Từ rất sớm, Long Nhất cùng đoàn người, tinh thần phấn chấn, đi đến Di Thất Chi
Thành. Bảo tàng gần ngay trước mắt như đang mời gọi, bọn họ sao không thể hưng
phấn?
Nhìn thấy phòng ốc nơi đây phần nào bị gió cát tàn phá, trong lòng Long Nhất
dấy lên niềm cảm khái vô hạn. Nơi này từng là một thành thị văn minh sáng lạn,
bây giờ đã trở thành một nơi hoang vu thê lương, thế sự thật nhiều trái ngang.
– Nơi này thật u ám, các phòng tất cả đều đã bị chôn vùi. Nơi nào là nơi chôn
dấu bảo tàng đây.
Lộ Thiến Á nép mình bên cạnh Long Nhất nói. Nàng vốn không phải là tiểu nữ hài
nhút nhát, nhưng thông thường một tiểu nữ hài có được chỗ dựa thì sau đó biến
thành nhu nhược, bởi vì nữ tử có tập quán ỷ lại.
– Cáp Lôi, chúng ta không thể đào bới tất cả nơi này. Ở đây có nhiều phòng
như thế đào bới biết tới bao giờ?
Lam Thiên nhìn vào vô số tường vỡ ngói hư phiền muộn nói.
Cáp Lôi cười ha ha nói:
– Chúng ta có rất nhiều thời gian để đào bới. Chỉ cần đào trúng phủ khai
Thành chủ là được. Khẳng định là Thành chủ Di Thất Chi Thành là người rất
giàu. Đến lúc đó e rằng ngươi lại mềm tay.
– Tốt, nhưng người nơi này có những bảo vật gì, chúng ta không nên lãng phí
thời gian, nhanh chóng đi tìm Thành Chủ phủ thôi!
Lam Thiên đột nhiên nói, biểu tình không đệ lộ một chút gì ra ngoài.
Long Nhất nhìn Lam Thiên thầm lắc đầu. Lần thứ nhất tại tửu lâu mạo hiểm nhìn
thấy hắn sau đó ấn tượng đối với hắn rất tốt. Đúng là ở lâu ngày mới biết lòng
người, hiện tại Long Nhất có cảm giác hắn vừa tham lam vừa nhút nhát. Bất quá
cũng chỉ bởi vì hắn nhút nhát nên hắn mới sống đến bây giờ.
Nhãn thần của Cáp Lôi bắn ra một tia sáng trào lộng, từ trong lòng lấy ra tấm
địa đồ cười nói:
– Thành Chủ phủ tịnh không khó tìm, ký hiệu Di Thất Chi Thành trên tấm địa đồ
dùng biểu tượng phượng hoàng, Thành Chủ phủ chắc cũng giống như biểu tượng
này.
Mọi người đều nhìn qua, quả thấy trên địa đồ có một biểu tượng phượng hoàng là
ký hiệu. Nó làm Long Nhất không thể không nhớ đến Ngu Phượng. Phượng hoàng gia
tộc không thể nào cùng Di Thất Chi Thành có quan hệ gì.
Long Nhất vận mục lực cao độ nhìn xung quanh. Đột nhiên, mục quang chàng dừng
lại tại một gò đất cao cao ở phía xa. Bản thân gò đất thật sự không có gì đặc
biệt. Chủ yếu là tại gò đất lộ ra ngoài một vật như ngọn lửa hồng nhỏ, nếu như
nói là biểu tượng phượng hoàng bị chôn vùi hai phần phía dưới chỉ còn một phần
thì giống vật đó phi thường.
– Ta nghĩ ta đã tìm được vị trí Thành Chủ phủ rồi!
Long Nhất cười nói.
– Ở đâu?
Mọi người đầy hoài nghi nhìn hắn.
– Bên đó đó! Có nhìn thấy biểu tượng ngọn lửa hồng đó không?
Long Nhất chỉ tay. Chúng nhân nhất tề lắc đầu. Long Nhất chỉ một nơi mà đến
tận cùng mục lực cũng không nhìn thấy. Có thể là Ngạo Thiên quyết có quyền
thiên địa tạo hoá, tu luyện thì có giác quan linh mẫn dị thường. Mỗi lần tiến
thêm một tầng thì nội lực tiến thêm vài phần. Đấu khí và Ma pháp Thương Lan
Đại Lục sau khi tiến lên thì lục thức cũng biến thành linh mẫn, nhưng so với
Ngạo Thiên quyết mà nói thì thua xa.
Long Nhất dẫn đoàn người đến hướng đó.
Đột nhiên, Long Nhất dừng lại, sắc mặt hắn biến đổi cảnh giác nói:
– Mọi người cẩn thận, nơi này không được chắc chắn!
Nghe lời của Long Nhất, mọi người đều cảnh giới, ngay lúc đó, Lam Thiên đột
nhiên kêu nhỏ:
– Tử khí qua nhiều, nơi khủng bố này cũng có vong linh.
Tại một vài nơi, vong linh không cần vong linh pháp sư triệu hoán vẫn xuất
hiện. Đặc biệt là thành thị này bị Hắc Ám Chi Thần nguyền rủa. Long Nhất cảm
giác tất cả mọi người ở thành thị này đều đã biến thành vong linh, mặc dù
không có khả năng nhưng lại có rất nhiều vong linh.
Lúc này, có rất nhiều âm thanh ma quỷ nổi lên. Một cái khô lâu và cương thi từ
dưới đất chui lên, nhìn sát khí trên người bọn họ, bay ra tàn phá khôi giáp
trên người bọn họ mạnh mẽ vô cùng. Mọi người đều biết trong thành không thể là
vong linh cấp phổ thông. Bọn họ sinh tiền đều là nhưng binh sĩ tướng quân đã
kinh qua cả trăm trận chiến, tự nhiên so với vong linh phổ thông lợi hại và
hung tàn hơn nhiều.
