Phong Sát – Chương 4 – Botruyen
  •  Avatar
  • 91 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Sát - Chương 4

Mọi khi thì hắn sẽ cắm mặt ở trong phòng thuốc hay phòng luyện đan, nhưng lần này là Hồng Ảnh trực tiếp đưa hắn tới Thiên Vân Tông !

Thiên Vân Tông không phải là tồn phái mạnh mẽ nhất ,nhưng là nơi mà Hồng Ảnh tin tưởng để Lãnh Phong ở lại đây rèn luyện vẫn sẽ tốt hơn phần nào so với Y Tông thiên về luyện đan dược của nàng.

Nàng để Lãnh Phong ở dưới chân núi của Thiên Vân Tông, nơi có 1 thành trì cũng khá lớn tọa trấn.

– Phong nhi, 3 tháng nữa sẽ diễn ra tuyển sinh, tin tưởng vào trí tuệ của con thì không vấn đề,nhưng tu vi của con nhất định phải đạt tới cảnh giới Sơ Kì thì mới có thể thông qua tiến vào …

Hồng Ảnh lấy ra rất nhiều tài bảo đưa cho hắn, còn có cả thứ hắn muốn nữa !

Hồng Ảnh xoay người định rời đi thì bị hắn ôm eo kéo lại.

– Mẹ…con muốn….

Hơi thở nóng ẩm phả vào tai nàng, bàn tay mò mẫm chui vào sau tà áo, bắt giữ gò bông đào đầy đặn của nàng.

Hồng Ảnh vươn tay tìm tới long trụ mà vuốt nhẹ khiến nó sừng sững vươn lên, đội quần phản đối thấy rõ.

Nàng khẽ cười, có chút dâm đãng nhìn Lãnh Phong khiến hắn há hốc, cổ họng có chút khô !

Lãnh Phong như hổ đói nhào tới, hôn từ đôi môi ngọt ngào xuống tới cái cổ cao trắng ngần của nàng.

Hai bầu sữa hùng vĩ ngay trước mắt , thật đẹp.

Áo quần đã giải khai hết từ lúc nào, long trụ tìm tới cửa huyệt động thần bí mà nhẹ nhàng ‘ chào hỏi ‘

Hồng Ảnh hơi tách hai chân, để long trụ dễ dàng tiến vào. Nhưng không, hắn để cửa mình ma sát với long trụ, khiến nàng cảm nhận rõ từng đường gân ấm nóng trên thân nó.

Chẳng mấy chốc mà long trụ đã đầm đìa dâm thủy của nàng.

Lãnh Phong đẩy Hồng Ảnh tì vào bàn, hai tay tìm lên bầu sữa rung ring mà nắn bóp, long trụ theo thế mà nhập động từ phía sau.

Cũng may mà trước đó Hồng Ảnh bố trí 1 cái kết giới sẵn , nếu không thì….

Tiếng rên rỉ ngân vang khắp gian nhà hòa cùng nhịp thở của cả hai.

Hiếm khi cả hai lại cảm thấy những giây phút này thật quý báu, như sinh ly tử biệt không thể gặp lại vậy.

Hồng Ảnh kẹp hai chân mình, huyệt động ẩm ướt co thít, bóp chặt lấy long trụ để hắn ngây ngất.

Lãnh Phong không nói lên lời, cũng kêu hừ hừ từng tiếng. Sướng đến tận óc !

Không biết làm tới bao nhiêu lần, đến nỗi trời đã tối mịt, Hồng Ảnh nhẹ nhàng làm Lãnh Phong ngất đi, nàng thay hắn tiếp tục vận động, để long trụ không có ai kiềm chế mà tinh binh bạo phát, lần nữa bơm đầy tử cung nàng.

Đặt Lãnh Phong ngay ngắn xuống giường, Hồng Ảnh tẩy rửa cho hắn, cũng lấy một mặt dây chuyền nửa con phượng tung cánh đeo lên cho hắn.

Nàng nằm xuống bên cạnh, khẽ vuốt ve khuôn mặt Lãnh Phong.

