“Khả Hinh?” Long Nhất có chút không dám tin. Nàng năm đó tại Nạp Lan đế quốc
Quang minh giáo đường bạo tạc không phải hương tiêu ngọc vẫn sao? Thần thức
của nàng thế nào lại xuất hiện trong Quang minh thần bài? Phải chăng là ảo
giác?
Một thân ảnh mông lung dần thành hình trước mặt Long Nhất, chính là bộ dáng
Đông Phương Khả Hinh năm nào, nhưng đây không phải thật thể, mà là linh hồn
trạng thái.
“Biểu ca, ta rốt cuộc đã nhìn thấy ngươi.” Đông Phương Khả Hinh run lên chực
khóc, nhưng thần thức linh hồn đào đâu ra nước mắt đây?
Long Nhất nhớ lại sự việc cách đây tám năm, cảnh cũ như rõ ràng trước mắt, một
tiểu cô nương hô to “Ngươi là người của ta.” Giờ đã là vật còn người mất.
Đông Phương Khả Hinh xem xét Mễ Tây Ny đang ngủ say, rồi vỗ vào mặt nàng một
cái xem phản ứng, sau đó mới thở nhẹ một hơi.
“Xì” một tiếng, Đông Phương Khả Hinh nở nụ cười: “Biểu ca, ngươi không cần
khẩn trương như vậy, những năm gần đây ngươi lừa nhiều ít bao nhiêu thiếu nữ
ta đều nhất thanh thị sở, nếu muốn ghen, sợ phải chết đuối trong biển dấm chua
mất.
Nói xong, Đông Phương Khả Hinh ngừng trong chốc lát, vẻ mặt trở nên ôn nhu: “Ở
thời khắc cuối cùng, ta đã hiểu được cái gì là yêu, yêu không phải chiếm hữu,
mà là thả ra. Cho nên ta mới có thể đứng trước mặt ngươi, ta đã chờ ngày này
tám năm…”
Long Nhất sửng sốt trong chốc lá, sau đó hỏi: “Cho ta biết đến cùng là xảy ra
việc gì, hai thần thức còn lại đang ngủ say trong Quang minh thần bài là ai?”
Đông Phương Khả Hinh bắt đầu kể lại chuyện xảy ra năm đó.
Nguyên lai lúc trước tượng Quang minh thần điêu khắc tại Quang minh đại giáo
đình chính là chân thân Quang minh thần trúng thần chi trớ chú. Ngay tại thời
khắc năng lượng bạo, Đông Phương Khả Hinh nghĩ chết không thể nghi ngờ. Vậy mà
trong nháy mắt thân thể hủy diệt, một cỗ khổng lồ thần thức Quang minh hệ năng
lượng kéo ra ngoài. Đến khi phản ứng lại thì thần thức đã ở bên trong Quang
minh thần bài. Cứu nàng chính là thần thức Quang minh thần. Quang minh thần
nói với nàng rằng nếu nàng không hiểu được cái gì là yêu, người đã không ra
tay cứu giúp.
“Điêu khắc kia chính là Quang minh thần chân thân?” Long Nhất vẻ mặt quái dị.
Năm đó hắn còn cưỡi lên cho người khác tè trên đó.
Đông Phương Khả Hinh gật gật đầu. Ánh mắt không một khắc rời đi gương mặt Long
Nhất. Cứ nghĩ tới luôn bên cạnh nhưng không cách nào gặp lại, việc này đã tra
tấn nàng không ít trong một thời gian dài…
“Vậy thần thức còn lại trong Quang minh thần bài là ai?” Long Nhất hỏi tới.
“Phải… ân, là một người ngươi không cách nào tưởng tượng nổi.” Đông Phương Khả
Hinh ngẩng đầu cười gian, vẫn là bộ dáng tiểu cô nương năm nào.
“Ta biết?” Long Nhất hỏi.
“Đương nhiên, hơn nữa quan hệ không phải là ít.” Đông Phương Khả Hinh cười
nói, nàng nhìn Long Nhất đã thành thục rất nhiều, trong lòng nhu tình càng
thêm sâu đậm.
Long Nhất nghĩ đến đau đầu, rốt cuộc là ai cùng với mình quan hệ không hề ít
lại ở trong Quang minh thần bài? Nếu trong Quang minh thần bài, khẳng định là
thân thể đã hủy chỉ còn thần thức.
Trong đầu Long Nhất xẹt qua một đạo nhân ảnh, đột nhiên cả người chấn động.
Thất thanh hỏi: “Chẳng lẽ là nàng… Tỳ Nhã?”
“Khả Hinh, ngươi mau nói cho ta biết, rốt cuộc là Tỳ Nhã có phải hay không?”
Long Nhất càng nghĩ càng khẳng định, kích động hỏi dồn.
Đông Phương Khả Hinh cười gật đầu, chế nhạo nói: “Biểu ca, ngươi thật là lợi
hại, ngay cả chủ thần cũng lừa được tới tay.” Những lời này nàng nói ra đã
thừa nhạn phỏng đoán của Long Nhất.
