Ba người nhanh chóng rời khỏi căn nhà gỗ rồi tiến đến cửa ra vào Thanh Thiên bí cảnh, sau khi quay trở lại Thiên Long điện thì Thiên long ấn nhanh chóng chui vào trong đan điền Lý Hàn.
Thấy nơi này không còn gì cả, ba người nhanh chóng rời khỏi, sau đó Lý Hàn liền dẫn hai nàng đến một nơi, nơi đó chính là chủ điện Thành Thiên Tông.
Mặc dù theo Hoàng Phong thì chủ điện đã bị đệ tử ngũ đại tông môn đánh chiếm từ lâu nên những thứ có giá trí chắc đã bị lấy mất rồi nhưng Lý Hàn tin rằng sức mạnh cấm chế ở nơi đó tuyệt đối không phải thứ mà những người này có thể phá giải được nên hắn muốn đến xem thử.
Một canh giờ sau, Lý Hàn và hai nàng đã đến chủ phong, ngay trên chủ phong có vài tràng đại điện phong cách cổ xưa trang nghiêm bày ra trước mắt ba người. Cho dù đã bị phá hư không ít, nhưng tuế nguyệt đã từng huy hoàng kia vẫn có lưu lại vài phần, mang đến trùng kích cực lớn cho nội tâm ba người.
Cho dù là người tâm tính kiên định như Lý Hàn vẫn cảm thấy mấy đại điện này quả nhiên nguy nga đại khí, càng như tiên sơn lầu các, mang đến cho người cảm giác hư vô phiêu miểu, khiến mọi người có một loại cách nghĩa không thể chờ đợi được muốn chiếm cứ nơi này làm vương.
Ba người thổn thức một hồi rồi mới bước vào dãy kiến trúc này, những đại điện ở nơi này đa phần đều đã bị phá bỏ cấm chế nên ba người liền bỏ qua mà đi sâu vào vì cả ba đều biết những thứ có giá trị bên trong những đại điện đó đều bị lấy đi rồi.
Sau khi ba người đi vào nơi sâu nhất trong dãy kiến trúc này liền phát hiện chỉ còn duy nhất một tòa lâu các vẫn còn cấm chế, ngay cả ngũ đại tông môn liên thủ cũng không phá được thì có thể thấy được cấm chế chỗ này cường đại đến cỡ nào.
Mặc dù cấm chế này làm khó những người khác chứ không thể làm khó ba người được, Lý Hàn liền lấy ra lệnh bài chưởng môn rồi ném về phía cấm chế, lệnh bài sau khi va chạm với cấm chế liền được cố định trên đó, sau đó cấm chế liền tách ra một con đường đủ cho một người đi.
Ba người thấy vậy liền nhanh chóng đi vào, sau khi tất cả mọi người đều đã đi qua, Lý Hàn liền đưa tay thu lại lệnh bài, ngay lập tức con đường kia liền bị đóng lại, tạo thành tình trạng nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Ba người không thèm để ý đến mà đẩy cửa tòa lâu các rồi tiến vào trong.
Tầng một tòa lâu các này ngoài trừ những vết tích đánh nhau thì không có gì khác nên ba người liền đi lầu hai.
Đi lên lầu hai, chỉ thấy từng dãy giá sách mất trật tự đặt ở đó, từng quyển sách và ngọc giản đều tùy ý rơi lả tả.
Lý Hồng Vân nhặt một quyền sách lên tùy ý lật lật, lúc này hoảng sợ nói:
– Huyền… Huyền cấp hạ phẩm Thông Tí Quyền!
– Huyền cấp linh kỹ!
Mấy chữ này lập tức hấp dẫn lực chú ý của hai người Lý Hàn và Lãnh Băng Băng.
Ba người nhanh chóng nhào tới những cuốn sách và ngọc giản kia.
Huyền kỹ ở trong tông môn nào cũng sẽ không ngại nhiều, mà mỗi một bản huyền kỹ đều có giá trị của riêng mình.
