Đàn ngắt mộng tan, không khỏi nuối tiếc với vài người.
Mà 2 người, chỉ cần qua đôi mắt cũng là đủ.
– Phu quân, chúng ta qua bên kia chơi đi !!!
Nàng khẽ lay , Lãnh Phong gật đầu vui vẻ.
Cờ, hắn tuy nhạy bén, thích tính toán nhưng không thích mưu lược nắm quyền,xem không đánh, chơi cờ cũng không hợp . Thơ thì lại chẳng phải nói, không câu nệ tiểu tiết, mọi chuyện rõ ràng, chỉ nghe không làm.
Vẽ ? Có lẽ đây là môn hắn có thể làm ! Tỉ mỉ chau chuốt , chẳng biết trời xui đất khiến thế nào vừa đặt bút chấm màu liền không muốn ngừng.
Chỉ còn 1 bước cuối cùng, điểm nhãn, nhưng hắn ngừng lại.
Nhiều người cũng háo hức nhìn xem, thấy hắn sắp hoàn thành đột nhiên lại ngừng liền hỏi :” Làm sao không vẽ tiếp ? “
– Thứ lỗi ta ích kỉ, bức tranh đẹp nhất ,hoàn mĩ nhất chỉ có một, mà nó ở trong tâm ta rồi !!!
Tuy không điểm nhãn hoàn thiện, nhưng cũng là sống động như thật.
Hắn đề 2 chữ Tử Bạch bên dưới góc tranh khiến người ta còn nghĩ hắn tên là Tử Bạch, nhưng nhìn nữ nhân trong tranh, làm sao Bạch Tuyết không biết đây là ghép 2 chữ Tử, Bạch của nàng và Tử Điệp chứ .
Chỉ là tiếng đàn, chỉ là bức tranh nhưng cũng khiến người người xao xuyến không thôi…
Lãnh Phong ôm lấy eo nàng , dụi dụi vào ngực nàng thích thú. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Cơ mà Bạch Tuyết ban đầu nhẹ nhàng thả lỏng, sau ôm lấy hắn, phòng bị tăng lên rất nhiều.
-Phu quân…chúng ta tạm tránh đi…
Để Bạch Tuyết dè chừng hẳn là kẻ cũng có thực lực.
Rồi hắn cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn đang xảy ra. Sương lạnh tràn xuống mang theo cảm giác chết chóc.
Cảm giác sợ hãi nổi lên trong lòng, thật muốn lập tức chết đi thay vì giống như bị giày vò như vậy…
Lãnh Phong đột nhiên thanh tỉnh, lạnh xương sống. Tại sao vừa rồi hắn lại có ý nghĩ tự sát ?
1 kẻ chết qua 1 lần như hắn có cơ hội sống lại, làm sao có thể để dẽ dàng đi chết lần nữa?
Hắn vội lay Bạch Tuyết.
Nàng vẫn thẫn thờ.
Lãnh Phong lấy ra 2 viên thuốc, 1 viên tự hắn nuốt xuống, viên kia liền cho nàng nuốt xuống, khóe miệng bị hắn cắn bật máu, hôn lấy môi nàng.
Bạch Tuyết giật mình, thanh tĩnh, cảm nhận vị máu tanh nồng đầu lưỡi, lại vội nhìn hắn.
– Phu quân….
-Hạn chế hít thở, tìm 1 chỗ an toàn nói chuyện !
Hắn không chắc thuốc có hiệu lực kéo dài, lên tiếng nhắc nhở.
Bạch Tuyết gật đầu, mang hắn toàn lực chạy tới một ngôi nhà cũ, đi xuống mật đạo.
– Tiểu thư, công tử !!!
Dưới này còn có 10 người nữa, ai ai cũng mang khí thế hơn người, tôn nghiêm của bậc cường giả, nhưng bọn họ cúi vẫn cúi đầu trước hắn.
– Phu quân, thiếp chỉ có thể nói cho chàng biết, đây là một cơ sở nhỏ của Địa Võng, tổ chức thu thập tình báo kiêm ám sát của chúng ta.
Mật đạo này có rất nhiều lối thông,1 hệ thống đường khổng lồ đủ để thông thoáng không khí .
– Tiểu thư, là người của Độc Môn làm, quanh trấn bọn họ cho thả ra các loại hương khí dễ khiến người ta bị ảo giác…dẫn đến tự sát….người chết đi tạo thành độc thi làm loạn khắp nơi. Mà đám người Độc Môn này lại muốn bắt những người bị độc thi cắn…
Độc Môn và Y Tông, cả 2 đều không ưa gì nhau, đều là dùng dược ,có chăng khác nhau về mục đích, 1 bên thích giết chóc và 1bên thì cứu người mà thôi.
Lãnh Phong trầm ngâm trong suy tư…
Bạch Tuyết cũng không làm phiền hắn.
– Giết vài tên đi, coi như cảnh cáo bọn chúng !
Bạch Tuyết phân phó Địa Võng, bọn họ nhận lệnh thực thi.
Mật đạo rung chuyển dữ dội khiến hắn bừng tỉnh. Bạch Tuyết quay lại bên hắn, sự nghiêm trọng thấy rõ trên mặt nàng.
Linh lực trong người nàng bạo phát , tạo thành 1 lá chắn đủ lớn bảo vệ 2 người.
Uỳnh !!!!
Lãnh Phong cũng cảm thấy áp bách, mặt hơi trắng, đúng là muốn một đòn lấy mạng mà…
– Hử…không định trốn nữa à, chút nữa thì ta để mấy con chuột chạy mất !
Bạch Tuyết vung tay, bụi khí tản đi.
