Phong Lưu Thánh Vương – Chương 33 Luyện Huyết Cảnh! – Botruyen
  •  Avatar
  • 90 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Lưu Thánh Vương - Chương 33 Luyện Huyết Cảnh!

Đa tạ đạo hữu HùngNguyễn đã ủng hộ cho truyện. Xin trân thành cảm ơn.

……………………

Sau khi trở về, Lý Hàn đem Xích Chu quả cất kỹ rồi bắt đầu tu luyện linh lực. Hôm nay đánh xong một trận, linh lực tích súc nhiều ngày bắt đầu có biến hóa, hắn nhận thấy được linh lực của mình đã đủ để đột phá đến Luyện Huyết Cảnh rồi. Lý Hàn ngồi xuống nhập định, trong cơ thể bắt đầu vận chuyển Âm Dương Hỗn Độn Quyết.

Luyện Huyết Cảnh, đến đây đi!

Lý Hàn không vui không buồn, chỉ lo vận chuyển công pháp để hấp thụ âm dương nhị khí trong thiên địa để tiến cấp. Hai giờ sau, bỗng nhiên Lý Hàn mở ra hai mắt, lóe lên một tia sáng, khí tức toàn thân hắn đột nhiên tăng mạnh!

Luyện Thể tầng mười: Luyện Huyết Cảnh!

Máu bắt đầu khởi động, như hồng dịch ngọc tương, trong mênh mông mơ hồ có tiếng sấm dậy!

Lý Hàn chỉ cảm thấy quanh thân sảng khoái chí cực, lực lượng toàn thân đang lấy gấp đôi tăng trưởng, cả người so với nguyên lai càng lộ vẻ tinh thần rạng rỡ.

– Luyện Huyết Cảnh cuối cùng đã tới, thật là quá chậm rồi.

Lý Hàn quệt một chút mồ hôi, khẽ cười một cái, tiếp đó bất mãn lẩm bẩm.

Nếu là lời này của hắn để cho người khác nghe được, chỉ sợ nhổ nước bọt ra cũng đủ dìm chết hắn rồi. Mẹ kiếp, tốc độ đột phá như vậy còn ngại chậm, người khác đều tất cả gặp trở ngại rồi.

Linh giả bình thường muốn từ Luyện Cốt Cảnh đột phá lên Luyện Huyết Cảnh ít nhất cần tốn một năm hoặc hai năm trở lên, đây là chỉ linh giả thiên tư không tệ, linh giả có thiên tư không tốt có thể cần ba đến năm năm thời gian mới có thể đột phá, người không có thiên phú thậm chí cả đời đều không thể đột phá. Sỡ dĩ Lý Hàn đột phá nhanh như vậy là do hắn không màn chắn cảnh giới, nếu không thì hắn cũng phải mất đến một hoặc hai tháng mới đột phá lên được Luyện Huyết Cảnh.

Sau khi đột phá thì Lý Hàn không vội đứng lên mà vẫn tiếp tục vận dụng công pháp để làm vững chắc cấp bậc và tìm hiểu kỹ năng mới. Một canh giờ trôi qua thì Lý Hàn mới ra khỏi phòng, kỹ năng mới của hắn có tên là ” Ảo cảnh”, kỹ năng này giúp hắn tạo ra một ảo cảnh, nếu như người có tâm trí không kiên định rất dễ lạc vào nhưng kỹ năng này chỉ có tác dụng với người có thực lực cách người thi triển một đại cảnh giới trở xuống nên Lý Hàn cảm thấy kỹ năng này hơi gà nhưng dù sao đây là kỹ năng của sư phụ để lại cho hắn nên hắn đoán kỹ năng này sẽ có tác dụng gì đó. Hắn nhanh chóng đi tắm rửa và sau khi tắm rửa xong thì hắn đến Lý thư các để học tập thêm vài Phàm kỹ mới. Từ khi trở thanh chấp sự thi hắn được phép ra vào nội viện, cho nên hắn đi vào cổng lớn không còn chút trở ngại.

Đi tới trước luyện võ trường, các thiếu niên cùng thiếu nữ Lý gia đang luyện công vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Hàn, chỉ riêng Lý Vương trong mắt hiện lên vẻ ghét hận.

