Phong Sát – Chương 17 Ra mắt – Botruyen
  •  Avatar
  • 58 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Sát - Chương 17 Ra mắt

Sau trận cuồng hoan , Lãnh Phong giúp nàng ta gột rửa, cũng thu dọn chiến trường.

Trên mi tâm bong tróc ra, hiện rõ 1 hình phượng. Là người của Hoàng tộc, nhưng của nước nào thì hắn không rõ.

Nữ nhân kia tỉnh lại, nhìn hắn rồi phán 1 câu xanh rờn.

– Theo ta về !Ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì !

Lãnh Phong khẽ cười.

Những nữ nhân của hắn cũng thật khác người ah.

– Nhưng ta chỉ muốn ngươi làm nữ nhân của ta !

Lãnh Phong nhìn nàng, đáp lại. Đã cùng nàng làm chuyện vợ chồng , hắn đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm.

– Chứ không phải thứ đó ?

Lãnh Phong hơi ngây ra ,hỏi lại :” Thứ gì ? “

Nàng hỏi tiếp :” Ngươi không biết ta ?”

– Ngươi là ai làm sao ta biết được, lần đầu gặp mặt chính là loại chuyện này!

Nàng hơi xấu hổ, tin tưởng phần nào vào câu nói trước đó của hắn.

– Ta là Long Vân Kiều, công chúa Mộc Quốc !

– Ta tên Lãnh Phong, rồi sao ?

Hắn hỏi lại cộc lốc, chẳng hề quan tâm thân thế của nàng.

Có lẽ vậy mà nàng nhìn hắn cũng thuận mắt hơn, dễ dàng vui vẻ mà chấp nhận tên nam nhân có lẽ là có một không hai này.

– Người như ngươi đúng là kì lạ… không đúng…nên gọi là phu quân mới phải….

Nghe nàng lẩm nhẩm mà hắn muốn phát cười. Đúng là nữ nhân mà, luôn bất ngờ và khó hiểu !

– Theo ta….phu quân…theo thiếp trở về được không ???

Lãnh Phong cạn lời, cảm giác như hắn mới là kẻ bị hại, sắp bị lừa bán đi tới nơi rồi.

– Có thể !

Hắn gật đầu.

– Vậy tốt, ta có phu quân rồi, sẽ không bị bọn họ tính kế gả đi nữa !!!

Nàng phì cười.

Hắn thấy mình giống như bị lừa thật rồi, phải kiếm chút lợi tức mới được…

Long trụ len lỏi vào động huyệt chật hẹp của nàng, mơn trớn chậm rãi, khiêu khích…

– Ah…phu quân….làm gì thiếp vậy….

Hắn cười tà.

– Tất nhiên là sinh hoạt vợ chồng rồi !

Trải qua mưa gió được bao lâu lại thêm đợt vũ bão lớn khác kéo đến… cho đến khi Vân Kiều hổn hển xin tha mới thôi.

Nàng hơi run run…

Vân Kiều khóc.

Lãnh Phong nhẹ ôm lấy nàng, quan tâm hỏi.

– Làm sao lại khóc rồi ?

Nàng không nói, cứ ôm chặt lấy hắn mà khóc không ngừng .

Hắn nhẹ xoa tấm lưng mịn màng, vỗ về nàng.

– Lần đầu tiên được chọn lựa theo ý của mình…nhưng vẫn là theo tình cảnh ép buộc….

– Hối hận rồi ?

Lãnh Phong thất vọng hỏi.

Nàng ngước lên nhìn hắn, hơi lắc đầu.

– Không, không oán không hối, xin hãy để lựa chọn của thiếp là đúng đi…

Vân Kiều mang theo hy vọng nhìn hắn.

Lãnh Phong giúp nàng lau đi nước mắt, nữ nhi trong hoàng thất, có tài sắc 1 chút liền trở thành vật lên bàn cân quyền lợi, cuộc sống luôn được sắp đặt trước.

Lãnh Phong nhìn nàng, đáp trả :” Vậy thù phải mạnh mẽ lên, tự làm chủ lấy vận mệnh của mình… còn ta…nhất định sẽ không làm nàng thất vọng…nhất là…

Nói về sau, Vân Kiều càng thêm ngại ngùng. Long trụ bên trong nàng lại rục rịch rồi. Nàng còn tự hỏi, không biết hắn có phải người không nữa…

Tâm tình được giải tỏa, nét cười vui vẻ của nàng cũng đã thật hơn, rạng rỡ sức sống chứ không còn giả tạo nữa.

Ân ái triền miên tối ngày đến nỗi Vân Kiều không còn sức ngồi dậy, thân thể mệt mỏi vô lực để hắn bón thức ăn cho nàng.

Trên người nàng có Phong Độc cũng được hắn giải trừ, cỡ mười ngày nửa tháng nữa tu vi sẽ liền quay về.

