng ngày
càng khó coi. Hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, cái gạt tàn thuốc bị vo thành bụi
phấn.
TV đang phát tin tức, một nữ phóng viên xinh đẹp nói liên thanh về tình hình
trị an của địa phương, nào là tình hình rất tốt, cảnh sát nhân dân nghiêm cẩn
chấp pháp, tỉ lệ vụ án phát sinh năm nay giảm đi nhiều so với những năm trước,
vân vân.
Chu Cửu Giới không kìm nổi mắng: mẹ nó, coi phạm nhân trở thành bằng hữu, chó
má.
Lúc này, chuông cửa lại vang lên, rồi Thường Nguyệt bước vào.
Thường Nguyệt nói: “Tỷ phu uống rượu một mình à, trước kia không thấy anh
không uống rượu mà.”
Chu Cửu Giới mơ màng ừ một tiếng.
“Thời tiết lạnh rồi, em trở về mang vài bộ trang phục thu đông, ngày mai đến
trường mặc.”
Nói xong, Thường Nguyệt đi vào phòng ngủ của mình.
Mấy hôm nay, Thường Nguyệt vẫn luôn ở trong Thường trang.
Một lát sau, Thường Nguyệt mang theo một cái túi đi ra, thấy hắn mặt đỏ bừng,
nằm sóng soài trên ghế sa lon, thế mà vẫn cầm chai rượu tu ừng ực. Xem ra đã
say chín phần, mũi miệng cũng không rõ nữa, toàn bộ rượu đều vào mũi.
Thường Nguyệt vội vàng nói: “Anh đừng uống nữa.”
Chu Cửu Giới đẩy nàng ra: “Em đừng quản anh, anh còn muốn uống.”
“Hôm nay anh làm sao vậy, có phải tỷ tỷ mất nên trong lòng anh khó chịu sao?”
“Ư… Phải.. Anh khó chịu, khó chịu nhất là cô ấy lại cùng lão già kia hãm hại
anh…”
“Anh đừng nói vậy, tỷ tỷ là bị lão ta lừa, tỷ ấy không biết là thuốc độc….”
“Muội nói xem… Ta đối xử với tỷ tỷ của muội có được không, ta đối xử với cả
nhà muội,… bỏ ra bao nhiêu công sức chữa bệnh cho cha muội, thế mà cô ấy…
lại gian díu với lão, trong lòng ta khó chịu quá….”
Chu Cửu Giới nói đến đây thì khóc nức nở.
Thường Nguyệt vội ngồi xuống bên cạnh hắn, đặt đầu hắn trong ngực mình nhẹ
giọng an ủi: “Anh đừng khóc nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
“Đúng, đúng… Ả chết là đáng đời, ta còn lâu mới… Còn lâu mới báo thù cho
ả.”
“Anh đừng trách tỷ tỷ, tỷ ấy… Tỷ ấy cũng chỉ vì ba mẹ, nếu tỷ ấy không phối
hợp với hắn thì hắn sẽ giết cả nhà ta.”
Chu Cửu Giới ngẩn ngơ, nắm lấy chai rượu tu ừng ực. Thường Nguyệt vội vàng
đoạt lại, hai người tranh chấp khiến rượu đổ lên cả người nàng. Thường Nguyệt
hét một tiếng rồi bỏ tay ra lui về phía sau, mà lúc này, Chu Cửu Giới đột
nhiên nôn cả ra người.
Thường Nguyệt thấy vậy thì không dám quay về Thường trang, đành phải gọi điện
thoại ụ mụ: “Mẹ ạ, tối nay con không về được, tỷ phu uống nhiều quá… Vâng ạ,
tỷ tỷ vừa đi, tâm trạng anh ấy không tốt… Con biết, anh ấy nôn ra nhiều lắm,
say đến không biết gì nữa.”
Chờ Thường Nguyệt cúp điện thoại, Chu Cửu Giới đã say bất tỉnh nhân sự. tại y
Thường Nguyệt đành phải kéo hắn tới toilet, nói: “Anh nhìn lại mình một cái
xem, say thành cái dạng gì rồi hả? Mau tắm đi.” Nói xong, Thường Nguyệt đóng
cửa đi ra, nhưng một lát sau cũng không nghe thấy trong toilet có động tĩnh
gì, đành tiến đến kêu: “Tỷ phu, tỷ phu…”
Không có tiếng đôgnj.
Thường Nguyệt hé cửa ra, thấy Chu Cửu Giới vẫn ngồi dưới đất, đầu dựa vào
tường ngủ say.
Thường Nguyệt lắc đầu, thầm nghĩ: cả người anh ấy như vậy thì cũng không thể
không thay được, nhưng mà mình… Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, dù
sao anh ấy đã uống say không biết gì cả.
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt đi vào toilet, đẩy đẩy Chu Cửu Giới: “Tỷ phu…” Chu
Cửu Giới vẫn ngủ say như chết.
“Ai, ngủ như lợn chết vậy.”
Thường Nguyệt cởi áo hắn lộ ra lồng ngực bóng loáng. Chu Cửu Giới không thích
rèn luyện lắm nên hơi thiếu cơ bắp nhưng làn da lại trắng nõn. Đây là lần đầu
tiên Thường Nguyệt tiếp xúc khoảng cách gần với người khác phái như thế nên
không khỏi hồi hộp, lại nhìn quần hắn, do dự nửa ngày cũng đành phải cởi quần
cho hắn.
Cứ như vậy, trên người Chu Cửu Giới chỉ còn lại một chiếc quần lót. Thường
Nguyệt mặt ngọc ửng đỏ, không dám cởi nữa, lấy chiếc vòi sen vòi tắm rửa cho
hắn.
Cũng vì Chu Cửu Giới ngồi dưới đất nên rất nhanh đã thấm ướt quần lót.
Nguy rồi, cái này phải làm sao đây? Thường Nguyệt ngây người khiến vòi phun
càng làm ướt quần lót.
Thường Nguyệt càng đỏ mặt, tắt vòi phun rồi lấy khăn tắm lau chùi thân thể cho
hắn.
Lau qua qua vài cái, nàng nói: “Tỷ phu về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thường Nguyệt phải kéo Chu Cửu Giới về phòng ngủ, đặt hắn trên giường, quay
đầu đi thì bỗng nghe hắn lầm bầm: “Thường Nga, đừng rời bỏ anh…”