Phong Lưu Pháp Sư – Chương 658: Lạc nhật phong, Thần giới trưởng lão – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 658: Lạc nhật phong, Thần giới trưởng lão

Tà ác cấm khu vẫn bị hắc khí bao phủ như cũ, có chút yên tĩnh một cách quỷ dị

Cơn kích tình nọ qua đi, Long Nhất mở mắt ra, cảm giác được thân thể mềm mại
trong ***g ngực, trong lòng không khỏi cười khổ. Điều này cũng coi như là diễm
phúc. Dù sao làm gì có nam nhân nào không muốn hưởng thụ loại diễm phúc này.

Tiểu yêu nữ này nếu nói về ngoại hình thì hấp dẫn không thua bất cứ người đàn
bà nào của hắn. Vấn đề chỉ là nàng chính là con gái của Ma vương, trên người
chảy dòng máu Ma tộc, đây là sự thật không thể thay đổi. Nếu Thiên ma vương
dẫn ma binh ma tướng giết hại ngàn vạn sinh linh, tiểu yêu nữ này làm sao đây?

Long Nhất nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vừa mới quay đầu liền thấy An Cát Lạp
vội vàng rời mắt đi. Nghĩ đến An Cát Lạp ở bên cạnh nhìn hắn cùng Tư Yên hoạt
động, trong lòng Long Nhất không khỏi nóng lên. Nếu lúc này trong lòng mình là
thần nữ xinh đẹp nọ, vậy sẽ chẳng có chuyện gì cả. Nhưng mà hắn cũng chỉ có
thể nghĩ mà thôi.

Thân thể Long Nhất vừa chuyển động, Tư Yên đang ở trong lòng hắn liền có hơi
thở thay đổi rất nhỏ, hiểu được nàng đã tỉnh lại, chỉ là không biết đối diện
như thế nào.

“Tiểu yêu nữ, dậy đi, phải làm việc rồi.” Long Nhất tạm thời vứt bỏ tâm trạng
buồn rầu, đưa tay vỗ lên mông Tư Yên.

Tư Yên rên một tiếng, mở trừng hai mắt nhìn Long Nhất, rồi lập tức né tránh,
vội vã từ trong lòng hắn nhảy lên. Nhưng mà đôi chân mềm nhũn, bị Long Nhất ôm
lấy eo thon. Nàng mới bị Long Nhất phá thân, cũng có chút không khỏe. Cũng may
là thể chất nàng cứng cỏi, nghỉ ngơi trong chốc lát cũng không có việc gì. Đợi
đến khi hai người mặc quần áo chỉnh tề, An Cát Lạp chậm rãi đi tới, cười khanh
khách nói: “Long Nhất, có hay không nên chúc mừng các ngươi?”

“A di, người nói cái gì.” Tư Yên sẵng giọng nói, nhưng trong lòng không hiểu
tại sao lại cảm thấy vui mừng.

“Đại lễ đã giao, ta không thể từ chối.” Long Nhất không chút tức giận nói, ánh
mắt nỏng bỏng nhìn chằm chằm An Cát Lạp, khiến cho nàng có chút mất tự nhiên.
Sau khi nhìn thấy chuyện đó, quan hệ của hệ của bọn họ cũng bắt đầu trở nên vi
diệu.

“Trước tiên tới Lạc nhật phong, hơn nữa nếu so với thượng cổ điển tịch công
pháp trong Sáng thế thần điện, ngươi cho dù có được cả thế giới, đến lúc đó
cho dù mang đại lễ gì cho ngươi người cũng đều không để trong lòng.” An Cát
Lạp nói.

“Nếu đại lễ là ngươi, ta chắc chắn rất vui.” Long Nhất thầm nói trong lòng,
tất nhiên không nói câu này ra khỏi miệng.

Ba người hướng Huyền không hải phía trước bước tới, dọc theo đường đi rốt cuộc
không có gặp phải nguy hiểm gì, thuận lợi ra khỏi Tà ác cấm khu.

Huyền không hải. Danh tự đó có nghĩa là biển rộng ở không trung. Điều này nghe
rất hoang đường nhưng sự thật lại hiện ra trước mặt LongNhất.

Sóng cao vạn trượng dâng lên trong không trung, thật sự vô cùng kỳ quái. Long
Nhất vừa thấy loại kỳ cảnh này lập tức kêu lên kỳ tích. Thế giới này thật sự
to lớn, thật sự thần kỳ.