Ở trong Thập Linh Tông, huyền kỹ trung phẩm đã rất cao rồi, mà ở trong Ngũ đại tông môn, linh kỹ huyền cấp cũng là tinh phẩm, bọn hắn tuy có Địa cấp linh kỹ, nhưng cái đó không phải ai cũng học được.
Cho nên, huyền cấp linh kỹ là thứ trân quý mà không ai ngại nhiều cả.
Cho dù không thích hợp cho mình tu luyện, cũng có thể xuất ra đi hối đoái, giá trị không thấp chút nào.
Ba người tồn gần hết nửa canh giờ để kiểm tra thì phát hiện nơi này có đến 30 huyền kỹ hạ phẩm, 23 huyền kỹ trung phẩm, 11 huyền kỹ thượng phẩm, 5 Địa kỹ sơ phẩm và một bộ kiếm pháp Địa cấp trung phẩm.
Sau khi kiểm tra xong, hai nàng đều tự lấy linh kỹ thích hợp với bản thân, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng. Còn Lý Hàn sau khi đợi hai nàng lấy xong thì hắn liền lấy ra Hắc Thiên Đỉnh thu tất cả những linh kỹ còn lại vào trong, hai nàng thấy vậy cũng không có ý kiến vì dù sao hai nàng cũng đã chọn linh kỹ phù hợp với bản thân mình rồi, hơn nữa Lý Hàn là nam nhân của hai nàng nên hắn muốn làm thế nào cũng được.
Sau khi Lý Hàn thu xong, ba người nhanh chóng đi lên lầu ba.
Lầu hai đã có thứ quý giá như vậy thì đồ trên lầu ba chắc chắn sẽ càng thêm quý giá.
Lầu ba không làm cho ba người thất vọng, bên trên có bảy khôi lỗi hình người cao gần hai trượng, toàn thân là kim loại màu đỏ sậm, trong hai mắt tản mát ra hàn mang không tình cảm chút nào!
– Khôi lỗi Linh Sơn Cảnh!
Lý Hàn không khỏi thở nhẹ một tiếng nói.
Khôi lỗi đã phần do linh khí sư tạo ra, vốn là lợi dụng phương pháp luyện chế đặc biệt, dùng người mới chết ngâm chế một phen, lại lợi dụng tài liệu trân quý khác gia nhập vào trong cơ thể, khiến thi thể vĩnh viễn cũng không mục nát, khiến khôi lỗi vẫn bảo trì sức chiến đấu như trước. Chỉ là khôi lôi là tử vật, không cách nào dùng thuộc tính công kích vốn có, đây cũng là chỗ thiếu khuyết của khôi lỗi.
Mà chỗ tốt của khôi lỗi chính là không sợ bất cứ công kích nào, chỉ cần ra lệnh một tiếng liền toàn lực tiến lên, cho đến khi bị phá hủy mới thôi
Bất luận khôi lỗi nào thực lực khi còn sống càng mạnh thì khôi lỗi luyện chế ra cũng càng mạnh.
Bảy cổ khôi lỗi trước mắt này tuy rằng không tản mát ra bất luận khí thế gì, toàn thân bị luyện hóa thành kim loại nhưng trên mỗi khuôn mặt đều có năm đạo đường vân.
Mỗi một đạo đường vân đại biểu cho một cấp, khôi lỗi năm đạo đường vân đại biểu cho chúng là khôi lỗi Linh Sơn Cảnh.
Cường giả Linh Sơn Cảnh ở trong ngoại vực đại biểu cho đẳng cấp chiến đấu mạnh nhất.
Cũng may cho bọn họ là thú đan để cung cấp năng lượng cho bảy khôi lỗi này đã tiêu hao hết nên bọn chúng không thể hoạt động được, nếu không cả ba người phải quay đầu bỏ chạy rồi.
Nếu đã gặp được thì không lý nào lại buông tha, Lý Hàn muốn chiếm bảy khôi lỗi này làm của riêng nên hắn liền cùng hai nàng tiến tới chỗ bảy khôi lỗi này.
