Lộ Thiến Á đối với Mễ Á công quốc quen thuộc phi thường, bởi vì tinh linh sâm
lâm cách nơi này không xa, nàng mỗi lần trở về đều đi qua đây. Do đó, nàng bắt
đầu làm hướng dẫn viên, đưa mọi người dạo chơi khắp đường lớn hẻm nhỏ tại Mễ Á
công quốc. Dù Mễ Á công quốc không quá lớn, nhưng muốn đi cho đủ cũng phải mất
thời gian mấy ngày.
Có lẽ là do sắp được về nhà, Lộ Thiến Á tỏ vẻ đặc biệt hưng phấn. Trên đường
nàng líu la líu lo không ngừng, mấy người Long Nhất cũng bị cảm nhiễm theo sự
hưng phấn đó của nàng. Sự phấn khởi trên đường đi nhờ đó mà phong phú lên
nhiều.
Rất nhanh, thời gian một ngày cũng trôi qua, bầu trời trở nên tối đen lại.
Long Nhất dự định ở lại Mễ Á công quốc một đêm rồi sau đó tới thăm tinh linh
sâm lâm. Hắn đối với địa phương được truyền thuyết kể là đẹp như tiên cảnh ấy
vô cùng khao khát được tới. Hơn nữa, nơi đó còn có nhiều tinh linh xinh đẹp có
thể nhìn no mắt.
Dừng lại ở một lữ điếm hào hoa gần đó, thuận tiện gọi một lượng lớn món ăn.
Dạo chơi cả một ngày, mọi người bụng đều đã kêu lên òng ọc vì đói.
“Đồ ăn vẫn chưa được mang lên sao.” Lộ Thiến Á che bụng nói to.
“Đói rồi hả? Cái tinh thần khi dạo chơi vừa rồi của nàng chạy đâu mất rồi?”
Long Nhất búng vào chiếc mũi nhỏ của Lộ Thiến Á cười nói.
“Lúc đó chẳng có cảm giác gì cả, còn giờ thì thiếp có thể ăn hết cả một đầu
trâu.” Lộ Thiến Á tội nghiệp nói.
“Ở đây chẳng phải đã có một đầu trâu rồi sao? Nàng rất có khả năng nuốt được
đấy, ta nghĩ hắn không ngại đâu.” Long Nhất chỉ vào Man Ngưu trêu đùa.
“Lão đại à. Không nên đâu. Lão ngưu ta hiện tại vẫn chưa thành gia thất. Đợi
ta cưới vợ sinh con rồi hẵng ăn được không?” Man Ngưu bày ra khuôn mặt đầy vẻ
đau khổ. Nghe quen lời nói của Long Nhất cùng các cô gái, tự nhiên hắn cũng
học hỏi được cách pha trò.
Quả nhiên, lần biểu diễn của Man Ngưu làm cho Lộ Thiến Á ngay lập tức cười
khanh khách. Cả Vô Song khóe miệng cũng giãn ra, chắc là một nụ cười.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền vào tiếng gọi cung kính lễ phép của
hỏa kế.
Cửa mở, bên ngoài hai mươi hỏa kế xếp thành hàng tiến vào, mỗi người trên tay
mang hai món ăn tinh mĩ. Long Nhất thấy được bên ngoài một hồng ảnh loáng qua.
Hắn tự khắc nhíu mày. Làm gì với người của huyết sắc kị sĩ đoàn đây? Quay đầu
lại, Long Nhất cảm thấy ánh mắt nghi vấn của Vô Song, nghĩ rằng nàng cũng đã
phát hiện có người theo dõi.
Long Nhất sắc mặt không đổi. Hắn nghĩ rằng chẳng phải bởi vì người của huyết
sắc kị sĩ đoàn nhận được thân phận của hắn sao. Tất nhiên, họ cũng là quân đội
thuộc cấp của Tây Môn gia tộc.
Cơm no rượu say, mọi người đều trở về phòng mình. Có lẽ là sớm đã có quy ước,
Lãnh U U cùng Lộ Thiến Á lưỡng nữ luôn là mỗi người bồi tiếp Long Nhất một
ngày. Cái ảo tưởng hương diễm được cùng một lúc với nhiều nàng của Long Nhất
vẫn chưa xuất hiện, khiến hắn dù trong lòng khó chịu mà không có cách gì khác.
Gọi là cơm no ấm cật dậm dật suốt ngày, Long Nhất ngồi thoải mái trên chiếc
ghế tựa mềm mại, bắt chéo chân nhẹ nhàng thưởng thức vị ngọt của rượu hoa quả,
mắt nhìn về phía phòng tắm. Lãnh U U đang ở nơi đó.