Lý Hàn cũng không ngừng lại, đi thẳng tới lầu các phía nam, sau đó dừng lại trước một tòa lầu ba tầng.

Trên cửa lầu các có một tấm biển rồng bay phượng múa, khắc ba chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ “Lý Thư Các”, ba chữ mơ hồ tản ra khí tức huyền ảo xảo diệu, phảng phất như bên trong ẩn chứa huyền cơ nào đó. Hắn nhìn một lát rồi tiến vào bên trong.

Nơi này là Lý Thư Các của Lý gia, chứa đựng bí tịch bí điển của mười mấy đời tiền bối Lý gia lưu lại.

Lầu một là phàm kỹ dành cho Luyện Huyết trở xuống, lầu hai là phàm kỹ dành cho Luyện Huyết trở lên, lầu ba cất bí tịch gì chỉ có các trưởng lão mới có quyền xem.

Lý Hàn đã có tư cách đi lên lầu hai để xem Phàm kỹ dành cho Luyện Huyết Cảnh rồi.

Phàm kỹ dành cho Luyện Huyết Cảnh trở xuống là phàm kỹ cấp thấp nhất, cũng là có nhiều nhất. Các Phàm kỹ được chất đầy trên giá sách của lầu một. Lý Hàn tùy ý đi dạo một vòng, không phát hiện có Phàm kỹ gì đặc biệt, lúc này mới lên lầu hai.

Vừa lên lầu hai, chỉ thấy một lão giả đang ngồi trên ghế thái sư thưởng thức trà. Thoạt nhìn lão giả đã hơn trăm tuổi, trên thực tế đã là bảy trăm bốn mươi ba tuổi, gương mặt tràn đầy nếp nhăn, tản ra khí tức thương tang già lão, thân mình câu lũ tựa hồ không chịu nổi một cơn gió thổi qua, chỉ riêng trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên vài tia tinh quang không dễ dàng phát giác.

Lý Hàn thoáng chấn động, sau đó cung kính khom người nói:

– Gặp qua Các lão!

Lão giả kia chính là Các lão Lý gia.

Lý Hàn thấy lão không có phản ứng gì liền đi về giá sách đặt Phàm kỹ.

Trên lầu hai đều là Phàm kỹ dành cho Luyện Huyết Cảnh trở lên, so với Phàm kỹ ở lầu một cao hơn một bậc, uy lực mạnh hơn gấp mấy lần, số lượng ít hơn lầu một rất nhiều, nơi này chỉ có gần trăm quyển mà thôi.

Lý Hàn đi tới giá sách, tiện tay cầm lên một quyển.

– Phàm kỹ hỏa hệ – Liệt Viêm Chưởng!

Quyển Phàm kỹ này yêu cầu đạt tới Luyện Huyết Cảnh, thích hợp cho linh giả hỏa thuộc tính tu luyện, tổng cộng chia làm tam chiêu, mỗi chiêu uy lực bất phàm.

Lý Hàn tùy tiện lật xem một chút, sau đó thả lại tại chỗ, cầm lên quyển bên cạnh.

– Phàm kỹ thủy hệ – Ngũ Lãng Điệp Triều!

Đồng dạng cũng yêu cầu đạt tới Luyện Huyết Cảnh, linh giả thủy hệ mới có thể tu luyện.

Lý Hàn nhìn xem mấy quyển, đều là Phàm kỹ ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Những công pháp này đối với hắn mà nói tạm thời không có bao nhiêu giá trị tham khảo, sau một hổi lựa chọn thì hắn chọn một quyển Phàm kỹ có tên là Toái Cốt Chưởng. Đây là Phàm kỹ mà bất kỳ linh giả nào cũng có thể thi triển, rất phù hợp với Lý Hàn nên hắn chọn cái này.

Lý Hàn lại nhìn xem một lần, sau khi ghi nhớ trong đầu không quên mới chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi hắn không quên hành lễ với Các lão vẫn đang ngồi nhắm mắt.

Sau khi hắn rời khỏi, Các lão hé mắt lẩm bẩm:

– Hi vọng tiểu tử này có thể mang theo nhiều kinh ngạc cho ta!

Chuyện Lý Hàn trở về nội viện chỉ sôi nổi vài ngày cuối cùng bình tĩnh lại.

