– Hừ….cút !!!
Bạch Tuyết hừ lạnh, sát ý lạnh lẽo bao phủ, chỉ cần 4 người bước thêm một bước liền giết chết vậy.
Nhìn đống vải đỏ thẫm máu ,Lãnh Phong được băng bó cẩn thận nằm trên đùi nàng cũng biết mình đã gây ra chuyện gì.
Bạch Tuyết nhìn đứa bé gái so với Lãnh Phong nhỏ hơn chút, nhưng nàng biết đó chỉ là tạm thời mà thôi.
Để 3 người kia lui lại, 1 mình nàng ta tiến lên phía trước. Bạch Tuyết nhíu mày, đây là muốn thách thức nàng sao ?
– Cút !!!
Bạch Tuyết tức giận, không phải Lãnh Phong bảo nàng cứu người, chắc chắn bọn họ không toàn thây đến bây giờ rồi.
– Ta…ta chỉ muốn cảm ơn…. cũng xin lỗi… bọn họ không biết……
– Khỏi cần !!!
Bạch Tuyết nạt nộ.
– Ta có thể đồng ý với cô 1 yêu cầu bất kì !
Nàng ta như không để ý vẻ giận dữ của Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết cười gằn.
– Được lắm…vậy thì ta muốn ngươi…..làm nữ nhân của phu quân ta !!!
– Chuyện này….
– Cảm thấy không được thì có thể cút khuất mắt ta được rồi !
– Ta nói được làm được !
Nàng khẽ trích máu nhỏ lên tay Lãnh Phong.
Huyết Khế Phu Thê Đồng Sinh.
Bạch Tuyết cũng hơi bất ngờ, thu hoạch cho Lãnh Phong ngoài ý muốn.
– Như vậy đủ rồi chứ ?
Bạch Tuyết thở dài. Nàng lấy 1 tấm lệnh bài hắc kim đưa cho nàng ta.
– Thân phận của chàng… Tinh linh ngươi cũng chú ý một chút ! Nơi này không nên ở lâu !
Bạch Tuyết nhắc nhở.Nàng đưa Lãnh Phong rời đi.
Mà nữ nhân kia nhìn hắc bài , thu lấy nó.
…
Lãnh Phong từ từ tỉnh lại.Hắn lười biếng, nằm trong lòng nàng như trẻ nhỏ nũng nịu, cảm giác cũng rất thoải mái.
Vuốt nhẹ ngọc thủ của nàng ,ôn nhu hỏi : ” Chúng ta đang ở đâu đây? “
– Ân…Thanh Hoa Trấn, phía nam Tư Liêm Thành, Mộc Quốc !
Lại nói, thế giới này là thế giới của quân chủ chuyên chế, có nhiều quốc gia lớn nhỏ, mạnh yếu, và nước yếu phục tùng nước mạnh là lẽ đương nhiên.
Nhưng nước mạnh không phải là do hoàng thất mạnh, mà là do là nơi tọa lạc của các tông phái lớn, có tầm ảnh hưởng rộng. Người ta có thể không biết Hỏa Quốc ,nhưng chắc chắn biết tới Y Tông, coi trọng cũng là coi trọng tông phái kia chứ không phải hoàng thất kia.
Trừ khi hoàng thất có một mối liên hệ nào đó liên quan tới 1 tông phái lớn thì có tiếng thơm lây, cũng khiến nước khác kiêng dè.
Tổng cộng có 5 phần đại lục Đông , Tây , Nam , Bắc và Trung Tâm. Trừ Đại Lục Trung Tâm thì mỗi phần đại lục có 1 nước lớn lần lượt là Hỏa Quốc , Băng Quốc, Mộc Quốc và Nham Quốc. Riêng Đại Lục Trung Tâm là 1 nơi lớn nhất, dường như chia làm 2 nửa sáng và tối. 1 bên là Thánh Quốc và 1 bên Ma Quốc, nhưng Thánh Quốc chiếm phần lớn, Ma Quốc như đã lụi tàn, trở thành vong quốc, vùng đất đen tối ít người biết đến, cũng ít người dám đến.
Hắn cùng Bạch Tuyết từ Thiên Vân Tông của Hỏa Quốc bắt đầu hành trình chém giết vậy mà cũng xuống tới Mộc Quốc rồi. Những ngày qua cũng chẳng biết đến thời gian thế nào ah….
Quan trọng hơn là…hắn thèm thịt rồi…
Bàn tay tham lam lại tìm tới trên người Bạch Tuyết, chậm rãi gỡ xuống y phục trên người nàng.
– Ân…phu quân, để thiếp !!!
Nàng vẫn luôn chủ động như vậy, thoát y, cũng giúp hắn tháo xuống y phục, lại vừa khiêu khích với long trụ làm hắn sướng mê.
– Nàng đúng là tiểu yêu tinh chết người mà !!!
Lãnh Phong ngậm lấy vành tai nàng, thổi làn khó nóng, đầu lưỡi mơn trớn dái tai nàng đáp trả.
Ngọc thủ vuốt ve long trụ thèm muốn sự ấm nóng bên trong huyệt động kia , nàng hơi khiêu khích nó, tưởng như để long trụ tiến vào nhưng ngọc thủ ngăn lại.
Mãi đến khi hắn bị nàng trêu chọc không nhịn được, khóa lấy hai tay nàng, long trụ mới thuận lợi tiến tới đâm thẳng vào u cốc thâm sâu ẩm ướt.
