Phong Lưu Pháp Sư – Chương 657: Tà ác cấm khu, một đêm xuân sắc – Botruyen

Phong Lưu Pháp Sư - Chương 657: Tà ác cấm khu, một đêm xuân sắc

An Cát Lạp cùng Tư Yên ở trong phòng cũng không biết nói chuyện gì. Dù sao thì
sau đó vẻ mặt hai người cũng đã khôi phục lại bình tĩnh, che dấu một cách hoàn
hảo.

An Cát Lạp nói cho Long Nhất biết ngày mai sẽ lên đường trước khi mặt trời
lặn. Nguyên nhân trong đó là nàng đã giải thích cho Tư Yên hiểu. Tư Yên nguyện
ý phối hợp.

“An Cát Lạp a di. Mặc kệ các ngươi đi đâu. Dù sao ta cũng muốn đi.” Mễ Tây Ny
gấp đến độ giậm chân, vô luận thế nào cũng muốn đi theo.

“Mễ Tây Ny, ngươi muốn đi cũng không có vấn đề gì. Nhưng trước tiên phải được
cha ngươi đồng ý.” An Cát Lạp cười nói.

Nhắc tới phụ thân A Nhĩ Pháp Đặc, Mỹ Tây Ny không có đòi nữa. Mặc dù bình
thường A Nhĩ Pháp Đặc rất yêu quý nàng. Nhưng nếu ông tức giận, Mễ Tây Ny cũng
không dám nói một tiếng nào.

Đến khi thân ảnh của An Cát Lạp, Long Nhất cùng Tư Yên biến mất phía chân
trời, Mễ Tây Ny vẫn đứng tại chỗ như cũ, trên khóe mắt chảy xuống hai giọt
nước mắt ủy khuất.

“Mễ Tây Ny, đừng khóc. Chúng ta cùng đi tới chỗ Đỗ Lôi Tư chơi.” Lai Ân đi tới
khuyên nhủ.

“Không đi. Không đi. Muốn đi thì ngươi tự mình đi đi.” Mễ Tây Ny quát to. Một
trận gió thổi vào trong Hỏa thần bảo. Ở phía sau, Lai Ân lắc đầu cười khổ.

Mặt trời lặn xuống, phải đi qua khu vực Thổ Thần cùng khu vực Phong Thần. Sau
đó còn phải xông qua Thần giới tà ác cấm khu. Bên trong Tà ác cấm khu nguy cơ
bốn phía, không thể phi hành qua, địa thế phức tạp. Không chỉ có Vong linh
cường đại, thậm chí còn có thượng cổ mãnh thú cực kỳ lợi hại, hung mãnh. Có
thể tưởng tượng được tại sao nơi đó lại bị liệt là Tà ác cấm khu.

Khu vực Thổ thần cùng khu vực Phong thần đều vô cùng rộng lớn. Mà thần giới
truyền tống trận quy định chỉ dùng để truyền tống quân đội. Nếu thần tộc bình
thường muốn đi xa, ngoại trừ sử dụng truyền tống quyển trục, chỉ có thể phi
hành.

Truyền tống quyển trục đối với An Cát Lạp mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Chỉ là
Long Nhất muốn hiểu rõ lực lượng của Thần giới. Vì vậy ba người liền từ Khu
vực Hỏa thần bay đến khu vực Thổ thần cùng Phong thần. Mất nửa tháng mới đến
bên bờ Tà ác cấm khu. Nhìn xa xa, Tà ác cấm khu bị bao phủ hoàn toàn bởi bởi
màu đen.

An Cát Lạp vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Tiến vào bên trong Tà ác cấm khu, các
ngươi đi theo ta. Bên trong có nhiều Vong linh khiến cho các ngươi khó có thể
tưởng tượng được. Không nên tản ra. Nếu không gặp phải thượng cổ mãnh thú thì
không còn cười được nữa.”

“Ta biết Vong linh ma pháp. Nếu khống chế một vài Vong linh hẳn là cũng không
khó.” Long Nhất nói. Hắn đối với vong linh ma pháp của bản thân rất tự tin.

“Vong linh bên trong không bị triệu hoán khống chế. Nếu không làm sao được coi
là Cấm khu?” An Cát Lạp nói.

Không bị triệu hoán? Vậy có chút phiền toái. Nếu có Nữu Nhân ở đây thì sẽ dễ
dàng hơn. Chỉ cần nàng hé miệng rộng ra, đảo qua tử khí, không phải không còn
vấn đề gì sao?