Phần trên mật thất cứ vậy mà biến mất !!!
3 lão già áo đen đứng trên không mà nhìn xuống.
Bọn chúng cũng kinh ngạc , không nghĩ kẻ đỡ được đòn vừa rồi lại trẻ như vậy !
– Giữ nàng ta toàn thây , nhất định có cơ duyên giúp chúng ta !!!
3 người như 1 đồng thanh nói, cũng đồng thanh cười và ôm vai bá cổ nhau…
– Muốn mạng của ta, đâu có dễ !!!
Bạch Tuyết gằn giọng.
– Phu quân, chút chàng tránh qua 1 bên là được !
Nàng khẽ nói với hắn.
Không cùng cấp bậc, Lãnh Phong rất có thể dễ dàng bị ngộ sát !
– Nàng nhớ cẩn thận, không đánh được thì chạy !
Bạch Tuyết khẽ cười, gật đầu.
Lãnh Phong phi thân rời đi, Bạch Tuyết nhìn 3 lão già vẫn chằm chằm nhìn mình, hừ lạnh, chiến y xuất hiện trên người khiến cả 3 lão già khuôn mặt co rút, vui muốn điên rồi.
– Là người của Ám Quốc !
Bí mật của Ám Quốc, bao nhiêu kẻ đều muốn có !
Không nói gì thêm, 3 lão phi thân đánh tới, thay nhau phòng thủ tấn công, chiến thuật xa luân chiến vô cùng khó chịu.
Bạch Tuyết cũng đâu phải dễ bắt nạt, cuộc chiến có vẻ như ngang ngửa nhau đây !
Lãnh Phong không thực sự chạy xa, hắn tìm 1 chỗ đủ an toàn mới lấy ra thứ vũ khí lâu nay không động đến, 1 khẩu M82 ‘ đặc biệt ‘ . Nó sử dụng linh lực làm đạn. Hắn mới chỉ nhờ Hồng Ảnh đặt chế tạo từng bộ phận nhỏ rồi lắp ráp nên trừ hắn thì không ai biết đến sự tồn tại của nó.
Điểm yếu của khẩu súng này chính là việc nạp linh lực cho nó. Cũng là vấn đề ở hắn, cảnh giới thấp thì nạp linh lực càng lâu.Nạp nhanh thì lại giảm uy lực.
Bạch Tuyết chiến 3 người thời gian đầu có thể không vấn đề, nhưng càng kéo dài sẽ càng bất lợi .
Bạch Tuyết nhất thời bị trúng 1 đòn, tuy có chiến y giảm đi phần nào nhưng cũng đủ để nàng trào máu…
Kẻ đánh lén kia cũng chẳng dễ chịu gì, nắm tay tứa máu , hơi run.
Bọn chúng lại càng tham lam nhìn Bạch Tuyết đứng trên mặt đất.
Chíu !!!
Theo lẽ thường thì bọn chúng lại định tiếp tục xàm ngôn, có điều, 1 tên đồng bọn vừa còn đứng bên cạnh đã trở thành cái xác mất đi phần trên ngực cùng đầu.
– Kẻ nào dám !!!
2 tên mắt đỏ long sòng sọc, điên lên. 3 người từ nhỏ tới lớn đều là cùng nhau, ăn cùng, ngủ cùng, gái cũng cùng chơi, người cũng cùng giết… Vậy mà nháy mắt đã 1 người ra đi.
– Con chuột đáng chết, làm sao mày dám !!!
1 tên lao tới ngay trước mắt, Lãnh Phong vừa thầy có kẻ lao về phía mình liền vội chạy.
Khoảng cách gấp rút thu lại, kẻ địch sắp đuổi tới nơi.
Lãnh Phong toàn lực chạy !
– Nạp mạng đi !!!
Lão giả gầm lên, muốn phanh thây Lãnh Phong ngay lập tức!
Lãnh Phong vẫn 1 mạch chạy, đột nhiên xoay người, kẻ địch vừa vặn vào họng súng !
Chíu !!!
Luồng linh lực bạo phát bắn nát xác.
Bạch Tuyết toàn lực đuổi tới.
Nàng phi tới chỗ hắn!
– Phu quân!!!
Bàn tay như lưỡi kiếm đâm qua eo nàng, tứa máu.
Bạch Tuyết nghiến răng,ôm chặt Lãnh Phong, xoay người vung kiếm chém xuống.
– Các ngươi đi chết, đi chết đi !!!
Lão gầm lên điên cuồng, nuốt vào 1 viên hắc đan, cả người bạo phát, làn da chuyển qua đủ màu, cuối cùng biến thành đen xì, còn mọc ra gai nhọn.
Tử khí trên người phát ra hôi thối. Từ Vương cảnh đột phá lên Đế cảnh trong chớp mắt.
Con quái vật lao tới .
Bạch Tuyết thay hắn chống đỡ khiến nàng hộc máu.
Tuy là cưỡng ép ,nhưng dù sao cũng là Đế cảnh, so với Vương cảnh vẫn là cách biệt vô cùng lớn.
Con quái vật gầm lên giận dữ, nó muốn phanh thây Lãnh Phong ngay tức khắc nhưng toàn bị Bạch Tuyết phá đám ,lửa giận càng lớn, nó quay sang tấn công Bạch Tuyết xối xả.
Lãnh Phong bất lực, hắn vừa nạp linh lực, cũng tấn công, nhưng có vẻ không xi nhê gì nên chả thèm quan tâm hắn , liên tiếp đánh tới Bạch Tuyết.
– Chó chết !!!
Linh lực đạn vừa tụ đủ, hắn nhắm thẳng đầu con quái vật nổ súng !
Uỳnh !!!