Phong Lưu Thánh Vương – Chương 192 Quán quân! – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 3 năm trước

Phong Lưu Thánh Vương - Chương 192 Quán quân!

Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, hai người Lâm Tử Phi và Lý Hàn nhanh chóng xuất hiện trên lôi đài. Trưởng lão chưởng quan nhìn hai người rồi nói:

– Trận đấu cuối cùng này, người thắng ngoài ngôi vị quán quân ra còn có thể lấy được môn một bộ linh kỹ Huyền cấp sơ giai. Khi tiếng chuông vang lên thì các ngươi có thể bắt đầu.

Nói xong, trưởng lão trọng tài lập tức lùi ra.

Lúc này có không ít ánh mắt trên khán đài nhìn xuống hai người. Bọn họ đều là Linh Thiên Cảnh, thế nhưng bằng vào thực lực của bọn họ cũng không thể nhìn rõ xem trong hai người kia rốt cuộc ai sẽ chiến thắng vì cả hai đều ẩn giấu quá sâu làm cho mọi người không thể phán đoán ra được gì.

Đông.

Dưới sự chờ đợi của mọi người rốt cuộc tiếng chuông vang lên trong không trung.

Tiếng chuông này chấm dứt tức thì trên Diễn võ trường yên ắng lại. Từng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía hai người giữa sân. Mọi người đều hiểu rõ, lúc này trận đấu quyết định cũng là đặc sắc nhất đại hội sắp bắt đầu. Lý Hàn có thể tiếp tục thắng lợi hay không cũng khiến cho mọi người vô cùng mong chờ.

Khi tiếng chuông vang lên, linh lực của hai người Lý Hàn và Lâm Tử Phi liền bùng phát, hai cỗ khí thế cường hãn lập tức khuếch tán trên không trung.

Trận chiến cuối cùng này Lý Hàn cũng không có nắm chắc một tí nào cho nên trước tiên phải làm theo dự định ban đầu của mình. Trong nháy mắt linh lực trong cơ thể Lý Hàn tràn ra khiến cho không khí ba động, một đạo khí lưu như ẩn như hiện khuếch tán ra chung quanh rồi nhanh chóng biến mất.

Lâm Tử Phi nhìn Lý Hàn rồi nói:

– Lý Hàn, ta công nhận ngươi là một kẻ mạnh nhưng người thắng là ta. Xem chiêu!

Nói rồi hắn giậm chân một cái, như một như Thiểm Điện bắn về Lý Hàn, hữu quyền giơ lên, đánh về phía Lý Hàn!

Lý Hàn thấy vậy liền hét:

– Tới hay!

Nói rồi hắn tung quyền của mình ra.

Oành!

Quyền đầu hai người va chạm giữa không gian, một đạo sóng xung kích mắt thường có thể thấy được lập tức đẩy ra, bắn về bốn phương tám hướng! May mắn không gian chung quanh lôi đài bị giam cầm nên ngăn trở được sóng xung kích này. Bằng không người có tu vi yếu ớt tuyệt đối sẽ bị chấn động thổ máu!

Đánh xong một quyền, hai người đều bắn ra hai phía rơi xuống đất, Lâm Tử Phi nhíu mày nhìn Lý Hàn rồi nói:

– Lý Hàn, ngươi không phải dùng kiếm sao, sao bây giờ lại dùng quyền, ngươi kinh thường ta không đủ để ngươi rút vũ khí ra sao.

Lý Hàn nghe vậy thì cười cười, nói:

– Ta muốn đánh bại Lâm huynh bằng chính nắm đấm này.

Nói rồi đưa nắm đấm về phía Lâm Tử Phi. Lâm Tử Phi nghe vậy và nhìn thấy động tác của Lý Hàn thì cười to, nói:

– Tốt. Lão tử thích ngươi rồi đó. Vậy thì hãy oanh oanh liệt liệt đại chiến một trận đi!

