Núi lửa bộc phát, chuyện này kinh động đám người vừa rời đi.
Vài tên Địa giai của Bách Phong Tông càng nghe rõ ràng tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Lao Phạm Thanh nhíu mày thản nhiên nói.
– Thì ra là núi lửa bộc phát, khó trách nhiều Địa Hỏa Thử như vậy chạy ra ngoài, xem ra không cần quay lại chỗ này nữa.
– Đáng thương Lục sư đệ hi sinh vô ích!
Một tên Địa giai lắc đầu thở dài nói.
Nữ giả kia bên cạnh nói:
– Lần này quay về nên chuẩn bị ứng phó Thập Linh Tông hỏi tội như thế nào đi!
…
Trên bầu trời, vô số Thanh Phong Hạc và Thanh Phong Ưng đang bay trở về Thập Linh Tông.
Ngay khi trưởng lão, chấp sư và đệ tử ở Diễm Hỏa Cốc chạy về nói giản lược mọi chuyện xảy ở nơi trú quân thì tất cả mọi người trong thành trì phế tích liền đều gọi tọa kỵ bay về.
Ngay khi tất bọn hắn bay lên trời, vô số linh thú bị nhiễm hỏa độc trong Diễm Hỏa Cốc chạy ra.
Nhìn thấy vậy thì mọi người thầm than đã thoát kịp.
Đúng lúc này, núi lửa bạo phát.
Mọi người càng như chim sợ cành cong, Mộ Dung Bạch và Liễu Đông sợ hãi tới mức xém rơi từ trên Thanh Phong hạc xuống.
Vào lúc này, vài thân ảnh từ trong rừng rậm bay lên, bay đến chỗ đám người Thập Linh Tông. Lý Hồng Ngọc nhìn người dẫn đầu, nói:
– Phương chấp sự, có tìm được Lý Hàn không?
Phương Dật Thiên thì lắc đầu, nói:
– Hồi bẩm Lý trưởng lão, bọn ta đã tìm kiếm cả khu rừng nhưng không hề phát hiện tung tích của Lý Hàn, thấy núi lửa phun trào nên bọn ta đành bất đắc dĩ quay về.
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì lo lắng nhìn về phía cánh rừng đang bị dung nham bao phủ. Trầm Tâm Kỳ ở bên cạnh thấy sắc mặt của Lý Hồng Ngọc như vậy thì mở miệng an ủi:
– Lý sư tỷ, ngươi yên tâm đi, ta cảm thấy Lý Hàn đứa nhỏ này là mạng lớn, chắc sẽ không sao đâu.
Lý Hồng Ngọc nghe vậy thì gật đầu, thầm cầu mong mạng Lý Hàn lớn như lời của Trầm Tâm Kỳ rồi hai người liền theo đoàn người trở về Thập Linh Tông.
Vài ngày sau, khi tất cả mọi người ở Diễm Hỏa Cốc về đến Thập Linh Tông thì lúc này trên đại điện ở Thập Linh Tông, phong chủ chín phong tụ tập, mặt khác cũng có không ít trưởng lão đời trước được phái đi trông coi Diễm Hỏa Cốc đều có mặt tại đây.
Thần sắc mỗi người cực kỳ ngưng trọng, trong đại điện hào khí đè nén lắng nghe Lâm Kiếm Trần tường thuật lại mọi chuyện.
Sau khi Lâm Kiếm Trần thì tông chủ Lê Thái Bảo liền đánh vỡ im lặng.
– Tất cả mọi người nói nói xem, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
– Việc này liên quan quá rộng, không nên hành động thiếu suy nghĩ!
Điện chủ Kim Quang Điện Nhậm An Dật nói ra.
– Nhậm sư huynh nói lời này không đúng, Bách Phong Tông đã chạy tới khu vực tông môn chúng ta giết người, rõ ràng là không đặt chúng ta vào mắt, lại tổn thương vài vị trưởng lão của bổn môn, nếu như chúng ta không đáp lại, chuyện này truyền đi, ngày sau uy vọng tông môn sẽ bị hao tổn, nói không chừng sẽ bị Bách Phong Tông xem thường, việc này ta cho rằng nhất định phải cho Bách Phong Tông bàn giao với chúng ta, như nếu không, không tiếc đại chiến với Bách Phong Tông!
Phong chủ Xích Diễm Phong Trần Phong Liệt nổi giận lớn tiếng nói.