Nhưng Lạc nhật phong lại ở trung ương của Huyền không hải, cao vạn trượng,
không thẹn là nơi cao nhất của thần giới. Khó trách Sáng thế thần điện lại xây
ở chỗ này. Lạc Nhật phong là kết giới do Bỉ Á tự mình bày ra, chỉ có máu tươi
của hậu duệ trực hệ của hắn mới có thể mở ra. Bây giờ xảy ra một chuyện đối
với ba người Long Nhất. Sau khi mở ra kết giới ở Lạc Nhật phong, 3000 thủ vệ
thần điện nọ có nhằm vào bọn họ phát động công kích hay không. Nếu là như thế
bọn họ hẳn phải chết.

“Ta nghĩ hẳn là sẽ không như vậy. Địch Bỉ Á nếu thiết kế chỉ có máu tươi của
hậu duệ trực hệ của hắn mới có thể mở, vậy sau khi hậu duệ của hắn đi vào, nếu
bị công kích, chẳng phải là rất không có đạo lý hay sao. Địch Bỉ Á là thiên
tài, hẳn sẽ phải nghĩ tới điều đó.” An Cát Lạp nói.

“Nói cũng đúng.” Long Nhất gật đầu đồng ý.

Long Nhất gọi Bạch Vũ xuất hiện, ba người bay trên không trung, trong chốc lát
đã tới Huyền Không Hải ở phía trên, xa xa thấy Lạc Nhật Phong cao vút ở trung
ương.

Ở trăm dặm bên ngoài Lạc Nhật Phong có một đạo năng lượng vô hình ngăn trở bọn
họ tiến tới. Không thể nghi ngờ đây chính là kết giới do Địch Bỉ Á bố trí.

Hai tay An Cát Lạp đưa lên trên ngưng tụ thần lực. Năng lượng lập tức tràn ra,
thất thải quang mang xuất hiện. Thất thải quang mang hợp thành một cái ma pháp
trận, ở trung ương có một chấm nhỏ để cho máu vào đó.

Tư Yên cắt ngón tay, một giọt máu tươi rơi vào trong, quang mang ma pháp trận
lập tức đại thịnh, kết giới lập tức xuất hiện một thông đạo có thể đi qua.

Ba người đi vào, trong chớp mắt kết giới liền khôi phục nguyên trạng.

Sáng thế thần điện nằm tại trên đỉnh núi Lạc Nhật Phong, cao hơn ngàn trượng,
thánh quang nhu hòa bao phủ xung quanh, khiến cho kẻ khác chỉ có thể ngước
nhìn.

Thủ vệ thần điện đã sớm nhận thấy có người tiến vào. Một trăm thủ vệ từ trên
trời, dưới đất tiến tới bao vây ba người, tất cả đều thiên sứ sáu cánh.

“Xâm nhập Sáng thế thần điện, giết không ta.” Một gã đầu lĩnh thủ vệ lạnh lùng
nói. Hắn vừa nhấc tay, những thủ vệ còn lại tập trung về phía ba người bọn họ,
đợi hắn ra lệnh, liền tiêu diệt xâm nhập giả.

“Chúng ta chính là thông qua kết giới do Sáng thế thần bố trí tiến vào.” An
Cát Lạp kêu lên.

Nhưng vẻ mặt đầu lĩnh thủ vệ nọ không có biểu tình gì, hắn vung tay lên đưa ra
mệnh lệnh công kích.

Long Nhất đã có sự chuẩn bị trong lòng. Sau nhiều năm như vậy, ai biết sẽ có
biến hóa như thế nào? Hắn trong nháy khi đầu lĩnh thủ vệ phất tay lên, liền
kéo Tư Yên, dùng Càn khôn đại nã di biến mất, khi xuất hiện thì đã đến Sáng
thế thần điện nằm trên đỉnh núi Lạc Nhật Phong. Nơi đó còn có hai nghìn thủ
vệ, nhưng kỳ quái là bọn họ lại không có công kích, ánh mắt chăm chú nhìn một
tay Long Nhất đưa ra thạch tượng tản ra khí tức chủ nhân của bọn họ, Sáng thế
thần.

Lúc này An Cát Lạp có chút chật vật, lắc mình tới. Nàng tức giận nhìn hai
người Long Nhất, lúc sinh tử thì lại bỏ chạy, bỏ lại nàng mà chỉ mang theo Tư
Yên chạy đi. Nếu không phải một trăm thủ vệ vây công nàng nhận thấy khí tức
của tượng đá trong tay Long Nhất mà đình chỉ công kích thì nàng còn phải chật
vật nhiều.