Lý Hàn không hề chú ý tới việc này, mỗi ngày chỉ chuyên tâm tu luyện không biết mệt mỏi. Ngoại trừ mỗi ngày sẽ dành thời gian dùng Âm Dương Hỗn Độn quyết ngưng tụ linh lực, phần thời gian còn lại thì hắn dùng để tu luyện các Phàm kỹ. Còn ban đêm thì hắn lại cùng Tô Ánh Lan đàm đạo nhân sinh, chỉ là có một chuyện làm hắn vô cùng khó hiểu đó chính là mỗi khi Tần Liên nhìn hắn thì hắn lại phát hiện trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ u oán, diều này làm hắn vô cùng khó hiểu nhưng chuyện này hắn sẽ điều tra sau còn bây giờ thì hắn chuẩn bị đi Hoàng Tung Sơn Mạch lần nữa.

Vào đêm, trong phòng của Lý Hàn. Ở trên giường có hai người đang làm những hoạt động nguyên thủy nhất của con người và sau một tiếng hét chói tai thì mọi thứ từ từ yên tĩnh lại. Tô Ánh Lan nằm trên người Lý Hàn còn Lý Hàn đang lấy tay vuốt ve thân thể của nàng, hắn còn thỉnh thoảng bóp vú nàng vài cái. Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng thở dài từ Tô Ánh Lan, hắn ngay lấp tức ôm lấy nàng và hỏi:

– Lão bà, có chuyện gì mà nàng lại thở dài vậy?

Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng nói:

– Thiếp chỉ không biết sẽ được ở bên chàng bao lâu nữa?

Nghe Tô Ánh Lan nói vậy thì hắn biết nàng đang lo lắng chuyện gì, hắn là linh giả nên sẽ có tuổi thọ thật lâu nhưng nàng chỉ là người thường, cho dù hắn đem linh dược cho ăn thì cùng lắm nàng chỉ sống được một ngàn năm là cùng nên nàng lo sợ là đúng. Cách giải quyết duy nhất chính là nàng tu luyện linh lực trở thành linh giả thì nàng mới được ở bên cạnh Lý Hàn nhưng hắn đã kêu Tần Liên kiểm tra cho nàng rồi và sau khi kiểm tra thì Tần Liên kết luận rằng: ” Thân thể của Tô Ánh Lan không có linh căn, trừ phi tìm được linh dược ngũ giai Tạo Căn Đan thì nàng mới có thể tu luyện được. Ngoài cách đó ra thì ta không biết còn cách nào khác”. Nghe thấy kết luận của Tần Liên làm cho Tô Ánh Lan cảm thấy vô cùng buồn lòng nhưng mỗi khi trước mặt Lý Hàn thì nàng lại dấu đi nỗi buồn của mình vì nàng muốn hắn nhìn thấy mặt đẹp nhất của mình. Hôm này nàng thở dài vì nàng biết Lý Hàn sắp phải đi xa, mặc dù nàng không muốn rời khỏi hắn nhưng nàng biết hắn làm vậy vì muốn trở nên cường đại nne6 nàng chỉ có thể ở phía sau hắn, cầu chúc hắn luôn khỏe mạnh. Lý Hàn một bên vuốt ve thân thể nàng một bên mở miệng an ủi nàng:

– Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ tìm được Tạo Căn Đan về cho nàng. Đây chính là lời hứa của ta.

Nàng biết hắn đang an ủi nàng nhưng nàng cũng vui vẻ vì nàng biết trong lòng Lý Hàn có một chỗ dành cho nàng. Nhưng cả hai người lại không ngờ Lý Hàn lại thực hiện lời hứa nhanh như vậy, khi gặp lại thì Lý Hàn đã đem Tạo Căn Đan về cho nàng, đó là chuyện sau này. Còn bây giờ thì nàng và hắn lại tiếp tục vận động, tạo ra những âm thanh ái muội khiến cho mặt trăng cũng phải trốn sau đám mây vì xấu hổ. Hai canh giờ sau, Lý Hàn thức dậy và thoát khỏi cái ôm của Tô Ánh Lan, nàng hôn nhẹ lên môi nàng một cái và mặc quần áo vào sau đó hắn nhanh chóng rời khỏi Lý gia, sỡ dĩ hắn phải rời Lý gia vào ban đêm là do hắn lo sợ người của Lam gia sẽ đến trả thù hắn, mặc dù hắn biết gia tộc đã giải quyết giùm hắn chuyện Lam gia nhưng hắn biết chắc rằng Lam gia mặc dù ngoài sáng không dám làm gì hắn vì lo sợ Lý gia nhưng trong tối sẽ phái người giết hắn nên hắn phải cẩn thận, hắn nhanh chóng lấy ngựa và chạy về Hoàng Tung Sơn Mạch.

