Phong Lưu Pháp Sư – Chương 8: MĨ NHÂN MỘC DỤC – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 8: MĨ NHÂN MỘC DỤC

Sau thời khắc hưng phấn Long Nhất dần trấn tĩnh lại. Việc hắn không niệm chú
ngữ mà có thể phóng sơ cấp ma pháp tuyệt không nói lên điều gì cả vì ma pháp
sư của mỗi hệ đều có thể thi triển ma pháp sơ cấp của các hệ khác. Hắn chưa
từng trải qua việc ma pháp nguyên tố tụ tại cơ thể nên trung cấp ma pháp không
thể phóng xuất ra. Vì vậy không thể khẳng định được rằng hắn có ma pháp thể
chất của cả bốn hệ.

Mặt trời dần lặn về phía tây, ánh tà dương chiếu khắp nơi khiến toàn bộ thế
giới như chìm trong sự nhu hòa và mông lung.

Vì không rõ tình huống tại Đằng Long Thành giờ thế nào nên Long Nhất tịnh
không dám đi trên đường mà lớn chỉ dám đi theo tiểu lộ để đến đại thành Quang
Minh thành nằm ở phía bắc của Cuồng Long đế quốc. Quang Minh thành ở phía bắc
là nơi thương nhân buôn bán tấp nập, trình độ phồn hoa so với Đằng Long thành
không kém bao nhiêu. Truyền thuyết nói rằng Quang Minh thần đã từng tới nơi
này vì vậy được gọi là Quang Minh thành.

Long Nhất khinh khỉnh khịt mũi, đối với các loại mê tín tin thần thánh lộng
nhân này hắn tịnh không hề có chút kính trọng nào. Sở dĩ hắn chọn Quang Minh
thành là vì ở đó có dong binh công hội lớn nhất Cuồng Long đế quốc, các loại
nhiệm vụ theo đẳng cấp cũng nhiều phi thường từ đẳng cấp tối cao là SSS đến
thấp nhất là F đều có.

“Hmm, xem ra hôm nay phải nghỉ ngoài trời rồi, lão đầu tử trong giới chỉ cấp
cho ta nhiều thứ như vậy sao lại không nghĩ đến chuyện cấp cho ta thức ăn nhỉ
? ”. Long Nhất dừng chân lẩm bẩm, hiện tại nội lực của hắn tiêu hao cũng
nhiều, cơn đói lại nổi lên vô cùng lợi hại. Nghĩ lại thì từ khi đến thế giới
này hắn đã được ăn cái gì vào bụng đâu. Tây Môn Nộ thật là, trong không gian
giới chỉ vật dụng sinh hoạt nhiều như vậy mà lại không hề có vật thực gì cả,
không biết lão nghĩ gì trong đầu nữa.

Bụng sôi lên sôi ùng ục, Long Nhất như một con sói đói mồi âm thầm tiến lại
gần một con thỏ hoang vừa phi từ trong rừng ra. Đang đói muốn chết, Long Nhất
vui mừng lại gần vận khởi thân pháp Càn Khôn Đại Na Di truy thẳng tới con thỏ
phía trước đáng tiếc là vì nội lực bị tiêu hao nghiêm trọng nên hắn không thể
đuổi kịp con thỏ.

Khi Long Nhất định bỏ buộc thì con thỏ hoang đột nhiên dừng lại, từ miệng nó
phóng ra một quả hỏa cầu hướng thẳng về nhân loại không ngừng truy theo nó nãy
giờ phát tiết.

Không kịp đề phòng Long Nhất đành phải lăn mình sang một bên để tránh hỏa cầu.
Từ kí ức hắn biết rằng con thỏ này là ma thú cấp F gọi là hỏa thỏ. Hỏa thỏ có
khả năng sử dụng hỏa cầu thuật, thịt rất ngon có điều vì tốc độ rất nhanh nên
ít người bắt được nó. Tại phạn điếm thì một đĩa thịt thỏ cũng tốn hơn trăm
ngân tệ.

“Ma pháp ? Sao ta lại ngốc thế nhỉ ? Nó có thể phóng ma pháp chẳng nhẽ ta lại
không thể ? Đuổi theo nó nãy giờ thật là ngu ngốc.” Long Nhất vỗ vỗ đầu, nuốt
nước bọt ừng ực hướng về mĩ vị phía trước.

Hỏa thỏ thấy một kích không trúng liền ngầng cao đầu, ba quả hỏa cầu liên tục
hướng tới Long Nhất. Có điều như vậy làm sao có thể kích trúng được một khi
Long Nhất đã có chuẩn bị ?

“Xem thủy cầu thuật của ta đây.” Long Nhất hét lên, từ tay một quả thủy cầu
hướng thẳng tới phía trước vô tình trong đó sử dụng nội lực của Ngạo Thiên
Quyết nên thủy cầu bay với tốc độ nhanh vô cùng kích thẳng vào đầu của hỏa
thỏ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Long Nhất, hỏa thỏ là hỏa chúc tính thiên
sinh bị thủy tính chế ngự. Liên tục bị hai quả thủy cầu của Long Nhất kích
trúng nên toàn thân nó mềm nhũn nằm lăn ra đất không hề có khí lực để đào tẩu.

