Long Nhất thu hồi nội lực, sau đó hít một hơi chân khí sau đó từ từ mở mắt ra.
Lộ Thiến Á & Lãnh U U quan tâm, lập tức chjay lại, một tả một hữu ngồi
xuống lau mồ hôi cho hắn.
“Ân công, phu quân tôi sao rồi?” Tố Tố khẩn trương nhìn Long Nhất hỏi. Đối với
sự xuất thủ tương trợ của mọi người, trong long nàng vô cùng cảm kích.
Long Nhất cười cười nói: “Huynh ấy không có gì đáng ngại nữa, chỉ là thân thể
còn hư nhược, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài nữa mới hồi phục lại như
xưa.”
Tố Tố thở nhẹ một hơi từ từ nói: “Chỉ cần chàng không sao là tốt rồi, có dưỡng
thương một thời gian cũng không sao. Nếu chàng bỏ tôi mà đi thì tôi quyết sẽ
đi theo cùng chàng.”
Nghe nàng nói, Long Nhất không hề thay đổi nét mặt. Lúc đối diện với sinh tử
tình cảm phu thê chân chính mới được thể hiện. Lãnh U U & Lộ Thiến Á không
tự chủ đều nhìn Long Nhất, mặt lộ vẻ hạnh phúc. Bọn họ đã không chọn nhầm, đã
gặp được một vị phu quân tốt. Tuy hắn có hơi hoa tâm (đa tình) nhưng hắn là
một nam nhân tốt, sẽ chẳng bao giờ bỏ rơi bọn họ. Sự việc xẩy ra ở hoang mạc
thảo nguyên đã chứng minh điều đó.
Tố Tố nhìn Lãnh U U & Lộ Thiến Á cùng đứng bên cạnh Long Nhất, mắt hiện
lên vẻ tiểu ý. Nàng thấy ân công diễm phúc chẳng ít. Tại Mạc Tây tộc, nhất dạ
phu thê tuỵệt đối không được chấp nhận.
“Đại ân của các vị, Tố Tố luôn khắc ghi trong tâm. Viên niệm châu này chính là
tín vật. Sau này nếu có việc gì mà tôi có thể giúp được, hãy mang nó đến Mặc
Tây tộc tìm tôi. Chỉ cần ân công có lời, Tố Tố dù phải bỏ cả tính mệnh cũng
không từ.” Tố Tố từ không gian giới chỉ trên tay lấy ra một viên châu tỏa ra
ánh sáng bạch sắc đưa cho Long Nhất nói. Nhận ân tất phải báo, nghe lời nàng
nói có thể thấy nàng là một người hào sảng & chính là cân quắc anh thư.
Long Nhất nhận lấy hạt niệm châu, nghe Tố Tố nói vậy rất là cảm động. Tất cả
mọi người đều như thế.
Tố Tố đỡ phu quân hành lễ với Long Nhất & mọi người rồi bước đi.
“Đại tỷ! Xin dừng lại một chút!” Long Nhất khẩn cấp gọi theo.
“Ân công, có chuyện gì thế?” Tố Tố quay người lại hỏi.
“Tôi muốn hỏi thánh nữ Tì bích của Ngạo Nguyệt đế quốc & đại tỷ có quan hệ
gì không?” Long Nhất hỏi.
“Tì Bích? Ân công biết cô ấy? Cô ấy chính là đường muội (em ruột) của tôi.” Tố
Tố nói.
Qủa thật là có quan hệ thân thích, Long Nhất liền cảm thấy hưng phấn. Chàng
hỏi nhanh: “Giờ tỷ có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Tố Tố lắc đầu nói: “Tì Bích hai năm trước đã rời khỏi bộ tộc. Tôi bây giờ cũng
chẳng biết cô ấy đang ở đâu nữa.”
Long Nhất thất vọng cúi đầu thở dài một cái, vẻ mặt vô cùng chán nản. Người
hắn như chìm trong suy nghĩ, Tì Bích nàng đi đâu mới được chứ?
Tố Tố nhìn thấy vẻ mặt của Long Nhất, trong long cảm thấy rất lạ, hình như anh
ta & đường muội có quan hệ gì đó. Sau đó nàng nói: “Ân công muốn nói gì
với đường muội không? Nếu như gặp dường muội tôi sẽ chuyển lời giúp.”
Long Nhất hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những cảm xúc trong long, cười nói:
“Nếu như đại tỷ gặp được Tì Bích, hãy nói với nàng ấy rằng Long Nhất ta nhất
định sẽ làm nàng ấy chấp nhận tín vật của ta, dù nàng ấy có trốn ở chân trời
góc bể, ta cũng nhất định sẽ tìm ra nàng vì chính nàng ấy là tân nương của
ta.”
