Chu Cửu Giới vào nhà xác nói cho Phương Ngọc biết rằng phó viện trưởng sắp
tới, cũng để nàng nằm chờ trên giường chuẩn bị sẵn sàng.
Cũng không lâu sau, viện trưởng Phó thật sự đã đến, cùng đi còn có Sa Tam và
hai bảo vệ.
Hai ánh đèn pin chiếu tới.
Chu Cửu Giới nghênh đón, hắn nói với viện trưởng Phó: “Viện trưởng, cái xác
đặt ở đây.”
Viện trưởng Phó nhìn cái xác trên giường hỏi: “Là ai đưa tới?”
“Tôi cũng không biết, vừa vào đã thấy ở đây, tôi đã gọi cho tất cả các khoa
nhưng đều nói hôm nay không có người bệnh tử vong.”
“Thật là lạ.”
Viện trưởng Phó vốn là chuyên gia khoa chỉnh hình, lại cũng nhiều năm công tác
ở bệnh viện nên không sợ xác chết. Ông ta đi tới, chậm rãi xốc khăn lên.
Khi viện trưởng Phó nhìn thấy khuôn mặt xác chết liền chấn động.
“Phương Ngọc…”
Viện trưởng Phó thốt ra.
Phương Ngọc đột nhiên ngồi dậy, cười khanh khách quái dị: “Viện trưởng Phó,
hóa ra ông còn nhớ tôi đấy.”
Phó viện trưởng trợn trừng mắt, sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
May mà hắn có chuẩn bị tâm lý, lùi lại vài bước quát: “Có ai không, mau tới
đây…”
Hai người bảo vệ thét lên “Má ơi” một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Đèn pin rơi
trên mặt đất, trong nhà xác trở nên lờ mờ tối đen.
Phương Ngọc nhảy xuống giường.
“Họ Phó kia, ta không tha cho ngươi đâu.”
Viện trưởng Phó quỳ phịch xuống năn nỉ: “Phương Ngọc, đều do ta nhất thời mất
lý trí làm ra chuyện hồ đồ, van cầu cô giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tôi đi,
tôi nhất định làm tượng cho cô, mùng một mười lăm mỗi tháng thắp hương dập
đầu.”
“Ngươi giờ mới biết hối hận sao? Đã muộn rồi.”
Nói xong, Phương Ngọc chộp tới viện trưởng Phó.
Đột nhiên, Sa Tam ngăn Phương Ngọc lại, kêu lên: “Phương Ngọc…” Bạn đang xem
tại YY Truyện – .yytruyen
Phương Ngọc trông thấy Sa Tam không khỏi chấn động, bước chân ngừng lại, ngẩng
đầu nhìn hắn. Mặc dù chỉ có ánh sáng lờ mờ nhưng Phương Ngọc có thể nhận ra
rất rõ hình dáng Sa Tam.
“Sa Tam, là anh thật sao?”
Phương Ngọc kích động, hai tay run rẩy không ngừng.
“Là anh, Phương Ngọc, em… Sao em lại biến thành thế này?”
“Đây hết thảy đều do hắn ban tặng, ngày đó khi em ngã xuống, hồn phách trôi về
Địa phủ nhưng Diêm La Vương nói em oan khí quá lớn, không chịu thu lưu, vì vậy
em trở thành cô hồn dã quỷ, đành ở nhà xác du đãng, về sau gặp một quỷ sai,
hắn đem thu thập âm khí cho em hóa thành hình người.”
“Phương Ngọc… Anh biết là em chết oan, những đã qua thì hãy cho qua đi, viện
trưởng cũng rất hối hận…”
“Sa Tam, anh… Sao anh lại nói thay hắn, hóa ra anh vẫn là hèn yếu như vậy.”
“Phương Ngọc, em hãy nghe anh nói…”
“Anh đừng nói nữa, hôm nay em quyết không tha cho hắn.”
Nói xong, Phương Ngọc đẩy Sa Tam ra.
Sa Tam ôm eo nàng kêu lên: “Phương Ngọc, chẳng lẽ em đã quên những ký ức giữa
chúng ta sao?” (Ma mà ôm eo sao???)
Phương Ngọc ngẩn ngơ, nói khẽ: “Làm sao em quên được, em vẫn luôn nhớ kỹ
khoảng thời gian hạnh phúc đó, chẳng qua là… Kiếp này chúng ta đã không thể
ở cùng nhau nữa rồi.”
Sa Tam chậm rãi vịn qua Phương Ngọc thân thể, nhìn mắt nàng nói: “Không, em đã
tụ lại thành hình người, chúng ta về sau có thể thường xuyên gặp mặt….”
“Không được, phạm vi hoạt động của em chỉ giới hạn trong nhà xác thôi.”
“Cũng không sao, về sau anh sẽ tới nơi này tìm em.”
“Thật sao?”
Phương Ngọc mừng rỡ: “Anh thật sự chịu tới nơi này sao?”
“Thật.”
Phương Ngọc chấn động, không kìm nổi nhào vào trong ngực Sa Tam lầm bầm:
“Trước kia anh từng nói với em, kiếp này chỉ yêu mình em, dù chúng ta âm dương
cách biệt cũng vẫn sẽ yêu em, Sa Tam, anh biết không, sau khi em chết vẫn luôn
lo lắng anh đã quên em rồi. Nhưng anh vẫn như vậy, trong lòng vẫn nhớ đến em.”
Tay Sa Tam lại lục lọi trong túi quần, giật ra bên ngoài lại thả trở về, lại
kéo ra, lại thả trở về, do dự như thế nửa ngày cuối cùng cũng xuất thủ.
Một tấm hoàng phù dán trên mặt Phương Ngọc, chỉ nghe Phương Ngọc a một tiếng,
hồn phách lập tức tản đi, thân thể hóa thành tro tàn.
Chu Cửu Giới chấn động, hắn tu luyện có thần công Lục Dương Lục Âm, thị lực
tất nhiên vượt xa thường nhân. Hắn không ngờ tới Sa Tam sẽ ra tay tổn thương
Phương Ngọc, muốn tiến lên cứu nhưng đã không kịp, hồn phách Phương Ngọc bị
hút vào trong bình ngọc
Hình ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.
Chu Cửu Giới thấy rõ ràng nhưng viện trưởng Phó cùng Sa Tam không nhìn thấy.
Sa Tam nâng viện trưởng Phó dậy nói: “Viện trưởng, không sao nữa rồi, hồn
phách Phương Ngọc đã bị Hóa Hình Phù của đạo trưởng đánh tan, rốt cuộc không
thể nào tụ họp thành hình người được nữa.”
Viện trưởng Phó nhẹ nhàng thở ra, liếc Chu Cửu Giới: “Tiểu tử ngươi làm chuyện
tốt đó.”
Chu Cửu Giới nói: “Viện trưởng, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?”
“Chẳng lẽ hết thảy không phải do ngươi xếp đặt sao?”
Sa Tam giật giật môi, cuối cùng cũng không mở miệng. Hắn thẹn với Phương Ngọc,
trong lòng đã bất an, không muốn trách tội Chu Cửu Giới.
Chu Cửu Giới nói: “Viện trưởng, tôi… Tôi nào biết ả là nữ quỷ chứ, từ lúc
chạng vạng tối tôi đã tới đây xem xét, phát hiện trên giường có tử thi mà buồn
bực đến giờ, trong bệnh viện không có người bệnh tử vong, xác cô gái này là từ
đâu đến tới chứ?”
“Được rồi, được rồi.”
Hắn vẫy vẫy tay, bước nhanh ra khỏi nhà xác.