Chít chít chít chít!
Âm thanh này rậm rạp chằng chịt, lanh lảnh chói tai, người nào nghe cũng cảm thấy bực bội.
– Thật… Thật nhiều Địa Hỏa Thử ah!
Một tên chấp sự Thập Linh Tông phát hiện ra dị trạng ở nơi này.
Chỉ thấy cửa động bọn họ dùng đào móc linh thạch kia có từng con linh thú chuột chạy ra ngoài.
Mỗi một con linh thú thân thể dài hai mét, lông đỏ thẩm như kim châm dựng ngược lại, ánh mắt đỏ thẩm tràn ngập điên cuồng, lộ ra hai cái răng nanh sắc bén, hung tính đậm đặc, bọn chúng hiển nhiên là tứ giai Địa Hỏa Thử.
Nếu như chỉ có một con Địa Hỏa Thử cũng không có làm bọn họ kinh ngạc, bởi vì lúc khai thác linh thạch thỉnh thoảng cũng có Địa Hỏa Thử, dùng thực lực Linh Thiên Cảnh của bọn họ muốn đối phó chúng cũng dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ trước mặt là một đám Địa Hỏa Thử, phóng nhãn xem nhìn qua cũng hơn trăm con, nhưng mà chúng vẫn còn trào ra, bởi vì cửa động khai thác linh thạch đang có nhiều con Địa Hỏa Thử xuất hiện.
Cảnh này làm lông mao của bọn họ dựng đứng lên.
– Làm sao có thể có nhiều Địa Hỏa Thư như vậy, chỗ đó tuyệt đối là hang chuột!
Một tên chấp sự Thập Linh Tông thần sắc trở nên tái nhợt, không dám tin nói ra, càng không ngừng lui ra phía sau, cuối cùng trực tiếp quay người bỏ chạy.
Nói đùa, nếu không trốn thì toàn bộ mất mạng đấy.
Mỗi một con Địa Hỏa Thử thấp nhất cũng có thực lực tứ giai sơ kỳ tới đỉnh phong, còn bên nhân loại đa phần đều là thực lực Linh Thhiên Cảnh từ tứ đến thất trọng thiên, hơn trăm con chuột này thừa sức tiêu diệt bọn họ.
– Mau nhìn, cái kia… Bên kia là cái gì?
Lại có người chỉ vào miệng núi lửa hét lớn lên.
– Trời ơi… Cũng là Địa Hỏa Thử, Thật… Thật nhiều ah!
Một tên chấp sự có nhãn lực tốt hét lên.
Trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả chấp sự và đệ tử Thập Linh Tông bắt đầu bay ra khỏi Diễm Hỏa Cốc.
Mà ở giữa không trung, mấy tên Địa giai cũng nhìn thấy dị biến kinh người này, nhao nhao đình chỉ đánh nhau.
Lâm Kiếm Trần lấy một đấu hai nên lúc này hắn đang bị thương nặng, chỉ còn miễn cưỡng có thể bay lên không trung.
Thừa dịp bọn người Bách Phong Tông sững sờ, Lý Hồng Ngọc quát một tiếng.
– Lâm sư huynh, mọi người, chúng ta đi mau.
Vừa hét lên, bốn người đồng thời dùng toàn lực đào thoát, mà Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ đang nhanh chóng bay đi thì đôi mắt phượng của các nàng đều nhìn qua một hướng, trong lòng cầu nguyện.
– Ngươi nhất định phải trở về ah!
Chít chít chít chít!
Từng tiếng kêu vang vọng chói tai vang lên khắp Diễm Hỏa Cốc, vô số Địa Hỏa Thử lập tức chiếm hết mặt đất.
Từ trên cao nhìn xuống thấy số lượng quá nhiều, cảnh này làm cho bọn họ sợ hãi tới cực điểm.
Đây quả thực là thử triều xuất hiện.
– Lao sư huynh, Lâm Kiếm Trần đã chạy rồi, chúng ta đuổi theo!
Một tên trưởng lão Bái Phong Tông hoảng sợ nói.
