Long Nhất nhìn qua một vòng, trong lòng cơ bản đều biết. Chưởng quản giả thất
đại chủ thần khu vực hắn biết được hai người, năm người còn lại hắn cũng biết
qua. Mà trong đó ai là người có tâm phản nghịch?
An Cát Lạp nói nàng xử lý xong xuôi mọi việc sẽ đi tới thần thánh chi địa. Tấ
cả các cấp thần đều đến đông đủ, nhưng nàng cho tới bây giờ vẫn chưa xuất
hiện.
Ý niệm vừa động, thất đại thần bài từ mi tâm bắn nhanh ra, quay tròn chung
quanh cơ thể Long Nhất, hắn chậm rãi rơi xuống nơi chưởng quản giả thất đại
khu vực đang đứng, đối chiếu đánh giá theo miêu tả của Duy Nhĩ Bối Lạp.
Thất hệ thần thể đích xác không phải thể hiện là Long Nhất không có đối thủ.
Chỉ là trong ánh mắt kia mang theo hỗn độn thần lực, liền làm cho thất vị thần
đều câm như hến, trong lòng dâng lên sự kính sợ.
“Thần ma đại chiến mười vạn năm trước làm nguyên khí thần giới đại thương.
Thất đại chủ thần trúng phải thần chi chớ chú của Thiên Ma vương, sống không
bằng chết, mà thần giới tứ phân ngũ liệt, Phụ thần đau lòng không thôi, đặc
biệt để cho bổn thần hàng lâm, lãnh đạo con dân thần giới đi tới thống nhất,
hồi phục uy danh thần giới.” Long Nhất có ý xử lý thanh âm, bắt chước thanh âm
Địch Bỉ Á, mang theo thương cảm qua hàng tỷ năm, hiệu quả vượt ngoài tưởng
tượng.
“Phụ thần thùy liên, phụ thần thùy liên… ….” Rất nhiều thần tộc khóc rống lên.
Nhớ ngày đó dân bản xứ ma giới trong mất thần tộc chỉ là những con sâu tà ác.
Nhưng hiện giờ lại trở thành căn cơ mối họa của cả thần giới, mang đến sự sỉ
nhục không thể gột rửa cho cả thần tộc.
“Thỉnh Phách Thần đại nhân mở ra thần thánh chi địa.” Bảy chưởng quản giả thất
đại chủ thần khu vực thoáng nhìn qua lẫn nhau, trăm miệng một lời. Long Nhất
phất tay, bảy khối thần bài mang theo thất hệ năng lượng không có nhập vào hỗn
độn năng lượng bên trong thần thánh chi địa, bỗng nhiên hàng vạn thất thải
quang mang chói mắt bắn ra, hỗn độn năng lượng tự động hướng tới hai bên tản
ra, hình thành một cửa vào hình vòm.
“Thất vị chưởng quản giả, các vị thành chủ cùng với chư thần phong hào đều có
thể đi vào theo ta.” Long Nhất thản nhiên nói, thân hình vừa động đã đi vào
bên trong thần thánh chi địa. Hơn vạn người được Long Nhất nói đến cũng nối
đuôi nhau mà vào, trong chớp mắt không còn một ai, mà cửa vào thần thánh chi
địa cũng đóng lại.
Lúc này, mấy chục vạn thần tộc khác ở bên ngoài đang hưng phấn nghị luận, thảo
luận Phách thần hàng lâm sắp mang đến cho thần giới nhiều sự thay đổi. Trong
đó giật mình kinh sợ nhất chính là hai nhi nữ Mễ Tây Ni cùng Lai Ân của An Nhĩ
Pháp Đặc. Còn có Bỉ Liệt Hòa cùng với Đỗ Lôi Tư, những người lúc trước đã gặp
truyền nhân của Phụ thần ở đầm lầy.”
“Long Nhất, hắn… …như thế nào lại là truyền nhân của Phụ thân?”
Mễ Tây Ni sau khi Long Nhất biến mất một lúc mới lắp bắp hỏi han. Vốn nghe
được tên Long Nhất nhưng nàng còn chưa tin, nghĩ rằng chỉ cùng tên thôi. Nhưng
tận mắt thấy không phải là giả. Tuy rằng hắn biến thân cao mười trượng nhưng
nàng tuyệt đối không nhìn lầm.
