Phong Sát – Chương 16 Nữ nhân – Botruyen
  •  Avatar
  • 52 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Sát - Chương 16 Nữ nhân

Con quái vật đánh bay Bạch Tuyết ra, lao về phía hắn.

Chỉ 1 đòn đơn thuần sức mạnh ,dù hắn thấy nhưng không cách nào né kịp.

Quá nhanh !!!

Cả người khí huyết đảo lộn, lục phủ ngũ tạng được 1 phen chấn động.

Lãnh Phong không nhịn được mà phải hộc máu ra.

Lãnh Phong liều mạng, Bát Môn , Kĩ thuật Thở, Cửu Tiên Kinh, Bá Thể Quyết đẩy lên cực hạn.

Thanh Katana sắc bén cũng được gỡ bỏ phong ấn.

Lãnh Phong nhìn chằm chằm con quái vật.

Nó lao tới, hắn có thể nhìn thấy, nhưng tốc độ cơ thể lại không so bì được, miễn cưỡng tránh được đòn hiểm .

Bạch Tuyết gượng dậy, nhìn Lãnh Phong vô lực chống trả, 2 mắt nhòe đi…

Trong đầu xuất hiện lại ảo giác khi đó…bất lực nhìn Lãnh Phong thoi thóp trong tay nàng.

Vết thương đau nhói, nhưng nhìn hắn khiến nàng còn đau hơn.

Lãnh Phong thấy mình thật buồn cười làm sao, dù liều mạng thì cũng chẳng khác gì bao cát cho người đấm.Vô lực phản kháng.

Thuốc hết tác dụng, con quái vật lần nữa thay đổi, người không ra người, yêu không ra yêu.Lớp da lang lổ, bong tróc để lộ máu thịt. Gã rên hừ hừ, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập hận ý nhìn hắn.

– Ch…chết đi…

Toàn lực xuất quyền, muốn đập chết Lãnh Phong, báo thù cho huynh đệ !

Tưởng chừng như sẽ chết, Lãnh Phong thất thần…

Bạch Tuyết lại cứu hắn, nhưng cái giá phải trả chính là nàng lãnh trọn quyền kia.

Máu huyết của nàng thấm đẫm trên người hắn.

– Phu quân…

Nàng khó khăn thốt lên 1 câu.Cảm giác mệt mỏi ,2 mắt nặng trĩu , chậm rãi khép lại.

Cánh tay nát bấy, gã vẫn nhìn chằm chằm 2 người, quyết không buông tha.

Lãnh Phong 2 mắt đỏ ngầu.Cho nàng nuốt xuống đan dược.

Bạch Tuyết hết lần này tới lần khác cứu hắn…

Sát khí như những lưỡi dao lượn lờ, trực chỉ nhằm tới kẻ địch trước mắt.

Song kiếm giải phong tràn ngập sát ý, toát lên màu đỏ máu rực rỡ ma mị.

Lãnh Phong như hóa điên. Trong mắt hắn giống như là thứ tích trữ bao căm phẫn uất hận bấy lâu.

Đôi mắt rỉ máu, chảy dòng, từ khi nào đã biến đổi thành những câu ngọc trên những vòng đồng tâm xoay quanh tâm nhãn hình sao đỏ máu.

Kẻ địch cảnh giới hỗn loạn, không còn mạnh như lúc trước như để mặc hắn chém giết.

Không ! Là hắn đã mạnh hơn !

Lãnh Phong trong cơn điên cuồng đã chém gã thành thịt nát…

Lãnh Phong nhẹ nhàng bế lên Bạch Tuyết khỏi đống đổ nát tàn dư.

Đám người Địa Võng trên người đầy huyết tinh, thương thế cũng có một hai…

– Công tử, để chúng ta đưa tiểu thư về !!! Đảm bảo với ngài, nhất định có thể cứu !

– Đi !

Lãnh Phong chỉ nói 1 câu, để đám người mang nàng đi.

Lãnh Phong gầm lên đầy bi thương.

Tất cả là do hắn quá yếu đuối !

– Công chúa, người làm sao vậy ?

Nữ tinh linh thấy nàng thất thần ,khẽ gọi.

Nàng thấy trong lòng nhói đau.

” Là do nó sao ? Đã xảy ra chuyện gì? “

Nhìn ấn nhỏ trên ngực ,nàng tự hỏi…

Tử Điệp lặng lẽ nhìn lên bầu trời, trong lòng xuất hiện 1 sự bất an…

Hồng Ảnh, Hồng Nguyệt nhìn nhau, tâm can quặn lên .

Chẳng lẽ bảo bối của các nàng gặp chuyện rồi !

– Ông chủ… chiếc mặt nạ bao nhiêu?

Ông lão già nhìn chiếc mặt nạ hắn chỉ vào, lại nhìn hắn ,hơi kinh hãi với đôi mắt yêu mị kia, lắp bắp :” 100…100 vàng…à…100 bạc….”

Lão không tự chủ được mà run sợ, không dám hét giá trên trời nữa.

Lãnh Phong cầm lên chiếc mặt nạ quỷ, hòa vào dòng người đông đúc, cắt đuôi mấy người của Địa Võng.

2 năm….thấm thoát 2 năm đã trôi qua…

Dừng lại trước 1 tòa lâu vang vọng tiếng hoan lạc xác thịt không ngừng, hắn nhìn lại người trong tranh, bí mật tiến vào, nhẹ nhàng lấy đầu mục tiêu rồi rời đi như 1 cơn gió.

Nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng đó là phải dốc toàn lực trong 1 đòn phủ đầu ngay đầu tiên, nhất kích tất sát, không để mục tiêu có thời gian phản kháng.