Long Nhất nhún nhún vai. Thực lực của An Cát Lạp có thể so với chủ thần, lại
còn cần hắn bảo vệ?

Ba người chậm rãi đi vào Sáng thế thần điện. Thủ vệ trên đường đều tránh ra
cho bọn họ tiến vào. Trong lòng Long Nhất thật ra đang suy nghĩ, nếu có thể
thu phục được ba ngàn thần điện thủ vệ này thì Thiên Ma vương cũng không đủ
gây cho hắn sợ hãi. Chỉ tiếc những thủ vệ này không công kích bọn họ không có
nghĩa là sẽ vì hắn hành động.

Sáng thế thần điện vô cùng to lớn, có một không hai. So với thần tượng Địch Bỉ
Á cao mấy trăm thước nọ thì thoạt nhìn hoàn toàn giống với tượng đá trong tay
Long Nhất.

Nhưng khi đi vào phía sau thần tượng Địch Bỉ Á, ba người đều ngẩn người ra,
lập tức mừng như điên chạy tới. Chỉ thấy mặt sau một loạt các hàng kệ, bên
trái là binh khí cấp thần khí, bên phải là một loát các điển tịch công pháp.

An Cát Lạp nhìn điển tịch này một chút, đột nhiên cau đôi mi thanh tú nói:
“Đây chỉ là đê cấp điển tịch công pháp. Không nên chỉ có như thế này a.”

“Có lẽ Sáng thế thần điện này còn có mật thất cũng không chừng.” Long Nhất
nói.

Ba người đứng lên nhìn xung quanh thần điện. Long Nhất tại Thâm uyên cự điện
bắt được kim sắc khắc bàn. Á Lịch Sơn nói bằng cái này có thể tìm được đồ vật
Địch Bỉ Á cất dấu tại Lạc Nhật Phong. Vì vậy hắn sử dụng khắc bàn hy vọng có
thể tìm được chỗ liên hệ. Nhưng đáng tiếc hắn cũng không có tìm được gì.

“Các ngươi mau đến xem, nơi này có cơ quan.” Tư Yên phát hiện một ma pháp phát
động cơ quan phía sau một giá sách.

An Cát Lạp cùng Long Nhất lập tức chạy tới, quả thật có một cơ quan khởi động.

An Cát Lạp đưa thần lực vào cơ quan. Chỉ trong phút chốc bức tường cọt kẹt
trượt ra, bên trong là thần giới bảo vật và điển tịch. Ba người hoan hô một
tiếng, đều tự tiến vào phòng lục soát.

Thật lâu sau An Cát Lạp từ trong một phòng nghó đầu ra nói: “Kỳ quái, điển
tịch, bảo vật ở nơi này mặc dù cao cấp hơn so với bên ngoài một chút, nhưng
tuyệt đối không phải là tốt nhất. Địch Bỉ Á cất đồ vật tốt ở đâu?”

“Ta cũng có đồng cảm. Điển tịch công pháp nơi này đối với ta cũng không có bao
nhiêu tác dụng.” Long Nhất ở phòng bên cạnh đi tới nói.

Hai người trở lại đại điện, đột nhiên liếc mắt nhìn nhau rồi cùng kêu lên: “Tư
Yên đâu?”

Hai người tìm một vòng trong mật thất, phát hiện Tư Yên đã biến mất.

“Không xong, tiểu yêu nữ kia…” Long Nhất đột nhiên cả kinh, nhanh như tia chớp
lao ra khỏi Sáng chế thần điện, nhưng vừa lúc nhìn thấy cách kết giới trăm
dặm, một trận thất thải quang mang dao động sau khi khôi phục lại bình tĩnh.

“Nha đầu này, không có máu tươi của nàng, chúng ta cả đời bị vây ở chỗ này.”
An Cát Lạp như thế nào cũng không có nghĩ tới Tư Yên thừa dịp bọn họ không chú
ý, lén rời đi trước, khiến hai người bị mắc kẹt ở Sáng thế thần điện này.