Tố Tố kinh ngạc, thần sắc bất định nhìn Long Nhất, mãi sau mới nói: “Ân công
có biết tập tục hôn nhân của Mạc Tây tộc bọn ta không?”
Long Nhất cười cười nói: “Ta biết, nhất phu nhất thế phải không?”
Tố Tố gật đầu nhưng Lộ Thiến Á & Lãnh U U đang bên cạnh Long Nhất sắc mặt
đại biến, ngọc thủ nhanh chóng ôm chặt lấy thân hắn, như sợ sẽ hắn bỏ chạy đi
mất vậy.
“Ta đã có 2 vị thê tử nhưng ta nhất định sẽ lấy cô ấy. Ta không cần biết quy
định của Mạc Tây tộc các nàng. Ta, Long Nhất nhất định sẽ lấy nàng ấy!”
Long Nhất nói từng câu từng chữ, sau đó phất tay cùng mọi người nhằm phía tây
đi mất. Tố Tố nhìn thân ảnh Long Nhất đi ngày càng xa, lắc đầu thở nhẹ một
hơi, chân điểm xuống đất ôm phu quân bay đi.
Trên đường, Long Nhất trầm mặc không nói. Trên mặt hắn thần tình biến ảo bất
định. Biểu tìnhvui mừng, xót thương, cảm động, tức giận thay nhau xuất hiện.
Sau cùng hắn thở dài một hơi, vẻ mặt khôi phục lại như mọi ngày.
Lộ Thiến Á & Lãnh U U nhìn nhau, cùng một lúc thở dài một cái. Bọn họ đều
biết trong lòng Long Nhất có một người quan trọng. Hơn nữa họ cũng biết rằng
Thánh nữ Tì Bích của Quang minh giáo hội Ngạo Nguyệt đế quốc, theo truyền ngôn
là rất xấu xí & cũng là người tâm ngoan thủ lạt. Nhưng hai người biết Long
Nhất tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi họ, dù là trong ý nghĩ. Họ biết trong lòng
tình lang, nỗi nhớ Tì Bích đang trỗi dậy.
Trên đường lúc này, Lộ Thiến Á & Lãnh U U mỗi người một bên tựa vào vai
Long Nhất.
Một lúc lâu sau: Lộ Thiến Á đột nhiên hỏi: “Long Nhất, Tì Bích tỷ tỷ có giống
như trong truyền thuyết không?”
“Nàng muốn biết những chuyện mọi người nói về Tì Bích có đúng hay không chứ
gì?” Long Nhất cười hỏi lại.
“Chàng cứ nói đi!” Lộ Thiến Á có ý đồ không tốt, tất nhiên nói về khuyết điểm
của người khác quả là một hành vi không tốt.
“Không! Cô ấy rất đẹp, như là các nàng vậy!” Long Nhất cười nói.
“Thật vậy sao? Mọi lời truyền ngôn về nàng đều là không đúng sao?” Lộ Thiến Á
cười nói, trong lòng cảm thấy rất xấu hổ.
“Ta không quan tâm! Người khác có thể nói nàng ấy rất xấu xí, nhưng trong lòng
ta nàng ấy luôn là một người đẹp nhất!” Long Nhất giọng nói đột nhiên trầm
xuống, ánh mắt như đang nhớ lại quá khứ.
“Long Nhất, chàng kể cho bọn thiếp nghe chuyện của chàng & Tì Bích đi?”
Lãnh U U nhìn Long Nhất, trên mặt biểu lộ thâm tình, trong lòng không có tí
hờn ghen nào.
Long Nhất gật đầu, bắt đàu kể lại những sự việc giữa mình & Tì Bích. Từ
việc theo sông đến Lệ Nhân phường nội y bị lộ ra sao, lúc rình nàng tắm, sau
lúc bị cơn đại phong của Ô Long tạo ra đã được ngửi hương thơm từ nàng thế
nào, lúc sờ người nàng bị nàng bức hôn, lúc nàng xả thân cứu hắn khi đối diện
với Đại Địa Chi Hùn, lại cả lúc trong buổi đêm nàng không muốn trói buộc hắn
nên đã nén bi thương bỏ đi ngay trong đêm, đều kể cho lưỡng nữ nghe.
Nghe Long Nhất kể lại với giọng đầy cảm xúc, Lộ Thiến Á & Lãnh U U mắt ướt
từ lúc nào không hay. Các nàng bị sự hy sinh & rộng lượng của Tì Bích làm
cho cảm động. Trong lòng các nàng, Tì Bích đối với tình lang tình thâm ý
trọng, dù ở nơi nào nàng cũng không bao giờ quên.
“Long Nhất! Chàng đừng đau lòng. Ti Bích tỷ tỷ biết chàng đối với tỷ ấy như
thế, nhất định sẽ xuất hiện để gặp chàng. Lúc đó tỷ ấy cùng bọn ta sẽ cùng hầu
hạ chàng.” Lộ Thiến Á an ủi.