Lý Hàn không biết ở phía sau hắn có một đạo hắc ảnh đang nhìn chăm chú vào phương hướng hắn ly khai, trong tay còn mang theo một người chết, lẩm bẩm một chút:

– Tiểu tử quá tùy hứng rồi, hi vọng ngươi có thể bình an trở lại.

………..

Lý Hàn ngựa quen đường cũ. Sau ba ngày đi đường, vào ban đêm ngày thứ ba thì hắn lại đến quán trọ lần trước. Hắn nhanh chóng thuê một phòng, sau khi ăn xong bữa tối và tắm rửa thì hắn chuẩn bị tu luyện thì hắn lại nghe được tiếng nói chuyện với nhau ở cách vách truyền đến.

Vốn là hắn không muốn nghe lén đối phương nói chuyện, nhưng mà hắn nghe được ba chữ để cho hắn lên tinh thần, lặng lẽ đi tới tấm ván gỗ trên tường nghe trộm.

– Có nghe nói hay không, Thanh Lang dong binh đoàn cùng Lãnh Xà dong binh đoàn ở trong sơn mạch khai chiến rồi.

Một người nhỏ giọng hướng về phía tên còn lại nói.

Tên còn lại đáp:

– Chuyện này người nào không biết, hai đoàn đại chiến tử thương không ít, bất quá Lãnh Xà dong binh đoàn thực lực vẫn là kém Thanh Lang dong binh đoàn một bậc, cơ hồ đều nhanh chóng bị hủy đoàn rồi.

– Đúng vậy a, hình như là bởi vì Mỹ Nhân Xà đoạt đồ của Thanh Lang đoàn, hơn nữa còn đem thân đệ đệ Huyết Lang của Thanh lang giết chết, lúc này mới không chết không thôi.

– Sách sách!

– Mỹ Nhân Xà Bạch Ngọc Sương kia là một trong những đóa hoa đứng đầu nhất ở trấn Vạn Liên, bao nhiêu người muốn chinh phục, hôm nay chỉ sợ phải vẫn lạc, thật là đáng thương.

– Hừ, nói nhỏ thôi, dong binh thích Bạch Ngọc Sương cũng không ít, vạn nhất để cho bọn họ nghe được, cái mạng nhỏ này của chúng ta khó giữ được, ngay mai mang thu hoạch tháng này trở về rồi bán, sung sướng a một phen trở ra được, thật con mẹ nó mệt mỏi.

Nghe xong đối thoại của hai người, Lý Hàn không khỏi thay tỷ tỷ xinh đẹp kia mà phiền nhiễu, mặc dù hai người chỉ có một lần gặp gỡ, nhưng Lý Hàn đã bị Bạch Ngọc Sương hấp dẫn. Ai kêu Lý Hàn có sở thích thục nữ trưởng thành.

– Ngày mai tiến vào sơn mạch, nếu như có cơ hội liền cứu nàng một lần đi, nói không chừng nàng cảm động đến lấy thân báo đáp.

Lý Hàn cười thầm nói, trong đầu đã ảo tưởng tình cảnh Bạch Ngọc Sương thần phục dưới háng hắn rồi. Nghe lén xong thì hắn quay lại giường, quay chân ngồi xuống và bắt đầu tu luyện.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, phương đông dần sáng.

Sau khi ở nhà trọ bổ sung thịt khô cùng nước, Lý Hàn thì đi bộ vào Hoàng Tung Sơn Mạch. Đi một canh giờ, hắn đã giết được hai con linh thú nhất giai trung kỳ. Lúc này hắn đang ngồi trên góc cây để quan sát, bỗng nhiên hắn nghe được tiếng bước chân nên hắn nhanh chóng nấp vào sau tán lá. Một lát sau, dưới gốc cây của Lý Hàn xuất hiện hai người. Một người trong đó mở miệng nói:

– Đại ca, ngươi nói phát hiện một đầu U Linh báo bị thương nặng có phải không?