Long Nhất cười khổ lắc đầu. Lúc trước Tư Yên có thể vì Thiên Ma vương mà tiêu
diệt hắn, như thế nào lại có thể trở mắt nhìn hắn lấy được điển tịch công pháp
thần giới để khiến cho Ma giới bị hủy diệt đây? Một giọt máu đào hơn ao nước
lã. Đạo lý này chính hắn cũng tự bản thân nhận thức được. Nàng cho dù có hận
Thiên Ma vương thì Thiên Ma vương vẫn là cha nàng. Sự thật này không thay đổi
được

“Bây giờ chúng ta làm sao đây?” An Cát Lạp cũng lo lắng không thôi. Nàng đương
nhiên không thể tưởng tượng được.

“Chỉ có một cách. Chúng ta tìm được bảo tàng của Địch Bỉ Á, nói không chừng sẽ
có thu hoạch.” Long Nhất nhún nhún vai bất đắc dĩ nói. Trong lòng thầm mắng
thần điện thủ vệ. Nhận định bọn họ có thể đứng ở nơi này, sau đó liền mặc kệ
bọn hắn đi qua.

“Cũng chỉ có thể như thế.” An Cát Lạp thở dài. Nghĩ tới ở cùng một chỗ với
Long Nhất, trong lòng nàng không khỏi hồi hộp.

Hai người vào trong Sáng thế thần điện tìm kiếm, rốt cuộc cũng không có phát
hiện gì.

Mặt trời dần dần xuống núi, Lạc Nhật Phong là địa phương duy nhất nơi thần
giới nhìn thấy mặt trời lặn, cũng là nơi duy nhất có ban đêm.

Long Nhất cùng An Cát Lạp sóng vai ngồi trong Sáng thế thần điện, nhìn những
vì sao nhấp nháy trên bầu trời. Kỳ thật ban đêm thần giới cực kỳ mê người, chỉ
bất quá người trong thần tộc không có cơ hội ngắm ban đêm tuyệt vời thôi.

Sóng biển Huyền Không Hải đánh vào chân núi Lạc Nhật Phong, gió đêm, Long Nhất
đột nhiên nhớ tới thời gian ở tại hoàng cung Nạp lan đế quốc, cũng đồng dạng
là tiếng sóng biển, cùng tỷ muộn Nạp Lan triền miên, cùng tiểu mỹ nhân ngư Lưu
Ly kích tình trên biển, Long Nhất không khỏi nuốt nước miếng, nghiêng đầu nhìn
về phía An Cát Lạp. Mái tóc nàng bị gió đêm thổi tung bay, ánh mắt nhìn những
vì sao nhấp nháy trên trời, cự kỳ mê người.

“Làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta có xinh đẹp không?” An Cát Lạp quay đầu cười
khanh khách nói. Thật không rõ người này, lúc hấp thu chất dịch kích tình của
hung giao, Tư Yên cũng đồng dạng phát tình như vậy, ánh mắt lõa lồ khiến cho
lòng người mong muốn.

“Ha ha, ngươi thật sự xinh đẹp, khiến cho người ta yêu thích. Hơn nữa Lạc Nhật
Phong ngoại trừ bổn thiếu gia cũng không có ai hâm mộ dung nhan xinh đẹp của
ngươi.” Long Nhất cười nói.

An Cát Lạp trợn mắt nhìn Long Nhất. Tiểu tử này miệng lưỡi thật ngọt, toàn nói
những lời khiến thiếu nữ thật thích nghe.

“Nếu Tư Yên không trở lại, chúng ta sợ rằng cả đời đều ở chỗ này.” An Cát Lạp
thở dài nói.

“Có mỹ nhân làm bạn, ở đây cả đời ta cũng đồng ý a.” Long Nhất cười a a nói.
Hắn luôn thích hợp với mọi hoàn cảnh, lúc này không tìm được đường ra, sầu khổ
không bằng mỉm cười đối mặt.

An Cát Lạp nhìn Long Nhất, ánh mắt chợt trở nên ôn nhu hơn, nói: “Nếu cả đời
bị vây ở chỗ này, ta sẽ làm đàn bà của ngươi.”

Long Nhất rung động, vươn bàn tay to hướng đôi tay nhỏ bé của An Cát Lạp,
nhưng lại bị nàng đẩy ra.

“Ha ha, ta chỉ nói nếu cả đời bị vây ở chỗ này. Nói không chừng qua vài ngày
thì lại có biện pháp thoát ra? Nếu ra khỏi nơi này, ngươi đừng có mơ.” Ánh mắt
An Cát Lạp như nước, đưa ngón tay ngọc chỉ vào Long Nhất, rồi mỉm cười như con
bướm bay ra xa.