Trời tờ mờ sáng, Hồng Ảnh nuối tiếc, ngọc thủ rời đi khuôn mặt hắn. Nàng khẽ hôn lên chán Lãnh Phong, kéo mền lên đắp cho hắn rồi ra ngoài, đóng cửa lại thật nhẹ nhàng rồi mới rời đi.

Lãnh Phong sực tỉnh.

Hương thơm đặc trưng của Hồng Ảnh vương vấn trong phòng. Hắn nhìn lên cổ mình có thêm 1 chiếc dây chuyền chỉ khẽ mỉm cười.

Hắn thích dựa dẫm vào nàng, nhưng không thể mãi như vậy được, khi nào hắn có đủ lực bảo vệ các nàng, khiến kẻ khác kinh sợ thì hắn mới có thể buông lỏng.

Bây giờ,thứ hắn không thiếu nhất là tiền, dù có là phá gia chi tử thì Hồng Ảnh cũng dư sức nuôi hắn.

Lãnh Phong bắt đầu ngồi thiền vận lên Cửu Tiên Công tu luyện.

Có lẽ tố chất thân thể cùng tinh thần và thiên phú của hắn vừa mạnh mẽ lại được bồi dưỡng thường xuyên nên hắn bước vào cảnh giới Sơ Thể một cách nhẹ nhàng, linh khí xung quanh hắn bị hấp thụ nhanh kinh khủng. Cũng may mà Hồng Ảnh hẳn đã bố trí 1 cái Tụ Khí Trận đi, nếu không thì làm sao đủ linh khí cho hắn tu luyện nổi.

4 đẳng Hạ ,Trung ,Thượng, Đại lần lượt bị hắn xông phá, đến khi vươn lên Nhập Môn cảnh thì chậm lại.

Lúc mở mắt ra , trên bàn ghế cũng đã có 1 lớp bụi mỏng phủ lên, thời gian hẳn cũng phải 1 tuần trôi qua đi…

Đúng là khi tu luyện rồi, thời gian dài bao nhiêu cũng không đủ.

Ọc…ọc….ọc….

Cái bụng của hắn lại réo đói liên hồi.

Lãnh Phong cười khổ. Vẫn là ăn uống trước đã, có thực mới vực được đạo !

Cơ mà….phải tắm cái đã, cũng quá khó chịu rồi !!!

Đến y phục mà Hồng Ảnh cũng chuẩn bị từng bộ cho hắn. Cảm giác thật muốn tiếp tục ỷ lại vào nàng nữa mà.

Quảng Thiên Thành này nằm dưới sự bảo hộ của Thiên Vân Tông, cũng là 1 tòa thành phồn hoa, dường như mọi thứ đều có thể xuất hiện ở đây.

Lãnh Phong cũng được mở mang tầm mắt !

Dọc theo dãy phố bay bán đủ thể loại, binh khí , trang bị, công pháp, rau củ quả hỗn độn, kể cả sủng vật, lô đỉnh hay…nô lệ .

Vừa đi qua chỗ người bán nô lệ chỉ có duy nhất 1 nữ nhân làm hắn chú ý.

Xinh đẹp ? Nó không đủ khiến hắn phải nhìn nàng ta.

Khí chất của nàng ta như có mị lực khiến hắn phải chú ý.

Nàng ta không có tu vi nhưng mang cho hắn cảm giác đặc biệt.

Lãnh Phong liếc mắt nhìn.

Người nữ nhân này hẳn từng là con nhà quyền quý, da dẻ hồng hào, dù phủ lên 1 lớp bụi bặm để cho vừa đen vừa xấu ?

Hai mắt thẫn thờ nhìn người qua lại, cũng ngước lên nhìn hắn đang đối diện nàng như muốn kêu lên 1 tiếng cầu cứu.

Nhưng bên cạnh nàng ta cũng có vài ba người nữa , nàng ta hơi e dè, trầm mặc trở lại.

– Cậu trai trẻ, muốn mua nô lệ của ta sao ? Ưng cô nào thì cứ chọn đi, mỗi người giá 100 vàng !