“Mễ Tây Ny, xem ra nhà chúng ta thật có phúc. Dù thế nào chúng ta đối với hắn
cũng có ơn dẫn đường, huống hồ hắn còn ở vài ngày tại Hỏa thần chi đô của
chúng ta.” Lai Ân cười to, chính là cũng không biết nếu hắn biết phụ thân nàng
làm gì thì sẽ có biểu tình như thế nào.
Cái gọi là thần thánh chi địa kỳ thật chính là một không gian do hỗn độn lực
sáng tạo ra, khoảng không bên trong có một tòa chúng thần chi địa thật lớn
khiến cho Long Nhất rúng động. Sáng thế thần điện ở Lạc Nhật Phong so với
Chúng thần chi địa thì nhỏ hơn rất nhiều.
Ngoại trừ Chúng thần chi địa, thần thánh chi địa không còn vật nào khác.
Long Nhất ngồi ở Chúng thần đại điện, thần quang thất thải quang mang bảy màu
kia bao phủ chúng thần chi ghế, nhìn xuống hơn vạn chư thần ở dưới đại điện
kia, cảm giác trong lòng quả thực không thể dùng từ để hình dùng.
“Bản thần phụng mệnh Phụ thần thống nhất thần giới, trước tiên muốn lấy thất
đại chủ thần khu vực. Chư vị có ý kiến?” Long Nhất chậm rãi nói.
“Hồi bẩm Phách thần đại nhân, chưởng quản Thủy thần khu vực Băng Cơ không có ý
kiến.” Băng cơ đáp ứng yêu cầu của Long Nhất.
“Chưởng quản Phong thần khu vực Duy Nhĩ Bối Lạp không có ý kiến.”
“Chưởng quản giả Thổ thần khu vực La Tân không có ý kiến.”
Thanh âm Băng Cơ vừa dứt, Duy Nhĩ Bối Lạp cùng La Tân liền tỏ thái độ, bốn vị
chủ thần chưởng quản các khu vực còn lại nhất thời chầm mặc.
Con ngươi màu đen của Long Nhất dần dần nheo lại, đồng tử bắn ra tín hiệu nguy
hiểm.
An Nhĩ Pháp Đặc khẽ cắn môi nói: “Chưởng quản giả Hỏa thần khu vực An Nhĩ Pháp
Đặc không có ý kiến.”
Sáu vị chưởng quản giả chủ thần khu vực còn lại lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn An Nhĩ
Pháp Đặc. Hiển nhiên bọn họ ít hoặc nhiều đều biết điều gì đó. Nhất là Băng Cơ
cùng Duy Nhĩ Bối Lạp, ánh mắt hai người chạm vào nhau, xuất hiện vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ các nàng hiểu làm An Nhĩ Pháp Đặc. Hay là hắn thấy tình thế không tốt
nên bỏ tà theo chính nghĩa hoặc hiện tại chỉ nói có lệ. Phịch, An Nhĩ Pháp Đặc
hai chân mềm nhũn quỳ xuống, run giọng nói: “Ta có tội, tất cả sai lầm đều do
một mình ta gây nên. Không có quan hệ tới người nha, thỉnh Phách thần đại nhân
bỏ qua cho thê nhi của ta.”
Lời này vừa nói ra, chư thần đều ồ lên. Có một số ít ánh mắt lộ ra vẻ hung ác.
Ánh mắt Long Nhất nhìn qua, chư thần nhất thời yên tĩnh lại. Hắn chậm rãi nói:
“An Nhĩ Pháp Đặc, ngươi có tội gì?”
An Nhĩ Pháp Đặc hoàn toàn không để ý tới ánh mắt chăm chú của hắn, tay duỗi
ra, một viên tinh thể nho nhỏ xuất hiện.
Long Nhất ý niệm vừa động, viên tinh thể này dĩ nhiên đã tới tay hắn, tin tức
chứa bên trong trong nháy mắt cuồn cuộn tiến vào trong đầu hắn, cũng có một
vài danh sách thật dài. Hắn thay đổi sắc mặt mấy lần, theo danh sách này rõ
ràng thấy tên An Cát Lạp ngay đầu tiên của danh sách.