Lý Hàn nhờ có ký ức của lão giả nên hắn biết làm thế nào để chiếm đoạt khôi lỗi của người khác, nói thì cũng đơn giản, chỉ cần tiêu trừ tinh thần lạc ấn của chủ trước trong khôi lỗi, sau đó đánh hạ tinh thần ấn ký của mình vào, liền có thể đạt được quyền khống chế khôi lỗi này!
Tinh thần lực của Lý Hàn liền tuôn ra, lao vào đầu của khôi lỗi, nơi đó chính là nơi đặt tinh thần ấn ký, vì chủ nhân lúc trước của khôi lỗi này đã chết nên tinh thần lạc ấn bên trong vô cùng bạc nhược, tinh thần lực của Lý Hàn chỉ cần chút động tác thì đã có thể cướp được quyền không chế khôi lỗi rồi. Mặc dù vậy thì tình thần lực của bị hao tổn vô cùng, buộc hắn phải ngồi xuống để khôi phục trở lại.
Thông thường khi muốn thay đổi tìn thần lạc ấn trong khôi lỗi thì người ta thường sẽ đánh nát phần giáp sau đầu ra, sau đó thì xóa đi tinh thần của chủ nhân đời trước rồi đánh thần thức của mình vào trong trận pháp bên trong đầu, sau đó để Linh khí sư sửa lại chỗ bị đánh nát, như vậy là xong. Nhưng Lý Hàn vì muốn chiếm những khôi lỗi này làm của riêng nên hắn đành dùng tinh thần lực xâm nhập vào, vì phải vượt qua tầng tầng lớp trận pháp bảo vệ nên tinh thần lực của Lý Hàn hao tổn rất nhiều.
Sau khi hồi phục lại tinh thần lực, Lý Hàn liền thay hai nàng khống chế khôi lỗi cho riêng bản thân, có thêm khôi lỗi Linh Sơn Cảnh, thực lực của hai nàng sẽ tăng lên cự đại!
Nửa canh giờ sau, hai nàng liền đem khôi lỗi của bản thân thu lại, về phần bốn khôi lỗi còn lại thì Lý Hàn tính đem hai con tặng cho Thập Linh Tông, hai con cuối cùng thì dùng để bảo hộ Lý gia.
Sau khi giải quyết xong đám khôi lỗi, Lý Hàn và hai nàng liền đi lên tầng ba, nơi này chính là nơi cao nhất của tòa lâu các này rồi.
Ở tầng cuối, cùng mấy tầng trước đều không giống nhau, nơi này lộ ra vẻ trang nghiêm hơn rất nhiều
Ở trung ương của lầu các, có một pho tượng làm bằng thiên niên huyền thạch. Pho tượng kia hết sức khổng lồ, cao nguyên cả một tầng lầu, pho tượng điêu khắc là một người trung niên nam tử, nam tử này uy vũ bất phàm, tay trái cầm một thanh Thanh Long Trảm Nguyệt kiếm, tay phải cầm Thiên Long thuẫn, sắc mặt lộ ra một cỗ khí phách bễ nghễ thiên hạ, phảng phất hắn chính là một tôn thiên thần, trên nhưng có thể chiến tiên sát thần, dưới nhưng có thể diệt quỷ trảm ma.
Ba người đều bị phong thái của pho tượng kia hấp dẫn đến.
Lý Hàn không khỏi thở dài, nói:
– Khí thế như thế, phong thái cuồng phách như thế, quả thật là tấm gương cho hậu bối.
Dứt lời, hắn cùng Lãnh Băng Băng và Lý Hồng Vân hướng pho tượng kia thi lễ một cái.
Sau khi thi lễ với pho tượng xong thì cả ba người liền nhìn xung quanh để xem thử có đồ vật nào không. Nhưng làm ba người thất vọng rồi vì nơi này ngoài trừ bất tượng oai hùng kia thì chẳng có bất cứ thứ gì cả nhưng bọn họ nhanh chóng ném nổi thất vọng này ra sau đầu, bọn hắn đã kiếm đủ tài phú rồi, nếu tham lam hơn nữa, có thể sẽ bị thiên khiển.
