Nhìn Long Thắng Thiên tiến lại gần Nhan Như Ngọc tim đập như hưu chạy nhưng dường như không tìm được lí do từ chối thầm nghĩ không sao hắn cũng ngồi gần một chút thôi dù gì thì cũng chung giường rồi càng nghĩ mặt nàng càng đỏ lên đến lợi hại nhìn kiều diễm không thôi.
Long Thắng Thiên hưởng thụ xong bửa ăn lại tiến lên giường một lát sao Nhan Như Ngọc bước đến, khi nàng tiến lên giường lại ngửi được một mùi kì lạ hình như là son phấn của nữ nhân tất nhiên không phải của nàng, nàng vốn băng tuyết thông minh sao đó nhận ra được vấn đề trong lòng dâng lên một trận phiền muộn không thoải mái trở mình nằm đưa lưng về phía Long Thắng Thiên, hắn cho rằng nàng thẹn vẫn như cũ đưa tay ôm eo nàng.
– Long Thiếu xin tự trong với lại ta không muốn có mùi nữ nhân khác dính lên người ta.
Long Thắng Thiên trong mơ màng tỉnh lại, cái gì mùi nữ nhân ta rõ ràng làm sạch sẽ rồi, sao khi kiểm tra lại lần nữa phát hiên cái túi thơm tín vật kia không tự chủ được chửi.
– Mẹ nó, tại sao ăn vụng lại quên chùi miệng, ngày mai nhất định phải hỏi Hắc Dịch một bộ cưu gái đại pháp mới được.
Sáng ngày hôm sao khi như bình thường vẫn một chậu nước rửa mặt bên giường trên bàn đã bài sẵn thức ăn nhưng lại không có bóng dáng Nhan Như Ngọc.
– Xem ra nàng giận thật rồi, không đúng nàng giận chứng tỏ nàng đã có cảm giác với ta như vậy xem ra bao nhiêu công sức bỏ ra điều đáng giá.
Long Thắng Thiên vận thôn thiên quyết lại phát hiện linh khí trong phủ hoàn toàn không có tác dụng nhiều với hắn mà nơi linh khí nhiều phải tiến vào rừng rậm mới có được, xem ra phải chuẩn bị đi một chuyến đến hắc ám sâm lâm.
Hắn rời Long phủ đi đến luyện khí hội hắn tìm Đông Phương Hải luyện chế một số thứ phòng thân như nỏ, lựu mìn, bom khói, … làm Đông Phương Hải trợ mắt, há mồm. Long Thắng Thiên dựa vào lời nói Hắc Dịch tiên vương đi mua mấy dược liệu về làm mê dược.
– Thứ này nhất định phải nhiều sao này sẽ còn dùng đến.
– Sao ta có cảm giác tiếp tay cho ác vậy.
Long Thắng Thiên không quan tâm đến lời nói Hắc Dịch tiên vương lại tiếp tục đi đến vạn bảo các tìm vật liệu.
Nam Sơn, hoàng cung.
Trong ngự thư phòng lúc này một nam nhân đang ngồi phê chuẩn văn kiện nhưng vẫn toát ra được một cổ uy nghiêm đáng sợ thứ mà chỉ có nhất quốc chi quân mới có, bên ngoài một giọng nói bán nam bán nữ vang vào.
– Hoàng Thượng tam hoàng tử cầu kiến.
– Cho vào.
Một thiếu niên thần phong tuấn lãng từ bên ngoài đi vào nếu Long Thắng Thiên có ở đây nhất định sẽ chửi ầm lên cái đại lục gì toàn trai đẹp tranh với ca.
– Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng.
– Miễn lễ, có chuyện gì?
– Bẩm phụ hoàng ngày hôm qua mật thám báo tin Lý gia bí mật liên lạc với cao tầng Bắc Sơn quốc.
Lý Ngự Long nhíu mày.
– Ta đã biết còn chuyện gì không?
– Phụ hoàng đại ca từ tiên môn truyền tin về đại tiểu thư Trần gia đang có quan hệ với nhi tử Tam trưởng lão.
– Xem ra bọn chúng không nhịn được.