Trong tiềm thức của Long Nhất, cho dù là vong linh cũng không tạo thành uy
hiếp gì đối với hắn. Lúc trước ở Thương Lan đại lục, trong ngày cực âm chi
nhật, Vong linh nhiều vô số cũng không đủ cho hắn chặt.

Mà Tư Yên lại là công chúa ma giới. Vong linh đối với nàng đương nhiên chỉ là
chuyện nhỏ. Hơn nữa bên cạnh Long Nhất còn có khô lâu, nàng đã thấy qua vô số
máu tươi dính trên huyết sắc liêm đao, cũng không thể giải thích được.

An Cát Lạp sau khi dặn dò lần nữa liền tiến vào Tà ác cấm khu.

Long Nhất vừa tiến vào liền cảm giác trước mặt một mảng hắc ám. Bằng vào năng
lực nhìn xuyên bóng đêm của hắn cũng chỉ thấy một mảng tối.

“Theo sát ta. Nếu gặp phải vong linh cũng không nên hỗn chiến.” An Cát Lạp lại
dặn dò một lần nữa. Lúc này tử khí âm trầm bao phủ khắp thiên địa.

Long Nhất nhíu mày. Tử khí này trầm trọng như thế, ngay cả hắn cũng thấy trong
lòng vô cùng áp lực.

Ngay lúc này phía trước đột nhiên xuất hiện hơn mười bộ xương khô. Chúng vừa
nhìn thấy người lạ liền đánh tới.

“Đang” Long Nhất đánh về phía tám bộ xương khô, cánh tay cảm nhận được sự chấn
động nhất định. Hắn không khỏi kinh hãi. Lúc này mới hiểu được lực công kích
của Vong linh ở Tà ác cấm khu rất mạnh. Hắn tuy không có chính thức sử dụng
lực lượng chủ thần nhưng thực lực của hắn tại thần giới mà nói cũng thực sự
mạnh. Cho dù ứng phó với nhiều vong linh dị giới cường đại cũng sẽ không phải
cố hết sức như thế này.

“Vong linh nơi này chính là do oán khí của binh lính, tướng lãnh thần tộc biến
thành. Không giống vong linh bình thường. Các ngươi hãy tự cẩn thận. Không nên
liều mạng đánh bừa. Mục đích của chúng ta chính là đi ra ngoài mà không phải
là tiêu diệt những vong linh này.” An Cát Lạp nói.

Long Nhất cùng Tư Yên đều gật đầu. Long Nhất triệu hoán Long Nhị tới. Hắn đối
vong linh có năng lực miễn dịch nhất định. Hơn nữa lại có thể hấp thu tử khí.
Càng đi tới phía trước, vong linh lại càng nhiều. Có thể nhìn thấy vô số,
không thấy điểm cuối, khiến cho Long Nhất không khỏi nhớ tới ma linh thần
cương tại đại hội mạo hiểm ở hải tộc. Tà ác cấm khu này so với nơi đó chỉ có
hơn chứ không có kém.

Ba người Long Nhất toàn thân có một vòng năng lượng bảo hộ, ngạnh kháng với
vong linh đi về phía trước. Mỗi một giây đều có vô số công kích của u linh
cương thi rơi vào vòng năng lượng bảo vệ. Công kích của những vong linh này vô
cùng cường đại. Nếu Long Nhất không có tiến vào Ngạo thiên quyết tầng thứ 8
đỉnh phong, sợ rằng căn bản không kiên trì được bao lâu.

Tựa hồ thật lâu, vong linh phía trước cuối cùng cũng chậm lại. Cho đến khi
hoàn toàn biến mất. Ba người cuối cùng cũng thở ra một hơi, mỗi người đều đầm
đìa mồ hôi. Nhưng thật ra tinh thần của Long Nhất vẫn phấn chấn, tỉnh táo như
cũ. Hắn mặc dù bị thương, nhưng nhờ hấp thu tử khí trên người vong linh nên
ngược lại càng đánh càng hăng.

“Nghỉ ngơi một chút. Nơi này tạm thời không có nguy hiểm.” An Cát Lạp nói.
Hiển nhiên đã nhiều lần xông qua Tà ác cấm khu này.

Long Nhất ngồi xuống, đem Long Nhị trở về hỏi: “An Cát Lạp, phía trước có phải
nguy hiểm hơn?”

Phía trước có một thủy đàm rất sâu, ở trong đó có một thượng cổ hung giao
(rồng cổ đại). Không biết đã sống bao nhiêu ức năm. Ít nhất cũng phải cần hai
gã thượng cổ thiên sứ mười hai cánh mới có thể hàng phục được nó. Chúng ta nếu
gặp nó thì chỉ có bị xé thành mảnh nhỏ.” An Cát Lạp nói.

