Phụ Khoa Nam Y Sư – Chương 20 giấc mơ – Botruyen
  •  Avatar
  • 89 lượt xem
  • 3 năm trước

Phụ Khoa Nam Y Sư - Chương 20 giấc mơ

Sáng sớm hôm sau, Chu Cửu Giới còn đang mơ màng, đột nhiên một đám mây đen
cuồn cuộn kéo đến, phụ thân đeo gông xiềng đi về phía mình.
“Phụ thân, phụ thân cũng sống lại sao?”
Chu Lang Trung trầm giọng nói: “Ngươi có cơ duyên xảo hợp mới có thể trùng
sinh, nhưng ta thì không thể, hơn nữa, ta cũng không muốn sống với ngươi ở
cùng một thời đại.”
“Phụ thân sao lại nói như vậy?”
“Ta đặt tên cho ngươi là Cửu Giới, giờ ngươi ra sao? Đã thành Cửu Giới chưa?
Thật sự là sắc đảm ngập trời.”
Chu Cửu Giới tuôn ra mồ hôi lạnh.
“Phụ thân… Sao phụ thân lại đeo gông xiềng? Là ai trừng phạt người?”
“Không có ai cả, là ta tự trừng phạt mình, ta hối hận đã sinh ra ngươi, Cửu
Giới, ta biết ngươi đã sống lại, ngươi đã có được thân thể của người khác thì
phải phụ trách với nhà của người ta, ngươi sống lại ở một xã hội pháp chế,
quyết không thể lại làm xằng làm bậy, phong lưu thành tính, nếu không, ta ở
dưới mặt đất cũng không an tâm, còn có, Chu gia tám đời hành y tế thế, bách
thảo làm bạn, đời đời được thế nhân ca tụng, duy chỉ có ngươi khiến trái tim
ta băng giá, hi vọng ngươi nhớ kỹ lời ta dạy bảo, làm một người thật tốt,
thiện thiện là y, trông nom việc nhà, phát dương quang đại “Nhất Châm Độ Kiếp”
cùng “Diệu Thủ Hồi Xuân”.”
Chu Cửu Giới giật mình tỉnh lại, hồi lâu ngơ ngác sững sờ.
Trên thực tế, Chu Cửu Giới là một công tử phóng đãng, nhưng đã trải qua hơn ba
trăm năm tiềm tu, các góc cạnh đã mài mòn không ít.
Sau khi sống lại có qua mấy ngày thì tư tưởng phóng túng nhẹ nhàng đấy, nhưng
cũng đã dân chìm ổn lại. Tựa như cởi cương con ngựa hoang, ngay từ đầu chỉ
biết chạy không có mục đích, sau đó sẽ từ từ tìm được phương hướng của mình.
Sắc trời sáng rõ.
Chu Cửu Giới đi vào toilet, nhìn vào chính mình trong gương thầm nghĩ: phụ
thân lúc sinh thời vẫn luôn cảnh cáo mình, lấy “Cửu Giới” làm điều răn, cha
sau khi chết còn chịu khổ vì mình, Chu Cửu Giới à Chu Cửu Giới, nếu như ngươi
không thể thay đổi thì chẳng phải là phụ lòng liệt tổ liệt tông sao?
Sau lưng, Thường Nga đã đi tới.
“Cửu Giới, sao anh dậy sớm thế?”
Chu Cửu Giới nhìn Thường Nga trong gương chỉ mặc lót ngực cùng quần đùi, thầm
nghĩ: mình có nên nói tình huống thật cho nàng biết hay không? Dù sao mình
không phải là Chu Cửu Giới kia.
“Thường Nga, em tới đây, anh có mấy lời muốn nói với em.”
Nói xong, Chu Cửu Giới đi đến đại sảnh, ngồi xuống ghế sa lon. Thường Nga ngồi
đối diện hắn cười nói: “Nói đi, em nghe đây.”
Chu Cửu Giới suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật, anh…”
Thường Nga đột nhiên chặn lại: “Đợi một chút, em lấy canh trứng gà cho anh, để
sau nói tiếp.”
Nói xong, Thường Nga chạy vào phòng bếp.
Chu Cửu Giới đột nhiên không muốn nói nữa, có người vợ như thế, chồng còn mong
gì hơn. Nếu Thường Nga biết rõ chân tướng, thế thì nàng còn có thể ở cùng mình
sao?