– Phụ hoàng nếu không có chuyện gì hài nhi xin cáo lui trước.
Tam hoàng tử vừa rời khỏi phòng trên mặt Lý Ngự Long hiện lên một nụ cười nhạc.
– Xem ra Nam Sơn quốc lại nỗi phong vân.
Long Phủ.
Long Thắng Thiên từ vạn bảo các trở về sao đó hấp thu linh vật thuận lợi đột phá linh sĩ tầng 3 đỉnh phong lại tiếp tục tìm hiểu thông tin Huyền Linh đại lục từ Hắc Dịch tiên vương.
– Lão Dịch lúc trước người nói có 4 loại vô thượng vũ khí đó là thứ gì?
– Người chỉ cần biết chỉ cần nắm giữ 1 trong 4 loại thì trên đời này không ai có thể giết được người.
– Ngay cả thần linh sao?
– Gần như là vậy.
Long Thắng Thiên hít một hơi lạnh nếu hắn tìm được một trong 4 vô thượng vũ khí này thì tiền tài mỹ nữ không là vấn đề.
– Lão Dịch người có biết tung tích của nó không?
– Không.
Long Thắng Thiên xì một tiếng.
– Không biết ai nói trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý ngay cả tung tích một món đồ cũng không biết.
Thấy Hắc Dịch tiên vương một bộ không màn sự đời Long Thắng Thiên tiếp tục hỏi.
– Lão Dịch người biết rõ hắc ám sâm lâm không?
– Một trong 8 sát vực của Huyền Linh đại lục làm sao ta không biết được.
– Nói vậy nó rất nguy hiểm?
– Tất nhiên nếu không cũng không được mệnh danh là sát vực thứ 3, nếu tiến sâu vào trong ngay cả linh đế đi sai một bước đều có thể chết bất cứ lúc nào.
Long Thắng Thiên trong lòng thở phào cũng may mình chỉ đi ở ngoài, lúc này Nhan Như Ngọc từ ngoài mang thức ăn vào bộ dạng không cảm xúc nói.
– Thiếu gia mời dùng cơm.
Nói xong nàng đứng qua một bên, Long Thắng Thiên tiến lại thầm nghĩ chắc nàng vẫn còn giận.
– Ngọc nhi không dùng cơm sao?
– Ta chỉ là nha hoàn sao dám dùng cơm chung với thiếu gia.
Long Thắng Thiên chút xíu nữa là nghẹn chết, đúng là một khi nữ nhân ghen thì cho dù ngày thường là cọp hay mèo đều như nhau.
– Ta là thiếu gia, nói người không nghe sao?
Nhan Như Ngọc mặt không cảm xúc tiến đến bàn ăn ngồi ngay phía đối diện gấp lấy thức ăn không liếc hắn một cái.
– Ngọc nhi người không lấy thức ăn cho thiếu gia sao?
Nhan Ngư Ngọc liếc hắn một cái sao đó gấp vài miếng thức ăn bỏ vào bát hắn, Long Thắng Thiên nhìn nàng một bên gấp thức ăn một bên phụng phịu làm hắn vất vả nhịn cười theo ý thức đưa bát lên ăn.
– Ta kháo.
Long Thắng Thiên nhìn trong bát chỉ thấy hai trái ớt với một cái chân gà, không mai hắn lại cắn ngay trái ớt, liếc qua lại nhìn thấy Nhan Như Ngọc khẽ cười nhưng sao đó lại khôi phục vẽ lạnh lùng.
– Công tử có phải thức ăn Ngọc nhi làm không ngon không?
Long Thắng Thiên biết mình lại lâm vào hiểm cảnh chỉ cần nói một chữ đúng thì sao này đừng mong ăn nữa.
– Không phải, rất ngon rất hợp khẩu vị ta.
– Vậy người ăn nhiều vào đừng bỏ lại.
Hắn khóc không ra nước mắt thầm chửi không biết nhà ai bán ớt lại cay như thế này, trong lúc than trời trách đất thì thấy trước mặt xuất hiện một chén canh hắn liền nhận mặt cười như mếu.
– Không cần cám ơn, Ngọc nhi chỉ sợ người nghẹn thôi.
