Ăn xong thì hắn tính về ngủ tiếp thì bị hai vị tỷ tỷ kéo đi dạo phố với lý do vô cùng chính đáng là thiếu cu li khuân vác. Lý Hàn hết cách đành đi theo hai nàng, hắn cũng muốn ngắm nhìn Thiên Vương Thành. Ba người người đi mua sắm, không đúng, nói đúng hơn thì hai người đi mua sắm một người đi khuân vác cùng nhau đi dạo Thiên Vương Thành. Diện tích của nơi này cơ hồ là gấp mấy chục lần trấn Vạn Liên, dòng người lui tới không dứt, cửa hàng chỗ nào cũng có, những thứ mà trấn Vạn Liên có nơi này đều có, mà những thứ ở trong này có chưa chắc trấn Vạn Liên đã có. Hai nàng điên cuồng mua sắm, chỉ tội cho Lý Hàn chỉ có thể đi phía sau mà khuân vác những món đồ mà họ mua.
Vừa ra khỏi một cửa hàng thì bị một nhóm người chặn đường. Gồm ba người, người dẫn đầu thì Lý Hàn biết, đó chính là tên Cao Nha Nội mà hắn muốn làm thịt. Cao Nha Nội đứng trước mặt hai nàng nói:
– Hai vị mỹ nữ, đi đâu vậy? Hay là cùng đi ăn bữa cơm với ta.
Lý Hàn bị hắn tự động bỏ qua vì hắn nghĩ Lý Hàn chỉ là người hầu. Đại tỷ Lý Vân Ngọc nói:
– Ngươi là ai?
– Ta là Cao Nha Nội, là con trai của tộc trưởng Cao gia.
Cao Nha Nội tự tin trả lời. Hắn nghĩ mình chỉ cần báo tên Cao gia ra thì nữ nhân nào cũng phải nghe lời hắn hết, lúc trước chẳng phải giống như thế sao? Nhưng hắn đã quên, đây là Thiên Vương Thành chứ không phải trấn Xuân Thiên nên chưa chắc có người biết Cao gia, mà cho dù có biết thì cũng không sợ. Vì vậy, Lý Ngọc Vân nhíu mày rồi nói:
– Ta không biết Cao gia là ai. Mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc đi dạo của bọn ta.
Nhị tỷ Lý Vân Diệp tương đối hiếu động, nói:
– Đúng đó, đúng đó. Mau cút đi, nếu không ta đánh ngã ngươi.
Nói rồi nàng đưa nắm đấm nhỏ lên uy hiếp. Cao Nha Nội từ nhỏ muốn gì thì được nấy nên đây là lần đầu bị người khác từ chối, vì vậy càm thấy tức giận nói:
– Đồ kỹ nữ, bổn thiếu cho mặt mũi mà không muốn. Lên, bắt hai nữ nhân này đi cho ta.
Cao Nha Nội vừa dứt lời thì hai tên bảo tiêu ở phía sau đã xông lên. Lý Hàn không nói hai lời lập tức xong lên đón đỡ giùm cho hai nàng.
Bang bang!
Hai tên hộ vệ bị Lý Hàn dùng vài chiêu đánh nằm xuống đất. Nếu không phải trong thành cấm giết người thì hai tên này hồn đã đi Tây Du rồi. Đánh xong thì hắn bước tới Cao Nha Nội, lúc này Cao Nha Nội mới hiểu là mình đá phải thiết bản rồi. Thấy Lý Hàn bước đến, Cao Nha Nội ngoài mạnh trong yếu nói:
– Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Thức thời thì quỳ xuống nhận lỗi với ta, lấy thêm chút chỗ tốt hiếu kính ta, ta sẽ bỏ qua việc này.
Lý Hàn lắc đầu nói:
– Ngu ngốc!!!
Dứt lời hắn đánh ra một quyền nặng nề oanh ở trên sống mũi.
A!
Cao Nha Nội ăn một quyền, máu mũi chảy đầm đìa.
Lý Hàn cũng không dừng lại, liền đánh ra một chưởng.
Ba!