– Đúng vậy, hôm qua sau khi giết được một linh thú thì ta phát hiện vết máu dưới đất nên ta cảm thấy tò mò nên lần theo. Khi đến hồ nước thì từ xa ta phát hiện con U Linh Báo bị thương nặng nằm ở đó nhưng ta lo sợ nếu ta tiến gần hơn thì con U Linh Báo này sẽ bỏ chạy nên sau khi nhớ kỹ lộ trình thì ta quay lại kêu đệ.

– Nhưng đệ sợ a, cho dù bị thương nặng nhưng con U Linh Báo này có thực lực tương đương cường giả Tụ Linh Cảnh, chúng ta đi săn nó không phải là mất mạng nhỏ hay sao.

– Đệ ngu quá, nếu ta không đảm bảo làm sao lại dám đi săn U Linh Báo chứ. Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta thì con U Linh Báo này chưa trưởng thành, thực lực cùng lắm là nhị giai sơ kỳ, bây giờ nó đã bị thương nặng nên đây là cơ hội cho hai chúng ta.

Tên đệ nghe đại ca mình nói vậy thì động tâm, ánh mắt đã trở nên kiên định. Mặc dù hai người vừa đi vừa nói nhưng giờ thính giác hơn người thường của mình, Lý Hàn đã nghe hết nội dung đối thoại của hai người. Theo hắn nhớ thì U Linh Báo là nhị giai trung kỳ, là một linh thú Phong thuộc tính lấy tốc độ mà giương danh, Tụ Linh Cảnh trung kỳ cũng khó mà giết được, chỉ có Tụ Linh Cảnh hậu kỳ trở lên mới có thể đánh chết.

U Linh Báo có giá trị nhất chính là da báo cùng rang nanh, mấy cái này cái nào cũng có giá trị mấy vạn kim tệ, mặt khác cân cốt cũng có thể bán được giá tiền không nhỏ. Chỉ là U Linh Báo hành tung phiêu dật không chừng, thường khó có thể phát hiện tung tích của nó, hơn nữa cũng không đủ thực lực tốt nhất vẫn không nên đi trêu chọc nó a, nếu không tùy thời đều sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ.

Nhờ vào thiên nhãn nên hắn biết được cả hai người đều có thực lực Luyện Huyết sơ kỳ nhưng chừng đó mà dám đánh chủ ý lên U Linh Báo, mặc dù con U Linh Báo này chưa trưởng thành và bị thương nặng nhưng muốn giết nó thì cũng cần phải là người có thực lực Luyện Mạch Cảnh chứ Luyện Huyết Cảnh chưa đủ trình. Nhưng Lý Hàn cũng động tâm nên hắn quyết định bám theo bọn họ, hắn sử dụng kỹ năng Ẩn nấp để ẩn hết khí tức của mình để tránh hai người phát hiện và hắn lặng lẽ bám theo hai người.

Lại qua nửa canh giờ, sau khi thông qua một cái khe suối hẹp, rốt cục đi tới một chỗ u tĩnh trong rừng rậm, ở trong rừng rậm có một cái u đầm thật lớn, nước hồ xanh biếc trong suốt, quanh hồ mọc ra các loại thực vật, hoa cỏ tươi tốt, ong bướm thành đàn, bay lượn lờ chung quanh, cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ, không hề giống như là chỗ tràn đầy sát cơ.

– Đệ đệ, đây là chỗ ta phát hiện được U Linh Báo.

Tên đại ca chỉ vào một chỗ cây cối sụp đổ, cỏ dại lung tung ở không xa nói.

Lý Hàn ở phía xa nghe tên đại ca nói vậy thì hắn bắt đầu lên tinh thần đề phòng, cảm ứng nâng lên tới lớn nhất, chỉ cần có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng sẽ không thoát khỏi lỗ tai của hắn.

– Đại ca, U Linh Báo bình thường hay lui tới vào ban đêm, chúng ta có muốn hay không chờ một chút.

Tên đệ đệ đề nghị nói. Cuộc sống dã ngoại mạo hiểm của hắn so sánh với những người khác đều phong phú hơn nhiều lắm, đối với thói quen của linh thú bình thường đều lý giải được.

