Phong Sát – Chương 7 – Botruyen
  •  Avatar
  • 66 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Sát - Chương 7

Lãnh Phong thỏa mãn ôm lấy Tử Điệp trong lòng, tuy chưa thực sự ‘ ăn ‘ nàng , nhưng cũng có nhiều cách để 2 người thỏa mãn mà !

Tử Điệp cũng ngoan ngoãn hơn , ai bảo hắn nói là vì sức khỏe của nàng đây, phải đến tuổi đó mới thực sự an toàn nên Tử Điệp càng yêu hắn hơn.

Tử Điệp ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, hưởng thụ đôi bàn tay kì diệu nhào nặn cặp mông và ngực nàng.

~ Nha…để thiếp giúp chàng đi…

Tử Điệp dịu ngọt, nàng tụt xuống dưới, khẽ nhìn long trụ như 1 đứa trẻ hư đốn thích chiều chuộng.

Tử Điệp hé miệng, nuốt trọn long trụ, lưỡi nhỏ cũng cuốn lấy thân trụ, âu yếm.

Hắn không thực sự thích các nàng dùng miệng, nhưng quả thực không thể phủ nhận cảm giác sướng khoái đặc biệt mà nó đem lại.

Chờ khi đại pháo đã bùng nổ bắn hết loạt đạn, Tử Điệp gột rửa đi tinh dịch trên mặt nàng.

Lãnh Phong kéo nàng trở lại, thì thầm.

– Đừng dùng miệng nữa…

Sướng khoái là thật, nhưng khiến hắn có cảm giác giống như phải chịu ủy khuất.

Tử Điệp ôm lấy eo hắn.

– Nhưng chàng cũng làm vậy với thiếp mà…

– Nàng là để yêu thương…tất nhiên ta không ngại rồi…

Tử Điệp 2 mắt tròn nũng nịu nhìn hắn.

– Ứ…thiếp cũng chỉ muốn giúp chàng thôi mà…

Lãnh Phong nghẹn lời, không thể nói được nàng.

Mật ngọt qua lại một hồi mới chịu nghỉ ngơi.

Trong khi đó, ở 1 nơi nào đó…8 người :6 nam 2 nữ ngồi xung quanh 1 cái bàn tròn nhìn tờ danh sách rồi gườm nhau.

– Tông chủ, người bế quan xong rồi sao ?

Đại trưởng lão hỏi.

– Không thì các ngươi giành hết đệ tử rồi….

Nàng nhìn cả đám, cũng may còn có lão đầu giám sát thông tri, không thì nàng lại bỏ qua những tên đệ tử tài năng này rồi.

– Để bọn chúng tự chọn đi…

Cả đám trưởng lão nhìn nhau thở dài…

9 người thiên phú Đỏ Kim, 1 thiên phú đen, cũng đều là Sơ Kì cảnh nên chắc chắn top đầu cũng chính là 10 người này rồi . Cách biệt với những người sau thật lớn ah, có thể đạt đủ tu vi cảnh giới, nhưng thiên phú thấp, sau này tiến không xa, cũng chẳng có hi vọng gì nhiều.

Âm u, lạnh lẽo, ma khí cuồn cuộn bốc lên ngùn ngùn ngụt.

Ánh sáng mờ ảo ,lay lắt như ngọn đèn trong bão.

Hồng Nguyệt cầm ma thương ,chống nhẹ 1 cái xuống nền đá.

Gió rít gào đột nhiên ngừng lại, những ngọn đuốc lập lòe dần dần hiện lên.

‘ Những bóng ma ‘ dần dần quy tụ thành hàng ngũ.

– Tham kiến nữ hoàng điện hạ !!!

Tất cả đồng thanh hô lớn, quỷ khí bốc lên ngùn ngụt, so với trước còn kinh khủng hơn nữa.

– Ta cần sức mạnh của các ngươi , cần sự trung thành của các ngươi. Hắc Ám Quân Đoàn , ta nhất định sẽ có ngày dẫn các ngươi công đánh Thánh Đô, lần nữa vang danh thiên hạ !!!

Tiếng hô reo hò đồng thanh thể hiện 1 ý chí chiến đấu đến điên cuồng.

Bọn họ sinh ra để không ngừng chiến đấu, dù Ma Đô đã chấp nhận thoái thác quy ẩn, nhưng bọn họ 1 người không rời đi. Đây mới chính là nhà của bọn họ !!!Chiến trường cũng chính là nhà của bọn họ !!!

– Nữ hoàng, người quay về rồi…!!!

Thanh âm tuy có chút khó nghe, nhưng nó là thật sự quan tâm, đã lâu không nghe lại thanh âm quen thuộc này…

– Ma Ma, ta làm đúng hay sai ?

– Chúng thần nguyện dốc sức vì người !

Ma Ma không trả lời trực tiếp.

– Ma Ma, các ngươi….cũng thật là…cứng đầu ah…lẽ ra, ta nên ở lại với các ngươi….

Hồng Nguyệt thở dài, nhìn Ma Ma già nua vẫn luôn tận tụy.