Từ sáng sớm cho đến sẩm tối, cuộc mây mưa ân ái mới chịu dừng.
Chẳng qua bên ngoài phố đã lên đèn, cảnh đẹp lâu không thấy để Bạch Tuyết cũng có hứng ra ngoài nên hắn mới đáp ứng nàng thôi.
Hơn nữa…chưa chắc chuyện âu yếm của 2 người đã dừng lại.
Và sự háu đói của hắn kết hợp với sự chiều chuộng vô đối của nàng….
Lãnh Phong cùng Bạch Tuyết cưỡi 1 con Bạch Long Mã , nàng khoác lên mình 1 bộ váy lộng lẫy, xòe rộng.
Nhìn nàng như 1 công chúa chân chính vậy.
Lần đầu Lãnh Phong mới thấy nàng mặc y phục như vậy, thật đã con mắt.
Lãnh Phong ôm lấy eo nàng, để Bạch Tuyết ủy mị dựa vào lòng mình.
– Nàng muốn bóp chết phu quân mình sao ?
Lãnh Phong thì thào nhỏ vào tai nàng.
Bạch Tuyết dù tận lực nhưng vẻ mặt thoáng hồng, khó mà giấu đi đâu được, long trụ vẫn là ở bên trong nàng đây. Thật không nghĩ nàng cũng có thể đồng ý với hắn làm chuyện này.
Nhưng cảm giác thật khó tả.
Cả người hơi nhấp nhô theo từng bước chân ngựa.
Lãnh Phong thấy mình cũng thật tà dâm đến điên rồ, lại có thể bắt nàng làm theo ý mình, thật muốn lập tức mang Bạch Tuyết trở lại phòng mà !
~ Nha….chàng thật là….
Bạch Tuyết kiều mị kêu 1 tiếng, vừa tới chỗ vắng, nàng như thoát khỏi đại nạn, dịch thủy trào ra ồ ạt, các thớ thịt siết chặt long trụ hơn ép hắn cũng phải xuất binh đánh chặn.
Lãnh Phong xấu hổ, hắn không muốn bắt nàng phải làm như vậy nữa, liền muốn Bạch Tuyết đổi y phục, Bạch Long Mã cũng thả đi.
Hắn ngồi dưới thuyền nhỏ, ôm Bạch Tuyết trong lòng .
– Tuyết nhi… có ai nói nàng rất ngốc chưa ?
Lãnh Phong khẽ hỏi , vuốt ve khuôn mặt thanh tú xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.
– Ưm….có !
Bạch Tuyết đáp lại. Lãnh Phong hứng thú hỏi tiếp :” Ai ?”
– Chàng !!!
Nàng cười khúc khích, hôn bàn tay hắn.
Có lẽ ban đầu, nàng chỉ coi việc làm nữ nhân của hắn là 1 phần nghĩa vụ. Nhưng rồi càng ngày càng không muốn, cũng không thể dứt ra được. Được hắn yêu thương làm nàng rất hạnh phúc. Hắn không muốn nàng trầy xước dù chỉ 1 vết nhỏ, nhưng người bị thương lại luôn là hắn. Nàng cũng biết, Lãnh Phong muốn mạnh mẽ hơn, nhưng mỗi lần hắn bị thương, nàng đều vô cùng đau xót.
– Phu quân…thiếp tìm cho chàng thêm 1 tỷ muội, thế nào ?
– Từ lúc nào vậy ?
– Mới đây…
– Nàng to gan lắm !
Lãnh Phong hơi siết vòng tay.
– 1 tinh linh vô cùng xinh đẹp nha….
Bạch Tuyết khẽ cười.
– Không sợ nàng cướp mất phu quân của mình à ?
– Thiếp rất tự tin nha ~
Lãnh Phong âu yếm Bạch Tuyết một hồi.
Thuyền nhỏ theo dòng tới hồ lớn, nơi vừa lộng lẫy, náo nhiệt hơn, thuyền lầu cũng rất nhiều.
– Cầm , Kỳ,Thư , Họa , 4 thuyền này…phu quân chàng giỏi thứ nào ?
Lãnh Phong lắc đầu.
– Phu quân nàng không biết thứ nào, chỉ biết ân ái cùng phu nhân của mình thôi !
Bạch Tuyết khẽ cười, khoác eo hắn nhảy lên thuyền Cầm.
Tìm 1 chỗ ngồi xuống, chờ cho bản đàn vừa kết thúc, người đàn sau tấm mành vải đổi người. Là Bạch Tuyết!
Tiếng đàn ngân vang khắp hồ, như mang theo ma lực rót vào tai người nghe khiến người không thể nào thoát ra được.
Trầm bổng du dương, lúc nhẹ nhàng ôn nhu, khi hào hùng mạnh mẽ khiến lòng người mê say.
Mà trong tiếng đàn như mang theo tâm ý của nàng muốn nói cho hắn nghe, phần sau như muốn nói ý nguyện cả đời của nàng.
Lãnh Phong mê luyến nhìn nàng, nhìn những ngón tay thon thả gảy đàn, nhìn đôi mắt nàng luôn hướng về hắn…
Mãi cho đến khi Bạch Tuyết trở lại bên mình, hắn ôm trầm lấy nàng.
– Thật muốn ngày nào cũng được nghe nàng đàn nghe một khúc….
Những người khác sau khi tiếng đàn dứt vẫn còn bỡ ngỡ , hụt hẫng. Bọn họ như có 1 giấc mộng tình tuyệt đẹpm t