Lý Hàn ở trong nhà Bạch Tuệ Nương chậm trễ vài ngày rốt cục cũng lên đường trở về tông môn rồi.
Trong vài ngày ngắn ngủi này, thực lực âm dương của hắn đã từ Linh Thiên ngũ trọng thiên đạt đến Linh Thiên lục trọng thiên trung kỳ, tin tưởng không đến một tháng, đột phá đến đại thừa cảnh không phải là vấn đề.
Đây là cự đại thu hoạch khi cùng Bạch Tuệ Nương liên tục trong vài ngày “tham khảo nhân sinh”.
Lý Hàn nếu như không phải vội vàng chạy về tông môn, hắn lại kiên trì mấy ngày nữa, chỉ sợ hắn thật có thể trực tiếp đột phá đến Linh Thiên đại thừa cảnh, mà Bạch Tuệ Nương khẳng định có thể trở thành Linh Hải viên mãn, mà không phải là Linh Hải cửu trọng thiên như hiện tại.
Nếu để cho người khác biết Lý Hàn đột phá Linh Thiên Cảnh trung thừa cảnh còn chưa tới nửa năm lại lần nữa tiếp tục muốn đột phá mà nói, chỉ sợ mọi người đều phải đố kỵ cùng điên cuồng.
Người khác tân tân khổ khổ cố gắng hơn mười năm còn không nhất định đạt từ trung thừa cảnh nhảy lên đại thừa cảnh, mà hiện tại tốc độ tấn chức của người trẻ tuổi này lại giống như ngồi trên hỏa tiễn, điều này có thể không khiến cho người ta phải đố kỵ, tự ti sao?
– Đầu tiên là trở về Dược phong đã, hay là trực tiếp tới Thập Linh Phong?
Lý Hàn đi tới trước tông môn liền do dự mà nghĩ.
Ngày hôm trước hắn từ Liễu Đông, biết mình đã không còn là đệ tử của Dược Phong, trở về Dược phong tựa hồ không ổn, nhưng mà cứ như vậy rời đi lại không cam lòng. Nghĩ đến hắn đường đường là Tứ phẩm Linh dược sư, thiên phú là thiên tài trong vạn người không có một, cư nhiên bị người khác trục xuất sơn phong, đây là chuyện mất mặt cỡ nào a.
Nhưng hắn cảm thấy bây giờ có lên Dược Phong nháo lên cũng chẳng được gì nên hắn quyết định trở về Thập Linh Phong trước, rồi sau đó tìm cách lấy lại mặt mũi.
Lý Hàn vừa mới trở lại dưới chân núi Thập Linh phong, hai đạo thân ảnh một mềm mại một cứng cáp từ trên bầu trời lướt xuống.
– Ha ha, tiểu tử thúi ngươi rốt cuộc cam lòng trở lại rồi!
Thân ảnh kia đi tới trước mặt Lý Hàn nặng nề vỗ bả vai của hắn cười to nói.
– Lý Hàn, trở về thì tốt rồi!
Thân ảnh mềm mại kia nhẹ nhàng nói.
Bỗng nhiên, trong lòng Lý Hàn chỉ cảm thấy ấm áp, lúc này một chân quỳ xuống nói:
– Sư phụ, sư nương, đồ nhi trở lại.
Bị Dược Phong vô duyên vô cớ đuổi đi khiến tâm tình của hắn vô cùng buồn bực nhưng vào giờ khắc này, hắn mới phát hiện nguyên lai sự phụ Lê Thái Bảo và sư nương Lý Hồng Ngọc ở Thập Linh Phong mới là chân tâm thật địa đối đãi với cái đồ đệ là hắn này. Lý Hàn quyết định, nhất định phải thấy hai người phát dương quang đại Thập Linh Tông!
– Hảo tiểu tử, ngươi… Ngươi tấn thăng đến Linh Thiên tam trọng thiên rồi?
Lê Thái Bảo nhìn Lý Hàn cả kinh nói.
– May mắn đột phá!
Lý Hàn đáp một tiếng, lại nói tiếp:
– Sư phụ, sư nương, chúng ta trở về trong phong rồi hãy nói.
– Tốt… Đột phá rất tốt, không hổ là hảo đồ đệ của Lê Thái Bảo ta, lúc này ta xem ai còn dám không để cho ngươi làm đệ tử chân truyền của Thập Linh phong chúng ta.
