Sáng ngày hôm sau, ngay trong phủ đệ của Cao gia, có mấy người Cao gia đã bị giết chết mà không thể bắt được hung thủ. Tin tức này vừa truyền ra thì lập tức gây nên một trận náo loạn trong trấn Xuân Thiên. Nghe được tin này, ai này đều toát nên sự vui mừng vỉ người dân ở đây, ai nấy đều căm phẫn với Cao gia cả nhưng sợ bị diệt tộc nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bây giờ có người đem người Cao gia giết chết khiến cho khối tức giận trong lòng họ như được xả ra khiến họ cảm thấy vui vẻ vô cùng, họ đồng thời đều xem người kia là anh hùng trong lòng họ. Lý Hàn lúc ăn thì nghe được tin này từ những người khác đang dùng bữa kế bên, nghe vậy thì Lý Hàn cười không cho là đúng.
Hắn chỉ trả thù Cao gia chứ không phải là thay những người đó mà ra mặt, nếu như Cao gia không động tới hắn thì hắn cũng không ngu mà đi chọc Cao gia làm gì, hắn không là người cứu thế, thấy người gặp khổ là ra tay cứu giúp, hắn không có rảnh rỗi như thế. Nhưng nghe người khác ca ngợi mình như vậy làm Lý Hàn cũng lâng lâng, dù sao con người thì ai cũng thích được ca ngợi mà.
Dùng bữa xong thì Lý Hàn đứng dậy đi ra ngoài di dạo một lát, đêm nay chắc chắn hành động sẽ khó khăn hơn nhưng mà hắn không cò gì phải sợ cả.
…………….
Lúc này trong đại sảnh Cao gia, mỗi cao tầng của Cao gia cũng đang bàn về việc này. Cao Linh đang ngồi ở vị trí gia chủ trầm ngâm nghe những ý khiến khác nhau từ các trưởng lão nhưng mà mỗi người mỗi ý, không thống nhất được khiến nơi này ồn ào như cái chợ vậy.
Cao Linh tức giận, vỗ mạnh xuống bàn một cái, trầm giọng nói:
– Được rồi, yên lặng hết cho ta.
Các trưởng lão nghe vậy thì im miệng quay trở về chỗ ngồi, dù sao phía sau Cao Linh là Linh Hải Cảnh nên lời của hắn thì mỗi người phải nghe. Cao Linh thấy mỗi thứ yên tĩnh lại thì hắn quay qua một trung niên, nói:
– Đại trưởng lão, ngươi có ý kiến gì không?
Người này chính là đại trưởng lão Cao gia – Cao Hùng, đồng thời cũng chính là cha của Cao Hồ. Nghe Cao Linh nói vậy thì Cao Hùng âm trầm nói:
– Gia chủ, tên Kiếm Ma này dám giết người của Cao gia, có nghĩa là tên này coi thường Cao gia ta cho chúng ta phải giết sạch cửu tộc hắn.
Cao Hùng nhớ lại tình cảnh lúc sáng khi phát hiện xác của Cao Hồ chết trên người tiểu thiếp mình, kế bên còn để lại bốn chữ : Kiếm Ma chi thủ ” nữa chứa. Thật đúng là phách lối mà, mặc dù hắn cảm thấy xấu hổ về chuyện này nhưng nhiều hơn hết là căm hận Lý Hàn vì Cao Hồ là độc đinh của hắn, có nghĩa là Cao Hồ mà chết thì hắn bị tuyệt hậu rồi. Nghĩ đến đây thì trên người tỏa ra sát khí ghê người.
– Diệt cửu tộc thì chẳng phải tiện nghi cho hắn quá, ta cảm thấy nên bắt toàn bộ người của hắn, biến chúng thành người tàn phế, bỏ vào hầm giam Cao gia ta rồi tra tấn chúng cho đến chết, để cho hắn biết kết quả của việc dám đắc tội Cao gia ta.
Một ông già sắc mặt âm lệ nói. Người này chính là nhị trưởng lão Cao gia – Cao Thành, hai huynh đệ mà hôm qua Lý Hàn giết chính là cháu của người này.
– Ta cảm thấy phải ngũ mã phân thây hắn và cả gia tộc hắn, như vậy mới đủ.
