Ngự phong thuật vận chuyển hắn nhanh chóng lộn qua một bên, băng chỉ lập tức xuất ra nhắm thẳng mặt phong báo, hắn thấy đối phương né được chỉ lực của mình thầm kêu không ổn tốc độ yêu thú này không thua gì hắn.
Phong báo né được đòn lại tiếp tục hướng Long Thắng Thiên vồ đến một cú này có thể đánh nát một khối đá, hắn vận ngự phong thuật né qua một bên lúc này trên vai lại truyền đến cảm giác đau rát.
– Đánh như thế này ta sớm muộn cũng bị nó thịt.
Hắn nhớ lại hình ảnh lúc trước người thanh niên kia múa kiếm tuy nhìn như đùa giỡn nhưng thật chất mỗi một chiêu thức đều đánh vào chỗ hiểm đối phương làm chúng không thể không phòng bị.
– Hừ lão tử không tin không thu phục được tiểu miêu người.
Phong báo gầm lên một tiếng tiếp túc vồ đến, Long Thắng Thiên đứng im không né huyền kiếm trên tay hướng đến cổ phong báo, hắn tin chỉ cần con yêu thú này đánh tới thanh kiếm này có thề đâm thủng cổ đối phương hắn bất quá chỉ trọng thương, Phong báo ý thức được nguy hiểm liền chuyển hướng hai mắt nhìn trừng Long Thắng Thiên.
Long Thắng Thiên lần đầu chiếm được thượng phong liền hưng phấn hét lên một tiếng đánh tới mỗi lần va chạm trên người hắn đều để lại một vết thương, sao nữa canh giờ hắn chống kiếm trên mặt đất nhìn phong báo sừng sững trước mặt.
– Không thể nào tên này bị thương chắc chắn nặng hơn ta sao nó lại còn đứng vững được.
– Tiểu tử người quên nó là yêu thú sao? người lại đâu phải yêu thú lại đi liều mạng với nó.
Nghe Hắc Dịch tiên vương nói Long Thắng Thiên mặt đen lại, người là đang khuyên ta hay chửi ta? hắn nhìn phong báo phía trước hai mắt lóe sáng.
– Lão Dịch nói đúng nhân loại không phải hơn yêu thú chỉ ở trí tuệ thôi sao? tại sao ta lại liều mạng với nó.
Hắn lấy ra một viên hồi thương đan uống vào phần lớn thương thế liền hồi phục.
– Tiểu miêu sao lại đứng đó không lẽ người sợ gia gia người sao?
Phong báo tuy không hiểu hắn nói gì nhưng nhìn ra ánh mắt khinh thường liền phi thân đến lần này không phải vồ mà cắn, Long Thắng Thiên cười nhạt tay vận linh lực xuất băng chỉ lần này lại không nhắm phong báo mà nhắm vào mặt đất dưới chân nó, phong báo chân dẫm lên băng ngây lập tức mất đà liền lao thẳng phía trước lúc này một thanh kiếm đâm tới xuyên qua cổ, phong báo nằm trên đất sinh cơ dần trôi đi nó không tin mình lại bị một tên như thế giết chết, Long Thắng Thiên nhìn phong báo nằm trên đất tâm tình kích động, con yêu thú này có tu vi ngang hắn nếu chỉ tính sức chiến đấu thì còn hơn hắn nên nhớ lúc trước khi hắn ở linh úy tầng 6 liền bị linh úy tầng 2 đánh đến mém chết, lúc này trên bầu trời xuất hiện đầy pháo hoa.
– Tiểu tử người chuẩn bị pháo khi nào vậy?
– Thiên cơ bất khả lộ.
– Tiểu tử người hình như đi sai hướng đó là hướng về tiên môn.
– Người không thấy tiên môn đốt pháo triệu tập đệ tử sao?
Sao khi tiến vào tiên môn hắn nhìn thấy rất nhiều người đang tụ tập trước vũ điện.
– Huynh đệ cho ta hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?
– Ta nghe nói tiên môn vừa tìm được một di tích của một vị linh hoàn.
Long Thắng Thiên hai mắt tỏa sáng, di tích lại là di tích đây là thứ hắn thích nhất khi đến đại lục này.
– Vậy mọi người tập trung ở đây là có chuyện gì?