“Tốt lắm, ngươi đừng giễu cợt ta, ta hiện tại muốn biết Quang minh cùng Thủy
thần thần thức tại sao ngủ say?” Long Nhất vội hỏi, thần thức Tỳ Nhã vẫn còn,
thật là tốt quá.
“Còn không phải tại ngươi sao? Ngay khi tiểu yêu nữ dùng không gian thược thi
muốn cùng ngươi đồng quy vu tận, bọn họ hao phí tất cả tinh thần lực mạnh mẽ
đưa ngươi đến thần giới, bằng không ngươi hiện tại còn không biết trôi bồng
bềnh ở không gian nào nữa.” Đông Phương Khả Hinh nói.
Long Nhất lúc này mới giật mình, khó trách sau khi tiến vào thần giới, ký cư
tại cơ thể mình Hắc ám chi thần Mặc Vận, Hỏa thần Sí Diễm cùng Thổ thần Huyền
Thiên không một tiếng động, hóa ra vì cứu mình bọn họ đã hao hết tất cả tinh
thần lực, thần thức tiến vào ngủ say.
Long Nhất tâm tình vô cùng tốt.Vừa được tiểu thiên sứ Mễ Tây Ny cấp ăn tới
miệng, lại gặp được biểu muội Đông Phương Khả Hinh tưởng rằng đã hương tiêu
ngọc vẫn, còn biết Thủy thần Tỳ Nhã vẫn tồn tại thật là khiến cho lòng người
vui vẻ.
Thần giới thất đại chủ thần vực thất đại quân đoàn toàn bộ đông đủ, đóng quân
bên ngoài quang minh chi đô. Quân đội tổng cộng hơn ba trăm năm mươi vạn chờ
Phách thần Long Nhất kiểm duyệt. Lúc này chiêu binh lệnh của Long Nhất xuất ra
khiến cho thần tộc nam tử đều hưởng ứng, tích cực gia nhập quân đoàn tiêu diệt
Ma giới đại quân. Đây chính là đại sự vượt mọi thời đại, thực hiện ước vọng
vạn năm của thần giới.
Bên trong mật thất, Long Nhất cùng một trăm vị tướng lãnh thất đại quân đoàn
tiến hành tuyệt mật hội nghị lần đầu tiên.
“Nơi này, đây là tọa đô Ma giới không gian tiếp điểm. Thiên ma vương bị phong
ấn mười vạn năm, lúc này khẳng định còn đang bế quan khôi phục, mà người trong
Ma giới không thể nào ngờ được chúng ta biết tọa độ không gian tiếp điểm, tầng
phòng ngự xâm lấn giả hẳn tương đối bạc nhược. Nhiệm vụ chúng ta lần này là
đánh bất ngờ Ma giới, không cầu có thể một lần là xong, nhưng ít ra phải cho
Ma giới thương cân động cốt. Đây là bước đầu tiên khôi phục quang uy thần
giới. Vô luận thế nào cũng không thể thất bại.” Long Nhất chỉ vào bản đồ thần
giới, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói. Quân đội cùng chiến tranh có thể nói
là vốn liếng cơ bản đầu tiên của hắn. Nhưng lần này quan hệ thần giới cùng cả
Thương Lan đại lục, đáy lòng không khỏi có chút khẩn trương. Bất quá Long Nhất
tuyệt không biểu lộ ra bên ngoài.
“Thỉnh Phách thần đại nhân đem nhiệm vụ giao cho chúng ta Lôi thần quân đoàn,
nhất định đem bản xứ ma nhân đánh cho chúng chích luân bất phản, đánh cho
chúng chiến giáp bất hoàn, đánh cho chúng biết đọc xong không thanks là không
thể tha thứ.” Long Nhất vừa nói, Lôi Bạo lập tức đứng dậy chờ lệnh, lục đại
quân đoàn còn lại cũng sôi nổi đứng lên. “Không cần tranh công, Ma giới cũng
có mấy trăm vạn ma binh ma tướng, còn sợ không đủ cho các ngươi giết sao?”
Long Nhất cười nói.
“Tốt lắm, giờ ta phân phối một chút nhiệm vụ…”
————————
Đế La, thân là một trong tam đại ma tướng, hắn dẫn trăm vạn ma binh trấn thủ
Ma giới phía đông nam.
“Chẳng lẽ bệ hạ xảy ra chuyện?” Đế La lẩm bẩm. Từ khi Thiên ma vương kiên trì
tiến nhập bích huyết hàn đàm, hắn không một ngày không đề phòng lo lắng. Hắn
biết bích huyết hàn đàm đáng sợ, nhắc đến trong lòng còn phát rung. Nghe nói
bên trong phong ấn ác ma thủy tổ. Lúc trước Thiên ma vương tự thân dẫn mười
vạn đại quân tiến vào ác ma cốc, kết quả trừ bỏ Thiên ma vương còn sống đi ra,
mười vạn quân toàn bộ thành phân bón cho ác ma cốc. Từ đó về sau Thiên ma
vương đối với chuyện này không nói một lời nào.