– Được rồi, bọn chúng toàn lực chạy trốn, chúng ta ngăn cản không được!
Lao Phạm Thanh nhàn nhạt nói ra, đồng thời móc hai viên đan dược ném vào miệng.
Vừa rồi đối chiến với Lâm Kiếm Trần một trận khiến hắn tiêu hao khá nhiều.
– Lao trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?
Lúc này nữ giả duy nhất đi tới trước mặt Lao Phạm Thanh nhàn nhạt hỏi.
Lao Phạm Thanh trong Bách Phong Tông có địa vị khá cao nên tất cả mọi người ở đây phải tôn trọng ý kiến của hắn.
– Những con Địa Hỏa Thử này từ trong mỏ quáng đi ra, trong miệng núi lửa chỉ sợ còn có nhiều hơn, xem ra Diễm Hỏa Cốc có chỗ bất phàm của nó, rõ ràng có thể dụng dực ra linh thạch, chỉ tiếc chúng ta nhận được tin tức quá trễ, thật sự là tiện nghi Thập Linh Tông!
Lao Phạm Thanh nói ra, dừng lại một chút và nói:
– Linh thạch nơi này có lẽ không còn nhiều, nhưng mà hiện tại Địa Hỏa Thử nhiều như thế, cho dù là chúng ta diệt hết, chỉ sợ cũng hủy hoại cả mỏ quáng, chuyện này không dễ xử lý.
Trong lúc nhất thời đám người Bách Phong Tông lâm vào trầm mặc khó nói.
Cuối cùng một trưởng lão khác đánh vỡ yên tĩnh, nói:
– Không bằng chúng ta quay về bẩm báo tông môn đi.
– Việc này tạm thời không vội, chúng ta nên đi chung quanh điều tra trước đi, miễn cho bị người khác lợi dụng!
Lao Phạm Thanh khoát tay nói ra.
Năm người chậm rãi hạ xuống dò xét chung quanh mỏ quáng.
Những Địa Hỏa Thử này vừa nhìn thấy nhân loại, lập tức nhào qua tấn công bọn họ.
Só lượng rậm rạp chằng chịt, đổi lại là cao thủ Linh Thiên Cảnh đã bị dọa chân mềm nhũn ra.
Nhưng mà Địa giai chính là Địa giai, mấy người vung tay lên và linh lực không ngừng nện xuống.
Ầm ầm!
Lúc này có vài chục con Địa Hỏa Thử chết oan chết uổng.
Nhưng mà những con Địa Hỏa Thử này dường như không sợ sinh tử, từng con như tre già măng mọc đánh thẳng vào đám người Bách Phong Tông.
Một tên cao thủ Địa giai Thổ thuộc tính đứng ra nói:
– Lao sư huynh, huynh đi vào xem xét, chúng ta ngăn cản đám chuột này.
Lao Phạm Thanh cũng không nói gì thêm, hắn đi vào trong động.
Bốn tên Địa giai còn lại lập tức bắt đầu động thủ diệt sát đám Địa Hỏa Thử chung quanh.
Nhưng mà Lao Phạm Thanh vừa đi vào không lâu thì trong mỏ quáng chấn động mạnh mẽ.
Ngay sau đó một đạo thân ảnh của bọn họ lao ra khỏi động.
– Đi mau, bên trong còn có ngũ giai Địa Hỏa Thử!
Lao Phạm Thanh kinh hô một tiếng, lúc này nhanh chóng bay lên không trung.
Mấy người còn lại nghe tiếng kêu to không ngừng, lập tức đuổi theo.
Mấy người kia lại đứng lên không trung lần nữa, một gã Địa giai hỏi:
– Lao sư huynh, ngươi nói bên trong có ngũ giai Địa Hỏa Thử?
– Tuyệt đối sẽ không sai, khí tức kia quá đáng sợ, nhưng lại không phải một con, nếu ta không chạy nhanh, chỉ sợ đã không chạy được.
Lao Phạm Thanh vẫn còn sợ hãi nói.
