Hắn nói xong lại quan sát nét mặt của nàng chỉ thấy nàng mỉm cười nhìn hắn.
– Nàng ta gọi là Tử Yên đúng không?
– Sao nàng biết?
– Lúc trước gia gia có nói với phụ thân chuyện của chàng với nàng ấy sao đó phụ thân lại nói với mẫu thân rồi mẫu thân nói cho thiếp biết.
Long Thắng Thiên nghe nàng nói đến chóng mặt, không ngờ lão gia tử lại bán đứng hắn uổng công hắn cực khổ thủ thành.
– Vậy nàng không giận sao?
– Không có, thiếp không cần biết chàng có bao nhiêu nữ nhân chỉ cần trong lòng chàng có thiếp là thiếp mãng nguyện rồi.
Nhan Như Ngọc dựa vào lòng hắn cảm nhận sự ấm áp phu quân mình mang lại nàng thật sự rất thích cảm giác này, không cần phải suy nghĩ chỉ cần tận hưởng.
– Phu quân vị Tử Yên cô nương kia rất đẹp sao?
– Ừ rất đẹp.
– Vậy có đẹp hơn Ngọc nhi không?
Long Thắng Thiên đang tận hưởng cảm xúc tuyệt vời trong lòng ngực liền tỉnh lại trên trán đổ mồ hôi hột đúng là lời nữ nhân nói không thể hoàn toàn tin tưởng.
– Làm sao có thể đẹp bằng Ngọc nhi được trong lòng ta nàng mãi là người xinh đẹp nhất.
Nghe được lời khen của hắn Nhan Như Ngọc như ăn phải mật ngọt mỉm cười thỏa mãng.
Ngày hôm sao mọi người lên đường tiến đến Sa Thiên tiên môn lần này là do Đại trưởng lão dẫn đầu ngoài ra còn có hai vị tông sư, trên đường đi mọi người bàn tán sôi nổi ngoại trừ chuyện thi đấu lần này còn có chuyện Đại Thường quốc sao khi công hạ hai tiểu quốc liền đình chỉ tấn công mà nguyên nhân chính là hoàng gia bị ám sát nghe nói là do một ma đầu làm.
Long Thắng Thiên nghe mọi người nói đến Đại Thường quốc trong lòng nhớ đến Lý Thanh Nguyệt.
– Xem ra ta quá hoa tâm rồi đời này có Như Ngọc cùng Tử Yên thì còn đòi gì nữa.
Nhan Như Ngọc đi một bên thấy hắn thở dài tiến gần lại hỏi.
– Thắng Thiên có chuyện gì sao?
– Không có, Ngọc nhi nàng đi lâu như vậy có chịu đựng được không?
– Thiếp không sao?
Nhìn nàng tươi cười trong lòng hắn tràn đầy rung động tuy hai người đã sống chung với nhau trong thời gian dài nhưng hắn hoàn toàn không hề có miễn dịch đối với nàng, Long Thắng Thiên tiếp tục đi về phía trước lại nhìn thấy hai vị đại tông sư trong đầu lóe lên một ý tưởng.
– Ngọc nhi chúng ta chơi một trò chơi được không?
– Trò chơi?
Nhìn nàng mù mịt không hiểu hắn cười nói.
– Ta bây giờ tuy đã được nhận vào Đông Phương học viện nhưng mà nàng đi theo ta chỉ có thể ở bên ngoài không thể tiến vào học viện đúng không?
Nhan Như Ngọc nghe hắn nói liền gật đầu, không sai tuy nàng có thể theo hắn nhưng sao khi hắn tiến vào học viện nàng lại ở bên ngoài mỗi tuần chỉ có thể gặp mặt 1, 2 lần mà thôi.
– Vậy bây giờ nếu ta có thể đưa nàng tiến vào Đông Phương học viện thì sao?
– Chàng nói thật sao?
Long Thắng Thiên nhìn nàng hưng phấn trong lòng lại dâng lên cảm giác tội lỗi nhưng vì tương lai của mình không thể không làm.
– Tất nhiên chúng ta đánh cược như thế này nếu như ta có thể đưa nàng vào học viện thì buổi tối nàng phải nghe lời ta có được không?