– Trần sư đệ nói mặc dù không sai, thế nhưng mà tông ta cùng Bách Phong Tông thực lực không kém bao nhiêu, nếu mạo muội khai chiến, cho dù diệt Bách Phong Tông, chỉ sợ thực lực của chúng ta hao tổn trên diện rộng, đến lúc đó bị tông khác thừa dịp hư mà vào, chỉ sợ…
Nhậm An Dật phân tích nói ra.
– Chẳng lẽ chúng ta nuốt cục tức này sao? Điều đó không có khả năng.
Trần Phong Liệt tức giận nói ra.
Phong chủ Linh Thổ Phong Vân Hùng nói:
– Tràn sư huynh nói có đạo lý, nhưng mà ta cho rằng chuyện này không bỏ qua được.
– Lời này của ngươi nói như chưa nói, mấu chốt là phải có biện pháp thực hiện, vừa lấy lại danh dự, càng làm tổn thất giảm nhỏ nhất, độ khó của chuyện này quá lớn!
Nhậm An Dật lắc đầu nói ra.
– Không có gì song toàn, ta không cho rằng chúng ta lùi bước trước chuyện này.
Các chủ Thủy Lưu Các Trầm Tâm Kỳ kiên định nói ra.
– Ta đồng ý với sư muội!
Thuần Thú Vực Mã Lãng cũng đồng ý.
– Ta cảm thấy việc này nên làm nghĩ lại mà làm sau!
Phong chủ Thiên Mộc phong Diệp Thanh vuốt râu nói.
…
Trong lúc nhất thời trong đại điện, chúng trưởng lão ngươi một lời ta một câu, đều không nghĩ ra quyết sách.
Lê Thái Bảo hơi nhíu mày một chút, nói:
– Đủ rồi, việc này ta đã có chủ trương.
Lê Thái Bảo nói ra lời này, toàn bộ người ở đây nhìn qua hắn.
Lê Thái Bảo nói:
– Bách Phong Tông đã không để ý đạo nghĩa của hai tông, chúng ta cần phải bảo chúng cho một cái công đạo, bằng không người ta còn nghĩ Thập Linh Tông chúng ta dễ khi dễ.
Lúc này các trưởng lão trong điện gật đầu, đồng ý với quyết định của Lê Thái Bảo
Tuy thực lực của hai tông chênh lệch không lớn, nhưng mà xếp hạng của Thập Linh Tông lại trên Bách Phong Tông, hôm nay người ta khi dễ tới nha, không có một chút phản ứng, chỉ sợ bị người ta chê cười.
Lê Thái Bảo thân là tông chủ, tự nhiên không thể mềm yếu được, bằng không hắn chẳng thể nào chưởng quản tông phái lớn như vậy được.
– Chư vị trưởng lão còn có gì bẩm báo?
Lê Thái Bảo hỏi.
Từ Diễm Hỏa Cốc trở về, Mộ Dung Bạch đứng ra khom người, nói:
– Tông chủ, ta có việc bẩm báo!
Lê Thái Bảo đáp:
– Mộ Dung trưởng lão mời nói.
– Thỉnh tông chủ trục xuất đệ tử nội môn Dược Phong Lý Hàn ra khỏi bổn tông!
Mộ Dung Bạch nói.
Lời này vừa nói ra khiến Lý Hồng Ngọc, Trầm Tâm Kỳ và Lâm Kiếm Trần liền trở nên tức giận nhưng bọn họ không lên tiếng vì bọn họ muốn xem Mộ Dung Bạch sẽ nói ra những gì, còn những chúng trưởng lão đều cảm thấy không hiểu.
Đệ tử bình thường không phạm sai lầm lớn sẽ không có chuyện trục xuất khỏi tông môn, nhất là đệ tử nội môn.
Cho dù trục xuất đệ tử ra khỏi tông môn, phong chủ cũng phải trải qua trưởng lão hội, nhất trí thông qua mới có thể trục xuất.
Hiện tại Mộ Dung Bạch thì tốt rồi, rõ ràng vượt qua phong chủ Chu Đại Quân đưa ra yêu cầu trục xuất trước mặt tông chủ và các trưởng lão.
Đây không thể nghi ngờ là bất kính và bất mãn với Chu Đại Quân.
Chu Đại Quân không vui nhíu mày, nói:
– Sư đệ, ngươi vì sao phải trục Lý Hàn ra khỏi tông môn, việc này sao ngươi không thương lượng trước với ta?