“Thỉnh Phách thần đại nhân xem như đây là thành ý của ta, tha… …bỏ qua cho…
…quá… …gia… …” An Nhĩ Pháp Đặc chỉ nói nửa câu, đột nhiên sắc mặt đỏ hồng, cả
người toát ra khói nhẹ, từng đạo vết rách lấy trán hắn làm trung tâm hướng tới
toàn thân lan rộng. Bỗng nhiên oanh một tiếng trầm ***c, cả người hắn cháy
thành than, thành một đống xương, ngay cả da thịt cũng không còn chút nào.
Trong lúc nhất thời tất cả thần nhân đều ngây người, nhìn chằm chằm An Nhĩ
Pháp Đặc, không nói lên lời.
“Thần thệ… …” Long Nhất nói ra hai chữ này, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên,
mắt lộ ra hàn quang. Theo điển tịch lưu lại của Địch Bỉ Á, hắn biết vì giữ gìn
bí mật mà hạ một loại chớ chú thuật pháp gọi là thần bạo, khiến cho hồn phi
phách tán – hồn vía lên mây, thân thể bị hủy diệt, tuyệt đối không có may mắn
sống sót.
“An Cát Lạp, ta tín nhiệm ngươi như thế, vì sao lại là ngươi, vì cái gì?” Khóe
miệng Long Nhất hơi run rẩy một chút. Nhớ tới những ngày ở Lạc Nhật Phong kia,
trong tâm lại cảm thấy đau nhói.
Cả đại điện lâm vào không khí trầm mặc khiến mọi người cảm thấy hít thở khó
khăn. Ánh mắt âm lãnh của Long Nhất xẹt qua chư thần trong điện, làm bọn họ
cảm tấy mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Chưởng quản khu vực Hắc ám thần U Minh không có ý kiến.”
“Chưởng quản khu vực Lôi thần, Lôi Bạo không có ý kiến.”
“Chưởng quản Quang minh thần khu vực Mại Sâm không có ý kiến.”
Một lúc sau ba vị chưởng quản giả còn lại chưa tỏ thái độ đều lên tiếng tỏ vẻ
đồng ý. Kỳ thật An Cát Lạp sớm đã bí mật tiếp xúc với bọn họ. Bọn họ cũng có ý
muốn gia nhập trong đó, để sau khi thần giới thống nhất sẽ thu được nhiều lực
lượng cùng đất đai. Nhưng cũng may là bọn họ mặc dù có ý đồ này nhưng cũng
chưa chính thức gia nhập. Nếu không cũng sẽ bị như An Nhĩ Pháp Đặc.
“Còn có ai có thần thệ tự động đi ra, ta sẽ không trách tội thân nhân các
ngươi.” Thanh âm lạnh như băng của Long Nhất một lần nữa quanh quẩn trong đại
điện.
Chư thần xôn xao một rận, trong chốc lát có hơn trăm người đứng dậy. Bọn họ có
các đại chủ thần khu vực, thành chủ, có một số chỉ có thần phong hào mà không
có chức vụ trong thần tộc. Bọn họ hướng tới Long Nhất quỳ xuống, thỉnh cầu hắn
tha thứ cho người nhà bọn họ. Ngay khi mi tâm bọn họ chấn động, thần hạch sẽ
nổ tung thì một luồng năng lượng nhu hòa bao phủ bọn họ, ngăn trở thần hạch nổ
tung. Bản thân ta chẳng những tha thứ cho người nhà các ngươi mà còn giữ lại
tính mạng các ngươi.” Long Nhất thản nhiên nói, hỗn độn thần lực phủ xuống hủy
diệt thần thệ chớ chú.
Mấy trăm người này kinh hỉ không thôi, trong lòng bị chấn động thật lớn. Bọn
họ trợ giúp An Cát Lạp là bởi vì thần giới đã tứ phân ngũ liệt, sinh tử của
thất đại chủ thần không rõ ràng, nếu thành công có thể đem đến lợi ích lớn
nhất. Nhưng lúc này truyền nhân của Phụ thần xuất hiện, không chỉ có được thất
đại chủ thần thần bài, hơn nữa lại có được thất hệ thần thể giống phụ thần.