Một lát sau, Thường Nga bưng canh trứng gà đi tới, đặt trên bàn cơm: “Anh tới
ăn đi, nếm thử tay nghề của em, so với trước kia thế nào?”
Chu Cửu Giới cầm lấy thìa, ăn một miếng, gật đầu nói: “Ăn ngon lắm.”
Thường Nga nở nụ cười: “Không phải anh có chuyện muốn nói với em ư, nói đi, là
chuyện gì?”
“Cũng không có gì, anh… Chẳng qua anh thấy… thấy rất có lỗi với Thường
Nguyệt, hi vọng em có thể mời cô ấy về, anh muốn nói xin lỗi với cô ấy.”
Thường Nga nghĩ nghĩ nói: “Thường Nguyệt nhìn như hoạt bát hướng ngoại, nhưng
lần này anh làm nó giận lắm, nếu không phải anh đầu óc lú lẫn thì đừng nói là
nó, cả em cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“Đúng, đúng, đều tại anh không tốt, may mà không gây nên sai lầm lớn.”
“Anh yên tâm đi, với tính cách của nó thì qua một hồi lại tốt thôi, tháng sau
là Trung thu, chúng ta cùng đến nhà ba mẹ, thuận tiện anh nói xin lỗi với nó,
cô bé nhất định sẽ cao hứng tha thứ cho anh.”
“Tháng sau là Trung thu à?”
“Ừ, chẳng những là Trung thu mà cũng là sinh nhật Thường Nguyệt, bất quá bình
thường mười lăm sinh nhật 16 qua.”
Chu Cửu Giới trong lòng khẽ động: “Vậy Thường Nguyệt thích gì, anh muốn mua
quà cho cô ấy.”
“Nó thích gì anh không biết sao? Năm trước anh đã tặng nó một chiếc xe điện
đấy thôi.”
“Cái này… Anh… Anh mất ký ức rồi mà.”
“À quên, vậy anh mua cho nó một chiếc điện thoại nắp trượt đi.”
“Điện thoại, được, anh nhớ rồi.”
Nhoáng cái đã đến Trung thu, Chu Cửu Giới không đi làm. Trời còn chưa tối, Chu
Cửu Giới đã cùng Thường Nga tới Thường trang phía Bắc thành.
Thường trang cách huyện chỉ có mấy dặm đường, nhưng bởi vì huyện A phát triển
về phía nam nên nơi đây vẫn rất yên lặng, thậm chí cả đèn đường cũng không
được tốt.
Cha mẹ Thường Nga ở trong một căn phòng kiểu cũ, tổng cộng bốn gian, phía tây
là nhà bếp, ba gian giữa xem như đại sảnh, bày biện một bộ ghế sô pha xưa cũ,
trên ghế sa lon bôi đầy mỡ. Bên trái có một gian phòng ngủ, phòng ngủ phía
đông là nơi ở của cha mẹ nàng. Ở nông thôn, người ta coi trọng phía đông, bình
thường trưởng bối hay ở phía đông, vãn bối ở phía tây.
Chu Cửu Giới thấy cha mẹ Thường Nga đã hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt chất phác
đúng kiểu người nông dân. Mẫu thân nàng thân thể bình thường nhưng phụ thân
chỉ có thể nằm trên giường. Tiến vào phòng ngủ, một mùi gay gay đập thẳng vào
mũi.
Bà Thường nói: “Không có biện pháp, người nằm trên giường, trong phòng đầy
nước tiểu, quét dọn mãi cũng không sạch sẽ được.”
Thường Nga nói: “Mẹ, chúng con không chê đâu, Thường Nguyệt đâu rồi, nó chưa
về sao?”
Bà Thường nói: “Thường Nguyệt gọi điện thoại bảo là không về.”
Thường Nga nhìn Chu Cửu Giới thầm nghĩ: Thường Nguyệt như vậy còn không phải
là vì trốn anh sao.
Chu Cửu Giới tất nhiên hiểu được, tết Trung thu âm lịch là ngày lễ rất long
trọng, mọi người nếu không có chuyện gì lớn thì đều về nhà đoàn tụ voi, Thường
Nguyệt sống một mình thì có chuyện gì chứ, hiển nhiên là cô bé không muốn gặp
mình.
Chu Cửu Giới nhìn chiếc điện thoại trong túi xách thầm nghĩ: nàng không đến,
món quà này đưa thế nào đây.
Thường phụ nằm trên giường nhưng vẫn còn tỉnh táo, thấy Chu Cửu Giới tới thì
khom người ra dấu chào.