– Đứng ngây ra đó làm gì, nhanh giết đi chứ!
Long Nhất hét lên, cự kiếm nhanh chóng chém hai cái đầu vong linh xuống.
Mọi người nhanh chóng tỉnh ngộ, bắt đầu chém giết. Những vong linh này thật sự
hầu như để cho Long Nhất và đoàn người đòi lại nợ. Tất cả vong linh bọn họ bị
chém bay đầu mà không có một lực công kích. Nhưng ai nấy đều thấy những vong
linh này thật sự bất đồng. Chém bay đâu bọn họ thì bọn họ lại tấn công như cũ.
Sai lầm này suýt nữa biến Lam Thiên và Lộ Thiến Á biến thành vong hồn. Long
Nhất nhìn thấy cơ hội, rất nhanh một đao chém về phía vong linh bọn họ thành
từng mảnh.
Long Nhất và đoàn người xuất mồ hôi lạnh đầy mình. Từ giờ trở đi bọn họ phải
cẩn thận. Trên đường đánh ngã số lượng vong linh không nhiều, nếu cũng giống
như ngoài thành vong linh dẫn nhập lại rất nhiều, điều này thật sự là rắc rối.
Trên đường chém giết, cuối cùng cũng đến được cái gò đất cao cao mà Long Nhất
đã chỉ. Long Nhất phi thân tới đào lên, cái vật màu hồng quả thật là một biểu
tượng phượng hoàng. Dường như là Thành Chủ phủ bị chôn vùi phía dưới gò đất
này.
– Thành Chủ phủ chắc là ở dưới này, chúng ta đào bới đi!
Cáp Lôi nói.
Long Nhất nhìn sắc trời ảm đạm dần, không khác gánh nặng trên vai. Từ đó đến
đây cũng phải đi vào nhìn một lần mới có thể cam tâm.
Tìm đúng hướng đại môn rồi, đấu khí ma pháp của vài người cùng phát. Rất nhanh
sau đó xuất hiện một phiến ngân bạch sắc chính là Kim Chúc đại môn. Trên đại
môn là một vòng hắc sắc ma pháp phù vân, đã bị người dùng hắc ám ma pháp phong
ấn.
– Để ta sẽ thử xem sao!
Lam Thiên bước tới trước, miệng niệm chú ngữ, hai tay đưa lên một luồng ánh
sáng mỏng manh hướng tới ép lên Hắc ám ma pháp phong ấn.
Nhưng Lam Thiên vừa tiếp xúc với phong ấn đó, thì miệng phun ra một tiên huyết
người bị chấn bay ra.
– Lam Thiên, ngươi có sao không?
Cáp Lôi bước tới đỡ Lam Thiên quan tâm hỏi.
Lam Thiên ôm ngực, hồi lâu mới hồi phục lại, lắc đầu nói:
– Ta không sao. Người phóng ra Hắc ám ma pháp phong ấn này đẳng cấp rất cao,
ta không giải được.
Cáp lôi nhìn qua Long Nhất, hỏi:
– Long Nhất, ngươi không có biện pháp à?
Long Nhất nhẹ nhàng nói:
– Để ta cố thử xem.
Hắn đi đến trước đại môn, đưa một tay phóng lên trên Hắc ám ma pháp phong ấn,
sau đó lắc đầu than:
– Ta không giải khai được!
Lãnh U U đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Long Nhất, nhìn chàng lắc đầu nhè nhẹ. Phong
ấn này Lãnh U U chắn chắn giải khai đuợc, nàng tin chắc Long Nhất cũng có khả
năng đó, nhưng Long Nhất cố tình giải khai không được chắc chàng có lý do.
Thần tình Lam Thiên thất vọng phi thường, nhưng Cáp Lôi thì chìm vào im lặng.
Đột nhiên, trong tay hắn có tia lam mang, nhanh chóng đánh tới gần sát bên Lam
Thiên.
Lam Thiên không có phản ứng, đầu cũng không di chuyển, huyết vụ từ đại động
mạch ở gáy phún thật cao.
Cử động này của Cáp Lôi làm Lộ Thiến Á, Man Ngưu và Lãnh U U chấn động, nhất
thời không có một phản ứng nào, chỉ là ngây dại nhìn thi thể không đầu đang
đứng của Lam Thiên. Chỉ có sắc mặt của Long Nhất từ đầu đến giờ không hề biến
đổi. Hắn vốn có thể ngăn cản Cáp Lôi nhưng hắn đã không làm. Hắn biết Cáp Lôi
mặc dù giết Lam Thiên cũng cần tự mình xếp đặt.
Nhãn thần Cáp Lôi nhìn Long Nhất có chút ít hài hước, trong lòng kinh ngạc.
Người thanh niên thân bí này nhìn thấy mình thình lình giết Lam Thiên đầu mày
cũng không cau một cái, nhìn bộ dạng biết hắn sớm đã hoài nghi mình rồi.
Lúc này Lộ Thiến Á ba người cũng đã tỉnh lại. Lộ Thiến Á đưa tinh linh cung
lên nhắm vào Cáp Lôi, trên mặt đầy phẫn nộ và kinh ngạc. Nàng thật không thể
nghĩ là đội trưởng thình lình có thể giết đồng bạn của mình. Nhưng mặt Man
Ngưu cũng đầy phẫn nộ, huy động lang nha bổng tựa như muốn liều mạng, nhưng
Long Nhất đã nắm hắn lại. Chỉ có Lãnh U U không có phản ứng gì, sau khi kinh
ngạc qua đi thì khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh.
Hết chương 66.