Mộ Dung Bạch đáp:
– Sư huynh, Lý Hàn thân là đệ tử của ngươi, ta sợ sư huynh quá mức dung túng hắn, cho nên lúc này mới bẩm báo với tông chủ, để tránh sư huynh bị tiểu nhân che mắt.
– Chiếu sư đệ nói như vậy, Lý Hàn khẳng định phạm sai lầm lớn rồi? Vậy ngươi nói một chút xem Lý Hàn tiểu tử này làm chuyện gì?
Chu Đại Quân nhíu mày nói.
Lúc này tông chủ Lê Thái Bảo cười nói:
– Dược Phong không muốn đệ tử của ta, không bằng ta thu hắn ở lại trong Thập Linh Phong là được rồi.
Lê Thái Bảo là sư phó của Lý Hàn, cách Lý Hàn làm người thì Lê Thái Bảo không hiểu rõ lắm, nhưng mà cảm thấy hắn cảm thấy Lý Hàn chăm chỉ khiêm tốn, chỉ cần Lý Hàn không phạm phải sai lầm lớn gì, Lê Thái Bảo tuyệt đối không dễ dàng thả Lý Hàn rời đi.
– Nếu như Tông chủ ưa thích đương nhiên cũng có thể, chỉ cần không ở lại Dược Phong là được!
Mộ Dung Bạch không ngại trả lời.
– Nếu như vậy, Mộ Dung trưởng lão trước tiên nói rõ xem Lý Hàn đã phạm sai lầm gì?
Lê Thái Bảo hiếu kỳ hỏi.
– Bẩm tông chủ, Lý Hàn người này tính cách bất hảo, ưa thích tự ý chủ trương, không nghe trưởng bối phân phó, thậm chí dám ở trước mặt chống đối trưởng bối, đệ tử như thế ta không đồng ý hắn ở lại trong tông.
Mộ Dung Bạch nói ra, trong nội tâm suy nghĩ:
– Ta tuyệt đối không thể cho Lý Hàn tiểu tạp chủng lại này trở lại Dược Phong, tuyệt đối không!
– Sư đệ, ngươi cũng chỉ có nguyên do này?
Chu Đại Quân đen mặt lại hỏi một câu.
Lý Hàn làm người Chu Đại Quân cũng hiểu một ít, tuyệt đối không giống như Mộ Dung Bạch hình dung, huống hồ tên sư đệ này nhân cách chẳng phải tốt lành gì.
Nếu như chỉ vì tính cách tên đệ tử bất hảo mà trục xuất khỏi sư môn, vậy thì là làm quá
Chúng trưởng lão trong đại điện lúc này cũng không biết nên khóc hay nên cười, bọn họ đương nhiên không đồng ý với cách nói của Mộ Dung Bạch.
Nhưng mà kế tiếp Mộ Dung Bạch nói một câu làm mọi người cả kinh.
– Ta cho rằng Lý Hàn có khả năng là gian tế do Hắc Sát Tông phái tới!
Mộ Dung Bạch nói thẳng.
– Mộ Dung trưởng lão, cẩn thận lời nói của ngươi, nếu như ngươi không tìm ra chứng cớ nói rõ Lý Hàn là gian tế Hắc Sát Tông, ta không bỏ qua cho ngươi!
Lê Thái Bảo nghe Mộ Dung Bạch nói vậy liền trầm giọng, áp chế lửa giận nói.
– Chỉ nói tới chuyện Hắc Báo chạy trốn, ta cảm thấy có quan hệ tới Lý Hàn.
Mộ Dung Bạch áp chế khủng hoảng trong lòng nói. Kỳ thật hắn cũng chỉ muốn chụp đại tội danh cho Lý Hàn mà thôi, hắn cũng không biết Lý Hàn có phải là gian tế của Hắc Sát Tông hay không. Hắn vốn tưởng rằng cho dù có người không tin cũng phản bác cách nói của hắn. Nhưng ai ngờ tông chủ lại phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra tông chủ vô cùng sủng ái Lý Hàn vạn nhất đắc tội Lê Thái Bảo, Mộ Dung Bạch chẳng những không được lợi mà còn bị thiệt nữa.
Qủa thật hắn là Tứ phẩm Linh dược sư, nhưng mà địa vị trong tông so sánh với tông chủ thì hắn vẫn kém vài bậc, cho nên vạn bất đắc dĩ hắn không muốn đắc tội với Lê Thái Bảo.
– Hắc Báo chạy trốn có quan hệ với Lý Hàn sao?