– Cái này… Điều này sao có thể, ở bên trong còn linh thạch không? Chẳng lẽ người nọ gạt chúng ta hay sao?
Tên Địa giai kia hỏi.
– Không, bên trong thực sự có linh thạch, vừa rồi ta còn nhìn thấy vài xác người của Thập Linh Tông bên trong ở bên trong, hiện tại bên trong chỉ còn lại Địa Hỏa Thử, chúng ta căn bản không cách nào xem xét.
Lao Phạm Thanh đáp.
– Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?
Tên Địa giai nói ra.
– Nếu Thập Linh Tông đào mỏ quáng ở nơi này một đoạn thời gian, nghĩ đến bên trong đúng là có không ít linh thạch, thế nhưng mà đại bộ phận linh thạch có lẽ đã bị Thập Linh Tông đoạt được, chúng ta phải tiêu diệt Địa Hỏa Thử, chỉ có như vậy mới lấy được linh thạch còn lại ở bên trong, đến lúc đó đạt được đủ linh thạch thì không nói gì, vạn nhất linh thạch bên trong chỉ còn số lượng ít, như vậy chỉ sợ được không bù mất.
Vị nữ giả ở bên cạnh nói ra phán đoán của mình.
– Chiếu theo ý của ngươi là có ý định buông tha sao?
Lao Phạm Thanh hỏi ngược lại.
Nữ giả kia đáp:
– Ta cảm thấy nên quay về trước, bẩm báo tông chủ, cho tông chủ định đoạt, có lẽ đúng như lời của Lao trưởng lão ở đây có bảo vật đấy.
– Ân, xem ra chỉ có thể như thế, nhưng mà nơi này xuất hiện ngũ giai Địa Hỏa Thử, cho dù là tông chủ chỉ sợ cũng phải đau đầu.
Lao Phạm Thanh cười khổ đáp, nhìn qua bên dưới.
– Lục sư đệ vẫn lạc, trở về chỉ sợ còn bị tông chủ trách mắng.
– Quở trách thì không sao cả, ta nghĩ tới chúng ta nên nghĩ cách nói hắn bị giết như thế nào đây.
Nữ giả kia nói ra.
Lời này vừa ra mọi người đều lộ ra thần sắc cổ quái.
Chẳng lẽ chạy về bẩm báo tông chủ, nói Lục Nam là bị một gã Linh Thiên Cảnh nhất trọng thiên chém chết.
Chỉ sợ lời này vừa nói ra sẽ bị tông chủ bổ sống.
Trên thế giới này thực sự có cường giả Địa giai bị Linh Thiên Cảnh nhất giai giết chết sao?
Đáp án chỉ có bọn họ tự biết.
……
Trong khi tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy khỏi Diễm Hỏa Cốc, chỉ còn lại một người đang ở đây.
Người này không phải người khác, chính là Lý Hàn chém giết Lục Nam xong.
Hắn vừa rồi bị đánh bay xuống rừng rậm nên không có người khác phát hiện ra tung tích của hắn. May cho hắn là Hỗn Độn Luyện Thể Quyết của hắn có chút thành tựu nên mặc dù dính một chiêu của Linh Địa Cảnh nhưng hắn vẫn giữ lại được cái mạng, mặc dù vậy thì thương thế của hắn vô cùng trầm trọng, nếu không sớm chữa trị thì cũng sẽ mất mạng.
Lúc đó hắn liền kêu tiểu Kim ra canh chừng cho hắn vì hắn muốn trị thương nhưng vừa cho linh dược vào miệng thì tiểu Kim đã truyền âm cho hắn:
– Chủ nhân, có vô số gia hỏa cường đại đang chạy đến đây.
Nghe thấy vậy thì Lý Hàn liền thu tiểu Kim lại và nhanh chóng chạy lên một cây to lớn, dùng tán cây rộng lớn để che dấu hành tung của mình. Và chỉ trong chớp mắt, vô số Hỏa Địa Thử chạy ngang qua chỗ hắn, nhìn đống chuột lông xù này thật sự khiến ngươi ta buồn nôn.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao bên trong xuất hiện nhiều Địa Hỏa Thử như thế, chẳng lẽ ở gần đây có là ổ chuột sao?
