Phong Sát – Chương 13 – Botruyen
  •  Avatar
  • 61 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Sát - Chương 13

Lục trưởng lão đứng trước đại môn nhìn 2 người liền lao tới.

Lãnh Phong cùng Bạch Tuyết khẽ hừ 1 tiếng, quyền đối quyền.

Lãnh Phong cùng Bạch Tuyết bị chấn lùi lại chục bước nhưng không hề hấn gì.

– Không tệ, không tệ, ta rất thoải mái, các ngươi cứ tiến bộ như vậy là tốt !

Nói xong lục trưởng lão lão thân ảnh mất tiêu.

Hai người nhìn nơi trước đó còn đứng là vị lục trưởng lão, thoáng đã mất dạng như vậy không khỏi chán nản.

Tên này cũng vô trách nhiệm quá đi…!

Cơ mà…hắn còn có Bạch Tuyết đây !

Tìm tới chỗ Tử Điệp thì nàng đã cùng Ngọc Liên đích thân tông chủ mang đi đặc huấn.

Bát Môn Độn Giáp đã tinh thông, hắn mới cảm thấy trước đây rèn luyện ‘ địa ngục ‘ cỡ nào cũng chỉ như trò trẻ con.

Trong lòng luôn có 1 ý niệm thôi thúc hắn mạnh, phải mạnh hơn và hơn nữa.

Ban ngày đúng kiểu để Bạch Tuyết bón hành và tra tấn theo nghĩa đen.

Bạch Tuyết cũng không nương tay. 2 người đều hiểu, trong trận chiến sinh tử, chỉ có sống hoặc chết chứ không có nương tay. Và chỉ nương tay khi nắm chắc 1phát bóp chết kẻ địch của mình.

Lục trưởng lão ra ngoài càng lâu, nhưng cũng ném cho mấy thứ có ích.

Có lẽ đã bắt đầu xem trọng 2 đệ tử của mình hơn rồi.

Những đệ tử trọng tâm luôn được đối đãi như ở 1 thế giới riêng, còn ngoại viện, nội viện bình thường thì không dễ dàng như vậy, bọn họ tranh giành từng chút quyền lợi .

– Lục trưởng lão…. để đệ tử trọng tâm khiêu chiến Nội bảng , Ngoại bảng như vậy…e là hơi bất công với chúng ta ah…

1 tên giáo sư cười khổ .

– Hừ, chỉ cần để 2 đứa nó đánh, còn lợi ích thì khỏi…

Nghe đệ tử của mình không lo mất lợi ích cũng thở phào, có thêm đối thủ cọ xát cũng coi như tăng thêm chút bài học kinh nghiệm…

Lãnh Phong không dùng đến linh lực , dư sức tung hoành Ngoại bảng, tất cả nhẹ nhàng giải quyết bằng 1 đấm.

Nhưng tiến vào Nội bảng thì cũng bắt đầu có khác biệt. Không hề dễ dàng như Ngoại bảng.

Chênh lệch nữa Nội viện và Ngoại viện cũng vô cùng lớn ah.

Thắng có, thua có, nhưng hắn càng đánh càng sung, sau mỗi lần kiệt sức , mỗi lần thua thì hắn càng vui.

Chỉ là…có chăng còn có Bạch Tuyết dám hành hắn thẳng tay chứ chẳng ai dám dây vào, vì thắng Lãnh Phong hắn 1 lần giống như bị ghim tới chết vậy, khiêu chiến tới khi nào thắng, mà phải thắng 10 trận liên tiếp mới thôi, khi đó hắn mới chọn khiêu chiến người khác.

Tử Điệp ngâm mình trong linh thủy , thân thể xinh đẹp được bồi dưỡng thêm đẹp xuất sắc…

Che giấu dung nhan cũng vô ích, dù sao nàng cũng chỉ như nai tơ giữa 2 con cáo già.Lừa mắt nam nhân thì dễ, còn qua mắt nữ nhân thì khó.

2 năm trôi qua, Lãnh Phong cùng Bạch Tuyết được phép ‘ hạ sơn ‘.