Cao Nha Nội bị Lý Hàn đánh một chưởng bay ra xa.
– Cút đi!
Lý Hàn nhạt nhàn nói.
– Tốt… Ngươi rất tốt, ngươi coi chừng ta.
Cao Nha Nội bụm mặt đau đớn, sau khi kêu gào xong kéo người của mình rời đi. Lý Hàn chỉ đòi chút lợi tức mà thôi, lần sau gặp lại chính là tử kỳ của Cao Nha Nội. Nhưng Lý Hàn không biết là vì chuyện này mà mang đến một hồi hào kiếp cho Lý gia.
– Đệ đệ, không ngờ đệ mạnh vậy.
Lý Vân Diệp hào hứng nói.
– Đệ đệ, đệ trưởng thành rồi.
Đại tỷ Lý Vân Ngọc ôn nhu nói. Lý Hàn khoát tay nói:
– Mạnh gì đâu, đệ vẫn còn yếu lắm. Thôi, chúng ta đi dạo tiếp thôi.
Hai nàng gật đầu, tiếp tục đi dạo Thiên Vương thành. Một ngày đi mua sắm, cả ba cùng nhau quay về tửu lâu dùng bữa. Những ngày sau không có gì xảy ra, chỉ là có một nhóm người rời đi mà thôi. Và cuối cùng, đã đến ngày diễn ra Thiên Vương Hội. Sáng sớm, tất cả mọi người được đưa ra ngoài Thiên Vương Thành. Lúc nhóm người Lý Hàn đến thì chỗ này đã đứng đầy người, ở phía trước đã dựng lên một khán đài. Ở trên khán đài thì hắn thấy được Lý Chiến, Vương Nguyên Lân và các cao thủ Tụ Linh Cảnh đi theo. Xem ra cái đài này dựng lên là cho bọn họ ngồi đợi, một lát sau thì giọng nói vang lên:
– Đã đến giờ, bây giờ ta sẽ tuyên bố quy tắc của Thiên Vương Hội.
Người nói chuyện là một trung niên nhân chừng bốn mươi tuổi, thân hình của hắn cao lớn hùng tráng, mặc một chiếc áo màu đen, thân thể tràn ngập tính bạo tạc hiện ra ngoài, từng gân xanh hiện ra, giống như những con rắn mạnh mẽ.
Khí thế toàn thân của hắn cường đại, làm cho đám người trẻ tuổi thở không nổi.
Người này dám chắc là cường giả Linh Hải Cảnh.
Người này chính là thành chủ Thiên Vương Thành, Hình Chiến Vương.
– Các người đã được trưởng bối nói rồi, đúng không? Nhưng ta sẽ nhắc lại một lần nữa cho các ngươi rõ, một lát nữa, các ngươi sẽ tiến vào Thiên Vương Cốc, ở trong đó một tháng tiến hành cướp đoạt thẻ bài của kẻ khác. Có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, miễn dành được thẻ bài là được. Sau một tháng, sẽ căn cứ vào số người có thẻ bài còn sót lại của trấn đó để xếp hạng. Và mười người có nhiều thẻ bài nhất sẽ có cơ hội tiến vào Thiên Long học viện ở đế đô để học tập. Mà ta phải nhắc các ngươi một điều, phải nửa tiếng sau mới tiếng hành cướp đoạt, ai dám làm trái giết không tha.
Hình Chiến Vương sâu kín nói. Nghe thấy phần thưởng là có thể tiến vào Thiên Long học viện thì ở dưới ai nấy đều bùng nổ. Lý Hàn cũng đã nghe từ Tần Liên nên hắn biết được Thiên Long học viện là do một vị cường giả Linh Địa Cảnh mở ra, mỗi năm năm cũng sẽ chiêu thu học sinh một lần, ở đó có thể nhận được dạy bảo cực lớn!