Mà Vân Kiều càng thêm kinh hỉ, nam nhân của nàng cũng tài năng quá rồi, vậy mà còn vừa là dược sư, đan sư đấy.

Lãnh Phong đồng ý đưa Vân Kiều trở về.Hai người xuất hành, chậm rãi nửa tháng liền trở về kinh thành Thiên An.

Vân Kiều có 1 phủ riêng, cao thủ trên dưới có không ít người.

Vừa nhìn thấy nàng , đám người liền cung kính quỳ xuống.

1 nam nhân thân mặc hoàng bào, đầu đội mũ trụ từ trong phi thân ra, vừa nhìn thấy Vân Kiều liền ôm lấy nàng.

Lão hoàng đế đầu đã điểm bạc nhưng ánh mắt còn rất sắc bén , tinh anh, vừa nhìn Vân Kiều, lại liếc sang nhìn hắn.

– To gan, thấy hoàng đế sao còn không quỳ ???

1 tên thân vệ quát lớn, áp lực nhắm hắn bức bách tới.

Lãnh Phong nhíu mày.

Tướng cảnh hắn cũng có giết mấy trăm mạng đấy ! Một chút uy lực như vậy chưa đủ áp bách hắn phải quỳ được.

Lãnh Phong hừ 1 tiếng, áp lực kia nhanh chóng tiêu tan.

1 người bại thì 10 người tới, người kia thất bại, thay vào đó lại đến 1 lão đầu ngoại hình tương tự với lão hoàng đế , Vương cảnh !

Có điều, cũng chẳng có tác dụng .

Lão hoàng đế cau mày, trẻ tuổi như vậy, chẳng lẽ hắn đạt tới Đế cảnh rồi sao ?

Vân Kiều thấy nam nhân nhà mình bị làm khó, liền quay sang lão cha nhà mình làm nũng.

– Phụ hoàng, đừng làm khó phu quân con mà !!!

Lão hoàng đế cùng lão vương kia cùng nhau ho 1 tiếng, xém sặc !

– Con nói hắn là gì ?

Cả 2 người đồng thanh hỏi .

– Là nam nhân của con, phu quân con đó !!!

Vân Kiều thành thật trả lời.

– Vậy nên, 2 người không được làm khó nam nhân nhà con nha….

Nhìn tiểu nha đầu giảo hoạt nhà mình lại đứng ra bảo vệ cho hắn, lão hoàng đế ho khan, tạm thời gật đầu.

– Ngươi, đi với chúng ta !

Cả lão hoàng đế cùng lão vương liền mang hắn đi.

– Phụ hoàng, Vương thúc, không được làm khó phu quân con !!!

Vân Kiều nói lớn .

2 người một mặt cười khổ, đáp lại :” Biết rồi !!!”

Lão hoàng đế nhìn chằm chằm Lãnh Phong, trầm ngâm 1 hồi rồi quát lớn : ” Giới thiệu!!! “

– Họ tên : Lãnh Phong….Hết.

Hắn ngắn gọn đáp lại.

Lão hoàng đế cau mày.

– Ngươi không có gia thế ?

– Không đáng nhắc tới !

Lãnh Phong tạm thời không muốn nhắc tới Y Tông.

– Nói, ngươi gặp Vân nhi ở đâu, tiếp cận nó có mục đích gì !!!

Ánh mắt sắc bén như muốn lập tức xả thịt hắn ra ngay tức khắc.

Lãnh Phong cũng đâu phải dạng vừa, dùng mắt đối mắt đáp trả, không để lão hoàng đế lấn át.

– Hừ…lão hoàng đế ngươi có phải già rồi không, nữ nhi mình bị người ta bắt nhốt, còn bị hạ dược, xém nữa chết rồi đấy, không phải ta vô tình gặp , nàng ta cũng kêu cứu, ta cũng lười quản !!!

Màn so găng giữa một già một trẻ sợ rằng sẽ không có hồi kết, lão vương bên cạnh hòa hoãn bầu không khí, cũng hỏi hắn :” Ngươi nói Vân Kiều bị nhốt ? Ở đâu ?

– Lầu xanh ! Các ngươi quyền thế như vậy, cũng tự tra nốt đi !

Hai người cứng họng. Bọn họ chỉ biết Vân Kiều biến mất, mọi chuyện còn lại gần như mờ tịt, chẳng có chút tin tức.

Lão hoàng đế thở dài, nhìn hắn.

– Vân nhi ….tạm giao cho ngươi, nếu nó chịu bất cứ ủy khuất gì, ta không ngại băm ngươi cho chó ăn đâu !

Lão hoàng đế ném cho hắn 1 cái lệnh bài.

– Vừa hay cho ngươi 1 cái thân phận, tránh để đám nghịch tử kia động tay động chân. Hỏi Vân nhi, nó sẽ dẫn ngươi đi…

Lãnh Phong trở lại, Vân Kiều đã đợi sẵn hắn, đi đi lại lại, như sợ hắn bị 2 người ăn thịt không bằng !

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.