Hai người theo hướng Đông Nam mà đi, Lý Hồng Vân vì đã tìm được quà tặng cha nên nàng muốn quay lại trước năm mới, nàng nói với Lý Hàn, mặc dù hắn không muốn vừa mới yêu đã chia lia nhưng hắn cũng biết mình không thể bắt nàng vì mình mà bỏ qua gia đình được nhưng hắn sẽ tiễn nàng ra khỏi Hoàng Tung sơn mạch. Do đã thổ lộ tình cảm với nhau nên hai người đi rất chậm, họ muốn có nhiều thời gian để được ở bên cạnh nhau trước khi chia tay nhưng trời lại không chịu lòng người. Khi hai người đi ngang qua một sơn mạch thì một giọng nói truyền tới:
– Ha ha ha! Tiểu tử, cuối cùng để ta tìm được ngươi.
Trong tiếng cười dài, ba gã trung niên đi ra từ trong sơn mạch. Người vừa lên tiếng chính là Lục Tiểu Mao, người có xích mích với Lý Hàn trong trạm nghỉ chân của Lâm Nhược Thủy. Nhưng hắn không đi trước mà đi sau một trung niên có vết sẹo dài từ đỉnh đầu đến tận cằm giống như một thuộc hạ vậy. Nhìn thấy ba người thì Lý Hàn nhíu mày, hắn liền dùng Thiên Nhãn để kiểm tra ba người.
Trung niên đi đầu có thực lực Luyện Cốt Cảnh trung kỳ, còn Lục Tiểu Mao và trung niên còn lại đều là Luyện Nhục Cảnh. Trung niên đi đầu nhìn Lý Hàn rồi nói:
– Tiểu tử, ta nghe nói ngươi đã đụng đến huynh đệ của ta.
Lý Hàn nhíu mày, nói:
– Vậy thì đã sao?
Nghe Lý Hàn nói vậy, trung niên đó thì phát ra tiếng cười hung tợn, nói:
– Nếu đã như vậy thì ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình. Nhưng ta nhìn ngươi còn trẻ vậy mà chết sớm thật đáng tiếc. Chi bằng vậy đi, ngươi đưa tất cả những thứ có giá trị trên người cho bọn ta và cho bọn ta mượn nữ nhân bên cạnh ngươi chơi vài ngày. Nếu ngươi làm vậy thì ta sẽ cho tha mạng cho ngươi
Trung niên này không biết Lý Hàn có phải con cháu của gia tộc lớn nào không nên hắn không muốn giết Lý Hàn để rước họa sát thân vào người, vì chỉ một Lục Tiểu Mạo mà phải hi sinh mạng sống này thì không đáng nên hắn đánh chú ý lên nữ nhân xinh đẹp bên cạnh và những thứ có giá trị của Lý Hàn.
Lý Hàn nghe xong liền nổi giận, nhìn thấy thần sắc nổi giận trên mặt Lý Hàn thì trung niên kia cười to, nói:
– Ngươi nổi giận thì làm được gì ta. Nếu không nghe lời thì đừng trách bọn ta độc ác.
Nhưng khi hắn vừa nói xong thì một quả đấm đang phóng to trước mặt hắn.
– Phanh!
Trung niên kia bị Lý Hàn đấm phải lùi lại vài bước mới đứng vững được, hắn cảm nhận mũi của mình đã bị đánh gãy và máu đang từ mũi hắn chảy ra, hắn lấy một tay để bịt máu mũi, còn một tay chỉ vào Lý Hàn mà nói với giọng điệu giận dữ:
– Khốn khiếp, nếu không giết ngươi thì ta sẽ viết ngược lại.
Nói rồi hắn lấy ra vũ khí lao về phía Lý Hàn, Lục Tiểu Mao và trung niên còn lại thấy vậy liền lấy ra vũ khí chạy tới hỗ trợ. Lý Hàn thấy vậy liền chuẩn bị để chiến nhưng hắn bị Lý Hồng Vân vịn vai lại, nàng nói:
– Để bọn khốn khiếp này cho ta.
Nói rồi nàng lập tức rút kiếm giao tranh với ba tên đó. Nàng bị lời nói của trung niên làm vô cùng tức giận nên nàng phải trừng trị bọn khốn khiếp một trận mới được. Lý Hồng Vân lấy một đấu ba nhưng không những không rơi vào hạ phong thậm chí nàng còn hơi chiếm thượng phong. Đó là nàng dùng một bộ kiếm pháp vô cùng mạnh mẽ và huyền diệu, nàng đại phát thần uy đầy trời tất cả đều là kiếm quang bén nhọn của nàng, làm cho ba người không dám tiếp xúc phong mang của nàng.