Nàng nghe hắn nói xong hai má đỏ bừng thẹn đến nỗi không dám ngẩn đầu lên, phu quân của nàng càng ngày càng lưu manh. Nhan Như Ngọc biết cho dù nàng không đáp ứng hắn cũng sẽ tìm cách đưa mình vào học viện nhưng không đồng ý lại sợ hắn thất vọng nên chỉ ân nhẹ một tiếng như muỗi kêu.
– Quyết định như vậy.
Thấy nàng đồng ý hắn cười ha ha từ trong túi trữ vật lấy ra ngu đầu mã diện kéo nàng lên nổ máy phóng đi lần này không phải chạy dưới đất mà là bay lên trời.
Ngu đầu mã diện rống lên một tiếng sao đó phi thân lên trời, đại trưởng cùng hai vị đại sư nghe tiếng rống liền tưởng yêu thú tần công đều lấy vũ khí ra phòng ngự ai nấy đều xanh mặt lần này đi chỉ có đại trưởng lão cùng hai vị tông sư đạt cấp bật linh vương trở lên nhưng một người luyện đan hai người luyện khí làm gì có sức chiến đấu mà phía trước là yêu thú biết bay lại không cánh nhất định là từ cấp 5 trở lên còn đám đệ tử tiên môn tất cả đều canh sẵn hướng chạy.
– Đại trưởng lão, La Đức tông sư, Đặng Cửu tông sư không cần căn thẳng là tiểu Thiên đây.
Ba người nghe thấy tiếng hét liền nhìn kĩ lại đúng là có hai người đang cưỡi trên con yêu thú sao đó ai cũng trợn mắt há mồn rõ ràng tiểu tử này chỉ là linh úy trung kì làm sao có khả năng cưỡi trên yêu thú linh vương.
Đặng Cửu tông sư chợt hô lên.
– Không đúng đây không phải yêu thú đây là phi hành khí trong truyền thuyết.
La Đức tông sư nghe vậy liền nhìn kĩ lại sao đó hai mắt phát sáng.
– Tiểu tử, tiểu tử mau lại đây.
Long Thắng Thiên chưa kịp bay tới La Đức tông sư đã phi thân đến hai tay liên tục sờ ngu đầu mã diện miễn lẩm bẩm thứ gì đó không biết.
– Tiểu tử người từ đâu có được phi hành khí này?
– Đây là do tiểu bối tạo ra.
Không những La Đức tông sư mà Đặng Cửu tông sư nhe xong cũng há hốc, tên này mới bao lớn làm sao hắn có khả năng tạo ra được loại phi hành khí này.
– Tiểu tử đây là thật sự do người tạo ra?
– Đúng vậy.
– Thiên tài đúng là thiên tài.
La Đức tông sư nhìn Long Thắng Thiên như nhìn một mỹ nữ hai mắt sáng long lanh phải biết muốn tạo ra linh khí phi hành ít nhất phải là cấp bật tông sư, tông sư 17 tuổi nói ra ai tin.
– Tiểu tử ta nhất định phải thu người làm đệ tử tên sư phụ kia của người không cần bỏ cũng được.
Đặng Cửu thấy vậy liền chen vào.
– Tiểu tử lão già này tính tình nóng nảy không thể dạy được cho người thứ gì đâu muốn bái sư chọn ta là tốt nhất.
– Đặng Cửu người đây là ý gì không phải người nói không muốn thu tên này làm đồ đệ sao?
– Ta có nói sao? Sao ta không nhớ.
-Lão già người lâu quá chưa cạo râu đúng không? có cần ta cạo giúp không?
– Lão già người tưởng ta sợ người sao?
– Ta sợ người chắc.
Long Thắng Thiên nhìn hai người cải nhau long trời lỡ đất trong lòng mừng thầm cười nói.
– Hai vị tông sư đừng cãi nhau tiểu Thiên ta chỉ có một sư phụ.
Hai lão già nghe vậy liền ngừng cải quay qua nhìn hắn.
– Tiểu tử không có thương lượng sao?