“Tiểu yêu tinh này.” Long Nhất nhìn bóng lưng An Cát Lạp tràn ngập phong tình,
lầm bầm nói.

Một ngày như vậy trôi qua. Long Nhất cùng An Cát Lạp như một đôi tiểu tình
nhân bình thường cùng nhau chơi đùa như trẻ con, tràn ngập sự thích thú, khi
thắng khi thua sẽ được hôn một chút. Cứ như vậy Long Nhất đôi khi sờ An Cát
Lạp một chút, cũng có khi hai người kích tình nhưng nếu muốn tiến hơn một bước
thì An Cát Lạp lại không chịu. Đánh không lại nhưng tiến tới cũng không thể
thực hiện được.

Lại một đêm nữa, An Cát Lạp cùng Long Nhất ngồi cùng một chỗ, nhìn những vì
sao ảm đạm, sắc trời dần sáng.

Long Nhất nhẹ nhàng vuốt ve mông An Cát Lạp. Mặc dù còn cách một tầng quần áo
nhưng vẫn cảm giác được độ co dãn kinh người.

Vuốt vuốt, hơi thở của An Cát Lạp đột nhiên dồn dập, thân thể mềm mại ngả vào
trong lòng Long Nhất, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cơ thể tráng kiện của hắn.

Long Nhất nhẹ nhàng đặt môi lên mặt An Cát Lạp, tiểu Long Nhất dưới hạ thân
giương lên giữa hai chân mềm mại của nàng. Bàn tay hắn không an phận, thăm dò
vào trong quần áo nàng. Lúc này không có bị bàn tay của nàng ngăn trở, bàn tay
dễ dàng sờ tới những chỗ mịn màng.

An Cát Lạp rên rỉ một tiếng. Trong lòng thầm nói oan gia. Hôm nay cho hắn vậy.

Sau khi buông bỏ tâm tư, An Cát Lạp mặc cho Long Nhất thể hiện, rất nhanh xiêm
y trên người được cởi bỏ, một đôi vú cao ngất xuất hiện trước mặt Long Nhất.

“Ưm… …” An Cát Lạp kêu lên một tiếng, nhìn hạt đậu hồng của mình đang ở trong
miệng Long Nhất, mà địa phương bí mật ở giữa hai chân cũng bị móng vuốt lang
sói của Long Nhất vuốt ve, khiến nàng cảm thấy cả người tê cóng, cả linh hồn
dường như đang bay bổng.

Hai người cởi bỏ quần áo, Long Nhất đè lên người An Cát Lạp, đang chuẩn bị đề
thương lên ngựa, đột nhiên một trận quang mang chói mắt chiếu tới.

Long Nhất nheo mắt, phát hiện chẳng biết khi nào thì mặt trời lặn. Ánh dương
quang chiếu lên một bên kim sắc khắc bàn, phản xạ ánh mặt trời chói mắt.

An Cát Lạp hứng trí, bất chấp trên người không có nhiều quần áo, trực tiếp đi
tới bên cạnh khắc bàn.

Long Nhất nhìn khắc bàn nọ xuất hiện một đạo hồ tuyến, cả người đột nhiên chấn
động, nhớ tới cái gì đó, đứng lên, khắc bàn nọ tự động bay trở về tay hắn.

An Cát Lạp tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng Long Nhất hưng phấn. Nhất định là có
phát hiện.

Long Nhất giơ khắc bàn lên, điều chỉnh góc đọ nhằm hướng mặt trời. Khắc bàn
chiếu xuống trên mặt đất hình thành một bức đồ án quen thuộc.

“Đây là Lạc Nhật Phong.” Long Nhất kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, ngươi xem đồ án này chính là một mặt của Lạc Nhật Phong?” Long Nhất
mỉm cười nói.

“Chắc hẳn là mặt bên.” An Cát Lạp nói.

Long Nhất gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, chỉ hướng tây nói: “đợi đến
khi mặt trời hạ xuống hướng tây thì địa phương kia sẽ cho đáp án.”

Thời gian từng giây trôi qua. An Cát Lạp cho tới bây giờ không biết thời gian
lại trôi đi chậm rãi như vậy, quả nhiên là một giây dài như một năm.