Hắn gia nhập Hội Tử Thần, nhất là những mục tiêu có liên quan đến Độc Môn thì chẳng cần nói, hắn luôn là kẻ tiên phong nhận nhiệm vụ!

Nhiệm vụ giết 1, nhưng hắn là tàn sát 10.

Trong hội, hắn chính là kẻ hăng hái giết người nhất ! ‘Đồng nghiệp ‘ cũng phải gọi hắn bằng biệt danh Quỷ Sát !

Vì vậy, trong vị trí 10 sát thủ đứng đầu thì hắn đứng thứ 10, tuy thực lực chưa thực mạnh, nhưng số người giết nhiều tới nỗi cũng phải gần gấp đôi người đứng đầu. Lại nói, mỗi nhiệm vụ hắn nhận không có định nghĩa thất bại hoàn toàn, chỉ có 1 là nhiệm vụ bị rút lại, 2 là hắn chết, còn không thì mục tiêu chắc chắn sẽ phải chết ! Khi nào chết mới thôi !

– Quỷ Sát , phần của ngươi,…Không biết làm sao ngươi theo Sát đạo, nhưng giết nhiều, cũng phải nghỉ ngơi nhiều, rèn luyện vững tinh thần của ngươi…

Nam nhân bạch y mang tới cho hắn linh thạch, tư liệu tu luyện, đan dược…đồng thời nhắc nhở hắn.

– Cảm ơn lão ca nhắc nhở, ta có chừng mực !

Nam nhân xoay người, thở dài lắc đầu.

Hắn từ lúc có đôi mắt kì dị này, giết người không ghê tay, không có cảm giác gì, lặng như nước, không hề dao động. Ngoài ra tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn mấy lần, linh thạch có thể trước tiếp hấp thụ !

Hắn muốn gặp lại Bạch Tuyết, gặp lại các nàng, nhưng cũng phải đủ mạnh đề tự bảo vệ mình.

Hắn liếc mắt nhìn bên ngoài…vẫn là quyết định ra ngoài 1 chuyến.

Bầu không khí vui tươi nhộn nhịp, sôi động, nam nữ cùng nhau dạo bước, có đôi có cặp…

Lãnh Phong 1 mặt lạnh như tiền ngồi uống trà 1 mình.

Hắn không uống rượu, không được phép uống, bởi nó là lời hứa của hắn với Bạch Tuyết.

Có thể ‘ ăn gái ‘ nhưng không được uống rượu, càng không được phép uống say !

Lời hứa nực cười ấy nhưng hắn vẫn chấp nhận, không động đến 1 giọt rượu.

Cảm giác như có ai kéo mình, hắn quay người lại, chỉ có mấy tên đực rựa cùng 1 cái bao lớn không ngừng cựa quậy.

Là trẻ con !!!

Lãnh Phong nhíu mày.

– Nhìn cái gì mà nhìn, lo tốt việc của ngươi đi !!!

Bọn chúng xoay người rời đi.

Lãnh Phong đặt một ít bạc trên bàn, xoay người rời đi.

Hắn chậm rãi theo sau đám người kia đi tới 1 con hẻm nhỏ quanh co mấy vòng, cuối cùng dừng lại ở sau Di Hồng Viện, 1 cái lầu xanh kiêm cờ bạc nổi nhất thành !

Lãnh Phong thở ra 1 hơi, đeo lên chiếc mặt nạ quỷ rồi theo dõi động tĩnh.

Phía sau Di Hồng Viện còn có 1 cửa nhỏ , cửa bí mật ở góc tường.

Lãnh Phong đốt hương mê, dùng linh lực đẩy vào bên trong. Hắn có 5 phút chắc chắn đám người bên trong sẽ chưa tỉnh lại liền nhẹ nhàng lẻn vào.

Bên trong nơi này giống như 1 cái động chứa, trẻ nhỏ, cả nữ nhân.

Hắn xem xét qua 1 lượt, bố trí 1 ít độc dược, trước tiên cho đám người vô tội uống thuốc giải.

Còn có 1 nữ nhân bị xích trong tối, y phục trên người tuyệt không phải thường nhân, mùi hương cũng khác xa kẻ khác. Và nàng ta còn tỉnh !

Nhìn quanh còn có mấy lọ dược, là dâm dược !

Có điều nhìn nàng ta không có gì là giống trúng dâm dược cả !

– Cứu…cứu ta….

Nàng ta cầu cứu.

Lãnh Phong đi tìm thằng nhóc bị đám người bắt lại, cho nó uống thuốc giải trước rồi quay lại chỗ nữ nhân kia. Nhưng có vẻ dâm dược phát tác chậm, bây giờ mới dần biểu hiện.

Da thịt hồng hào, khuôn mặt cũng ửng đỏ mê người.

– Còn tỉnh không ?

Hắn hỏi nàng.

Không hiểu sao hắn lại hỏi, nhưng nàng khó mà nói được, liều sức gật đầu.

Lãnh Phong chặt đứt dây xích xuống, đỡ lấy nàng ta.

– Đi …

Vừa ra, hắn vừa phá gông cùm cho đám người, đồng thời để độc bắt đầu phát tác.

Nữ nhân kia có vẻ không ổn, hắn mang nàng về tiểu viện.

Nàng ta bám dính lấy hắn, rõ ràng đã sắp không chống nổi dâm dược nữa rồi.

Nàng ta giật chiếc mặt nạ trên mặt hắn xuống, cố gắng nói 1 câu.

– Ta muốn nhìn mặt nam nhân của mình !

Có lẽ đó là câu nói cuối cùng của chút lí trí còn sót lại trước khi bị dâm dược điều khiển hoàn toàn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.