Lúc này, bên trong thụ lâm liên miên không dứt của hắc sắc sơn mạch, một trận
bạch quang thoáng lên, mười trinh sát Thần phong quân đoàn lặng lẽ xuất hiện.
Bọn họ lẫn nhau gật đầu, một trong số đó lại biến mất. Ngay sau đó bạch quang
liên tục sáng lên, hơn mười vạn Thần phong quân đoàn tướng sĩ phút chốc dày
đặc trong rừng.
“Không xa chân núi là một Ma tộc thành thị, phách thần đại nhân hạ lệnh, gà
chó không lưu.” Nhất cấp thần Duy Nhĩ Bối Lạp tự thân thống lĩnh, lớn tiếng ra
lệnh.
Đại nạn không hề dự liệu buông xuống thành nhỏ xa xôi Ma giới. Nơi đây chỉ có
hơn nghìn ma binh. Mười vạn Thần binh đồ thành máu chảy thành sông, dù là trẻ
con ma tộc cũng không thoát số mệnh. Thần giới tướng sĩ không chút cảm tình
thương hại. Thần tộc cùng Ma tộc cừu hận đã chẳng thể hóa giải. Trước đây Ma
tộc đại quân xâm lấn thần giới, bọn họ cũng có bao giờ đối với thần tộc đồng
bào mang duy mẫn chi tâm !
Duy Nhĩ Bối Lạp mang theo mười vạn Phong thần quân đoàn tướng sĩ một đường tàn
sát, thẳng đem phạm vi mấy nghìn dặm đồ thành tử địa. Phong thần quân đoàn ưu
thế chính là hành động vô cùng mau lẹ, tiến thoái như đàn ong dũng mãnh. Chỉ
cần không gặp Ma giới đại quân liền như chốn không người.
Ma giới tam đại ma tướng Huyết ma Đế La, Long ma Tạp La Lạp, Tình ma Na Duy Kỳ
cơ hồ cùng lúc nhận được tin tức Thần giới đại quân xâm lấn.
“Chết tiệt, điều này sao có thể, bọn chúng làm thế nào tiến vào chúng ta Ma
giới? Nhất định phải đem chúng ăn tươi nuốt sống.” Tam đại ma tướng dùng ma
pháp thủy tinh cầu liên lạc, Long ma Tạp La Lạp bổi trận lôi đình.
“Tạp La Lạp, ngươi không bình tĩnh một chút được sao? Đế La, ngươi nghĩ như
thế nào?” Na Duy Kỳ quả thật là một thiên kiều bách mị mỹ nhân, nàng cười vô
cùng kiềm diễm. Nhưng ma giới không ai không biết trong tam ma tướng là người
tối tâm ngoan thủ lạt.
Huyết ma Đế La trí mưu đứng đầu tam ma tướng, mười vạn năm trước Thiên ma
vương dùng sách lược của hắn, lấy ít thắng nhiều, giết đến Thần giới máu chảy
thành sông.
“Thần tộc đã biết phương pháp đi thông Ma giới chúng ta, như thế nào lại chỉ
phái một chi đại quân đến? Theo tin tức từ thông linh ma thú, quân số chi Thần
tộc đại quân này dám chắc là âm mưu hấp dẫn Ma tộc đại quân chúng ta. Một khi
Ma tộc đại quân điều đi diệt bọn họ, những nơi bị bỏ trống chắc chắn làm mồi
ngon cho toàn bộ Thần tộc đại quân.” Huyết ma Đế La trầm tư trong chốc lát
chập rãi nói.
“Vậy làm sao bây giờ? Nến đại quân chúng ta không tiến lên tiêu diệt, chi Thần
tộc đại quân này sẽ như thế như chẻ tre tiếp tục giết hại Ma giới không kiên
nể.” Long ma Tạp La Lạp quát.
Đế La vẻ mặt âm trầm, một hồi lâu mở miệng nói: “Thần tộc thừa dịp bệ hạ bế
quan đánh lén, hắc hắc, mười vạn năm trước chúng ta giết thần tộc bọn họ đến
không còn gì, lần này kết cục cũng giống nhau. Đại quân đóng ở trọng yếu quan
ải không thể cử động. Đừng quên còn có quân đoàn mà chúng ta đã huấn luyện
hàng vạn năm qua.”
“Ma thú quân đoàn!” Tình ma Na Duy Kỳ cùng Long ma Tạp La Lạp cùng nói.
Ma giới tuy địa vực mở mang, nhưng địa phương Ma tộc có thể sinh sống không
phải rất nhiều. Nơi nơi đều là vùng khỉ ho cò gáy, hung ác ma thú nhiều không
thể tính. Bọn ma thú này mặc kệ ngươi là Thần tộc hay Ma tộc, chỉ cần không
phải đồng loại, đối mặt bọn chúng lập tức phát động công kích.