Mặt trời dần dần lặn xuống, khi sắp tới khu nhà kia thì Long Nhất mang theo An
Cát Lạp phi tới phía bên phải cách Lạc Nhật Phong hơn mười dặm. Hắn giơ kim
sắc khắc bàn lên, phản xạ ánh mặt trời, phía bên phải đồ án phản xạ lên trên
vách. Long Nhất điều chỉnh góc độ, cho đến khi đồ án cùng ánh mặt trời nọ ở
bên phía phải Lạc Nhật Phong hoàn toàn trùng khớp.

Ngay lúc này ánh mặt trời đột nhiên thông qua kim sắc khắc bàn nọ hội tụ thành
một điểm thẳng tắp bắn về phía sườn núi.

“Oanh” một tiếng, sườn núi đột nhiên vỡ ra một hắc động thật lớn. gống như một
cái miệng quái thú. Nhưng Long Nhất cũng An Cát Lạp lại hưng phấn ôm lấy nhau.
Bọn họ có lý do tin rằng bảo vật trân quý nhất cất dấu ở bên trong.

Hai người tiến vào trong đại động ở giữa sườn núi, sau khi đi được một đoạn
đường liền trở nên sáng sủa. Hai người kinh ngạc phát hiện sơn động này thật
lớn, bên trong chất đầy vô số bảo vật như thượng cổ thần khí khai thiên phủ,
thần chi quyền trượng, thiên diệu chi thạch, tất cả đều là bảo bối mà ngay cả
thất đại chủ thần cũng không có.

Bên trong là cổ tịch công pháp đính cấp. Trong đó công pháp cao cấp nhất mà
Địch Bỉ Á tuy luyện là hỗn độn thần công. Thất hệ ma pháp thể chất đính cấp
công pháp, chỉ cần Long Nhất tu luyện hỗn độn thần công này thất hệ ma pháp
dung hợp, liền chính thức trở thành thần thể. Khi đó phát huy uy lực tuyệt đối
của thất đị chủ thần bài.

Nhưng thất đại chủ thần bọn họ tu luyện công pháp cổ tịch công pháp cũng chỉ
là công pháp bậc trung mà không phải là công pháp đứng đầu. Nghĩ đến Địch Bỉ Á
vì duy trì uy danh của Sáng thế thần điện mà cố ý để cho bọn họ học tập nhất
cấp công pháp.

An Cát Lạp nhìn sơn động cất dấu bảo vật này. Đây chính là tinh hoa ức ngàn
năm của thần giới, lại bị Địch Bỉ Á làm cho mai một đi, khiến cho thần giới
luân lạc. Long Nhất cố nén tâm tình kích động lại, có bảo bối này, khôi phục
sự huy hoàng của thần giới cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chuyện trọng yếu
trước mắt là Thiên Ma vương sẽ không cho hắn thời gian. Cho dù hắn có tuyệt
đỉnh thần công trong tay, nhưng thời gian lại ngắn ngủi như thế.

Long Nhất cẩn thận nhìn hỗn độn thần công một lần. Cẩn thận thu lại, bắt đầu
xem xét kỹ đồ vật này, yêu thích không muốn buông tay. Phải biết rằng đồ vật
này giá trị không phải giá trị bình thường. Chỉ một kiện đồ vật xuất hiện cũng
đủ làm cho thần giới điên cuồng.

“Long Nhất, chúng ta không phải nằm mơ.” An Cát Lạp kích động, đối mặt với
những bảo vật này nàng nhất thời không biết nên làm gì mới tốt.

“An Cát Lạp ngừng kích động. Chúng ta còn bị vây ở Lạc Nhật Phong, xem xem cổ
tịch có hay không ghi chép phương pháp phá bỏ kết giới.” Long Nhất vỗ vai An
Cát Lạp nói.

An Cát Lạp nghe vậy lập tức tỉnh táo lại. Đúng. Hiện tại bọn họ bị nhốt ở Lạc
Nhật Phong, nghĩ đến biện pháp ra ngoài mới là vấn đề khẩn cấp.

Vì vậy hai người dưới bầu trời tối đen xem xét cổ tịch. Xem xem có ghi lại
phương pháp phá kết giới ra ngoài hay không.

Khi quay lại, Long Nhất đột nhiên phát hiện tận cùng bên trong vật phẩm có một
cái rương. Mặt trên cái rương có một cái khe, tựa hồ so với tượng thạch đầu
thu nhỏ lại không khác nhau lắm. Long Nhất tò mò liền đem tượng thạch nọ nhét
vào.