Nói xong trên người Lâm Tử Phi trào ra khí thế cường đại, hóa thành một nắm đấm nhỏ, phóng trên trời xanh. Trên người Lý Hàn bỗng nhiên cũng tràn ra khí thế không thua kém Lâm Tử Phi, khí thế của hắn liền hóa thành một thanh kiếm và nhanh chóng phóng lên cao để đối kháng với khí thế của Lâm Tử Phi.

Nắm đấm và lợi kiếm không ai nhường ai, mỗi một lần va chạm đều tràn đầy sát khí, dư ba chấn động. Cả hai người nhìn chăm chú vào đối phương, chiến ý bùng cháy hừng hực, bất cứ lúc nào có thể phát động một kích kinh thiên.

Không khí càng ngày càng áp lực, bỗng nhiên hai người này đồng thời bay vút lên, công kích hướng về đối phương.

Oành!

Đánh xong một quyền, hai người đều bắn ra hai phía rơi xuống đất nhưng chân mới chạm đất thì lập tức lại nhảy lên đánh về đối phương.

Oành! Oành! Oành!

Hai người vứt bỏ hết thảy kỹ xảo, chính là ngươi một quyền ta một quyền đối chiến, xem ai không chống đỡ được trước!

Đánh nhau như vậy tuy rằng không đủ hoa lệ, nhưng tuyệt đối càng làm cho người xem sôi máu. Nhìn máu tươi tuôn trào, sóng xung kích không ngừng chấn ra đủ để khiến mỗi người đều cuồng nhiệt.

Sau khi đối chiến đến hơn trăm quyền, quyền đầu song phương đều rướm máu thì cả hai liền lùi lại, Lâm Tử Phi nhìn Lý Hàn, nói:

– Sảng khoái, sảng khoái. Ta chưa bao giờ đánh một trận sảng khoái như vậy. Tiếp theo ta sẽ ra chiêu, hi vọng ngươi đừng làm ta phải thất vọng. Phong Hình Quyền!

Lâm Tử Phi khẽ quát một tiếng, một cỗ khí lưu cuồng bạo liền bao lấy nắm đấm Lâm Tử Phi. Hắn khẽ đạp thân pháp, hướng thân thể Lý Hàn vồ tới….

– Hỏa Sát Ấn!

Dối diện với quyền phong của Lâm Tử Phi, Lý Hàn liền thi triển Hỏa Sát Ấn!

Oành!

Hai chiêu thức đối chọi với nhau….

Hai chiêu va chạm, nhất thời chấn động lên một làn sóng trùng kích đáng sợ trào ra ngoài nhưng vì có Linh Thiên Cảnh giam cầm không gian nên nó không tràn ra ngoài được, nếu không thì những người đang quan chiến ở phía dưới sẽ bị kình phong quát trúng, mùi vị đó thật không dễ chịu a.

Lâm Tử Phi cùng Lý Hàn đồng thời rút lui, hừng hực đằng, Lâm Tử Phi lui bảy bước, Lý Hàn lui mười bước, về mặt lực lượng Lý Hàn hơi rơi xuống hạ phong. Cái này cũng phải vì dù sao Lý Hàn cũng chỉ là Linh Hải Cảnh thất trọng thiên nên chịu thiệt trước Linh Hải Cảnh cửu trọng thiên là điều dễ hiểu.

Lâm Tử Phi thấy Lý Hàn không hề hấn gì sau chiêu lúc nãy liền cười to, nói:

– Tốt, nếm thử chiêu này của ta.

Nói xong Lâm Tử Phi nắm chặt hai nấm đấm của mình, Phong linh lực từ người hắn điên cuồng tràn ra và bám lên tay hắn theo hình dạng xoắn ốc. Rồi hắn tung người đánh quyền về phía Lý Hàn.

– Liệt Thiên Quyền!

Lâm Tử Phi quát lên, theo sau đó là một quyền mang theo uy lực mạnh hơn chiêu lúc nãy nhào tới Lý Hàn.

– Phá Thiên Quyền!

Linh lực từ trong người Lý Hàn điên cuồng trào ra và hội tụ vào cánh tay phải của hắn, khi quyền của Lâm Tử Phi đến trước mặt hắn thì Lý Hàn cũng tung quyền.

Oành! Oành! Oành!