Mà vị thành chủ của Thiên Vương Thành này cũng là nhờ vào đó học hỏi mới có thể trở thành cường giả Linh Hải Cảnh. Nên có thể nói, vào trong đó thì tương lại có thể trở thành cường giả Linh Hải Cảnh! Hấp dẫn mê người như vậy bảo sao không ai kích động cho được. Nhưng Lý Hàn nghi hoặc là sao chuyện tốt như vậy lại cho bọn hắn, đáng lý bọn họ phải chia nhau hết rồi chứ. Thật ra là đã chia nhau xong hết rồi nhưng còn thừa lại mười danh ngạch nên bọn họ liền cho các trấn. Bọn họ ăn thịt thì cũng phải cũng cho các trấn hút chút súp chứ, kẻo không bị người khác oán than.
Mặc dù bọn họ có cường giả Linh Hải Cảnh, Tụ Linh Cảnh thì khá nhiều. Nhưng số lượng của các trấn mà cộng lại thì ít nhất cũng hơn hai trăm người, nếu phải đối mặt với số lượng Tụ Linh Cảnh khổng lồ như vậy thì ai gặp phải cũng đau đầu cả. Vì vậy nên bọn họ mới chia danh ngạch cho các trấn để khỏi phải đối đầu với nó.
Một lát sau, một hàng mười người bưng ra mười thùng gỗ đặt thẳng hàng. Hình Chiến Vương thấy vậy thì gật đầu, quay đầu nhìn bọn hắn nói:
– Các thí sinh tham chiến, tiến lên phía trước bốc thẻ bài từ trong rương.
Mọi người tuân lệnh, đi tới trước cái rương bốc thẻ bài rồi quay lại hàng. Lý Hàn ở vị trí khá cuối, đợi tới lượt hắn thì thẻ bài bên trong cũng không còn nhiều. Lý Hàn cầm thẻ bài bước về hàng, về đến hàng thì hắn nhìn tấm thẻ bài trong tay. Thẻ bài lớn cỡ bàn tay có màu đen, phía trước khắc hai chữ ” Thiên Vương “, phía sau khắc chữ ” Thành ” .
Hình Chiến Vương nhìn qua đám người, nói ra:
– Các ngươi đã nhận thẻ bài hết rồi đúng không? Vậy thì Xuất phát, tiến về Thiên Vương Cốc! Thiên Vương Hội bắt đầu!
Hình Chiến Vương vừa dứt lời thì một đống người đã chạy vào cốc. Lý Hàn cũng chuẩn bị đi vào cốc thì đột nhiên hắn cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn vào chỗ hắn, hắn quay lại thì thấy Cao Nha Nội đang nhìn qua bên này, dúng ánh mắt giận dữ nhìn hắn, dâm dục nhìn chúng nữ. Nhưng điều làm Lý Hàn chú ý chính là thiếu niên bên cạnh hắn, người thanh niên này có mái tóc đen, trên khuôn mặt hắn nở một nụ cười nhưng dưới nụ cưới đó lại tràn đầy sát khí, làm cho trong lòng người khác phải run rẩy. Đột nhiên y liếc nhìn Lý Hàn một cái rồi quay đi. Nhưng khoảng khắc thiếu niên liếc nhìn hắn thì hắn thấy được trong mắt y chứa đầy sự âm u, Lý Hàn liền cảm thấy thiếu niên này là một người nguy hiểm. Xem ra Thiên Vương Hội vô cùng náo nhiệt, hắn và ngũ nữ phải cẩn thận mới được.
Lúc đầu hắn tính đi một mình nhưng nhìn thấy thiếu niên đó nên hắn lo cho ngũ nữ nên hắn nói muốn tổ đội với các nàng nhưng ai ngờ, các nàng đều không đồng ý với lý do toàn đội tất cả đều là nữ chỉ có mình hắn là nam nhân sẽ vô cùng bất tiện. Lý Hàn cố gắng thuyết phục các nàng nhưng các nàng sống chết không chịu đồng ý, cuối cùng hắn đành phải bỏ cuộc. Cũng may lúc trước hắn có mua vài quả phảo hiệu, hắn đưa cho Lý Văn Đồng kêu nàng khi nào gặp nguy hiểm không giải quyết được thì hãy phóng lên trời, báo cho hắn biết. Rồi hắn kêu một tiếng cẩn thận với chúng nữ rồi đi vào trong cốc.