Long Nhất bỗng nhiên chấn động, lập tức giống như bị thạch hóa không thể nhúc
nhích. Nhưng An Cát Lạp không hề phát giác, căn bản không nhận thấy Long Nhất
có dị thường gì.

Long Nhất chỉ cảm thấy trên tay tê rần, sau đó toàn thân đều không thể động
đậy, bị một loại lực lượng kỳ quái trói buộc.

Một thân ảnh hư ảo hình thành trong ý thức hải của Long Nhất. Hắn nhìn thất
khối chủ thần bài bên trong ý thức hải của Long Nhất, đột nhiên đắc ý cười to
nói: “ha ha ha, Địch Bỉ Á tiểu hỗn đản vì đoạt hỗn độn thần công mà hãm hại
ta. Hôm nay hậu nhân của hắn lại ở trong tay ta.”

“Đặt ta cùng một chỗ với Địch Bỉ Á đúng là vũ nhục ta.” Long Nhất sử dụng ý
niệm nói một cách mệt mỏi.

Thân ảnh hư ảo nọ run lên, cẩn thận quan sát thân thể Long Nhất. Đột nhiên cất
tiếng nói: “Ngươi không phải là thần thể, nhưng lại có ngũ hệ thần chi lạc ấn.
Thất đại chủ thần bài cùng dung nhập, thật sự là bại gia tử. Hey, trong cơ thể
còn có ba cỗ thần thức suy yếu. Quang minh thần bài này còn có vài loại linh
hồn năng lượng. Thật là chuyện lạ. Được rồi, tiểu tử, sau khi Địch Bỉ Á hỗn
đản nọ tu luyện hỗn độn thần công có chết hay không?

“… ta không biết.” Long Nhất ngây ngốc nói, tu luyện hỗn độn thần công sẽ
chết. Đây là tin tức hắn thu được. Trong lòng không khỏi run lên, may mắn
không có tu luyện.

“Thật sự là phiền toái. Thân thể ta đã già, hay là tự mình động thủ vậy.” Thân
ảnh nọ lắc đầu, đột nhiên biến mất trong ý thức hải của Long Nhất. Mà Long
Nhất trong một sát na thấy đau đầu mãnh liệt, trong óc tựa như bị lục lọi tìm
kiếm.

Thân ảnh nọ một lần nữa xuất hiện trong ý thức hải của Long Nhất. Thật lâu sau
mới thản nhiên thở dài: “Địch Bỉ Á thật sự là tội nhân của Thần giới a. Một ma
nhân nho nhỏ cũng lên được thần giới.

“Ngươi là ai?” Long Nhất có chút hoảng sợ hỏi. Ý thức cường đại nọ vô cùng
mạnh mẽ khiến cho bí mật trong trí nhớ của hắn cũng bị phát hiện. Chỉ bất quá
thân ảnh ấy cũng không có lộ ra khác thường, chỉ là đối với việc Thần giới bị
Ma giới khi dễ mãnh liệt thì vô cùng phẫn nộ.

“Ha ha, ta là ai? Trước kia thần giới còn có trưởng lão hội thì ta là một gã
trưởng lão già nhất trong đó.” Thân ảnh nọ nói.

Long Nhất hít một ngụm lãnh khí, khó trách hắn gọi Địch Bỉ Á là tiểu hỗn đản.

“Ai, lúc trước ta sáng tạo ra hỗn độn thần công, nhưng lại không nghĩ tới bị
tên Địch Bỉ Á tiểu hỗn đản tính kế, khiến cho ý thức bị giam cầm đến bây giờ.
Hừ hừ, chỉ là hắn cũng không được chết tử tế. Hắn tu luyện hỗn độn thần công
đã bị ta sửa đổi, ban đầu thì tiến cảnh tăng rất nhanh. Nhưng sau đó nhất định
bị hình thần câu diệt.” Thần giới trưởng lão cười lạnh nói.

“Tiểu tử, ngươi có bảy hệ ma pháp, thể chất thiên phú so với Địch Bỉ Á cũng
không hề thua kém. Ta bây giờ chính thức truyền hỗn độn thần công cho ngươi tố
tạo thất hệ thần thể. Tuy nhiên ngươi không được nhắc tới sự tồn tại của ta
với bất luận kẻ nào, kể cả ba chủ thần ý thức trong cơ thể ngươi.” Thần giới
trưởng lão tiếp theo nói.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.