Hai chiêu va chạm như hai thiên thạch đụng vào nhau tạo nên một cơn chấn động to lớn, khiến cho không gian xung quanh có dấu hiệu nứt vỡ, chấn động làm cho hai người phải động loạt lùi vài chục bước để ổn định cơ thể…

Máu theo miệng hai người chảy ra ngoài, hiển nhiên sau một chiêu này khiến cho cả hai đều bị thương. Lâm Tử Phi lau máu nơi khóe miệng, hào hứng nói:

– Ta không nhìn lầm người, ngươi quả nhiên rất mạnh. Ta sẽ ra tuyệt chiêu cuối cùng đây!

Lý Hàn nghe vậy liền hào sảng nói:

– Đến đây đi!

Lâm Tử Phi nghe vậy liền nắm chặt tay, từng đạo quang mang, trên những đạo quang mang này ẩn mát ra một cỗ năng lượng kinh khủng. Theo cỗ lực lượng này xuất hiện, linh lực trong đan điền Lâm Tử Phi giống như thủy triều xuống không ngừng từ trong kinh mạch chạy ra, hội tụ vào nắm đấm của Lâm Tử Phi.

Lý Hàn thấy vậy liền hít thở sâu, hắn liền thì triển Hỏa Sát Ấn lần nữa nhưng lần này khác với lúc nãy vì bên trong Ấn này có mang theo âm dương khí cộng thêm được Thiên Hỏa Châu tăng phúc khiến chiêu thức này đạt đến trình độ bán Huyền Cấp. Sau khi hoàn thành xong Hỏa Sát Ấn, Lý Hàn liền điều động Âm Dương khí từ đan điền để thi triển Phá Thiên Quyền.

Đúng lúc này, Lâm Tử Phi liền hét lên:

– Lý Hàn, ta đến đây. Bát Ảnh Quyền – Chấn Bát Phương!

Ngay lập tức tám đạo nắm tay cự đại liền xuất hiện xung quanh Lâm Tử Phi rồi nhanh chóng xẹt qua không gian hướng về Lý Hàn đánh tới.

Lý Hàn thấy liền cùng tung ra Hỏa Sát Ấn và Phá Thiên Quyền về phía trước.

Trước ánh mắt ngưng trọng của đám người, hai loại công kích cực mạnh rốt cuộc va chạm vào nhau…

Oành! Oành! Oành! Oành!…..

Không có nổ tung vang trời như tưởng tượng, cũng không có chấn động khiến người khác phải hộc máu bay ra ngoài…

Chỉ thấy Ấn và Quyền của Lý Hàn liên tục tiêu hủy quyền ảnh của Lâm Tử Phi nhưng khi hủy được bảy quyền ảnh thì chiêu thức của Lý Hàn cũng hết sức mạnh nên một quyền ảnh liền đánh lên thân người hắn khiến hắn vang ra xa. Nhưng với sức phòng ngự bây giờ của hắn, quyền ảnh này chỉ khiến hắn bị thương nhẹ nên khi vừa rơi xuống đất thì Lý Hàn lập tức đứng lên.

Lâm Tử Phi thấy Lý Hàn có thể đứng lên thì cười to, nói:

– Tiếp tục nào!

Nói rồi Lâm Tử Phi súc tích lực lượng chuẩn bị cho Bát Ảnh Quyền, Lý Hàn thấy vậy hít thở sâu. Hắn biết nếu hắn không ra con bài ẩn dấu thì khó lòng thắng được Lâm Tử Phi, linh lực và âm dương khí điên cuồng từ trong đan điền chảy vào trong hai tay của hắn để tạo nên Phá Thiên Quyền. Đúng lúc này, Lâm Tử Phi hét lớn:

– Lý Hàn, ta tới đây!

Hắn vừa dứt lời thì chiêu thức của hắn liền ập tới Lý Hàn. Lý Hàn thấy vậy liền lao tới, hai nắm đấm của hắn liền bắt đầu oanh kích.

Đùng! Đùng! Đùng!…..