Thay vì đi theo lối mòn đường sẵn, hắn chọn chính là băng suối vượt rừng, gặp con yêu thú nào liền đánh con đó.

… Và cái kết….

Hắn bị 1 con Cương Thiết Hùng Miêu vả 1 tát hút chết, vết thương kéo dài từ trên vai trái chéo xuống eo .

May mà thanh Katana đúng hàng tốt chất lượng cao, đâm xuyên lớp lông dày như thiết giáp kia khoét vào não nó 1 lỗ vừa đẹp cứu hắn 1 mạng.

Bạch Tuyết 1 băng bó lại cho Lãnh Phong ,xẻ 1 miếng thịt thơm ngon rồi xé nhỏ cho Lãnh Phong.

– Tay nghề nương tử không tệ nha…

Bạch Tuyết cười mỉm không nói, hắn thích là được.

– Phu quân….

Chỉ thoáng suy nghĩ chút thôi mà hắn đã ngậm cả đầu ngón tay dính mỡ của nàng.

Bạch Tuyết nhẹ rút tay lại , đổi thành 1 nụ hôn ướt át…

Lãnh Phong ôm lấy eo thon chả nàng, 2 tay loạn động.

Bạch Tuyết hơi đẩy , ánh mắt nhu tình nhìn Lãnh Phong.

– Phu quân, chàng đang bị thương…để thiếp …

Tưởng chừng được vợ chiều chuộng, ai ngờ động tĩnh lan tới chỗ 2 người, tiếng đao kiếm , còn có cả yêu thú gào rú càng ngày càng gần.

Lãnh Phong có chút khó chịu.

Bạch Tuyết khẽ cười, an ủi.

– Ân…đợi chút nữa nha chàng….

Như để bù đắp, Bạch Tuyết chủ động hôn hắn 1 cái.

Để hắn khoác lấy vai mình, nàng ôm lấy eo Lãnh Phong, vận linh lực lên rồi cùng di chuyển.

– Phu quân, chúng ta đi…

Lãnh Phong khẽ gật đầu.

Mộc Ma Tượng !

Loại voi chiến vừa mạnh mẽ song rất hung hãn bên cạnh còn có 1 đám sát thủ lùa theo vài người.

3 nam 1 nữ bị đuổi đánh chối chết.

Hai người đứng trên cây gần đó mà quan sát.

Vòng tay ôm lấy nàng, dựa đầu vào vai nàng . Bạch Tuyết đón đỡ hắn, còn hắn thì thỉnh thoảng xoa nắn bầu ngực nàng .Bạch Tuyết không những không cản, còn hơi nới lỏng y phục.

Với Bạch Tuyết mà nói, Lãnh Phong luôn đứng nhất đối với nàng.Hắn làm gì nàng đều ủng hộ.

Voi chiến điên cuồng lao tới, tứ chi loạn động muốn giẫm chết người.

4 người kia vừa bị voi đuổi, lại thêm sát thủ đuổi giết, nhọ cũng không thể nhọ hơn, 2 người chạy sau thay nhau bọc hậu, để một nam một nữ chạy trước.

Có điều, 2 người phía sau có chút thực lực, hẳn là ngang với đám người sát thủ, cơ mà đôi nam nữ kia thì không được như vậy, xuống sức thấy rõ, có phần chạy không nổi, tốc độ cũng ngày càng chậm.

– Vợ à…nàng có nhìn ra được bọn họ thuộc thế lực nào không ?

Ở một khoảng xa tầm của hắn chỉ đành dựa vào Bạch Tuyết. Quả nhiên, nàng cũng không làm hắn thất vọng.

Khoảng cách xa nhưng Bạch Tuyết vẫn nhìn ra 1 số đặc điểm dẫn tới thân phận bọn họ.

– Phu quân,….bọn họ là tinh linh tộc !

Bạch Tuyết có hơi chần chừ nhưng sau đó rất quyết đoán.

Nàng cũng đưa hắn tới gần hơn dễ bề quan sát.

