“Long Nhất, Long Nhất, ngươi làm sao vậy?” An Cát Lạp rốt cuộc cũng phát hiện
tình trạng của Long Nhất, lo lắng hỏi. Bởi vì nàng phát hiện thần lực tiến vào
trong cơ thể Long Nhất giống như ném vào biển lớn, không có một chút phản ứng
nào. Dựa theo chênh lệch thực lực của nàng với Long Nhất, đây là sự tình không
thể xuất hiện. Long Nhất giống như một bức tượng bình thường, vẫn không nhúc
nhích. An Cát Lạp ***ng vào người hắn sẽ bị một lực lượng kỳ quái chấn bay, chỉ
có thể mở to mắt nhìn. Đến hoàng hôn ngày thứ hai, Long Nhất cả người vốn đang
cứng nhắc bỗng nhiên lay động một cái, thân thể trực tiếp khôi phục lại, ánh
mắt có thần.
“Long Nhất, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh lại, đã xảy ra chuyện gì?” An Cát Lạp như
chút được gánh nặng, cũng không biết bất tri bất giác mắt đã đỏ lên, như sắp
muốn rơi lệ. Tuy chỉ mới qua một ngày nhưng đối với hắn mà nói lại tựa như đã
trải qua mấy vạn năm. Tâm tình không chút an bình. Hắn không nghĩ tới lại gặp
qua loại cảm giác này. Long Nhất nghĩ đi nghĩ lại, biểu tình trên mặt thập
phần kỳ quái, đầu óc còn chưa tia hóa được những thứ thần giới trưởng lão kia
để lại trong đầu hắn, vẫn chưa có nhận thấy sự khác thường của An Cát Lạp.
Đến khi An Cát Lạp dùng sức lay hắn hai lần, hắn mới hồi phục tinh thần, nhìn
thấy sự quan tâm của An Cát Lạp, bộ dáng bàng hoàng chua xót kia sớm đã không
còn.
“Ta nghĩ có lẽ chúng ta có cơ hội đi ra ngoài.” Long Nhất cười nói, ôm An Cát
Lạp vừa bay vừa hôn. Trên đời nay không có tuyệt cảnh. Hắn vốn tưởng mình sẽ
bị nhốt cả đời ở Lạc Nhật Phong, cũng không nghĩ lại vô tình tìm được hỗn độn
thần công chính thống, ngưng tụ đủ thất hệ thần thể.
“Thật sao?” An Cát Lạp rùng mình, biết được Long Nhất nhất định có kỳ ngộ gì
đó. Chỉ là chẳng biết vì sao trong lòng nàng cũng không cảm thấy cao hứng. Ra
khỏi Lạc Nhật Phong cũng đại biểu cho việc thế giới của hai người sẽ chấm dứt.
Như vậy hai người sẽ cư xử như thế nào?
Long Nhất rõ ràng nhận thấy cảm xúc của An Cát Lạp trầm xuống, biết được ý
nghĩ của nàng, hắn ôm chặt lấy nàng, ôn nhu nói: “Vô luận sự thể biến hóa như
thế nào ta vĩnh viễn nhớ rõ những ngày này. Nhớ rõ Lạc Nhật Phong này.”
An Cát Lạp hít một hơi, mỉm cười nói: “Hy vọng ngươi nhớ rõ những lời ngươi
nói ngày hôm nay.”
Long Nhất chỉ cười mà không nói gì. Long Nhất hắn đã hứa hẹn làm điều gì nhất
định sẽ làm được. Huống hồ muốn quên được thần nữ có sức quyến rũ này, trừ phi
hắn chết đi mới có thể làm được.
“An Cát Lạp, ta phải tu luyện mấy ngày. Ngươi trước tiên phân biệt các loại
bảo vật và điển tịch này. Sau khi ta tu luyện thành công chính là lúc chúng ta
thoat thân.” Long Nhất nói.
Trong cốc cổ mộc mọc rất nhiều, che kín mặt đất, tỏa ra âm hàn khí. Nếu cẩn
thận cảm giác sẽ phát hiện cây cối nơi này không có một chút sinh khí nào,
nhưng chẳng biết vì sao lại không bị héo úa.
Tận thế cốc, phía tây ma giới là là tàn sát hoang nguyên. Vô số ma thú khủng
bố, khắp nơi đều là thi cốt, mỗi ngày đều có những cuộc đấu tranh sinh tồn.
Nhưng duy nhất chỉ có tàn sát bình nguyên tại tận thế cốc là không có một ma
thú nào có gan tiến vào, thậm chí cả siêu ma thú đã đạt tới cấp S cũng tránh
xa nới này.
Nhưng lúc này tận thế cốc lại xuất hiện một thân ảnh khôi ngô, cao lớn. Hắn
cao mấy chục thước, cả người mang hắc sắc ma thần khải với nhiều huyết văn,
khuôn mặt dữ tợn. Cả người đầy ma khí, uy thế kinh thiên.