Long Nhất sửng sốt kinh ngạc. Nói cách khác, cho dù Thiên ma vương có tới cũng
chỉ có thể lén lút chạy qua.

“A a. Vậy ngươi nhất định có phương pháp an toàn đi qua.” Long Nhất hiểu được
ý tứ của An Cát Lạp.

“Ta biết một con đường nhỏ an toàn, có thể đi qua thủy đàm nọ. Hơn nữa không
có nguy hiểm gì cả.” An Cát Lạp nói. Nàng đã nhiều lần xông qua Tà ác cấm khu,
có mấy lần suýt chút nữa mất mạng dưới răng mãnh thú. Rốt cục nàng cũng tìm
được một con đường mòn an toàn.

“Nói cách khác chúng ta bây giờ có thể tiến tới thắng lợi.” Tâm trạng Long
Nhất không khỏi thoải mái, cười nói.

“Có thể nói như vậy.” An Cát Lạp nhíu mày, hai mắt sáng lấp lánh. Lúc này ở
trong bóng tối có một loại mị lực khiến lòng người chấn động.

Tâm thần Long Nhất rung động, thầm mắng yêu tinh. Quả thực so với Mộc Hàm Yên
trời sinh mị cốt còn muốn mị hoặc hơn.

Nghỉ ngơi và hồi phục trong chốc lát, ba người đều khôi phục tới trạng thái
hoàn mỹ. An Cát Lạp liền dẫn mọi người chui vào trong bụi cỏ rậm rạp.

Đi được một đoạn đường, Long Nhất chỉ cảm thấy mắt giật giật, trong lòng có
cảm giác bất an, khác thường. Đây là trực giác khiến hắn cảm ứng được nguy
hiểm.

“An Cát Lạp, chờ một chút. Ngươi có cảm giác được gì hay không?” Long Nhất bèn
hỏi. Mỗi khi loại cảm giác này hiện lên, phía trước hẳn có nguy hiểm. Loại
trực giác này đã nhiều lần cứu mạng hắn, khiến cho hắn còn sống tới bây giờ.

“Không nên nghi thần nghi quỷ. Đường này ta đã đi qua nhiều lần, không có vấn
đề gì cả.” An Cát Lạp cũng không có nhận thấy có gì không ổn cả.

“Ta cũng không có cảm giác gì.” Tư Yên nói.

“Không thể đi tiếp. Trực giác của ta không có sai. Phía trước nhất định có
nguy hiểm. Nếu không trong lòng ta sẽ không lo lắng như vậy.” Long Nhất lắc
đầu nói một cách chắc chắn.

“Nhưng mà ngoại trừ con đường nhỏ này, những phương hướng khác đều khiến chúng
ta nguy hiểm hơn thế. Ngươi có lộ tuyến khác?” An Cát Lạp nghĩ đó là do tâm lý
của Long Nhất. Hơn nữa cho dù có nguy hiểm, bọn họ cũng không có đường khác để
chọn.

Long Nhất nhún nhún vai. Hắn không có khái niệm gì đối với Tà ác cấm khu này.
Cũng không biết đi ra ngoài như thế nào, cũng chỉ có thể cắn răng tiến về phía
trước. Chỉ mong phía trước không phải là cái loại thượng cổ mãnh thú mà hai gã
thiên sứ mười hai cánh mới có thể đối phó.

Vừa đi trong những bụi cỏ dầy cao mấy thước được một đoạn, cảm giác bất an của
Long Nhất ngày càng mãnh liệt. Dường như có thứ gì đang đang bí mật nhìn trộm
bọn họ, khiến cho trong lòng nổi lên một trận hàn ý. Mà lúc này An Cát Lạp
cùng Tư Yên cũng có loại cảm giác này. Nhưng bọn hắn không có đường lui, chỉ
có thể dùng tốc độ nhanh hơn vọt về phía trước.

Đang lao về phía trước, đột nhiên An Cát Lạp lo lắng dừng lại. Phía trước xuất
hiện một cái cột thật lớn.

Long Nhất ngẩng đầu lên thấy một cái đầu thật lớn với hai mắt to hình hạt châu
đang tỏa ra hàn mang, chăm chú nhìn bọn họ. Long Nhất đột nhiên cảm thấy trước
mắt một mảng hôn ám, một trận ác phong thổi tới.