– Tiên môn bên trong đang lựa chọn người đi tham gia di tích.
– Làm sao lựa chọn? các trưởng lão không đi vào di tích sao?
Tên kia nghe Long Thắng Thiên hỏi hai mắt kì quái nhìn hắn.
– Huynh đệ người có phải là người tiên môn không vậy?
– Tất nhiên, ta vừa từ thanh hà cốc thí luyện trở về nên không rõ tình hình.
– À, lần này di tích xuất hiện ở khu vực giữa hai môn phái, sao khi thương nghị hai tiên môn quyết định mỗi bên chọn ra 50 đệ tử từ linh sư trở xuống đi vào di tích.
– Vậy người đến đây là để đăng kí tham gia di tích sao?
– Tất nhiên, mỗi một danh ngạch tham gia đều có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy.
Hắn nhìn dòng người xếp hàng ít nhất cũng có mấy trăm nếu đăng kí không biết phải đợi đến bao giờ, Long Thắng Thiên đang lúc khó xử lại nhìn thấy một người quen liền tiến đến chào hỏi.
– Từ huynh, lâu rồi không gặp người vẫn phong độ như xưa a.
Từ Tiêu đang bận làm ăn nghe có người gọi liền ngẩn đầu hắn nhận ra Long Thắng Thiên lần trước nhờ người này mà hắn cua được một mỹ nữ.
– Huynh đệ lâu rồi không gặp ta nhớ người lắm a, ủa mà người tên gì vậy?
Long Thắng Thiên khóe môi co giật, thật là thân a ngay cả tên cũng không nhớ.
– Ta họ Long tên tiểu ca, mọi người đều gọi ta Long ca.
– Khà khà, hay ta gọi người Long huynh thấy thân mật hơn.
Nhìn Từ Tiêu trên tay đang cầm mấy tờ giấy hắn hiếu kì hỏi.
– Từ huynh người là đang làm gì a?
Nghe Long Thắng Thiên hỏi Từ Tiêu cười thần bí nói.
– Hắc hắc, ta đang kiếm linh tử a.
Hắn vừa nói vừa quơ nắm giấy trong tay.
– Ta nghe nói trưởng lão có thể đề cử người đi tham gia di tích ta liền tìm đến gia gia xin mấy xuất, bây giờ ở đây ta đang bán đấu giá, Long huynh nể tình chúng ta quen biết nếu người muốn ta có thể bán rẻ cho người.
Nhìn khuôn mặt phát tài của Từ Tiêu, Long Thắng Thiên cảm thấy người này rất có năng khiếu làm ăn, đúng là một tên gian thương nhưng mà ta thích.
– Ha ha, ta tạm thời không cần, nếu muốn ta cũng có thể hỏi sư phụ lấy vài danh ngạch.
Hai người trò chuyện vài câu Long Thắng Thiên liền đi đến khí viện tìm sư phụ hắn vừa bước vào liền gặp Lý Thanh Nguyệt đang vui cười đi ra, nàng bước đi linh hoạt như đang nhảy múa trên khuôn mặt mang theo một nụ cười thuần khiết làm người ta liền vui lòng.
– Thanh Nguyệt sư tỷ.
Lý Thanh Nguyệt đang tươi cười nghe có người gọi mình liền quay lại thấy Long Thắng Thiên đi đến.
– Tiểu Thiên mấy hôm nay người đi đâu vậy? ta đến tìm người mấy lần vẫn không gặp.
Thấy nàng vẻ mặt buồn bực đi đến hắn trong lòng hoảng sợ, đúng là trở mặt nhanh thật.
– Mấy ngày nay tiểu đệ đi rèn luyện, người tìm ta có chuyện gì sao?
– Không có chuyện gì thì không thể tìm người sao?
Lý Thanh Nguyệt chu mỏ nói sao đó thay một vẻ mặt tươi cười.
– Tiểu Thiên người có nghe nói đến chuyện di tích không?
Thấy hắn gật gật đầu nàng hưng phấn nói tiếp.
– Ta vừa mới đến tìm nhị trưởng lão xin được hai danh ngạch người có muốn đi không?
– Sư tỷ người không biết đánh đấm đến đó làm gì?