Mang hỏa thỏ đến một nơi có suối chảy qua, Long Nhất sử dụng nước suối để tẩy
sạch nội tạng và da của nó rồi sử dụng một thanh gỗ xuyên qua thân để nướng
lên. Tiền thế Long Nhất hay phải xuất ngoại làm nhiệm vụ nên thường phải tự
kiếm thức ăn trong hoang dã để sinh tồn. Nướng thịt là một bản lĩnh đặc biệt
của hắn, năm đó nha đầu Long Thất thường ngày cũng đều kiếm hắn để thưởng thức
món ăn do hắn làm.

Nghĩ đến Long Thất, Long Nhất lại thở dài một tiếng, có lẽ nàng cũng đã đầu
thai chuyển thế rồi.

Nướng thỏ cũng cần một khoảng thời gian, Long Nhất mấy ngày nay chưa hề tắm
gội chỉ chăm chú đi trên đường hiện tại bên cạnh lại có dòng suối nên hắn nghĩ
đến chuyện tắm gội.

“Cái gì vậy nhỉ ?” Khi Long Nhất đang lau mặt thì hắn nhìn thấy từ thượng
nguồn từ từ trôi xuống một mảnh vải mầu phấn hồng. Hắn liền chuyển thân nắm
lấy xem xét.

“Nội y của nữ nhân ? “ Long Nhất xem xét một lúc rồi kinh ngạc thốt lên. Hắn
tuyệt đối không thể nhận sai được, từ kí ức của Tây Môn Vũ hắn biết rằng đây
là sản phẩm cao cấp của Lệ Nhân Phường thường được các mĩ nữ trứ danh của
Thương Lan đại lục sử dụng, người thường không thể mua được.

“Cái địa phương quái quỷ này trước sau không hề có nhà trọ nào cả, chẳng nhẽ
đầu nguồn đang có người đang tắm ?” Long Nhất vừa đoán vừa tưởng tượng, cảnh
tượng đó làm hắn vô cùng hưng phấn. Nghĩ mà xem tại nơi hoang dã này lại có
một đại mĩ nhân lõa thể đang tắm trong làn nước … …

Long Nhất không hề phát phát giác rằng hắn so với trước đây hiếu sắc hơn rất
nhiều. Tiền thế Long Nhất xuất ngoại làm nhiệm vụ thường xuyên gặp các loại mĩ
nữ tiếp cận, thậm chí còn ngủ chung giường nhưng không bao giờ “đói khát” như
hiện tại.

Long Nhất cầm nội y đưa lên mũi ngửi, một mùi hương nữ nhân nhẹ nhàng từ mũi
trùng nhập vào trong tâm trí hắn, mùi hương đó như mĩ tửu bất giác tản khai
trong tâm lý, làm cho con người bồi hồi vô cùng.

“Cực phẩm, cực phẩm à. Thanh đạm như hoa nhài, hương thuần như mĩ tửu.” Long
Nhất lẩm bẩm, kì thực luận điệu hắn vừa nói là từ ký ức của Tây Môn Vũ mà ra.
Không biết vì sao trong ký ức của Tây Môn Vũ thì các phương diện khác đều
không rõ ràng lắm nhưng nói về phương diện mĩ nữ thì hắn lại khắc cốt ghi tâm.

Nhìn thịt thỏ nướng cũng cần một khoảng thời gian nữa mới chín, Long Nhất cuối
cùng cũng không nhịn được dụ hoặc mà theo thượng nguồn phi tới. Vài phút sau
xuất hiện trước mắt của Long Nhất là một thác nước cao khoảng mười mét có lẽ
là nơi nữ tử đang tắm gội.

Long Nhất bàn chân nhẹ thàng tiến tới. Có hai cây đại thụ yểm hộ hắn nhanh
chóng tiến tới phía trước.

Đột nhiên Long Nhất đứng sững lại, toàn thân chấn động nhìn về phía trước. Hắn
há hốc mồm nắm chặt nữ tính nội y trong tay, khuôn mặt vô cùng kinh hãi.

Trong hồ nước là một tuyệt thế mĩ nữ đang tắm, mái tóc dài của nàng buông
xuống vai bờ vai trắng trẻo mềm mại thanh khiết, làn da đó dường như muốn làm
cho mĩ ngọc trong thiên hạ phải thất sắc. Mặc dù Long Nhất chỉ có thể nhìn từ
một phía của mĩ nữ nhưng như vậy lại càng dụ hoặc và hấp dẫn hắn. Long Nhất
chưa từng nhìn thấy một mĩ nhân nào hấp dẫn như vậy, toàn thân nàng phát tán
một ánh sáng thánh khiết, khiến cho con người sản sinh ra ý niệm tôn sùng.

Thiếu nữ dùng hai tay vốc nước lên, nhẹ nhàng để làn nước chảy khắp ngọc thể.
Khi đôi tay nàng đưa lên ngọc nhũ kiêu hãnh của nàng liền đập vào mắt của Long
Nhất, hạt anh đào màu phấn hồng khiến cho khí huyết của hắn sôi sục, hạ thân
tất nhiên là nhất trụ kình thiên.

Ực, Long Nhất nuốt nước bọt hai mắt hồng lên giống như một con sói đói khát
đang muốn ăn tươi nuốt sống ngọc thể của tiên nữ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.