Tinh linh không phải không tồn tại mà rất hiếm gặp. Tuy chỉ chiếm 1 phần nhỏ nhưng cường giả rất nhiều , thiên phú cũng cao hơn người thường, dung nhan xuất sắc.

Trên thế giới chia ra làm những tộc nhỏ nhưng đều rất ít tiếp xúc với bên ngoài.

Tinh linh mang sức mạnh nguyên tố thuần khiết nên sẽ mạnh mẽ hơn bình thường .

Có điều , cứ 10 năm phải Lột Xác một lần, mỗi lần Tiến Hóa xong cũng là lúc bọn họ yếu ớt nhất, trong vòng 3 tháng sức mạnh suy giảm mạnh. Nhưng đó là qui luật, nếu không Lột Xác, sức mạnh thăng tiến không đồng nhất cũng bạo thể mà chết, không thì cũng cạn kiệt sinh mệnh mà chết.

Nhưng thời kì sau Lột Xác sẽ đột phá sức mạnh lên 1 tầm cao mới.

– Bạch Tuyết, cứu bọn họ đi…

– Ân, chàng chờ thiếp !

Sau khi chắc chắn Lãnh Phong không có vấn đề gì thì nàng mới rời đi.

Bạch Tuyết phi thân tới, chớp nhoáng cắt xuống mấy đầu sát thủ truy đuổi sau cùng.Từng tên từng tên đầu rơi xuống như rơm rạ ven đường.

Lãnh Phong cười khổ.

Cô nàng này cũng thật sát phạt quyết đoán ah.

Trừ Mộc Ma Tượng thì đám sát thủ cũng gần như bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nhưng chẳng rõ con voi điên này đã điên lại càng điên, lồng lộn lên muốn đâm bừa húc loạn, nhất thời bị 2 tên hộ vệ kia đánh cho thêm điên, chuyển hướng lao đi loạn xạ.

Bạch Tuyết vừa giải quyết xong đám sát thủ, nhìn hướng voi điên lao tới, ánh mắt như muốn lập tức giết 4 người lóe lên.

Cả 4 người khẽ run, cảm nhận sát ý rõ ràng, nhưng chẳng phải nàng ta vừa cứu bọn họ sao.

Bạch Tuyết lao về phía Lãnh Phong đứng, càng nhanh càng tốt, nhưng nàng luôn cảm thấy không đủ.

Trong lòng lo lại thêm lo.

Lãnh Phong nhìn voi điên lao về phía mình thì nhíu mày.

Trên đầu nó cũng có thương cũ thương mới, hắn cũng không chạy kịp, chi bằng giết nó đi !

Nắm chặt thanh Katana, Lãnh Phong hít sâu, Kĩ thuật Thở lập tức giúp hắn có lực, cơ mà miệng vết thương của hắn muốn xé ra rồi.

Linh lực toàn bộ vận chuyển vào 1 đòn Chia Nửa Vầng Trăng.

Kiếm linh rung động, phát huy toàn bộ sức mạnh bất ngờ.

Lưỡi kiếm sắc bén chẻ con voi khổng lồ làm 2 phần !

Máu thịt, nội tạng tung tóe, nhuốm đỏ một vùng, mùi tanh tưởi nồng nặc.

Lãnh Phong cạn kiệt linh lực, nắm chắc chuôi kiếm chống xuống đất cho mình khỏi ngã, vết thương được Bạch Tuyết băng bó đã nhuốm đỏ băng, rỉ ra.

Cảm giác nhức nhói ,vết thương bị xé thêm cảm giác không dễ chịu gì.

Bạch Tuyết tới nơi, vội vàng đỡ lấy hắn đi tìm 1 nguồn nước gần đó.

Đến khi băng bó trở lại bình thường, nàng mới tạm thở phào.

Lãnh Phong mệt mỏi gối đầu trên đùi nàng, Bạch Tuyết vận linh lực, điều hòa lại ,giúp cơ thể hắn ổn định phần nào, lại thêm mấy viên Bổ Huyết Đan nữa mới an tâm phần nào .

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.