Nghe được tiếng nước chảy, trong đầu Long Nhất không tự chủ được tưởng tượng
ra thân thể tuyệt mĩ của Lãnh U U, trong lòng liền ngứa ngáy, tiểu Long Nhất
đã trở nên không an phận. Hắn đặt cốc rượu xuống, rón rón rén rén đi tới đó,
đột nhiên phát hiện cửa phòng tắm lộ ra một khe hở, xuyên qua đó có thể thấy
được Lãnh U U ngồi trong bồn tắm, tấm lưng sáng trong sạch sẽ thật là câu hồn
nhiếp phách.
Long Nhất nhẹ nhàng mở cửa đi vào, vừa mới định ôm lấy nàng từ phía sau, nào
biết được Lãnh U U tránh thoát, một làn thủy hoa [nước ngâm cánh hoa dùng để
tắm] bắn tung lên người Long Nhất. Long Nhất tự nhiên không thể tránh kịp,
đành để mặc cho thủy hoa thấm ướt.
“Biết ngay là xú phu quân muốn chơi không đẹp mà. Xem ra chàng vẫn chưa được
giáo huấn.” Lãnh U U phong tình vạn chủng cười nói. Ngọc nhũ căng tròn nhất
thời rung lên mạnh mẽ, hai ngọn anh đào phấn hồng kiều diễm làm cho Long Nhất
máu mũi chực chảy ra.
Long Nhất cởi bỏ y phục toàn thân, nhảy ngay vào bồn tắm dán chặt vào ngọc thể
mềm mại bốc lửa đó. Cảm xúc như chạm vào tơ lụa khiến Long Nhất tâm thần phiêu
đãng. Hắn cười heh heh dùng đại thủ nắm lấy hai khối mềm mại, nói: “Nếu như
nói theo cách này, thì ta tiếp thu giáo huấn sẽ càng sâu sắc hơn.”
Lãnh U U sắc mặt đỏ bừng, tình động chuyển thân tìm cái miệng rộng của Long
Nhất, bốn chiếc môi chạm nhau, hai khối nhục thể hắc bạch phân minh cuộn chặt
vào nhau.
Nhưng tại phòng bên, Vô Song cũng ngồi trong bồn tắm thanh tẩy ngọc thể tinh
mĩ tuyệt luân của nàng. Bộ ngực căng tròn ẩn ẩn hiện hiện, so với xích lõa
hoàn toàn vẫn có sự dụ hoặc khiến người ta phun huyết. Nếu như lúc này có nam
nhân nào thấy được bức tranh mĩ nhân mộc dục, có lẽ nói không sai rằng làm cho
bao nhiêu mạch máu phải đứt mất, ngay cả như thiên thần cũng không khác người
bình thường mà tiêu thụ nổi.
Tại lúc này, thân hình mềm mại của Vô Song đột nhiên run lên, một đợt cảm giác
tê tê tái tái từ trong tim truyền tới phần bụng dưới, bên tai cũng tựa hồ nghe
được những âm thanh không viết ra được ngân lên.
“Sắc lang đáng chết, lại chơi xấu rồi.” Vô Song nghiến răng nghiến lợi chửi
thầm. Ngọc thối khép chặt, cảm giác cường liệt này khiến nàng căn bản không
cách nào ngăn nổi.
Vô Song mĩ mục khép nửa thở hổn hển. Toàn thân trên dưới cảm giác có một đôi
đại thủ liên tục vuốt ve, khiến nàng vừa xấu hổ vừa tức giận. Nàng vốn muốn
sớm nói với Long Nhất, nhưng với chuyện này một nữ hài tử băng thanh ngọc
khiết như nàng làm sao có thể nói ra được.
Khi vật cứng chứa hỏa nhiệt của Long Nhất thâm nhập vào bông hoa của Lãnh U U,
Vô Song bản thân cũng cảm thấy toàn thân run lên, tùy theo sự trùng kích càng
lúc càng kịch liệt của Long Nhất mà ngọc thể không chịu được bắt đầu co quắp.
Vô Song nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng khoái cảm sinh ra như thủy triều
dâng, mặc vào y phục, trở lại giường muốn đưa ý thức của bản thân vào giấc ngủ
say, thì tại lúc này, nàng thấy một cơn đau nhức kịch liệt từ ý thức hải trong
đầu khuếch tán ra, tai rõ ràng còn nghe thấy những tiếng oang oang. Vô Song
đau tới mức mồ hôi lạnh toát ra. Chỉ thấy ý thức hải như một quả cầu căng đầy
khí đột nhiên bị nghìn vạn mũi kim chọc vào, ma lực từng điểm từng điểm lộ ra
ngoài.
Cơn đau càng lúc càng kịch liệt. Thân hình vốn đã co lại của Vô Song cùng lúc
run lên bật bật, ngọc thủ nắm chặt vào khăn trải giường.