Lý Hàn một quyền lại một quyền giống như lực sĩ phá đá, từng quyền ảnh của Lâm Tử Phi liên tục bị hữu quyền của Lý Hàn phá nát nhưng năng lượng ba động trên song quyền của Lý Hàn cũng theo đó giảm bớt. Đến khi đánh nát ảnh quyền cuối cùng thì lực lượng trên tay Lý Hàn cũng tiêu hao gần hết, mặc dù vậy Lý Hàn vẫn tiếp tục lao tới chỗ Lâm Tử Phi.

Lý Hàn liền tung một quyền nhắm vào ngực Lâm Tử Phi, Lâm Tử Phi thấy vậy thì hét dài một tiếng rồi tung quyền đối phó.

Oành!

Hai quyền đụng vào nhau, một luồn sóng xung kích bằng mắt thường có thể thấy liền lan nhanh ra bốn phương tám hướng. Sau một quyền thì cả Lý Hàn và Lâm Tử Phi phải lùi lại vài bước để đứng vững nhưng điều làm cho mọi người chú ý chính là trên nắm tay của Lâm Tử Phi có máu tươi tràn ra, cánh tay cũng có vết gãy rõ ràng, hiển nhiên xương đã đứt đoạn mất.

Lần đối đầu này, Lâm Tử Phi rơi vào thế hạ phong.

Điều này khiến cho nhiều người đang quan chiến liền cảm thấy thắc mắc vì từ đầu trận đến giờ, Lâm Tử Phi luôn chiếm thế thượng phong về mặt lực lượng nhưng bây giờ lại bị một quyền của Lý Hàn làm cho bị thương, điều này thật sự rất khó hiểu.

Cái này là đương nhiên rồi vì một quyền lúc nãy, Lý Hàn đã vận dụng lực lượng của ngũ thuộc tính và âm dương khí trong thân thể khiến cho một quyền lúc nãy mang theo lực lượng còn siêu việt hơn cả Linh Hải Cảnh viên mãn đỉnh phong nên Lâm Tử Phi bị thương là điều dễ hiểu.

Lý Hàn liền lao tới để chiến tiếp, Lâm Tử Phi liền mặc kệ thương thế mà hét dài rồi giao chiến. Nhưng đối mặt với kẻ có sức phòng ngự có thể chịu được một kích toàn lực của Linh Thiên Cảnh và có lực lượng còn siêu việt hơn cả Linh Hải Cảnh viên mãn thì Lâm Tử Phi làm sao còn có cửa thắng. Nên sau khi giao chiến hơn vài chục quyền, Lâm Tử Phi liền bị Lý Hàn đánh trúng một quyền ngay ngực.

Một quyền này khiến Lâm Tử Phi phun ra một ngụm máu tươi, hắn nhìn Lý Hàn rồi giơ ngón tay cái rồi ầm mầ ngã xuống. Trưởng lão trọng tài nhanh chóng lên đài, sau khi xác nhận Lâm Tử Phi chỉ ngất xỉu thì lão liền giơ tay Lý Hàn lên cao, nói:

– Khôi thủ của Đại hội lần này chính là Lý Hàn.

Thanh âm của trưởng lão trọng tài quanh quẩn khắp diễn võ đài.

Dưới đài lập tức vang lên một mảnh tiếng hoan hô tận tình. Đây chính là lần tỷ thí kịch liệt nhất, đặc sắc nhất mà bọn họ từng xem qua nên việc Lý Hàn đoạt được vi trí thứ nhất, không có ai dị nghị cả.

– Như vậy đại chiến đã xong, chúng ta cho các người bảy ngày để xử lý mọi chuyện. Baỷ ngày sau, bọn ta sẽ tới rước các ngươi đi.

Trung niên mập mạp dứt lời, cùng lam bào trung niên nhân liếc nhau một cái, lập tức từ trên đài cao hướng phương hướng ngoài thành nhảy lên mà đi.

– Cung tiễn hai vị đại nhân!

Trên đài cao mấy vị lão đại lập tức đứng dậy cung tiễn kêu lên.

Và cũng theo hai người rời khỏi, Đại Bỉ bốn nắm một lần của Thiên Long Thành cũng theo đó mà kết thúc.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.