Đi tới một cây cự mộc cao che kín trời, trước mắt xuất hiện một huyết đàm
cuồng bạo, ước chừng một ngàn thước. Huyết sắc sương khói ngưng tụ xoay quanh,
trong đó lộ ra khí tức khiến cho Thiên Ma vương với thực lực cường đại cũng
cảm thấy sợ hãi không thôi.
“Thiên ma cầu kiến tiền bối, thỉnh tiền bối hiện thân.” Ánh mắt Thiên Ma vương
lóe lên, khom người hướng huyết đàm nói. Huyết đàm xoay chuyển kịch liệt,
huyết phao đạt hơn mười thước, huyết sắc sương khói càng ngày càng dầy đặc,
dần dần hình thành một đầu tượng huyết sắc thật lớn.
“Kiệt kiệt kiệt, Thien Ma vương, ngươi đến đây.” Thanh âm kia giống như hai
miếng kim chúc ma sát vào nhau vang lên âm thanh chói tai, làm cho người ta
khó chịu.
“Ta đến đây cầu xin tiền bối ban cho Thiên Ma lực lượng.” Thiên Ma vương cung
kính nói.
“Ta có thể ban cho ngươi lực lượng, nhưng mà ngươi có hiểu rõ điều kiện của
ta?” Huyết sắc đầu tượng kia cười nói.
“Ta một khi đã đến đây, đã hiểu rõ ràng. Chỉ cần tiền bối ban cho ta lực
lượng, chờ ta hoàn thành Thiên ma cửu biến, sẽ giúp tiền bối khôi phục lại
thân thể như trước kia.” Thiên Ma vương nói.
“Như thế… …thì được… …Kiệt kiệt kiệt… …” Huyết sắc đầu tượng kia há miệng rộng
cười cuồng tiếu.
An Cát Lạp ngồi trên vách đá Lạc Nhật Phong, si ngốc nhìn Long Nhất đang ngồi
sếp bằng luyện hỗn độn thần công tại đỉnh núi. Hắn đã ngồi xếp bằng tại nơi
này suốt một tháng, tựa hồ cũng Lạc Nhật Phong tạo thành một chỉnh thể, thành
một bức tượng vĩnh hằng. Bên ngoài thân thể hắn thỉnh thoảng xuất hiện thất
thải quang mang, năng lượng thần chi lạc ấn trên người cũng tăng lên, mi tâm
ngẫu nhiên bắn ra quang mang nhàn nhàn làm An Cát Lạp run lên. Nàng rõ ràng
hiểu được trong cơ thể Long Nhất đang phát sinh thay đổi cực kỳ lớn.
“Thần lực nhẹ nhàng, loại trừ trọc khí, giống như hắn đã luyện thành thần thể
chân chính, chỉ có điều khí tức như thế nào lại trở nên kỳ quái như vậy.” An
Cát Lạp nhíu đôi mi thanh tú lẩm bẩm nói. Nàng cảm giác được khí tức trong
người Long Nhất trong chốc lát giống như sóng biển cuồn cuộn, trong chốc lát
lại âm nhu quỷ dị, một mảnh hư không.
Mặc dù An Cát Lạp có nghi hoặc, nhưng cũng không lo lắng. Nhìn thấy thất thải
quang mang trên người Long Nhất càng ngày càng thịnh, trong lòng nàng cảm thấy
có chút mất mác không hiểu. Chỉ sợ Long Nhất nhìn thấy, tất cả đều trở nên
không giống.
Thời gian chầm chậm trôi, lại mười ngày nữa trôi qua, thất thải quang mang
trên người Long Nhất hoàn toàn vây quanh hắn, gió vờn quanh thân thể. Đột
nhiên thất thải quang mang trên người Long Nhất nổi lên cuồn cuộn, ẩn ước có
một tiếng kêu truyền về phía chân trời.
An Cát Lạp có chút khẩn trương đứng lên, đưa mắt nhìn thân ảnh trên đỉnh núi,
hai tay nắm chặt, bỗng nhiên xuất hiện tâm tình lo lắng bất an. Lấy Lạc Nhật
Phong làm trung tâm, trong phạm vị một ngàn dặm năng lượng đột nhiên không
còn, lập tức thất thải quang mang trên người Long Nhất trở nên chói mắt như
ánh mặt trời, chiếu sáng lên cao, thiên địa vì đó mà biến sắc.
An Cát Lạp ngửa đầu nhìn thất thải thần quang lưu chuyển quanh người Long
Nhất, giờ phút này tất cả hào quang trên đời ở trước mặt hắn đều ảm đạm, trên
bầu trời hình thành những đám mây.
Long Nhất kêu lên một tiếng, cảm giác được thần lực lạ thường trong cơ thể,
trong lòng hào khí vạn trượng, hỗn độn thần công đột phá tầng thứ nhất, thất
hệ thần thể mới thành lập, ánh mắt hắn nhìn thế giới này đã hoàn toàn bất
đồng.
Long Nhất ý niệm vừa động, bảy thần bài từ trong mi tâm bắn ra, chiếu sáng rọi
một vùng, hơn nữa mối một khối thần bài đều cùng với ý niệm của hắn thành một
thể. Nếu nói trước kia hắn chỉ sở hữu về bề ngoài của thần bài, hiện tại thất
khối chủ thần thần bài này được hắn sử dụng thần lực, cũng biểu hiện thất đại
chủ thần thần bài này chính thức nhận hắn là chủ. Cho dù chủ thần ý niệm có
tồn tại như thế nào thì rốt cục hắn cũng chỉ huy được những thần bài này.