– Tất nhiên là đi đến xem bọn họ đánh nhau a tìm cảm hứng chế tạo linh khí.
Long Thắng Thiên nhìn nàng mặt hưng phấn đỏ bừng giống như nhìn người khác đánh nhau là sở thích lớn nhất của nàng.
– Này sao lại nhìn ta như vậy? người có muốn đi hay không? nếu không muốn ta tìm người khác.
– Đi, tất nhiên phải đi, thân làm tiểu đệ nhất định phải đi theo bảo vệ sư tỷ.
– Hì hì, như vậy còn tạm được, hôm nay tâm tình của sư tỷ tốt ta đãi ngươi đi ăn.
Lý Thanh Nguyệt không để ý đến hắn trực tiếp nắm tay kéo đi, Long Thắng Thiên phía sao vẻ mặt bất đắt dĩ để mấy tê đệ tử thầm khinh bỉ. Hai người vừa đi vừa cười nói.
– Tiểu Thiên người không gạt sư tỷ chứ? thật sự có cây súng lớn như vậy sao?
– Tất nhiên thứ đó người ta gọi là đại bát có thể bắn phá một tòa thành.
– Hừ người cho rằng sư tỷ người là trẻ lên ba sao? một tòa thành to như vậy làm sao bắn phá?
– Sư tỷ ngốc ai bảo người bắn thành? người bắn cửa thành, quân lính không được sao? Không nói đến chuyện này nữa hôm nay sư tỷ người đãi ta thứ gì đây?
– Hì hì đến lúc đó người sẽ biết.
Long Thắng Thiên đi theo nàng vào nhà ăn, tất cả thức ăn của tu sĩ đều tập trung ở đây thường ngày thì phát miễn phí nếu muốn ăn thêm thì phải đưa thêm thanh linh tử, hắn nhìn vị sư tỷ liên tục giọn món ăn thầm nghĩ lần này chơi thật lớn a.
– Tiểu Thiên mấy hôm nay người đi đâu thí luyện?
– Thanh hà sơn cốc.
– Hừ vậy mà không mang ta theo?
Nhìn nàng xụ mặt thất vọng hắn dở khóc dỡ cười.
– Ta đi thí luyện sư tỷ người theo làm gì?
– Tất nhiên là đi theo cổ vũ người rồi, có một mỹ nhân như ta đi theo cổ vũ nhất định có thể tăng lực chiến đấu của người lên.
Người không phá hoại thì ta đã tạ ơn trời đất rồi.
– Được rồi nếu lần sao đi ta sẽ kéo sư tỷ ngươi theo, đến lúc đó người muốn chạy cũng không được.
Long Thắng Thiên nhìn một đóng thức ăn trên bàn liền xong vào chiến, hắn mấy hôm nay chiến từ khi hắn trở về đến giờ vẫn chưa ăn gì nên tốc độ ăn có chút khủng khiếp. Lý Thanh Nguyệt một bên mặt đỏ bừng.
– Người không thể ăn từ từ sao? Ta cũng không có dành với người.
Nàng thấy mọi người xung quanh bàn tán muốn tìm một cái lỗ chui xuống ở đây ai không phải vương tôn quý tộc, ăn uống thanh nhã chỉ có tên này không biết từ đâu chui ra.
Long Thắng Thiên ăn xong nhìn qua thấy nàng vừa ăn vùa nghiến răng nghiến lợi không khỏi tò mò hỏi.
– Sư tỷ không lẽ thức ăn không hợp khẩu vị người?
Lý Thanh Nguyệt trừng hắn một cái.
– Ngươi ăn xong rồi sao? Vậy về thôi.
Hắn thấy nàng nói xông liền quay người rời đi liền kêu lên.
– Sư tỷ người hình như chưa trả linh tử.
– Người không biết tự trả sao?
– ẶC, không phải nói người mời sao?
– Đúng vậy, ta nói mời người a nhưng không có nói sẽ trã nha.
Long Thắng Thiên nhìn nụ cười tinh nghịch trên mặt nàng liền biết mình bị gài đang tính đứng lên trả trong đầu chợt nảy ra chủ ý, hắn lấy túi trữ vật ra mang từng món ăn đỗ vào.
– Này người đang làm gì vậy?
Lý Thanh Nguyệt một bên hiếu kì hỏi.