1 luồng linh khí hắc ám truyền vào người khiến Ma Ma như tiếp thêm sinh khí, trờ thành 1 mĩ nhân trung niên, ma mị quyến rũ…

– Bọn chúng lừa ta, nói ta nên có 1 đứa con để nối dõi, hừ…cũng đã tin tưởng, ta cũng thực sự muốn có 1 đứa trẻ…mà khi ta có rồi…bọn chúng lại ám hại ta…muốn diệt con ta….

– Nữ hoàng…chẳng lẽ, người đã ăn Nhi Tử Quả ?

Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, cũng biết Ma Ma lo lắng điều gì.

– Ma Ma, ngươi biết Phong nhi đã làm gì không…

Hồng Nguyệt nhớ lại lúc đó…

Cơn mưa tầm tã trút xuống, vết thương trên vai nàng không thể khép lại.

Nếu cứ tiếp tục, e rằng thần cũng không cứu nổi nàng, nhưng chính đứa nhỏ 1 lòng muốn bảo vệ mẹ nó khi ấy đã tạo nên kì tích.

Vết thương của nàng dường như biến mất hoàn toàn không dấu vết, sinh khí khôi phục phần nào. Có điều, nhìn đứa trẻ cũng ảm đạm đi, yếu ớt hơn ….

Rồi cả chuyện lớn mật hắn làm với nàng, không hiểu sao nàng không hề bài xích mà rất tiếp nhận hắn, hòa hợp cùng 1 chỗ ,lại nhiều thêm 1 phần tình cảm muốn yêu thương hơn, chiều chuộng hơn .

– Chỉ cần thấy Phong nhi bình yên là ra thấy rất nhẹ nhõm….

Hồng Nguyệt khẽ cười.

– Nữ hoàng,…

Ma Ma nhìn Hồng Nguyệt, định nói gì đó.

– Phong nhi cũng là điểm yếu của ta, nhưng cũng là niềm tự hào của ta….Ma Ma…nếu như…

– Điện hạ….không nên suy nghĩ lung tung….

Ma Ma quỳ xuống.

Hồng Nguyệt đỡ nàng ta đứng dậy.

  • Ngươi rất hiểu ý ta…nhưng nếu như có ngày đó, ngươi nhất định phải thay ta bảo hộ Phong nhi, đừng để nó xảy ra chuyện gì…

  • Thuộc hạ ghi nhớ !!! Bây giờ thuộc hạ điều Bạch Tuyết đi bảo hộ tiểu điện hạ !

  • Ừ…nếu Phong nhi có hỏi về ta, cứ giữ yên lặng là được rồi…

    Hồng Nguyệt đưa cho Ma Ma thêm 1 chiếc nhẫn trữ vật.

    Ma Ma đi ra ngoài phân phó người đi.

  • Phong nhi…chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi…chờ mẹ…

    Nàng thở dài.

    Lãnh Phong bất giác tỉnh lại, thốt lên 1 tiếng ” Mẹ “

    Nhìn sang Tử Điệp cuộn mình bên cạnh, khẽ vuốt má nàng, đắp mền cẩn thận, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

    Ánh trăng sáng soi chiếu rõ cảnh vật tĩnh lặng, hắn lại cảm thấy nhớ nhung thân sinh mẹ đẻ của mình. Hắn gặp nàng từ nhỏ tới giờ cũng chỉ có 2 lần, cảm giác trống vắng khó mà diễn tả.

    Hắn sẽ phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều, không để các nàng thất vọng.

    Tử Điệp vòng tay ôm lấy eo hắn, dán ngực mình vào lưng hắn.

    Lãnh Phong hơi lắc đầu, xoay người liền bế Tử Điệp vào trong lòng rồi, hôn lên trán nàng.

  • Trời lạnh , nàng đừng ra ngoài !

  • Ân…

    Tử Điệp khẽ gật đầu, để hắn bế lại vào trong.

  • Có chuyện gì làm chàng buồn vậy ?

    Nàng khẽ hỏi.

    Hắn vuốt má nàng.

  • Đột nhiên thấy nhớ thân nhân chút thôi…bé ngoan, ngủ đi….

    Tử Điệp vươn tay ôm lấy cổ hắn,hôn lên đôi môi hắn . Lãnh Phong cũng nhiệt tình đáp trả.

    Với Tử Điệp, người thân, đã lâu rồi nàng không còn nhớ nó như thế nào rồi…

    Nhìn nàng có tâm sự vậy, hắn cũng hỏi lại

    • Làm sao lại buồn như vậy ?

    • Phu quân, chàng có ca ca hay đệ đệ không ?

    • Hử,..không…

    Tử Điệp cười khổ, vừa uất ức, nghẹn ngào,

    • Thiếp cũng có 1 người tỷ muội…tuy không phải đồng cha đồng mẹ…nhưng mà thiếp cũng đã coi như tỷ muội thân thiết…thế mà…

    Tử Điệp nấc lên.

    Nàng nép vào lòng hắn.

    • Thế mà…người hại thiếp…lại chính là ả….mẹ trước đó vì thiếp mà cũng bị cha đuổi đi…

    Vừa phẫn uất, lại bất lực, Tử Điệp khóc trong lòng hắn, khóc đến nỗi thiếp đi lúc nào không hay.

    Lãnh Phong thấy nàng như vậy càng không đành lòng,khẽ thở dài, xoa xoa tấm lưng vẫn còn run run.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.