Gã chủ nô béo đến hợm hĩnh, tròn như cái lu, mồm to mắt híp, ngậm 1 chiếc tăm, bên cạnh cặp kè là 1 nữ nhân thân hình cũng rất ra gì và này nọ .

– Ta mua tất !!!

Từ phía sau , 1 tên công tử dáng ăn chơi hiện rõ trên mặt , cầm 1 chiếc quạt giấy phe phẩy đi tới.

Nữ nhân kia có hơi run sợ.

Lãnh Phong , khẽ dậm chân khiến bụi mù lên.

– Ai da…vị ca ca này nếu không có tiền đâu cần phải tức giận !

Gã châm chọc hắn.

– Ai bảo ta không có tiền ? Hừ, ta….ta mua người này !

Lãnh Phong chỉ vào nàng ta….

– Zô…..vị ca này mắt thẩm mĩ thật tốt…

Lãnh Phong hừ 1 tiếng.

– Ông chủ…100 vàng phải không, ta mua !!!

Lão chủ nhìn vậy, thoáng qua vẻ nuối tiếc, nhưng vẫn gật đầu, gã là nhìn tên đứng đằng sau hắn ah…

Lãnh Phong lấy ra 80 vàng, mặt mày đắn đo….

– Ai da….lão chủ, vị tiểu ca này mua kẻ xấu như vậy, ngươi vẫn nên giảm giá đi, 100 vàng có chút cao ah…ca ca này lấy hết gia sản cũng chỉ có 80 vàng, vậy bán 80 vàng đi… những mĩ nhân còn lại ta mua giá 200 vàng !!!

Gã chủ thấy thế 2 mắt mở to hình tiền vàng gật đầu liên tục.

Khế ước cũng giao xong, Lãnh Phong dẫn nữ nhân rời đi.

– Tiểu ca sủng hạnh vui vẻ !!!

Tên nam thiếu hô lên, Lãnh Phong chao đảo chút ngã khiến gã bụm cười, phất tay ra giá liền mua hết đám người còn lại.

Lãnh Phong khẽ cười.

Dù sao mục đích cũng thành, không tính toán gì với tên kia chi cho mệt, đám hộ vệ đi phía sau cũng là Sơ Kì cảnh ,hắn bây giờ không nên làm bậy ah…

Bây giờ hắn mới lấy 1000 vàng cùng khế ước ra đưa cho nữ nhân kia.

– Tự tìm đường trở về đi, cô hẳn là xảy ra chuyện gì đó mới bị đày khổ tới mức này.

Cái bụng lại réo lên, hắn tìm lấy 1 quán ăn xong rồi trở về.

Nữ nhân kia vẫn luôn đi theo phía sau hắn.

Vừa vào một góc khuất đã không thấy Lãnh Phong đâu .

– Đi theo ta với mục đích gì ?

Ánh mắt như hung thần ác sát chòng chọc nhìn nàng.

Nàng ta sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

Lãnh Phong tiếp tục…

– Hừ…nếu đã muốn như vậy thì…

Hắn nhìn qua thân thể của nàng ta, cầm lấy tay nàng mà kéo về 1 mạch tới phòng tắm, ném nàng vào bồn nước, gội rửa 1 mạch.

Bụi bẩn trên người che giấu dung nhan bị dội sạch, y phục rách bị hắn xé nát.

Hắn áp sát nàng ta.

Cơ mà, vẫn cái ánh mắt tin tưởng, lại như sẵn sàng dâng hiến kia làm hắn không thể tiếp tục hơn.

– Haiz….

Lãnh Phong thở dài, bước ra ngoài không quên 1 câu :” Tắm rửa sạch sẽ, ta đi mua chút đồ ăn rồi về !”

Nữ nhân bây giờ mới ửng hồng hết cả, rõ ràng vừa rồi quá liều lĩnh. Nàng chọn sai người, hẳn là đã như những người bên cạnh nàng trước đó đi….

Cả người hơi rụt rè lại tụt vào trong nước…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.