Hắn là người trơi sinh đứng đầu thần giới. Nếu hắn sớm xuất hiện, không ai
trong bọn họ lựa chọn hợp tác với An Cát Lạp. Hiện tại Long Nhất hủy diệt thần
thệ trong người bọn họ, càng khiến cho bọn họ ủng hộ hắn.
Đã có tấm gương đó, một số thần tộc thấy những người này may mắn không phải
chết liền đứng ra thỉnh cầu Long Nhất cứu giúp. Lại có thêm hơn hai nghìn
người nữa, thật sự là một tỉ lệ làm cho người ta sợ hãi, còn sáu vị chưởng
quản giả lục đại chủ thần khu vực sắc mặt mỗi người đều tái xanh. Trong thành
thị bọn quản lý như thế nào lại có nhiều thành chủ muốn phản bội như vậy.
Thật ra Long Nhất đoạt được danh sách chỉ có mấy trăm người. Nhưng hiện tại
lại xuất hiện hơn hai nghìn người khiến trong lòng hắn vô cùng tức giận.
“An Cát Lạp. Ngươi được lắm, được lắm… …” Long Nhất nắm chặt tay, trong lòng
lạnh như băng. Nhiều thần tộc được phong hào như vậy cấu kết lại với nhau. Nếu
như có đại biến, thần giới sẽ có biến động nghiêng trời lệch đất, rất có thể
nàng sẽ thành công.
Sau khi hủy diệt thần thệ ở những người này, hơn vạn chúng thần trong Chúng
thần đại điện hoàn toàn khuất phục Long Nhất.
Việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn. Chư thần đồng lòng, quân đội thần giới đương
nhiên là để hắn nắm giữ. Chỉ cần ổn định lực lượng thần giới, sau đó đem một
ít điển tịch công pháp mà Địch Bỉ Á cất giữ, lựa chọn phân phối cho mọi người,
lực lượng thần giới đương nhiên sẽ phát triển mạnh mẽ. Đến khi đó đối phó với
việc Ma giới xâm lấn có thể nắm chắc hơn. Nếu thân nhập ở kỳ gian, cho dù
ngươi là nhất cấp thần cũng sẽ trong nháy mắt bị đóng băng, từ nay về sau vĩnh
viễn bị đóng băng.
Nhưng lúc này một bóng người toàn thân bao phủ bên trong bạch sa kỳ lạ lại
bình yên vô sự bên trong kỳ gian, không chịu một chút ảnh hưởng nào của hàn
khí.
Cũng không biết hướng tới phía trước đi bao lâu rồi, bóng người cũng đi tới
nơi, thấy một băng điêu cao trăm trượng đang lẳng lặng đứng, ánh mắt nhìn
thẳng, uy thế kinh người, cũng không biết bị đóng băng bao nhiêu vạn năm.
“Thượng cổ thần giới bảy vị chiến thần, các ngươi cũng đã lâu lắm rồi không có
vận động, có lẽ cũng nên đi ra ngoài vận động một chút.” Thanh âm Ô Cách Tề
khàn khàn cười nói, trong tay cầm một bình ngọc trong suốt, bên trong là chất
lỏng có quang mang màu xanh biếc.
Ô Cách Tề cầm bình ngọc trong tay quan sát nửa ngày, “Ba” một tiếng đưa cái
bình ra, đem chất lỏng màu xanh biếc trong bình ngọc đổ lên phía trên bảy băng
tượng.
Chỉ nghe thấy những thanh âm két két vang lên, bảy băng tượng bắt đầu bốc lên
sương trắng dầy đặc, trong chốc lát hoàn toàn bao phủ bảy băng tượng.
Thật lâu sau toàn bộ mặt đất đều chấn động, vài tiếng hét điên cuồng vang lên
mang theo năng lượng cuồng bạo tỏa ra. Ô Cách Tề bị đánh bay ra xa vài trăm
thước, miệng phun máu tươi, phải biết rằng thực lực của hắn đã đạt tới thiên
sứ tám cánh đỉnh phong. Nếu như không có gì bất ngờ thì chỉ cần trải qua vạn
năm liền có thể hóa thành thiên sứ mười cánh. Thực lực như thế mà chỉ bị một
tiếng hét điên cuồng đã khiến cho miệng phun máu tươi, thật ra phải có bao
nhiêu năng lượng mới có thể làm được.