Lê Thái Bảo thập phần vui vẻ đáp.
Ba người đồng loạt trở về Thập Linh phong, trên đường đi những ngoại môn đệ tử của Thập Linh phong đều thấy Lý Hàn cùng tông chủ và trưởng lão của bọn họ hàn huyên vô cùng vui vẻ, cũng biết tiểu tử này chính là đệ tử Lý Hàn mà tông chủ yêu thích nhất nên tất cả mọi người cung kính hô lên một tiếng:
– Lý Hàn sư huynh.
Trở lại trên đỉnh, Lý Hồng Ngọc đối với Lý Hàn nói:
– Hàn nhi, ngày sau ngươi liền ở lại Thập Linhh phong chúng ta đi, Dược phong bên kia liền đừng trở lại nữa.
Ý của Lý Hồng Ngọc là không muốn Lý Hàn khổ sở vì bị Dược Phong trục xuất.
– Lý Hàn, ngươi yên tâm, ta sẽ đòi công đạo cho ngươi. Hừ, dám đối xử với đệ tử ta như vậy, đám thất phu ở Dược Phong thật đáng trách.
Lê Thái Bảo ngồi ở chủ vị nói ra.
Lý Hàn nghe vậy thì cảm động vì sự quan tâm của hai người dành cho hắn.
– Sư phụ, sư nương yên tâm, sau này hai người chính là sư phụ duy nhất của Hàn nhi, Dược phong bên kia cho dù mời đệ tử trở về, ta cũng sẽ không đi về nữa.
Lê Thái Bảo nghe vậy thì gật đầu, Lý Hồng Ngọc thì nhẹ nhàng nói:
– Lý Hàn, ngươi đường xa trở về, chắc mệt rồi, đi về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Lý Hàn nghe vậy thì chào hai người rồi lùi lại.
……..
Một ngày sau, trên đại điện Thập Linh tông.
Lê Thái Bảo ngồi ở chủ vị, bốn phía thì ngồi đầy trưởng lão các phong. Ngoài ra còn có Lý Hàn, Lý Hồng Ngọc và Mộ Dung Bạch đang mang theo vẻ sầu bi vì cái chết của đệ tử của mình.
Lê Thái Bảo ở thượng thủ mở miệng hỏi:
– Lý trưởng lão, ngươi phát ra triệu tập lệnh là vì chuyện gì?
Lý Hồng Ngọc nghe vậy liền đứng lên, tiếp theo hướng Lê Thái Bảo ở thượng tọa nói:
– Tông chủ, đệ tử Lý Hàn của Thập Linh phong chúng ta muốn xin khảo hạch chân truyền đệ tử, khẩn cầu tông chủ phê chuẩn.
Trong mắt Lê Thái Bảo lóe lên ý cười nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói:
– Không phải ta đã tuyên bố Lý Hàn là đệ tử chân truyền của Thập Linh Phong rồi sao?
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì cười cười, nói:
– Đúng vậy nhưng Lý Hàn xin khảo hạch không phải là thân phận võ giả, mà là xin khảo hạch thân phận Linh dược sư.
Lời này vừa ra, tất cả trưởng lão của Thập Linh Tông đều đồng loạt nhìn về phía Chu Đại Quân và Mộ Dung Bạch, lúc này trong lòng Chu Đại Quân cười khổ:
– Nên tới vẫn là muốn tới a.
Lúc trước Lý Hàn tu luyện tam phẩm đan dược đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hiện tại đột phá đến Linh Thiên Cảnh khẳng định có thể luyện chế Tứ phẩm đan dược, mà Lý Hồng Ngọc nói Lý Hàn lựa chọn khảo hạch đẳng cấp Linh dược sư chính là muốn hạ mặt mũi của Dược phong bọn hắn.
Đây là để cho người khác đều cho rằng Dược phong đường đường lại đem Tứ phẩm Luyện dược sư đuổi ra khỏi ngoài sơn phong, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế, tiền đồ khẳng định bất khả hạn lượng, thật sự là cử chỉ không sáng suốt.
Điểm này Chu Đại Quân tựa hồ đã sớm nghĩ tới. Vì hắn biết Lê Thái Bảo và Lý Hồng Ngọc vô cùng bao che khuyết điểm, bọn hắn đối xử với đệ tử của họ như vậy, thân làm sư phụ, sư nương sao có thể ngồi im.