Long Nhất không nhìn thấy gì, nhanh như một tia chớp, lệ phong nọ đã tới sát
bên người, xé rách năng lượng hộ thể bên ngoài.

“Ta thấy cái quái gì vậy.” Long Nhất thầm chửi trong lòng. Liếc mắt một cái
thấy choáng váng. Chỉ một lần tập kích có thể đột phá năng lượng tráo của hắn,
nghĩ đến không phải vận khí cực tốt mới gặp thượng cổ mãnh thú mà hai tên
thiên sứ mười hai cánh mới có thể đối phó. Nếu may mắn như vậy thì chỉ có chạy
trối chết mới là vương đạo.

“Đây là thượng cổ hung giao. Chúng ta chạy mau.” An Cát Lạp hét lớn.

Long Nhất nghiên gngười nhìn lên, thấy sống lưng lạnh như băng. Nguyên lai
Long Nhất đang ở dưới bụng hung giao, dựa vào lân phiến lạnh lẽo của nó.

Lúc này móng vuốt của thượng cổ hung giao dễ dàng đánh tan công kích của Tư
Yên. Rống to một tiếng, liền thấy Tư Yên như bị một sợi dây vô hình giam cầm,
không thể động đậy, trơ mắt nhìn cái miệng thật lớn của hung giao hướng tới
nàng.

“Nộ thần trảm.” An Cát Lệ quát to một tiếng. Một đạo kim sắc thần lực nhanh
như tia chớp chém về phía dưới cằm thượng cổ hung giao này.

“Đang” một tiếng. Dưới cằm thượng cổ hung giao bị tổn hại vài miếng lân phiến,
chảy ra vài tia máu đỏ.

“Hống …” thượng cổ hung giao hoàn toàn bị chọc giận. Cả người tản ra khí tức
cuồng bạo. Động thực vật bên trong đị áp lực thật lớn hóa thành bột phấn. Hộ
thể năng lượng trên người An Cát Lạp cũng bị bóp méo. Nghe nói là nàng có thực
lực có thể so với chủ thần a.

Khí thế kinh khủng kia không cho con người sống a. Long Nhất than nhẹ một
tiếng trong lòng. Đi tới thần giới mới biết sinh vật cường đại hộc máu cũng
khiến kẻ khác kinh khủng như thế nào.

Tuy nhiên thượng cổ hung giao này tựa hồ hoàn toàn quên sự tồn tại của Long
Nhất. Long Nhất ở dưới bụng nó cũng không có cảm giác gì.

Đột nhiên Long Nhất ngửi thấy mùi máu tươi , tựa hồ từ bụng của thượng cổ hung
giao này.

Long Nhất nhìn thấy bụng hung giao này dị thường như vậy, linh quang chợt lóe
lên. Hắn rốt cục biết được tại sao gặp phải thượng cổ hung giao ở chỗ này.
Nguyên lai là vì đẻ trứng. Còn nữa, nó tuy công kích nhưng cũng chưa từng rời
khỏi chỗ này, bằng không An Cát Lạp cũng khó tránh được. Cũng khó trách, ngay
cả hắn dựa vào bụng nó mà hung giao này cũng không biết. Có thể thấy đẻ trứng
khiến cho nó đau đớn tê liệt, thân thể chết lặng.

Đều nói mãnh thủ lúc đẻ trứng là lúc thực lực suy giảm. Mà nhược điểm của nó
cũng chính là những quả trứng này.

Long Nhất liếc mắt thấy An Cát Lạp sắp chống đỡ không được liền dán chặt vào
bụng thượng cổ hung giao. Nội lực cùng tinh thần lực vận chuyển điên cuồng,
thất đại chủ thần bài mang theo uy thế hủy diệt thiên địa nhằm bụng nó công
kích. Vì khoảng cách quá ngắn nên hung giao này căn bản không thể tránh né,
liền phát ra một tiếng kêu đau đớn. Mà lúc này hai người An Cát Lạp cùng Tư
Yên mới phát hiện thượng cổ hung giao này đang trong giai đoạn đẻ trứng. Quả
trứng đã lộ ra 1/5. Cũng không cần Long Nhất nhắc nhở, tất cả dùng công kích
mạnh nhất đánh tới.