“Long Nhất, đại hỗn đản.” Đau nhức không thể chịu được, Vô Song lẩm bẩm chửi
cái kẻ đầu tiên mà nàng thấy sau khi mở mắt ra. Mặc dù không nguyện thừa nhận,
nhưng nàng hiểu bản thân với hắn có một loại bản năng phụ thuộc vào nhau.
Lúc này, Long Nhất dùng đại lực mạnh mẽ phun xuất những tia bạc. Lãnh U U cả
người như không có xương tê liệt trong lòng Long Nhất, thân thể run lên từng
chập.
Không hiểu làm sao, tim Long Nhất đột nhiên co thắt lại, tựa hồ nghe được
tiếng kêu đau đớn của Vô Song.
Long Nhất hiểu rằng, từ khi đánh thức Vô Song trong thủy tinh quan tại Di Thất
Chi Thành, giữa hai người họ luôn có một loại tâm linh cảm ứng kì diệu.
Long Nhất ôm lấy Lãnh U U đặt nằm chỉnh tề trên giường, lo lắng mặc vào y phục
rồi qua trước cửa phòng Vô Song, áp tai vào nghe, quả thực thấy được âm thanh
đau đớn của nàng. Long Nhất không nghe thêm nữa, một chưởng chấn văng cửa tiến
vào buồng ngủ, liền thấy Vô Song co quắp thành một cuộn tròn, thêm vào đó đang
run lên không dứt.
“Vô Song, nàng sao rồi?” Long Nhất nâng Vô Song lên. Chỉ thấy khuôn mặt nàng
và cả đôi môi đều tái đi không một tia huyết sắc nào, toàn thân bị mồ hôi lạnh
làm ướt, một lớp áo ngủ bàng bạc bó chặt vào thân thể khiến đường cong của
nàng lộ ra, nhưng Long Nhất lòng quýnh lên như lửa đốt làm sao còn tâm tư mà
hân thưởng.
Vô Song nghe được tiếng của Long Nhất, cố sức mở mắt ra, mơ màng nói lẩm bẩm:
“Đầu đau lắm, lạnh lắm.”
Long Nhất vội ôm chặt lấy Vô Song, nội lực vận lên, bao bọc lấy toàn thân thể
của nàng. Thấy Vô Song đau tới mức này, Long Nhất lòng đau như cắt liền chửi
ông trời. Hắn phóng ra tinh thần lực xâm nhập ý thức hải của nàng, muốn xem
xem nàng rốt cuộc vì sao đầu lại đau. Nhưng tinh thần lực vừa mới tiến nhập,
Long Nhất phát hiện thấy ý thức hải của Vô Song có dạng như nước xoáy. Hắn đại
kinh thất sắc thu hồi tinh thần lực, nếu như không phải tinh thần lực của hắn
cường đại có khả năng là hắn đã trở thành kẻ ngu ngốc rồi.
Tìm không được biện pháp giải quyết, Long Nhất chỉ có thể theo cách hiện thời
ôm lấy Vô Song ngồi trên giường, nội lực liên tục không ngừng sưởi ấm thân thể
lạnh như băng của nàng.
Vô Song nhắm chặt mắt, chân mày khép lại đau đớn, miệng thường lẩm bẩm hàm hồ
gì đó. Long Nhất ngẫu nhiên nghe được câu chữ tựa hồ như tên của ai đó, nhưng
hắn dám khẳng định đó không phải là ai trong số họ.
Lẽ nào kí ức của nàng đã khôi phục? Long Nhất nghĩ thầm.
Vào lúc này Long Nhất hai mắt bỗng sáng rực lên. Hắn cảm ứng được ngoài cửa sổ
có một cỗ ma pháp ba động cường đại. Dựa vào trực giác, đối phương tựa hồ
không có hảo ý.
Long Nhất trong lòng lo lắng vì thấy Vô Song biến thành tình trạng này, vậy mà
hiện tại không ngờ có kẻ tìm tới gây sự. Hắn không kìm được lửa giận, một
chiêu phách không chưởng hướng về phía cửa sổ, chỉ nghe thấy một tiếng…, song
cửa sổ bằng kim loại theo kình khí bắn ra ngoài.
Chỉ thấy một đợt thổ hoàng sắc kết giới quang mang lóe lên, song cửa sổ đập
vào đó rồi rơi xuống. Long Nhất tức giận tràn trề nhìn qua phía cửa sổ vào tên
ma pháp sư láo lếu, dự định giáo huấn hắn một phen.
Là nàng. Thấy được thân ảnh lơ lửng ngoài cửa sổ, Long Nhất đột nhiên cứng
người lại, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin vào mắt mình.