Lý Hàn dám chắc bộ kiếm pháp này là nàng mới có chứ nếu lúc đầu nàng đã có bộ kiếm pháp này thì khi hắn đấu với nàng thì nàng đã dùng bộ kiếm pháp này rồi, hắn dám chắc nếu nàng bộ kiếm pháp này đánh với hắn thì hắn tất bại. Ba người Lục Tiểu Mao đang giao chiến với Lý Hồng Vân trên mặt đều lộ vẻ chấn động, đặc biệt trên mặt trung niên cầm đầu kia càng lộ vẻ hoảng sợ.
Hắn không ngờ ngờ nữ nhân bên cạnh tiểu tử kia lại lợi hai như vậy, lấy một đấu ba mà nàng ta toàn đè đánh ba người, chẳng cho họ một chút cơ hội để phản công nào.
– Thiên ca, chúng ta không chịu nổi!
– Chúng ta mau chạy đi!
Hai người Lục Tiểu Mao hướng trung niên cầm đầu kêu lớn, bọn hắn cảm thấy chịu không nổi trước sự tiến công mạnh mẽ của Lý Hồng Vân nên sinh ra ý thối lui, dù sao giữ lại mạng sống mới là quan trọng nhất.
– A
Trung niên cầm đầu hét thảm một tiếng, trên cánh tay trái trúng một kiếm, máu tươi chảy ra, đau đến hắn nước mắt chảy ròng. Hắn lập tức tách khỏi Lý Hồng Vân còn hai tên kia thì nhân lúc này dìu lấy trung niên kia rồi nhanh chóng biến mất vào sơn mạch.
– Hừ!!
Lý Hồng Vân không có đuổi theo mà tức giận đi trở về bên Lý Hàn, mặc dù nàng chiếm thượng phong, nhưng thật sự bị lời nói của trung niên kia làm cho tức giận, bộ ngực vẫn còn đang phập phòng, bộ dáng rất mê người. Lý Hàn thấy nàng tức giận như vậy thì lập tức ôm eo, dỗ dành nàng:
– Nàng không cần phải tức giận, nàng chỉ xem những lời hắn nói là tiếng chó sủa qua tai là được rồi. Mà bộ kiếm pháp nàng dùng là gì vậy?
Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì cũng bớt giận. Nàng quay qua nói với Lý Hàn:
– Đó là Phi Lộc kiếm pháp, tổng cộng có 36 thức, lúc này muội mới dùng có chín thức đã đánh bại được ba người đó, thấy muội có lợi hại không?
– Lợi hại, hết sức lợi hại. Nàng tài giỏi quá.
Lý Hàn không keo kiệt mà hết lời khen ngợi nàng. Tất cả phụ nữ đều thích được người khác khen, đương nhiên Lý Hồng Vân cũng không ngoại lệ. Đặc biệt được người yêu khen thì nàng càng thêm vui mừng. Nàng cười hihi, nói:
– Cảm ơn lời khen của huynh, vậy để muội dạy cho huynh bộ kiếm pháp này nha.
Lý Hàn nghe như vậy thì gật đầu đồng ý, thấy hắn gật đầu thì nàng lập tức thi triển 36 thức Phi Lộc kiếm pháp cho Lý Hàn, không biết có phải là do thân thể này hay là do linh hồn của hai người hợp lại nên làm cho ngộ tính của hắn rất cao nên chỉ cần nhìn nàng thi triển một lần thì hắn đã thuộc hết 36 thức kiếm pháp. Nghe Lý Hàn nói đã thuộc hết thì nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nàng kêu hắn biễu diễn lại thì thấy hắn thể hiện 36 thức kiếm pháp còn trôi chảy hơn cả nàng làm nàng không thể không bội phục ngộ tính của Lý Hàn.
Đã truyền thụ xong thì hai người tiếp tục đi tới, chuyện của kim Tu Long được hai người bỏ qua sau đầu, hai người ngày đi đêm nghỉ tận hưởng không gian và quý trọng thời gian ở bên nhau. Sau năm ngày thì hai người cũng sắp rời khỏi Hoàng Tung Sơn mạch, khi ra khỏi Hoàng Tung sơn mạch, mặc dù hai người không muốn nhưng buộc phải chia tay nhau tại đây nhưng trước khi đi thì Lý Hàn đưa cho nàng một ngọc giản công pháp, đây là công pháp mà Hoan Hỉ Thiên Đế để lại cho Lý Hàn. Lý Hàn cầm ngọc giản trên tay nói:
– Muội mau nhỏ máu lên đi
Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì lập tức cắn tay, cho máu nhỏ lên ngọc giản trên tay Lý Hàn.
– Xuy!