Cả nhà họ Thường đều rất cảm kích Chu Cửu Giới, bởi mấy năm nay hắn đã cung
cấp rất nhiều tiền cho họ.
Chu Cửu Giới vội nói: “Cha đừng di chuyển, cha cứ nằm đi.”
Nói vậy ông lão mới nằm xuống.
Chu Cửu Giới hỏi: “Cha bị bệnh bao lâu rồi?”
Thường Nga liếc hắn: “Anh biết rồi mà còn hỏi.” Nhưng nói xong, lại nhớ rằng
hắn mất trí nhớ, bèn nói: “Gần hai năm rồi, vẫn luôn như vậy.”
Bà Thường thở dài: “Người ta ở cái tuổi này chẳng mấy ai không bị bệnh…
Ai…”
Thường Nga nói: “Điều này có thể trách ai đây? Còn không phải vì chúng ta
không có tiền sao? Nếu có tiền phẫu thuật thì không chừng cha đã có thể đi trở
lại bình thường.”
Bà Thường thở dài: “Trong nhà chỉ dựa vào mấy mẫu ruộng cày thì chẳng còn thu
nhập gì, mấy năm này gửi cho các con đọc sách, tiêu phí còn ít sao? Kết quả là
các ngươi cũng chưa có công việc cố định.”
Thường Nga cúi đầu không nói thêm, nàng luôn khát khao có một công việc ổn
định, không chỉ là vì phụ thân mà cũng là vì chính mình. Nàng trên đường
thường xuyên gặp được bạn học cấp 3, họ thấy nàng thì câu đầu tiên hỏi là: cậu
kết hôn ấy chưa, chồng cậu đang làm gì vậy? Câu thứ hai là: cậu mua nhà chưa?
Đang làm ở đâu?”
Phụ nữ đều mong tìm được ông chồng tốt để vẻ vang. Đồng thời cũng mong muốn
công việc ổn định thuộc về chính mình.
Chu Cửu Giới thử bắt mạch cho cha vợ.
Thường Nga ngạc nhiên: “Anh học bắt mạch khi nào vậy?”
Chu Cửu Giới cười cười không nói gì, hắn đang tập trung cảm nhận mạch đập cha
vợ.
Sau một hồi, Chu Cửu Giới mới nói: “Bệnh của cha cũng không nghiêm trọng lắm.”
Thường Nga vui vẻ: “Thật sao, cha còn có thể khôi phục sao?”
Chu Cửu Giới nói: “Chẳng qua là huyết mạch ứ đọng, khí tức không thông khiến
cho tứ chi và thân thể không thể hoạt động bình thường, để anh thử một lát đã,
cha hãy buông lỏng toàn thân, không nghĩ gì cả.”
Nói xong, Chu Cửu Giới khoanh chân ngồi trên giường, vận khởi Lục Dương Thần
Công, chậm rãi chải vuốt xuôi huyết mạch ông Thường.
Bà Thường ngạc nhiên hỏi Thường Nga: “Cửu Giới đang làm gì đó con?”
Thường Nga nói: “Con cũng không biết, nhìn anh ấy thần thần bí bí, chẳng lẽ là
khí công dẫn thuật sao?”
Bà Thường nói: “Không phải con nói là nói học y thuật chuyên nghiệp sao?”
Thường Nga nói: “Ai biết nữa, dù sao giờ anh ấy đang làm ở văn phòng, nếu y
thuật chuyên nghiệp vượt qua kiểm tra thì sao không ở lại phòng nghiệp vụ
chứ?” Text được lấy tại yytruyen
Sau nửa ngày, trên mặt ông Thường đều là mồ hôi ứa ra, mặt mày cũng hồng hào
hơn.
Một lúc sau, Chu Cửu Giới thu công lại, cười nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, cha
thử nhấc chân lên xem.”
Ông Thường thử giơ chân lên, quả nhiên rời khỏi giường nửa xích.
Thường Nga cùng bà Thường đều kinh hãi. Ông Thường bị bán thân bất toại đã
lâu, tứ chi đều không thể hoạt động được, trở mình cũng cần bà Thường hầu hạ,
không ngờ bị Chu Cửu Giới trị nửa giờ mà đã có thể nhấc chân rồi.
Bà Thường vội đi gọi điện thoại cho Thường Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, cho con
biết một tin tốt, ba của ngươi có thể nhấc chân rồi… Thật đó, là tỷ phu của
con điều trị đấy…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.