Long Thắng Thiên biết nàng lui giận thầm kêu may mắn hắn nhìn trên bàn vẫn còn 5 trái ớt mồi hôi trên chán chảy ròng.
– Nhất định sao này không cho gia đinh trong phủ nhập nhiều ớt như vậy.
Hắn lại nhìn sang nàng nói.
– Ngọc nhi vài ngày nữa ta phải đi lịch luyện khoảng vài tuần mới trở về.
Long Thắng Thiên nhận ra trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng.
– Người nhớ bảo trọng.
Nhan Như Ngọc chỉ nói một câu sao đó tiếp tục ăn, Long Thắng Thiên thông báo truyện này cho phụ mẫu hắn biết Long Phá Thiên có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói nhiều còn mẫu thân thì dặn dò đủ thứ. Sao khi rời long phủ hắn đến luyện khí hội lấy hàng, hoàng thành xong mọi việc ngày mai hắn sẽ đi hắc ám sâm lâm sát vực thứ 3 trong 8 sát vực tại Huyền Linh đại lục tất nhiên là ở vùng ngoài.
Long Thắng Thiên về đến Long phủ được nha đinh báo có người hồng tụ lâu đến tìm, Long Thắng Thiên không tự chủ được nhớ đến dáng vẻ mị hoặc kia trong lòng thầm nghĩ không biết có nên đi hay không?
– Để trời quyết định.
Long Thắng Thiên lầy ra thanh linh tử nắm trong tay.
– Nếu mở ra là màu xanh thì đi màu vàng thì không đi.
Tiến vào hồng tụ lâu đã có người đợi sẵn nên dễ dàng gặp được Tử Yên, hôm nay nàng diện một vấy dài màu tím hở ngực trong vô cùng mê người, nàng nở nụ cười mị hoặc tiến lại gần hắn.
– Long công tử chẳng phải ngài nói sẽ đến thăm Tử Yên sao? Người ta đợi người lâu như vậy sao không thấy tới?
Long Thắng Thiên trong lòng nói còn không phải vì ta sợ cô hay sao? Bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường đáp.
– Ta sợ làm phiền đến Tử Yên cô nương.
– Hì hì Nam sắc Long thiếu phong lưu hào hoa đại danh vang dội vậy mà sợ làm phiền Tử Yên sao? Rõ ràng là công tử chê bay xuất thân Tử Yên.
– Ta phong lưu chỉ đối với thường dân mỹ nữ, còn Tử Yên cô nương như tiên nữ hạ phàm ta nào dám.
Tử Yên lườm hắn một cái.
– Vậy là ta trách lầm công tử sao? Vậy để nhận lỗi Tử Yên hầu hạ công tử người thấy như thế nào?
Long Thắng Thiên rùng mình không ngừng dọa con sói trong bản thân đây là linh vương, đây là linh vương không được súc động.
– Vậy tại hạ tuân mệnh.
Tử Yên đi đến sao lưng hắn hai tay đặt lên vai khẽ ấn nhẹ xuống.
– Long công tử sao người lại căng thẳng như vậy?
Hắn trong lòng kêu khổ không thôi người là linh vương a chỉ cần ấn sai một chút là ta đi thỉnh an tổ tiên ngay.
– Tấc nhiên được ở gần một tiên nữ như thế hỏi ai không căng thẳng.
Long Thắng Thiên cảm giác từ trên vai truyền đến cảm giác thoải mái tinh thần bắt đầu buôn lỏng lúc này tiểu đỉnh bên trong lại rung lên làm hắn bừng tỉnh thầm hô thật nguy hiểm.
Long Thắng Thiên cảm giác hai bàn tai trên vai ngừng động.
– Tử Yên cô nương người làm sao vậy?
– Tử Yên cảm thấy hơi đau đầu e là hôm nay không thể tiếp đãi công tử được.
– Không sao, vậy thì hôm khác ta lại đến.
– Đa tạ công tử thông cảm, tiểu Hồng mau đưa Long công tử về.
Nhìn theo bóng lưng Long Thắng Thiên ánh mắt Tử Yên hiên lên vẽ hiếu kì càng đậm.