– Không có nhưng mà đệ tử có thể giới thiệu cho hai vị biết một người cũng không thua gì đệ tử.
Hai lão già lại lần nữa trừng mắt từ bao giờ trên đại lục lại chạy ra nhiều yêu nghiệt như vậy?
– Tiểu tử đừng thần bí nữa mau nói đi.
– Tuân mệnh tiểu bối xin được giới thiệu vị này là Nhan Như Ngọc thê tử của tiểu bối.
Nhan Như Ngọc đang thất thần chứng kiến cảnh hai vị tông sư vì phu quân mình cải nhau đến long trời lỡ đất nghe hắn nói liền tĩnh lại nghi hoặc nhìn phu quân mình nàng biết bản thân chỉ có thiên phú trên võ đạo làm gì biết luyện khí.
– Tiểu cô nương người cũng biết luyện khí sao?
La Đức tông sư vội chạy lên hỏi.
Nhan Như Ngọc bị khí thế linh hoàn ép đến trong lòng hoảng loạn theo bản năng liếc nhìn phu quân mình thấy hắn gật đầu mới yên tâm trả lời.
– Như Ngọc không biết.
– ẶC không biết.
Đặng Cửu tông sư bổng nhiên tiến lên nói.
– Tiểu nha đầu ta muốn nhận người làm nghĩa nữ người thấy như thế nào?
La Đức tông sư nghe được lão nói liền sáng tỏ cũng chen vào.
– Tiểu cô nương ta cũng muốn nhận người làm nghĩa nữ.
– La Đức người không thấy ta đến trước sao?
– Đối với ta trước sao không quan trọng.
– Vậy người đi cầu trước mới rửa mong hay là rửa mong trước mới đi cầu?
– Lão già người muốn gây chuyện đúng không?
– Hừ người mới là tên thích gây chuyện.
Long Thắng Thiên thấy hai người cải nhau liền đứng ra hòa giải.
– Hai vị tiền bối không nhất thiết phải đánh nhau mỗi người trong hai người đều là đệ nhất tông sư người người kính trọng nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt theo tiểu bối thấy hay là để thượng thiên quyết định như vậy là công bằng nhất.
– Tiểu Thiên ý người là sao?
– Hì hì là như vầy theo phong tục ở quê ta khi có người nhận nghĩa nữ đều có quà ra mắt, hai vị đồng thời bỏ món quà của mình vào trong chiếc hộp để Như Ngọc chọn nếu nàng chọn của người nào thì người đó sẽ làm nghĩa phụ của nàng.
La Đức cùng Đặng Cửu hai mặt nhìn nhau lấy trí thông minh của hai lão làm sao không biết mình bị gài nhưng mà nếu bây giờ lui lại thì không còn thể diện dù sao họ cũng là tông sư người người kính ngưỡng mà, hai người mặt xám xịch từ trong túi trữ vật lấy đồ bỏ vào hộp.
Nhan Như Ngọc ngồi phía sao mặt đỏ đến lợi hại áp sát vào lưng hắn, phu quân của nàng làm sao lại vô sỉ như vậy?
Long Thắng Thiên làm như không biết tiếp nhận hai chiếc hộp sao đó đưa cho Nhan Như Ngọc mở ra một cái là tài liệu luyện khí địa cấp một cái là huyền khí thượng phẩm, ài thật là hiểu lòng người đều là thứ hắn cần.
– Hai vị tiền bối sao khi Như Ngọc xem xong liền cảm động trước tấm lòng bao là của hai người do đó quyết định nhận cả hai người làm nghĩa phụ không biết có được không?
Hai lão tông sư nghe được liền đen mặt, tiểu tử này đúng là xảo trá.
– Việc này không được ta với lão Đặng thề không đội trời chung chỉ có thể chọn một người.
Hắn nhìn La Đức tông sư phản đối liền nói.
– Đệ tử thân là phu quân của nàng cũng không thể để nàng tay không mà nhận quà của hai vị nếu như hai vị đều đồng ý thu nàng làm nghĩa nữ ở đây tiểu bối có bản thiết kế chi tiết của loại phi hành khí xin dâng tặng hai vị.
La Đức nghe đến hai mắt liền sáng lên.