Lê Thái Bảo liếc mắt nhìn Mộ Dung Bạch một cái mới nói:
– Chuẩn Lý Hàn xin khảo hạch, tốt lắm, không có việc gì thì toàn bộ lui ra đi.
– Tông chủ, Lý Hàn là đệ tử của Thập Linh phong, hắn khảo hạch vị trí chân truyền đệ tử Linh dược sư, ta đối với cấp bậc của Linh dược sư không tốt làm kết luận, hi vọng tông chủ cùng với chư vị trưởng lão làm chứng, Lý Hàn từng nói đối với Mộ Dung trưởng lão ngưỡng mộ đã lâu, hy vọng có thể để cho Mộ Dung trưởng lão đối với hắn chỉ điểm một hai, kính xin tông chủ thành toàn.
Lý Hồng Ngọc khom người hướng về phía Lê Thái Bảo nói ra.
Lúc này tất cả trưởng lão đều hiểu rõ rồi.
Lời này của Lý Hồng Ngọc rõ ràng là nói Lý Hàn muốn ở trước mặt bọn họ khiêu chiến Mộ Dung Bạch, dùng cái này thông qua khảo hạch chân truyền đệ tử đồng thời để Lý Hàn có cơ hội tự tay đánh bại Mộ Dung Bạch, đem mặt mũi mình trở về.
Lý Hàn không ngờ Lý Hồng Ngọc và Lê Thái Bảo dùng cách này để hắn tìm mặt mũi trở về khiến hắn vô cùng cảm động, nếu hai người có lòng tin vào hắn như vậy, sao hắn có thể khiến hai người thất vọng được.
Lê Thái Bảo còn chưa phát biểu ý kiến, Mộ Dung Bạch đang buồn rầu bỗng như đạp phải đuôi mà nhảy dựng lên, hắn liền đứng ra đáp:
– Tông chủ, ta đối với đề xuất của Lý trưởng lão không có ý kiến.
Hắn mặc dù không nghĩ tới Lý Hàn sẽ khiêu chiến hắn, nhưng mà hắn sẽ sợ Lý Hàn sao?
Hắn tấn cấp Tứ phẩm Linh dược sư đã mấy chục năm rồi, nếu là đột phá tới Địa giai, hắn sớm liền trở thành Ngũ phẩm Linh dược sư.
Hắn sẽ thua bởi một cái Tứ phẩm Linh dược sư vừa mới tấn cấp sao?
Đây tuyệt đối là không thể nào.
Mộ Dung Bạch đã nghĩ tốt rồi, nếu Lý Hàn cuồng vọng như thế, vậy liền trực tiếp tiếp nhận nguyện vọng của hắn, ở thời điểm hai người luyện đan hung hắn cho Lý Hàn một cái hạ mã uy, hoàn toàn phá hủy tự tin của hắn, để cho hắn vĩnh viễn dừng bước ở cảnh giới tứ phẩm.
– Tốt, nếu Mộ Dung trưởng lão đồng ý, vậy ba ngày sau ở diễn võ trường Thập Linh phong, đệ tử Lý Hàn khảo hạch thanh danh chân truyền đệ tử Linh dược sư, do Mộ Dung trưởng lão làm chứng, Chu Đại Quân làm chủ tài phán, ta cũng chư vị trưởng lão làm người quan sát.
Lê Thái Bảo cười lạnh sâu sắc nói.
– Đa tạ tông chủ ân chuẩn!
Lý Hồng Ngọc bái tạ nói.
……….
Trong một chỗ đình viện thanh u.
Tin tức Lý Hàn quyết đấu luyện đan với Mộ Dung Bạch lập tức truyền ra khắp nơi trong Thập Linh Tông, Lý Hồng Vân khi nghe thấy tin này lập tức từ trong mật địa đi ra, lúc này nàng đang ngồi trên đùi Lý Hàn, nói:
– Lý Hàn, ta nhớ chàng!
Nói rồi nàng dựa đầu vào hõm vai Lý Hàn, tận tình cảm nhận hơi ấm của Lý Hàn. Khi nàng nghe tin Lý Hàn mất tích ở trong Hỏa Diễm Cốc thì nàng vô cùng lo lắng, lúc đó nàng thầm trách mình vì đã đặt ra cái giao ước quái quở đó, bây giờ thấy Lý Hàn an toàn trở về thì nàng lập tức bộc lộ tình cảm của mình dành cho Lý Hàn, mặc kệ hắn có trăng hoa đi chăng nữa.