Nhậm An Dật khó hiểu hỏi thăm.
– Hắc Báo và những tù nhân khác bị trúng hỏa độc được cứu ra, mà trị liệu hỏa độc cho Hắc Báo chính là Lý Hàn kẻ này, vì cái gì phong ấn của người khác không có sao, duy chỉ có phong ấn của Hắc Báo bị phá trừ, chẳng lẽ chuyện này không đáng nghi hay sao?
Nghe Nhậm An Dật hỏi vậy, Mộ Dung Bạch cười lạnh nói ra.
Tuy hắn không có tận mắt thấy Lý Hàn bài trừ phong ấn của Hắc Báo, nhưng mà căn cứ tin tức hồi báo, quả thật là vì Lý Hàn trị liệu hỏa độc thay Hắc Báo cho nên Hắc Báo phá phong ấn mà bỏ chạy.
Trong lúc nhất thời chúng trưởng lão trong điện lâm vào trầm mặc.
Nếu như lời này của Mộ Dung Bạch chính xác, vậy Lý Hàn không chỉ trục xuất sư môn đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, Lý Hồng Ngọc đã không chịu nổi nửa liền đứng lên nói:
– Tông chủ, cho phép ta lên tiếng!
– Lý trưởng lão, ngươi nói!
Lê Thái Bảo nói ra.
– Ta cảm thấy lời này của Mộ Dung trưởng lão là vu oan
Lý Hồng Ngọc lạnh lùng nói ra.
Lời này vừa nói ra, thần sắc Mộ Dung Bạch liền biến đổi.
Lý Hồng Ngọc nói tiếp:
– Bởi vì Lý Hàn làm phật lòng Mộ Dung trưởng lão nên hắn mới tìm cách đuổi Lý Hàn đi như vậy. Hơn nữa, theo ta tiểu tử Lý Hàn này không những không bị trục xuất sư môn, càng phải ghi nhớ hai đại công của hắn, cho phép hắn thành đệ tử chân truyền của Thập Linh Phong chúng ta.
Lý Hồng Ngọc nói ra lời này vô cùng hữu lực, hoàn toàn giữ gìn Lý Hàn.
– Ta đồng ý với Lý sư muội.
– Ta đồng ý với Lý sư muội.
– Ta đồng ý với Lý sư tỷ.
Ba tiếng đồng ý liên tiếp vang lên khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc, nếu Lê Thái Bảo và Chu Đại Quân lên tiếng đồng ý thì tất cả mọi người sẽ không cảm thấy thần kỳ, tuy nhiên ba người lên tiếng không phải hai người họ mà là Các chủ Thủy Lưu các Trầm Tâm Kỳ, trưởng lão Thập Linh phong Lâm Kiếm Trần và trưởng lão Xích Diễm phong Lữ Huy.
– Trầm trưởng lão, Lâm trưởng lão, Lữ trưởng lão, ngươi… Các ngươi làm sao giữ gìn gian tế này?
Mộ Dung Bạch đỏ mặt nói.
Hắn thật sự không nghĩ ra lại có ba đại trưởng lão ra mặt nói giúp Lý Hàn, nếu như là vậy, kế hoạch không phải thất bại sao? Hắn không cam lòng ah!
– Hừ, ngươi ít nói lời không biết xấu hổ đi, tại Diễm Hỏa Cốc, Lý Hàn bởi vì thể chất cho nên có thể khu trừ hỏa độc, hắn còn trừ độc cho nhiều chấp sự cùng đệ tử trúng độc, nếu không phải hắn, không biết có bao nhiêu chấp sự và đệ tử chết dưới hỏa độc, nhưng mà Mộ Dung trưởng lão lại muốn mang hắn sung quân đến mỏ quáng lấy linh thạch với tù nhân, nghĩ tới là ngươi nhìn người ta không vừa mắt, việc này Lữ sư đệ, Lý sư muội và Trầm sư muội có thể làm chứng!
Lâm Kiếm Trần ở bên cạnh đi ra khó chịu trừng mắt Mộ Dung Bạch nói.
Từ khi đánh xong một trận với đám người Lao Phạm Thanh, hắn trở về điều tức vài ngày, thương thế có chỗ khôi phục, cũng miễn cưỡng tham gia hội nghị lần này.
Lữ Huy, Trầm Tâm Kỳ và Lý Hồng Ngọc trước ánh mắt mọi người gật đầu, thừa nhận Lâm Kiếm Trần nói là đúng.