Phía trên ngọc giản xuất hiện một đạo ánh sáng chói mắt chui vào mi tâm của Lý Hồng Vân, hóa thành một luồng tin tức khổng lồ lưu lại trong óc nàng. Một lúc sau thì nàng mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, kinh hoàng vì công pháp này là công pháp thiên cấp, là công pháp chỉ có trong truyền thuyết. Không ngờ hắn lại cho nàng công pháp thiên cấp, mặc dù nàng không phải là loại phụ nữ ham mê vật chất nhưng lễ vật này của Lý Hàn có lực tấn công rất mạnh với nàng, làm nàng thiếu chút nữa đã xông lên chủ động hiến thân cho Lý Hàn rồi nhưng cũng may là nàng còn giữ lại một ít lý trí nên mới không làm như vậy, nếu không thì nàng đã gây ra hoạ sát thân cho Lý Hàn rồi nhưng nàng cũng chủ động trao cho Lý Hàn một nụ hôn cháy lưỡi, một lát sau hai người mới tách ra. Nàng ôm Lý Hàn, cảm động nói:
– Lý Hàn, sao huynh lại đối xử tốt với muội như thế? ( Lý Hàn đã nói thân phận thật của mình cho Lý Hồng Vân biết )
Nghe Lý Hồng Vân nói vậy thì hắn cảm thấy nghi hoặc, hắn với giọng điệu đương nhiên:
– Muội hỏi kì vậy, muội là vợ ta, ta không đối xử tốt với muội chứ còn đối xử tốt với ai.
Lý Hồng Vân nghe Lý Hàn nói vậy thì trong lòng nàng đã cảm thấy mãn nguyện. Tìm được một người đàn ông tốt như Lý Hàn thì nàng còn mong gì nữa chứ. Hai người ôm nhau một hồi rồi tách nhau ra, trước khi đi thì nàng nói với Lý Hàn:
– Lý Hàn, huynh phải mau chóng tới Thập Linh Tông tìm ta!
– Muội yên tâm, ta sẽ nhanh chóng tới Thập Linh Tông tìm muội!
Lý Hàn mắt hổ sáng ngời, phi thường tự tin nói. Nghe Lý Hàn nói vậy thì nàng cảm thấy vui lòng, hai người nhìn nhau một lát thì trong ánh mắt lưu luyến của Lý Hàn thì nàng quay người bỏ đi, Lý Hàn đứng yên một chỗ mà nhìn nàng cho đến khi hình dáng của nàng biến mất trên đường thì hắn mới quay lại trong sơn mạch.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, từ khi chia tay Lý Hồng Vân đã bảy ngày trôi qua. Mặc dù hắn rất nhớ nàng nhưng hắn biết thực lực bây giờ của mình rất yếu, thế thực đằng sau nàng chắc chắn sẽ không để nàng được ở cùng với hắn nên hắn phải tăng cường thực lực thì nàng mới có thể ở cùng hắn. Sau bảy ngày săn giết linh thú thì hắn đã phát hiện một nguyên lý, trong vòng một phút nếu hắn không hấp thụ âm dương linh khí trong linh thú thì âm dương nhị khí sẽ tiêu biến vào thiên địa nên hắn mỗi lần giết được một linh thù thì hắn nhanh chóng lấy những thứ quan trọng nhất trên thân linh thú đó rồi hấp thụ âm dương nhị khí, sau bảy ngày thì hắn đã có thực lực Luyện Nhục Cảnh hậu kỳ.
Vào một ngày khi hắn đi săn linh thú thì hắn thấy một linh giả đấu với một linh thú, tên linh giả là một nam nhân khoảng 30t có thực lực Luyện Cốt Cảnh hậu kỳ còn linh thú là một con thú lớn dài chừng 5m, dạng như sư tử, lại có 6 chân, cái đầu lớn quá tỷ lệ thường. Con linh thú này chính là Lục Túc Cự Đầu Thú. Loại linh thú này khi tưởng thành có thực lực là Luyện Huyết Cảnh, cho dù cùng thực lực thì phần thắng sẽ thuộc về linh thú, đằng này hai bên lại cách nhau một đại cảnh giới thì chắc chắn tên linh giả kia sẽ chết.
Đáng lý Lý Hàn không cần quản chuyện này nhưng là người đến từ thế giới hiện đại, tư tưởng lại giúp người khác khi người đó gặp khó khăn đã được in sâu vào trong não của Lý Hàn nên hắn đã quyết định sẽ ra tay tương trợ. Nhưng vì chuyện này thì Lý Hàn mới hiểu rõ lòng người ở thế giới này, mà cũng nhờ chuyện này thì Lý Hàn mới có được một bài học sâu sắc mà ngày sau hắn vẫn còn nhớ mãi.