Lý Hàn đưa tay vuốt ve đầu nàng, hưởng thụ cái cảm giác bình yên này, từ lúc đến Thập Linh Tông đến giờ thì có thể đây là khoảng khắc hắn thấy thoải mái nhất. Một lát sau, Lý Hồng Vân ngẩng đầu lên, nói:
– Lý Hàn, ta nghe nói chàng quyết chiến luyện dược với Mộ Dung Bạch, chàng có nắm chắn phần thắng không. Chàng phải biết là Mộ Dung lão đầu đã là Tứ Phẩm Linh Dược Sư được mấy chục nằm rồi.
Lý Hàn nghe vậy thì cười nhẹ, nói:
– Nàng yên tâm, đến lúc đó ta chẳng những không thua mà còn oanh oanh liệt liệt đánh bại lão ta!
– Ta tin chàng, chàng nhất định có thể đánh bại lão ta!
Nói rồi nàng tiếp tục vùi mình vào người Lý Hàn, để tận hưỡng từng giây từng phút hạnh phúc trôi qua.
………
Ba ngày thoáng cái mà qua.
Cũng không biết là người nào đem chuyện Lý Hàn khiêu chiến luyện dược với Mộ Dung Bạch truyền ra ngoài, khiến cho tông môn trên dưới người người đều biết Lý Hàn sẽ ở diễn võ trường khảo hạch chân truyền đệ tử Linh dược sư, hơn nữa cùng Mộ Dung Bạch tỷ thí.
Hiện tại ngược lại thì tốt rồi, từng cái chấp sự bên trong tông như đánh máu gà đều muốn tranh giành tới hiện trường xem chiến.
Đây cũng là Linh dược sư tỷ thí chục năm khó có được một lần, bỏ lỡ cơ hội vậy chẳng biết lúc nào mới có lại.
Hơn nữa bọn họ cũng muốn nhìn một chút Lý Hàn của Thập Linh phong rốt cuộc vì sao có tự tin cường đại như vậy, dám khiêu chiến Tứ phẩm Linh dược sư Mộ Dung trưởng lão đã tấn chức được mấy chục năm.
Thời điểm tỷ thí còn chưa tới, ở trên diễn võ trường của Thập Linh Phong cũng đã đứng đầy người.
– Mau nhìn a, tông chủ cùng chư vị trưởng lão đều tới rồi.
– Không nghĩ tới tràng khảo hạch này lại kinh động đến nhiều trưởng lão như vậy, lúc này có trò hay để nhìn rồi.
– Đúng vậy, hoàn hảo là chúng ta nhận được tin tức sớm một chút, bằng không liền bỏ lỡ rồi.
Lê Thái Bảo thân là tông chủ cùng với trưởng lão các phong đều nhất nhất đến xem, thoáng cái đưa tới không ít người thấp giọng nghị luận.
Lê Thái Bảo ngồi ở chính giữa nhìn một mảnh đông nghịt ở trước mắt, nhăn mày một chút nói:
– Đây là chuyện gì xảy ra?
Điện chủ Kim Quang Điện Nhậm An Dật ở một bên đáp:
– Không biết người nào để lọt tin tức, để cho mọi người đều biết một tràng khảo hạch này, cho nên…
– Tông chủ, có muốn hay không để cho bọn họ tản ra?
Phong chủ Diệp Thanh của Thiên Mộc Phong hỏi.
– Quên đi, nếu đã tới, liền để cho bọn họ chứng kiến thiên tài Linh dược sư tân tấn của chúng ta một chút đi.
Lê Thái Bảo khoát tay nói.
Ngay vào lúc này, Mộ Dung Bạch cũng đi vào trong sân.
Trạng thái bây giờ của hắn tựa như có lẽ đã điều chính đến mức tốt nhất rồi, bộ pháp vững vàng, hai tay chắp sau lưng, đỉnh đầu ngẩng cao, bộ dáng khí khái trưởng lão mười phần.
Ở phía sau hắn còn đi theo ba tên đệ tử, thần sắc của từng người cũng hết sức ngạo mạn.
Bọn họ thân là Linh dược sư, vô luận ở đâu cũng coi như là có đãi ngộ tốt nhất, ở trong tông môn cũng đồng dạng được mọi người tôn trọng, không có ai bởi vì bọn họ ngạo mạn mà có bất kỳ bất mãn nào.