Sương mù dầy đặc tan hết, bảy băng tượng cao trăm trượng như thế sống lại,
trên người bọn họ mặc thần giáp, tay cầm chấn thiên thần khí, ánh mắt có chút
ngốc trệ nhìn về phía Ô Cách Tề, loạng choạng đứng lên.
Ô Cách Tề cười cuồng ngạo, chỉ vào phía trên nói, phá vỡ kết giới này, tiến
vào thần thánh chi địa.
Toàn bộ thần giới thần tộc trong ngày này đều nghe được vài tiếng rống to kinh
thiên động địa, một số ít căn nhà vững chắc bị sụp đổ, thậm chí mặt đất cũng
bị nứt ra. Mọi người nghe thấy tiếng rống to như thế, phản ứng đầu tiên là sợ
hãi.
Mà lúc này An Cát Lạp đang bị giam giữ nghe thấy vài tiếng rống này sắc mặt
lập tức trắng bệch, không hề có chút máu, điên cuồng đánh vào mấy trăm đạo
quang trụ đang vây khốn nàng. Kẻ điên kia lại thực sự thức tỉnh thượng cổ thất
đại chiến thần. Chẳng lẽ thất đại chiến thần lại dễ dàng khống chế như vậy
sao? Một khi không khống chế được, bằng với lực lượng hiện giờ của thần giới,
không cần Ma giới đột kích cũng sẽ trở thành Tu La địa ngục. Oan gia kia mời
thành lập thất hệ thần thể, hỗn độn thần công mới đột phá tầng thứ nhất, bằng
vào thực lực hiện giờ của hắn còn không đủ để ngăn cản thượng cổ thất đại
chiến thần.
Phải biết rằng thượng cổ thất đại chiến thần sau khi thần giới phong chư thần
liền có. Để khống chế bọn họ, phải có vài vị thượng cổ trưởng lão của Địch Bỉ
Á mới có thể khống chế được. Như vậy có thể biết bọn họ mạnh như thế nào. Ngay
cả Địch Bỉ Á sau khi trở thành Sáng thế thần cũng không dám thức tỉnh bọn họ.
Ô Cách Tề sao dám làm như thế, chẳng lẽ không sợ thần giới bị hủy diệt sao?
Chuyện về thất đại chiến thần ở thời thượng cổ cũng rất ít người biết. Nhưng Ô
Cách Tề cùng An Cát Lạp là hai người may mắn sống sót còn biết chuyện này. Ô
Cách Tề trước đây là nhi tử của một vị thần giới trưởng lão. Nói như vậy thất
đại chủ thần cùng với thần giới trưởng lão thuộc họ gần. Sau khi bọn họ đạt
tới thiên sứ sáu cánh, bọn họ cũng biết được một số bí mật thần giới. Bởi vì
bọn họ về sau là những cột trụ của thần giới.
“Không được, ta phải đi ra ngoài. Ta muốn đi ngăn kẻ điên này.” An Cát Lạp cắn
chặt hai hàm răng, đêm tất cả các chiêu thức có thể dùng xuất ra.
Long Nhất lúc này dẫn dắt chư thần đi tới tế tự đại điện trong chúng thần chi
điện. Do năm mươi vị nhất cấp chủ thần chủ trì chúng thần hiến tế. Sau khi
hiến tế hoàn thành, Long Nhất liền chính thức trở thành thủ lĩnh mới của thần
giới.
Nghi lễ hiến tế rườm rà vừa chấm dứt, đang lúc tuyên bố Long Nhất đứng đầu cả
thần giới thì Chúng thần đại điện đột nhiên chấn động kịch liệt, ẩn ước vô số
âm thanh la hét điên cuồng từ đáy đại điện truyền ra.
Long Nhất trong lòng căng thảng, cảm giác không ổn ngày càng tăng.
“Oanh… …Oanh… …” Vài tiếng nổ chói tai vang lên, vách tường Chúng thần chi địa
nứt ra. Ngay sau đó hơn một nửa đều đổ ập xuống, bảy thân ảnh thật lớn phóng
lên cao, hạ xuống phía trước chư thần, ánh mắt mang theo sát ý điên cuồng nhìn
chăm chú vào chư thần.