Một trưởng lão khác nói.
– Ta cảm thấy Cao gia của chúng ta đã quá hiền nên mới có kẻ dám chọc chúng ta, ta phải giết tên này để làm gương cho người khác. Rồi để xem ai chọc vào Cao gia ta?
Một trưởng lão nhìn Cao Linh, lạnh lùng nói.
…………………….
Một đám người, người một lời ta một lời nhưng tất cả đều muốn tru diệt Lý Hàn, chỉ khác là thủ đoạn càng lúc càng tàn nhẫn.
Ngồi trên ghế chủ tọa, Cao Linh hừ lạnh nói:
– Hừ, một đám nói mà không biết ngượng mồm. Các ngươi có biết tên đó là ai không mà muốn diệt cửu tộc hắn.
Nghe Cao Linh nói như vậy khiến cho mọi lời nói liền dừng lại, lúc này cả đám mới nghĩ đến một việc quan trọng đó chính là không biết người ra tay là ai cả, nếu không biết thì làm sao đối phó được.
– Vậy gia chủ, chúng ta phải làm gì?
Cao Thành hỏi.
Ngồi trên ghế gia chủ, Cao Linh hai mắt híp lại, vẻ hàn quan thoáng qua.
– Dám giết người của Cao gia ta, chúng ta tự nhiên sẽ không thể bỏ qua. Đại trưởng lão, đến đêm thì tăng cường phòng ngự. Nhị trưởng lão, phái thêm nhiều người bảo vệ những trụ cột sau này của Cao gia ta, ta nghĩ tên đó sẽ còn đến nữa. Được rồi, đến đây thôi, tất cả giải tán hết đi.
Cao Linh trầm giọng nói.
Nghe Cao Linh nói vậy thì tất cả các trưởng lão lập tức tách ra, Cao Hùng và Cao Thành lập tức theo lời phân phó của Cao Linh mà làm việc. Cao Linh sau đó đi đến ngọn núi phía sau, nơi ở của Cao Thiên Long. Sau khi gặp lão thì Cao Linh đã bẩm báo tất cả mọi chuyện cho hắn nghe. Cao Thiên Long nghe xong thì lạnh giọng nói:
– Thật đúng là can đảm, đêm nay ta muốn xem thử coi tên đó là thần thánh phương nào?
Nghe Cao Thiên Long nói vậy thì Cao Linh nở nụ cười như nắm chặt phần thắng. Có cao thủ Linh Hải Cảnh trấn thủ ở đây thì tên đó cho dù có cánh cũng khó trốn thoát được. Về việc tên đó có thực lực cao hơn Cao Thiên Long thì Cao Linh không cho là đúng, vì nếu cao hơn thì tên đó đã ngang nhiên giết đến Cao gia rồi chứ không phải lén lút ám sát như đêm qua nên chỉ cần tên đó đến thì hắn sẽ cho tên đó biết mình đã ngu xuẩn cỡ nào khi dám dụng vào Cao gia.
………………
Đêm đến, giống như lời nói của Cao Linh, Lý Hàn lại đến Cao gia.
Lúc Lý Hàn thì phát hiện được sự phòng vệ ở đây đã được thắt chặt hơn hôm qua rất nhiều lần, ” ba bước có lính canh, năm bước có trạm canh ” có thể hinh dung như vậy. Nhưng những thứ này trong mắt Lý Hàn thì chẳng đáng một đồng, hắn nở nụ cười kinh thường, chuẩn bị tìm con mồi trong đêm nay. Nhưng bỗng nhiên hắn phát giác có một người đang ngồi tĩnh tọa ngay trên nóc nhà, Lý Hàn liền dùng Thiên Nhãn thì phát hiện tên này có thực lực Linh Hải Cảnh.
Xem ra tên này chính là thủ phạm chính trong việc diệt Lý gia. Nghĩ đến vậy làm cho sát khí hắn tuôn ra, muốn dùng một kiếm giết chết lão cẩu này nhưng hắn phải hít sâu để bình tĩnh lại vì hắn biết, nếu hắn mà ra tay thì chẳng có cơ hội thắng nào dành cho hắn cả. Mặc dù cái áo choàng này có thể ẩn thân nhưng khi Lý Hàn ra tay thì phải hiện thân, đến lúc đó, đối mặt trức tiếp với Linh Hải Cảnh thì ngoài trừ trốn vào Âm Dương tháp thì hắn chẳng còn cách nào khác.
