Lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, một âm thanh vang vọng
truyền tới: “Cửu Giới, nghe nói cậu còn sống?”
Thường Nga vội vàng sửa sang đồ lót, nhảy xuống giường ném quần áo cho Chu Cửu
Giới: “Mau mặc vào.”
Chu Cửu Giới nhìn những thứ quần áo kia, từng chiếc từng chiếc đều vô cùng
quái dị, thầm nghĩ: quản nó thế nào, có thể mặc là được.
Chu Cửu Giới chưa mặc quần áo xong thì bên ngoài đã có một người chừng ba mươi
mấy tuổi, mặc áo khoác trắng, mặt tròn trịa, trắng tinh đi vào.
Chu Cửu Giới thấy hắn chạy về phía mình, nâng tay phải lên quát: “Đứng lại,
còn đi về trước thì ta sẽ không khách khí đâu.”
Người nọ sững sờ: “Cửu Giới, cậu làm cái gì trò thế?”
Thường Nga nói: “Bác sĩ Sa, hình như đầu óc Cửu Giới có vấn đề.”
Bác sĩ Sa à một tiếng: “Không trách được.”
Chu Cửu Giới thấy hắn không tiến tới nữa, liền cúi đầu nhìn đai lưng thầm
nghĩ: thứ này thấy thế nào cũng không được tự nhiên, chẳng lẽ là cái gông
xiềng gì sao, không được. Nói xong, Chu Cửu Giới rút đai lưng ra ném xuống
đất.
Bác sĩ Sa lại muốn tiến lên trước, nhưng hắn vừa nhấc đùi phải thì Chu Cửu
Giới liền quơ quơ chưởng: “Không sợ chết để thì cứ tới đây.”
Bác sĩ Sa cười khổ: “Cửu Giới, ta là Sa Tam đây…, cậu không nhận ra tôi
sao?”
Chu Cửu Giới vỗ vỗ đầu, cảm thấy chuyện hôm nay không thể tưởng tượng được,
nhìn ánh mắt tiểu tử này thanh tịnh, không giống kẻ hèn hạ gian trá, chẳng lẽ
cũng không phải là hộ vệ do con chó viên ngoại phái tới sao?
Hắn biết rõ hộ vệ bên cạnh Thạch viên ngoại đều là võ lâm cao thủ, nhưng thấy
vị tự xưng là Sa Tam này bước chân nặng nề, không có bản lĩnh liền nhẹ nhàng
thở ra, thầm nghĩ: có lẽ là mình quá nhạy cảm.
Sa Tam thấy Chu Cửu Giới buông hai tay xuống thì vội nói: “Kỳ tích, thật là kỳ
tích, Cửu Giới, cậu không sao chứ? Ta đã nói rồi, bằng hữu của ta đang êm đẹp
sao có thể chết như vậy được.” Nói xong, Sa Tam lại muốn kiểm tra mí mắt Chu
Cửu Giới. Chu Cửu Giới bắt chặt cổ tay hắn, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm
gì?”
“Ai, cậu đừng cả kinh như vậy được không? Làm tôi sợ gần chết, để tôi xem tình
huống của cậu nào.” Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
“Ta không sao, ngươi nhìn bộ dáng của ta như có chuyện sao?” Chu Cửu Giới
buông hắn ra.
“Thật không có chuyện gì sao? Vậy là tốt rồi, Cửu Giới, cậu tỉnh rất đúng lúc,
bệnh nhân khoa phụ sản đang nhao nhao tìm thầy thuốc đó, dầu gì cậu cũng là
một bác sĩ, phải đi xem một chút đi.”
“Khoa phụ sản?” Chu Cửu Giới mờ mịt.
Sa Tam nhìn hắn trên dưới, tựa hồ vẫn có chút không yên lòng: “Đi thôi, tôi
dẫn cậu đi.”
Ra khỏi nhà xác, phía trước chính là cao ốc phòng khám bệnh chiếm trọn vẹn
mười hai tầng.
Chu Cửu Giới đứng trước cao ốc phòng khám bệnh quan sát phía trên chữ to, thầm
nghĩ: tòa nhà thật khí phái.
Bước vào cao ốc, bên trái đại sảnh là hiệu thuốc, đài cố vấn, bên phải là nơi
đăng ký và thu phí. Chính giữa có vài cửa thang máy, trên thang máy vừa mới
đặt mấy màn hình điện tử, trên đó chiếu tất cả ảnh chụp cùng lý lịch sơ lược
của các giáo sư, chuyên gia, bác sĩ chủ trị trong bệnh viện. Thân pháp thật
nhanh. Chu Cửu Giới lại càng hoảng sợ, không kìm được hỏi: “Sao những người
này đều không có nửa người dưới?”