Đúng lúc này, Âm Dương tháp trong đầu hắn bỗng run lên và chỉ về một hướng, Lý Hàn ngay lập tức liền sáng mắt vì như vậy là có bảo vật nhưng hắn không lập tức đi mà chui vào Âm Dương tháp để khôi phục thương thế cái đã, tình gì tính sau. Một tháng trong Âm Dương tháp, Lý Hàn mới khôi phục được vài phần thương tổn nhưng hắn lập tức ra ngoài vì hắn lo sợ bảo vật sẽ bị người khác cướp mất.
Lúc này ở chỗ này ngoài trừ Lý Hàn và Địa Hỏa Thử, không còn bất cứ ai nên hắn liền thả người, bay lên không trung. Lý Hàn theo đi nghe hướng của Âm Dương tháp chỉ bay đến gần ngọn núi lửa ở gần nơi đóng quân của Thập Linh Tông. Ngay khi hắn sắp đến gần thì bỗng nhiên ngọn núi lửa đó phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh này vang vọng trời cao, thanh thế to lớn rung trời.
Lý Hàn thiếu chút nữa bị chấn động mà rơi xuống, màng tai chấn động “Ông ông”, hai mắt tối sầm
– Bà mẹ nó, núi lửa bộc phát!
Lý Hàn bay trên không vừa tận mắt chứng khiến núi lửa phun trào.
Chỉ thấy một đoàn hỏa diễm và dung nham nóng chảy bắn lên trời, dung nham không ngừng chảy xuống chân núi.
Trong lúc nhất thời nhiệt độ chung quanh tăng lên mười độ, biến thành biển lửa.
Đám Địa Hỏa Thử bị biển lửa bao phủ, liền kêu thảm thiết, liền không qua bao lâu hóa thành vũng máu, ngay cả xương cốt cũng tiêu tán, linh thảo cây cối ở gần, hang núi đá cũng bị dung nham bao phủ.
Tư tư!
Phàm là vật gì dính dung nham vào đều phát ra âm thanh chói tai.
Cũng không biết qua bao lâu, phạm vi gần trăm dặm quanh miệng núi lửa biến thành biển dung nham, nhiệt độ tăng cao dữ dội.
Lý Hàn nhìn thấy uy lực của thiên địa, chỉ cảm thấy mình bé nhỏ như con kiến.
– Thiên địa oai, tuyệt không phải sinh vật nào có khả năng chống đỡ!
Lý Hàn đổ mồ hôi lạnh, thở dài một hơi.
Sau đó Lý Hàn tiếp tục bay theo chỉ dẫn của Âm Dương Tháp, bay được một lát thì Lý Hàn nhìn xung quang rồi nổi điên gào thét với Âm Dương Tháp trong thức hải của mình:
– Tiểu tháp, ngươi muốn ta chết à?
Sở dĩ Lý Hàn nổi điên như vậy vì Âm Dương Tháp đang chỉ vào núi lửa đang bộc phát kia, lúc này hắn mà đi đến chỗ đó chắc chắn sẽ bị thiêu cháy tới cặn bã cũng không còn. Sau một hồi phát tiết với tiểu tháp, Lý Hàn mới bình tĩnh lại.
Hắn tin tưởng Âm Dương tháp sẽ không đưa hắn vào chỗ chết nhưng nhìn ngọn núi lửa đang sục sôi phun trào kia thì Lý Hàn lại cảm thấy chùng bước, hắn tuy không sợ chết nhưng mà hắn đã chết qua một lần, không muốn chết oan uổng như vậy. Nhưng ngay khi hắn muốn bỏ đi thì Âm Dương tháp lại run lên điên cuồng, hiển nhiên bảo vật trong núi lửa có giá trị lớn vô cùng.
Sau một hồi đắn đó, Lý Hàn liền quyết định tin tưởng vào Âm Dương tháp nên hắn liền bay thẳng vào trong miệng núi lửa.