“Kỳ quái, quang minh thần bài này quả nhiên có tinh thần lực dao động.” Long
Nhất lẩm bẩm. Thần giới trưởng lão kia nói rằng trong thần bài có vài tia ý
thức mong manh yếu ớt tồn tại nhưng hắn không có để trong lòng. Lúc này hắn
lại rõ ràng nhận thấy ba chủ thần ý thức đang ngủ say trong cơ thể cùng với
quang minh thần bài có tinh thần dao động. Chỉ là khi hắn định dùng ý niệm của
bản thân xâm nhập tìm hiểu tình huống thì lại gặp cản trở rất lớn. Quang minh
thần bài này tuy đã bị hắn khống chế nhưng nếu hắn cường hành xâm nhập thì ý
thức tồn tại bên trong có thể bị tiêu diệt.
Dừng lại, Long Nhất vừa thu lại bảy khối thần bài, chậm rãi rơi xuống, nhìn
thấy thần nữ An Cát Lạp xinh đẹp đang si mê nhìn hắn, trong lòng không khỏi
cảm thấy kiêu ngạo.
“An Cát Lạp.” Long Nhất mỉm cười kêu lên.
An Cát Lạp như mới tỉnh từ trong mộng, trong lòng xúc động nhưng thất thải
thần quang lưu chuyển bên ngoài thân Long Nhất có uy thế quá lớn, nàng thấy
thế có chút câu nệ trước mặt Long Nhất.
Long Nhất hiển nhiên cũng đã nhận ra vấn đề này, thất thải thần quang triệt để
thu hồi vào trong cơ thể, mỉm cười giang hai tay ra, khôi phục lại bộ dáng
trước kia.
An Cát Lạp thở dài nhẹ nhõm, ôm chặt lấy thân thể ấm áp của Long Nhất, mặt
nàng dúi vào trong ***g ngực Long Nhất, trên mặt thoáng hiện vẻ phức tạp. Nam
nhân này đã hoàn toàn không giống như trước, nàng vì hắn mà cảm thấy hân hoan,
đồng thời cũng có chút bàng hoàng.
Long Nhất ôm lấy An Cát Lạp, nụ cười trên khuôn mặt cũng dần dần biến mất, chỉ
còn lại sự thương cảm. Hắn đi vào thần giới gặp gỡ thượng cổ nhất thần, lúc
này nhân cơ duyên mà gặp thần giới đại trưởng lão. Sau khi lưu lại vài thứ cho
hắn cũng lặng lẽ biến mất, thậm chí tính danh cũng không có lưu lại, quá khứ
huy hoàng của thần giới hoàn toàn nằm ở lịch sử. Mặc hắn phong lưu thiên cổ,
phong hoa tuyệt đại, pháp tắc vũ trụ vĩnh viễn sẽ không thay đổi, thần tộc có
thể sống rất lâu, thực lực mạnh mẽ, nhưng vẫn phải trở về vũ trụ, ý thức tiêu
tán.
Long Nhất hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy thương cảm. Vô luận là tài
năng có ở tiền thế cũng hoàn toàn không giống với thế giới này, trải qua những
thể nghiệm này thấy vô cùng phấn khích, chỉ cần bản thân sống thoải mái tiêu
sái là được.
“Ta nghĩ chúng ta có thể đi ra ngoài.” Long Nhất đẩy An Cát Lạp, cười nói.
An Cát Lạp biểu tình cứng nhắc, thu lại nụ cười yêu mị nói: “Ngươi không phải
còn chưa có nghĩ ra biện pháp sao? Không muốn để vài ngày sao.”
“À… …ta có một biện pháp, ta nghĩ có thể thử một lần.” Long Nhất có chút không
hiểu, sửng sốt một lúc rồi nói.
“Biện pháp kia của ngươi không thể thực hiện được, còn muốn lừa ta sao.” An
Cát Lạp quay đầu thản nhiên nói.
“Ta… …”
“Đã nói không thể thực hiện được, không thể thực hiện được. Ngươi cũng không
muốn ở lại vài ngày sao?” An Cát Lạp đột nhiên quay đầu hỏi, ánh mắt ngân ngấn
nước.
Long Nhất biểu tình ngưng trệ, đột nhiên hiểu được nàng chỉ muốn cùng hắn ở
lại Lạc Nhật Phong mấy ngày. Hắn tiến đến, có chút kích động ôm An Cát Lạp vào
trong lòng, ôn nhu nói: “Ta cũng muốn ở lại vài ngày, có lẽ cũng nên suy nghĩ
xem như thế nào có thể thu phục ba ngàn thủ vệ này để sử dụng.” Thật lâu sau
An Cát Lạp mới thở dài nói: “Đi ra ngoài thôi. Bên ngoài còn có nhiều việc
đang chờ người giải quyết.”