“Cửu Giới, cậu thấy đầu óc có vấn đề à? Có muốn đi làm kiểm tra hay không?”
“Ta chẳng có vấn đề gì.”
Chu Cửu Giới thầm nghĩ: chẳng lẽ ngươi biết Nhiếp Hồn Thuật? Hỏi đầu óc ta
không rõ ràng là ý gì?
“Vậy thì đi thôi, trên này không có hình của cậu đâu, xem cũng chẳng thấy gì.”
Sa Tam cho rằng Chu Cửu Giới đang tìm kiếm hồ sơ của mình.
Phòng phụ khoa đặt tại lầu một, từ đại sảnh quẹo phải, đi đến cửa thứ ba.
Đi trước cửa phòng phụ khoa, Sa Tam nói: “Cậu vào đi, người bệnh đang chờ đó.”
Chu Cửu Giới nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn xem phía trên phụ khoa bài tử,
sinh lòng cảnh giác, quát lên: “Ngươi dẫn ta tới đây làm gì, bên trong không
phải có bố trí cơ quan đó chứ?”
“Cậu quên là mình mình đã gửi đơn xin điều từ khoa ngoại đến phòng phụ khoa
sao? Viện trưởng đã đồng ý cho hôm nay cậu tới đưa tin đấy, ai ngờ… May mà
cậu đã sống lại.”
Lúc này, một hộ sĩ đi ra.
Chu Cửu Giới nhảy về sau một bước, tay trái hoành trước, vận khởi hộ thể thần
công, đã thấy người đi ra là một cô gái mặc áo trắng mũ trắng, lông mi cong
cong, ánh mắt long lanh như nước, má đào mặt ngọc, xinh đẹp tuyệt luân.
Hộ sĩ vừa thấy Chu Cửu Giới liền vui vẻ nói: “Bác sĩ Chu, hóa ra anh không
chết…, vừa rồi nghe Thường Nguyệt nói, em còn không thể tin được.”
Ai là Thường Nguyệt? Biết rồi, đích thị là muội muội Thường Nga.
Cô gái này thật sự rất đẹp, Chu Cửu Giới có một sự xúc động muốn ôm nàng trong
ngực, lại nghĩ độc nhất là lòng dạ đàn bà, nhất định phải cẩn thận. Nhưng lại
nghĩ, không đúng, nếu mấy cô gái này lòng dạ khó lường, vừa rồi Thường Nga rõ
ràng đã có cơ hội, vì sao lại không ra tay? Huống hồ nàng cũng không mang theo
lợi khí?
Chu Cửu Giới nhất thời nghĩ không ra, nhìn cô gái trước mắt chỉ cảm thấy nàng
rất mê người.
Hộ sĩ thấy Chu Cửu Giới ngơ ngác nhìn mình, mặt ngọc đỏ lên, khẽ nói: “Bác sĩ
Chu, mau mời vào, người bệnh đang chờ đó.”
Chu Cửu Giới ồ một tiếng, thầm nghĩ: người bệnh, chẳng lẽ là người đến xem
bệnh đấy sao? Được, ta cứ đi nhìn xem, là người nào sinh bệnh?
Chu Cửu Giới đi vào phòng phụ khoa, chỉ thấy bên trong có hai người, một nam
một nữ, đều khoảng 25~26.
Nam tử kia vóc người cao lớn, mặt chữ quốc, mắt to, râu quai nón, cánh tay để
trần, hạ thân mặc quần jean. Nàng kia mặc một chiếc T-shirt màu rám nắng, bên
ngoài phủ một chiếc váy đeo đai.
Nhìn bộ dáng cô gái, Chu Cửu Giới liền không thấy hứng thú, cũng là vì trước
đó đã thấy tỷ muội Thường gia cùng áo trắng hộ sĩ. Kỳ thật, nàng ta vẫn có vài
phần tư sắc, bộ ngực căng tràn, dáng người đầy đặn.
Chu Cửu Giới nhìn xem hai người: “Ai khám bệnh?”
Râu quai nón đợi cả buổi, hiển nhiên có chút bất mãn: “Nói nhảm, nếu ta đến
khám có thể tới đây sao?”
Chu Cửu Giới hừ lạnh một tiếng: “Phụ khoa thì làm sao, chẳng lẽ ngươi cho rằng
ta không thể khám bệnh cho ngươi?”
Râu quai nón há hốc mồm, còn muốn nói thì cô gái cướp lời: “Bác sĩ, là tôi,
tôi muốn khám.”