Sau khi xác định nơi này không còn thứ gì khác, ba người nhanh chóng rời khỏi tòa lâu các này.
Sau đó ba người liền đi đến nơi luyện dược của Thanh Thiên Tông, bọn họ muốn xem thử có coi có linh đan diệu dược nào còn dư lại không, cũng may là đại điện luyện dược không cách chủ phong quá xa nên bọn hắn chỉ cần một khắc là đến nơi.
Ba người cũng không tốn thời gian mà đi thẳng lên tầng cao nhất vì theo khả năng thường trực, thứ quý giá nhất thường được cất ở nơi cao nhất.
Ba người nhanh chóng đi đến nơi cao nhất của đan điện liền phát hiện nơi này chỉ có duy nhất hai gian phòng luyện đan nên bọn hắn lần lượt vào từng gian phòng kiểm ra thử. Trong gian phòng thứ nhất, tất cả cấm chế trong này đều đã bị phá hủy nên trong này không còn bất cứ viên đan dược nào, vì vậy cả nhanh chóng chuyển qua gian phòng thứ hai.
Trong gian phòng thứ hai thì cả ba liền tìm được hai bình đan dược, sau khi nhờ lệnh bài phá bỏ cấm chế, ba người thiếu chút nữa liền bị hai bình đan dược trong tay chấn choáng rồi vì bên trong chính là Thăng Hoàng Đan và Linh Hoa Đan.
Cả hai là Lục phẩm đan dược, Thăng Hoàng đan có thể khiến cho thực lực một gã cường giả Linh Sơn Cảnh đề thăng một cấp, là tinh phẩm trong lục phẩm đan dược, mà Linh Hoa đan càng là lục phẩm đỉnh cấp đan dược, có thể khiến cho một gã cường giả Linh Sơn Cảnh viên mãn có một nửa tỷ lệ đột phá đến Linh Hoa Cảnh, coi như là đột phá thật bại cũng có thể giữ được một thân tu vi không bị tổn hại.
Hai loại đan dược này cần có vô số ngũ giai linh thảo cùng với mười mấy gốc Lục giai linh thảo, lại phối hợp với Lục giai thú đan mới có thể luyện chế được.
Là đan dược trân quý chỉ có Linh dược sư Lục phẩm đỉnh phong hoặc Thất phẩm mói có thể luyện chế ra được.
Mỗi một viên đan dược loại này cũng sẽ dẫn khởi một mảnh tinh phong huyết vũ, không nghĩ tới ở chỗ này có tới tận mười hai viên.
Thanh Thiên Tông không hổ là lục phẩm tông môn, nội tình quả thật thập phần cường đại.
Ba người nhanh chóng chia nhau hai bình đan dược này, lúc này trong lòng của cả ba đều vô cùng vuo sướng, không ngờ bản thân lại có thể sở hữu những viên đan dược quý giá như vậy.
Sau khi chia xong đan dược, Lý Hàn lên tiếng nhắc nhở hai nàng:
– Sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không thể để cho người khác biết được bản thân đã đạt được thứ gì trong chuyến đi này biết không?
Hai nàng cũng không phải kẻ ngu ngốc, hiểu được ý tứ của Lý Hàn liền lập tức gật đầu.
Bởi vì có câu nói thất phu vô tội mang ngọc mắc tội, đạo lý này tất cả mọi người đều biết.
Lý Hàn gật gật đầu, sau đó cùng hai nàng rời đan điện này, chuẩn bị đi ra khỏi bí cảnh vì chỉ còn nửa canh giờ nữa, cửa bí cảnh sẽ mở ra.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.
Đúng lúc này, trên bầu trời phủ xuống mấy chục cỗ linh lực cường đại
Những cỗ linh lực này đủ mọi màu sắc cuối cùng hội tụ ở chung một chỗ, phá khai cấm chế của bí cảnh, một đọa thông đạo rộng rãi nở rộ ra
Ba người thấy vậy liền rối rít hướng quang khẩu lướt tới.
Cùng lúc đó, tất cả những người còn chưa chết của các tông môn khác cũng lập tức lao tới chỗ quang khẩu kia.