– Không cần, chúng ta dụ nó đi ra ngoài là được rồi. Với lại, chiến đầu với U Linh Báo vào ban đêm thì chỉ đồ ngu mới làm.

Tên đại ca lắc đầu nói. Nói xong thì tên đại ca từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một bọc giấy, mở ra thì thấy bên trong là một khối thịt đang chảy máu.

– Đại ca, ngươi là muốn dẫn nó đi ra ngoài?

Tên đệ đệ lúc này mới nghĩ tới ý nghĩ của tên đại ca hỏi.

– Ưm, nó bị thương, hành động bất tiện, kiếm ăn nhật định có điều bất tiện, chỉ cần ngửi thấy được mùi máu tươi thì nó sẽ đi ra, chúng ta ở một bên chờ là tốt rồi.

Tên đại ca gật đầu thừa nhận nói. Sau đó hai người nhanh chóng đem khối thịt cắt ra từng miếng để trên đất trống, máu tươi bên trong cuồn cuộn chảy ra, để cho mấy trăm thước phụ cận đều dễ dàng ngửi thấy được.

Hai người lựa chọn một bụi rậm ở không xa nấp vào, yên lặng chờ đợi U Linh Báo xuất hiện. Còn Lý Hàn đứng trên gốc cây ở phía sau mà quan sát hết thảy.

– Đợi lát nữa ta đi ra ngoài cuốn lấy U Linh Báo, ngươi chớp lấy thời cơ, nhất định phải ở chỗ vết thương cũ của nó cho một kích trí mạng, phòng ngừa nó chạy trốn cần phải ở trong thời gian ngắn nhất giải quyết xong.

Tên đại ca thấp giọng căn dặn tên đệ đệ. Tên đệ đệ nghe xong thì gật đầu biểu thị “Đã hiểu”.

Thời gian từng giây từng phút đi qua, Báo ảnh còn chưa thấy xuất hiện.

Sắc mặt của hai người hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nếu như cuối cùng U Linh Báo không có xuất hiện, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như vậy thì chuyến đi lần này của hai người trở thành công cốc hết rồi.

Còn Lý Hàn thì hắn ngồi trên gốc cây, nhắm mắt dưỡng thân. Một lúc sau thì Lý Hàn mở mắt, thấp giọng nói:

– Tới!

Qủa nhiên như lời Lý Hàn nói. một con U Linh Báo lớn gần hai thước chậm rãi từ trong bụi cỏ lộ liễu đi ra ngoài. Nhìn thấy U Linh Báo thì hai người kia khẩn trương lên, ngay cả tiếng hít thở đều ngừng lại rồi. Còn Lý Hàn nhìn thấy U Linh Báo thì thầm hô:

– Tiểu báo này thật hùng tráng!

U Linh Báo chậm rãi đi tới, hai mắt lộ ra thần sắc cảnh giác, một đôi răng nanh lộ ra ngoài hiển lộ vẻ dữ tợn đáng sợ, trên thân thể hiện đầy những chấm đen trắng kia có một vết thương rõ ràng, hiển nhiên là thương tích do linh thú khác gây ra từ trong miệng của tên đại ca. Lý Hàn lập tức dùng thiên nhãn thì hắn thấy đúng như lời tên đại ca nói, con U Linh Báo này chưa trưởng thành mới có thực lực nhị giai sơ kỳ, bây giờ nó bị thương nặng như vậy thì hắn dám chắc thực lực của con báo này sẽ bị giảm xuống một mảng lớn.

U Linh Báo đi rất chậm, một đôi ánh mắt càng không ngừng đánh giá bốn phía, phát hiện không có dị trạng gì mới đi tới chỗ thịt tươi, nó hết sức cảnh giác ngửi thịt tươi kia một chút, sau đó mới cắn lên, chuẩn bị rời đi.

– Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!

Tên đại ca quát lên một tiếng lớn, dẫn đầu từ trong bụi cỏ nhảy ra, thanh trọng đao trong tay vung lên kiếm quang đánh úp về phía U Linh Báo.

– Hống!

U Linh Báo đột nhiên thấy nhân loại, một đôi con mắt càng thêm hung ác rồi, nó gào thét một tiếng, thân thể mạnh mẽ đạp một cái, trong nháy mắt tránh khỏi công kích của tên đại ca.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.