Chu Cửu Giới thấy bên cạnh có một cái ghế, tựa hồ là vì chuẩn bị ình bèn ngồi
xuống, quan sát nàng một hồi mới nói: “Nhìn khí sắc cô cũng không có bệnh gì
lớn, có phải trên người có chỗ đau hay không?”
Cô gái vui vẻ nói: “Bác sĩ Chu, ngài đúng là thần y, vâng, vâng, trên người
tôi quả thật có chỗ đau.”
Râu quai nón nhàn nhạt nói: ” Thần y gì chứ, nhất định là nghe hộ sĩ nói rồi.”
Chu Cửu Giới mặc kệ hắn, nhìn thoáng qua mấy chỗ ban ngấn trên mặt cô gái: ”
Chỗ đau của cô ở trên ngực à?”
Cô gái hơi đỏ mặt, gật đầu.
Hộ sĩ áo trắng kinh hãi kêu lên: “Bác sĩ Chu, anh… Làm sao anh biết được?”
Chu Cửu Giới rung đùi đắc ý: “Thầy thuốc, cần biết vọng, văn, vấn, thiết, trên
mặt cô ấy có vệt là biết lá gan trệ khí, những cô gái như vậy thường đau trên
ngực, lưng hoặc hai sườn, đây chỉ là chút tài mọn.”
Râu quai nón xì một tiếng khinh miệt.
Cô gái trừng hắn: “Chỗ này là phụ khoa, anh đi ra ngoài chờ đi.”
Râu quai nón lẩm bẩm rồi đi ra ngoài.
Chu Cửu Giới nhìn thoáng qua ngực cô gái: ” Cởi quần áo ra.”
Cô gái có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là từ từ cởi quần áo, sau đó chậm rãi
quay người lại.
Đôi sắc nhãn của Chu Cửu Giới lập tức bị bộ ngực khủng của cô gái hút vào.
Ông trời ơi, chẳng lẽ cô gái này cũng là là phi tử hoàng đế sao? Không công
bình, quá không công bình.
Chu Cửu Giới đặt hai tay trên ngực cô gái, chậm rãi xoa.
Cô gái ngượng ngùng hỏi: “Bác sĩ, đây… Đây là đang điều trị bệnh sao?”
Chu Cửu Giới sớm đã nhìn đến xuất thần, đâu còn nghe thấy cô gái nói gì.
Hộ sĩ áo trắng ửng đỏ mặt, dùng cánh tay huých Chu Cửu Giới: “Bác sĩ Chu, xem
bệnh đi….”
Chu Cửu Giới ồ một tiếng, vẫn là yêu thích không nỡ rời tay.
” Mời cô nằm xuống để tôi chậm rãi xem bệnh.”
Cô gái nằm trên giường chẩn đoán bệnh.
Hộ sĩ thấy phương thức xem bệnh đặc thù của Chu Cửu Giới, không biết tại sao
lại thấy cổ họng nóng lên, vội vàng lấy ra một que kem từ trong tủ lạnh.
Chu Cửu Giới quay đầu lại hỏi: “Đây là thứ gì?”
Hộ sĩ áo trắng nói: “Bác sĩ Chu, anh… Anh đang nghĩ gì thế…, que kem cũng
không nhận ra sao?”
Chu Cửu Giới thấy cô hộ sĩ ngậm kem trong miệng thấy rất thèm thuồng, bèn nói:
“Cho tôi nếm thử nhé?” Hộ sĩ áo trắng đưa tới, thầm nghĩ: cho anh nóng chết
đi.
Hai tay Chu Cửu Giới vẫn không nỡ rời khỏi cô gái bộ ngực, liền há miệng ngậm
lấy kem.
“Oa, ngon quá.”
Chu Cửu Giới đã bao giờ nếm kem đâu, đến giờ mới được tận hưởng cảm giác mát
mẻ thấm đến tim phổi.
Hắn mới mở miệng, còn lại kem vừa vặn rơi vào cô gái trên ngực, Chu Cửu Giới
cúi người liếm.
Hộ sĩ áo trắng kinh hãi kêu lên.
Chu Cửu Giới vừa liếm một ngụm, cô gái liền cảm thấy không đúng, cuống quít
ngồi dậy kéo quần áo phủ lên người. Mà lúc này, sau lưng Chu Cửu Giới nổ vang,
râu quai nón đã hung hãn đập tới.
Nguyên lai, râu quai nón vẫn luôn nhìn lén qua khe cửa, khi hắn thấy Chu Cửu
Giới xoa ngực cô ả muốn xông vào nện dẹp đầu Chu Cửu Giới, đến khi thấy Chu
Cửu Giới liếm ngực nàng thì đâu còn chịu được, vì vậy mà xô cửa xông vào.