“Phu quân! Thiếp rất yêu chàng & Ti Bích tỷ cũng thế, không hề kém bọn
thiếp đâu!” Lãnh U U đang ôm chặt Long Nhất mạnh mẽ nói, đầu tiến tới tựa vào
vai Long Nhất. Bình thường nàng hay gọi thẳng tên Long Nhất, lúc này do động
tình nên chủ động gọi Long Nhất là phu quân.
Long Nhất trong lòng cảm động, mở rộng hai tay ôm chặt các nàng vào lòng, sống
mũi thấy cay cay.
Vô Song ở bên, mắt nhìn xa xăm, thấy 3 người ôm nhau, giọng khinh bỉ thốt lên
một câu: “Cái tên tiểu tử xấu xa không tài kém đức, không hiểu tại sao lại có
những người con gái sẵn lòng chết vì hắn.”
Tố Tố ôm trượng phu đến Sương Phong thành, mua một cỗ xe ngựa, sau đó nhằm
hướng Mạc Tây tộc đi tới.
Trên trời những đám mây u ám đã bị gió thổi tan. Mặt trời lại chíếu xuống thế
giới vạn ánh kim quang ấm áp. Một người mặc tự bào (áo dài chấm gót) trắng
đang xuyên qua các tia kim sắc. Trên đầu đội đấu bồng (mũ) hắc sắc, trên không
trung thân ảnh nhẹ nhàng sống động, thân hình vô cùng ưu mỹ.
Bỗng nhiên, đang phiêu du trong không trung nhìn xuống dưới bỗng lộ vẻ kinh
ngạc, thân hình lập tức dừng lại: “Đường tỷ!”
Một âm thanh truyền đên bên tai Tố Tố. Nàng quay đầu nhìn lại thấy chính là
đường muội Tì Bích mặc tự bào, thân hình trên không trung đang từ từ nhằm
hướng nàng hạ xuống.
“Tì Bích!” Tố Tố vui mừng thốt lên. Chờ Tì Bích hạ xuống mã xa, hai người lập
tức ôm chặt lấy nhau.
“Đường tỷ, có bao giờ thấy tỷ ngồi trên xe ngựa đâu, tỷ phu đâu rồi?” Ti Bích
hỏi. Tố Tố kéo Tì Bích vào trong xe, trượng phu của nàng vẫn còn hôn mê nhưng
nàng không cảm thấy lo lắngvì Long Nhất đã nói phải 2 ngày nữa chàng mới tỉnh
lại.
“Tỷ phu bị sao vậy? Ai đã đả thương tỷ phu?” Tì Bích toàn thân phát ra từng
trận hàn khí. Cha mẹ mất từ sớm, từ nhỏ đã được đường tỷ xả thân nuôi dưỡng
chăm sóc nên tình cảm của nàng đối với đường tỷ vô cùng sâu đậm. Tố Tố liền kể
lại chuyện vừa qua. Nguyên nhân là do Băng Phog dong binh đoàn của Tam hoàng
tử nhìn thấy vẻ mỹ lệ của Tố Tố, muốn dở thủ đoạn lấy sức mạnh để ép buộc nàng
nhưng bị phu thê của nàng phá hỏng. Vì thế hắn liền phái người trên đường truy
sát vợ chồng nàng.
“Băng Phong dong binh! Mộ Dung Phong! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các
ngươi!” Tì Bích nghiến răng nói, nhưng nàng không biết Băng Phong dong binh
& Tam hoàng tử Mộ Dung Phong đã bị Long Nhất một mình giết chết trên hoang
mạc thảo nguyên.
“Rồi sao đường tỷ? Sau đó ai cứu trợ vợ chồng tỷ?” Tì Bích hỏi.
Tố Tố vẻ mặt quái dị, nhìn Tì Bích. Nàng cứ định nói lại thôi rồi lại định nói
lại thôi, mãi vẫn chưa nói lời nào.
“Đường tỷ! Sao lại nhìn muội như thế? Người đó là ai thế?” Tì Bích thấy có
điều bất thường hỏi.
“Một người thề là dù chân trời góc bể nhất định cũng tìm được muội, nhất định
lấy muội làm tân nương. ” Tố Tố cười nhẹ nói.
Tì Bích chấn kinh từ tâm hồn đến thể xác, nhất thời đứng yên như kẻ ngốc. Tố
Tố thở đài một hơi, hai tay đưa ra ôm đầu Tì Bích kéo lại. Thấy Tì Bích sắc
mặt trắng bợt, vẻ mỹ nhược đã không còn, hai mắt như được bao phủ bơi lớp
sương mù u tối, đôi môi run nhẹ, lúc mở ra lúc mím chặt. Nếu chú ý lắng nghe
sẽ phát hiện nàng thốt nhẹ lên hai chữ: “Long Nhất!”