Thần sắc Mộ Dung Bạch trở nên trắng bệch, lập tức giải thích.
– Lâm trưởng lão, ngươi không nên bị hành vi của hắn che giấu! Chẳng lẽ Hắc Báo không phải do hắn thả chạy sao?
– Thời điểm Hắc Báo chạy trốn ta còn ở gần đó, hắn suýt nữa giết chết Lý Hàn, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lý Hàn sẽ cứu mạng kẻ muốn giết mình sao? Huống chi Lý Hàn lai lịch thanh minh, tại sao có thể là gian tế Hắc Sát Tông, huống hồ… Hắn một mình chém chết một tên trưởng lão của Bách Phong Tông, chẳng lẽ cái chuyện này cũng là giả sao? Cho nên ta cho rằng Lý Hàn này cứu trợ đồng môn, có công tiêu diệt trưởng lão Bách Tông, hai đại công này đồng thời liệt vào hàng ngũ đệ tử chân truyền là dư xài.
Lý Hồng Ngọc ở bên cạnh nói ra.
Lời này vừa nói ra, cơ hồ tất cả trưởng lão đều có biểu lộ ngạc nhiên.
Ngồi trên ghê chủ vị, Lế Thái Bảo hỏi.
– Lý trưởng lão, ngươi nói Lý Hàn chém giết một tên trưởng lão Bách Phong Tông sao?
– Vâng, việc này chính ta và Lâm sư huy, Trầm sư muội và Lữ sư huynh bốn người tận mắt nhìn thấy, tuyệt không nửa câu giả đối!
Lý Hồng Ngọc khẳng định nói.
– Đúng vậy, lúc ấy tên trưởng lão Lục Nam của Bách Phong Tông đồ sát chấp sự và đệ tử tông ta, Lý Hàn không chỉ không lâm trận bỏ chạy, mà còn đánh lén, thành công chém Lục Nam thành hai nửa!
Trầm Tâm Kỳ nói một câu tiếp lời.
Câu này làm mọi người phát mộng, Linh Thiên Cảnh có thể chém chết Địa giai?
Chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như chỉ có Lý Hồng Ngọc một người nói chuyện, bọn họ còn cảm thấy đầu óc của Lý Hồng Ngọc nhất định bị nước vào rồi.
Thế nhưng mà Trầm Tâm Kỳ, Lâm Kiếm Trần và Lữ Huy lại chứng minh Lý Hồng Ngọc nói đúng, chẳng lẽ đầu óc của hắn cũng có nước vào sao?
Điều này hiển nhiên là không thể nào.
Sắc mặt Mộ Dung Bạch biến thành màu gan heo, rốt cuộc nói không ra lời gì nữa, trong nội tâm càng hận Lý Hàn sâu hơn.
Lê Thái Bảo thấy vậy thì vui mừng, nói:
– Tốt, tốt…không hổ là đệ tử của ta mà. Vì những công lao này, ta xin tuyên bố Lý Hàn trở thành đệ tử chân truyền của Thập Linh Phong ta, được phép vào mật địa tu luyện nửa năm, được tự do ra vào Tàng Thư Các trong vòng một năm và được thưởng 10 vạn linh thạch hạ phẩm. Các trưởng lão có ai phản đối không?
Lời này Lê Thái Bảo nói ra thì tất cả mọi người đều im lặng, không có ai phản đối vì công lao lần này của Lý Hàn thật sự quá to lớn nên những thứ này Lý Hàn hoàn toàn xứng đáng. Cho dù Mộ Dung Bạch cũng không lên tiếng phản đối vì tất cả trưởng lão trong đại điện đều đồng ý mà hắn lại phản đối chẳng khác nào trở thành công địch của tất cả mọi người ở đây nên hắn đành im lặng.
Thấy tất cả mọi người không có ai phản đối thì Lê Thái Bảo nói tiếp:
– Mộ Dung trưởng lão, ngươi vưu oan Lý Hàn nên ta phạt ngươi bế quan ở Dược Phong nửa năm, trong lúc này không được đi ra, nếu không thời hạn diện bích tăng gấp bội!
– Mộ Dung tuân mệnh!
Mộ Dung Bạch hướng Lê Thái Bảo thi lễ.
– Được rồi, tất cả mọi người đều tán đi, các trưởng lão từ Diễm Hỏa Cốc trở về hãy hảo hảo dưỡng thương.
Sau khi phạt xong Mộ Dung Bạch, Lê Thái Bảo liền phất tay cho mọi người tán đi.