Lý Hàn dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm Cao Thiên Long một lúc rồi mới rời đi, tìm kiếm con mồi trong tối nay.
Sáng ngày hôm sau, Lý Hàn binh yên rời khỏi Cao gia, mang theo đó là năm mạng người.
Rồi liên tiếp mấy ngày sau, mặc dù có phòng vệ có cỡ nào đi chăng nữa nhưng vẫn có người chết trong Cao gia khiến cho toàn bộ Cao gia đều bị bảo phủ trong bầu không khí quỷ dị và đáng sợ. Trong đại sảnh lúc này, mọi người Cao gia, ai nấy đều có sắc mặt âm trầm xen lẫn trong đó là sự sợ hãi.
– Gia chủ, chúng ta phải làm gì đó thôi, nếu cứ để như vậy thì mọi người sẽ loạn lên mất.
Cao Thành nhìn về phía Cao Linh nói.
Cao Linh nghe vậy liền đưa tay vuốt ve thái dương đang đau nhức, hắn không phải không muốn làm gì đó nhưng mặc kệ có dùng cách nào đi chăng nữa thì cái tên Kiếm Ma đó vẫn có thể giết người rồi ung dung thoát khỏi, điều này làm cho nhiều người đều chê cười Cao gia là đồ vô dụng, một người bắt cũng không được, khiến cho mặt mũi của gia tộc hắn bị đánh mất hết.
Nghĩ mãi không ra cách, Cao Linh liền vẫy tay, nói:
– Các ngươi giải tán hết đi, để ta bàn với Long thúc xem có cách gì không?
Mọi người nghe vậy cũng biết ở lại cũng chẳng được gì nên nhanh chóng giải tán.
Cao Linh lập túc đi ra phía sau chuyện để bàn chuyện với Cao Thiên Long. Nghe Cao Linh hỏi biện pháp thì Cao Thiên Long trầm ngâm, không nói gì, hiển nhiên tên này cũng không có cách gì khả thi.
– Bây giờ chỉ còn cách là nhiều người ở chung một chỗ mà thôi.
Cao Thiên Long sau hồi ngẫm nghĩ rồi nói.
– Xem ra, chỉ còn cách này mà thôi.
Cao Linh thở dài nói.
………………
Trái ngược với bầu không khí ở Cao gia, bầu không khí ở trấn Xuân Thiên là sự vui mừng. Điều này có thể thấy được trên từng nét mặt của những người khác ở Xuân Thiên, ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ vì Cao gia đáng chết kia cuối cùng cũng bị trừng phạt. Mặc dù số người Cao gia bị giết khá là khiêm tôn nhưng như vậy là đủ cho mọi người rồi cảm thấy vui rồi.
Bây giờ có thể nói ” Kiếm Ma ” chính là vị anh hùng trong lòng mọi người ở trấn Xuân Thiên, nhiều thanh thiếu niên làm mục tiêu phấn đấu, còn thiếu nữ thì suốt ngày mơ mộng có thể được làm nữ nhân của vị anh hùng đó.
Mà vị anh hùng mà mọi người trấn Xuân Thiên hâm mộ cũng vừa tỉnh lại từ trong tu luyện, mấy ngày qua thì hắn đã giết được tổng cộng hai mươi mốt nhân mạng của Cao gia nên lương âm dương khí hắn hấp thụ cũng khá dồi dào. Sau một hồi luyện hóa thì Âm Dương xoáy của hắn đã đạt tới Lục trọng thiên sơ kỳ, với thực lực bây giờ thì hắn đã đủ sức đánh tay đôi với Tụ Linh đại viên mãn.
Nhưng mà nếu đối đầu với Linh Hải Cảnh thì hắn cũng chỉ chạy mà thôi, vẫn chưa đủ sức. Nhưng không sao, tiếp tục giết người của Cao gia đến khi đủ mà thôi. Hắn rất trông chờ vào đêm nay sẽ gặp con mồi nào đây.