Thượng cổ hung giao theo bản năng bảo vệ quả trứng của nó, để cho An Cát Lạp
cùng Tư Yên công kích. Dựa vào lực phòng ngự của nó, An Cát Lạp cùng Tư Yên
cũng không thể gây ra thương tổn gì cho nó. Nhưng Long Nhất lại đánh lên bụng
nó, công kích khổng lồ trực tiếp đánh tới đứa con nó đang chuẩn bị sinh. Nó
muốn phản kích lại nhưng sợ làm bị thương đứa con nên chỉ có thể điên cuồng
giãy dụa. Nhưng như thế nào cũng không thoát khỏi Long Nhất.

Nếu để người nọ tiếp tục công kích lên bụng nó, cuối cùng đứa nhỏ sắp sinh sẽ
chết. Phải biết rằng thượng cổ mãnh thú sống ức vạn năm, đến bây giờ mới có
thể hoài thai. Như vậy có thể biết không hề dễ dàng. Nếu xảy ra chuyện, có lẽ
cả Tà ác cấm khu này sẽ chấn động.

Tuyệt vọng, hung giao há mồm phun ra một tinh thể màu đen đường kính mấy
thước. Tinh thể này tản ra năng lượng cuồng bạo. Những kẻ kia muốn làm quá nó
sẽ tự bạo ma tinh. Ma tinh này do nó tu luyện ức ngàn năm mà thành. Nếu như tự
bạo ma tinh, mấy người Long Nhất cũng đừng mơ còn sống mà rời đi.

An Cát Lạp phản ứng đầu tiên, thân hình nhanh như tia chớp đánh về phía tinh
thể mầu đen thật lớn kia, nhưng lại bị hung giao dễ dàng đánh lui. Con mắt
trừng trừng nhìn Long Nhất, là kẻ có uy hiếp lớn nhất đối với hài tử của nó,
tựa hồ cùng Long Nhất đối nhãn.

Con mắt Long Nhất chuyển động, chỉ vào tinh thể màu đen thật lớn nói: “Ngươi
dời ma tinh của ngươi qua đây.”

Thượng cổ hung giao mặc dù thiên tính hung tàn nhưng cũng có trí tuệ nhất
định. Khi nhìn thấy Long Nhất vung tay múa chân liền hiểu được ý tứ của Long
Nhất. Do dự một chút liền làm theo lời Long Nhất, đưa ma tinh ngàn ức năm tu
luyện bay tới trước mặt Long Nhất.

“Thượng cổ hung giao này không có ma tinh cũng không đủ tạo thành tai họa gì.”
Long Nhất trong long nghĩ như vậy, đợi tinh thể màu đen to lớn kia bay tới
trước mặt hắn, hắn liền vươn tay ra bắt. Ai ngờ ma tinh này thoạt nhìn tựa như
một tinh thể, nhưng cũng là một trảo phá, mang theo một mùi cùng màu đen làm
ướt đầy đầu hắn. Tinh thể màu đen kia co lại 2/3, không ngừng co lại.

Lúc này tinh thể chảy ra nhanh chóng hấp thu vào trong da thịt Long Nhất. Long
Nhất gãi gãi đầu, nhìn thấy ma tinh nhiều như vậy. Không nghĩ đến thượng cổ
hung giao rốt cuộc lại không gây thương tổn tới bọn họ, liền xoay người từ
bụng nó nhảy xuống.

Mắt thượng cổ hung giao lộ ra vẻ yêu thương, thu hồi lại tinh thể màu đen vào
trong cơ thể. Bỗng nhiên đau đớn rống to lên một tiếng thê lương khiến cho ba
người Long Nhất bị dọa nhảy dựng lên.

Tư Yên theo phản xạ nhảy tới bên cạnh Long Nhất. Mà vừa rồi trong dạ dày Long
Nhất quặn lên, mang theo một mùi thơm kỳ dị, bị Tư Yên hấp thu.

Hai người không chú ý đến điều này, chỉ khẩn trương nhìn thượng cổ hung giao.
Thấy trứng trong bụng nó từng chút từng chút chui ra mới thở dài một hơi.

Hung giao rống to lên vài tiếng như thế, rốt cục một quả trứng màu trắng bạc
rơi xuống bụi cỏ. Mà nó thì suy yếu hít từng ngụm không khí. Nếu lúc này Long
Nhất tấn công nó, chắc chắn có thể đánh chết nó. Nhưng lúc này nguy hiểm đã
qua. Hơn nữa hung giao này chẳng biết khổ tu qua bao nhiêu ức năm mới có thể
đạt tới trình độ này. Giết nó thật vô ích. Huống hồ loại mãnh thú này nếu bị
giết hết, thế giới này có lẽ sẽ thiếu đi một loài động vật. Đó không phải là
điều Long Nhất muốn thấy.

Ba người không hề để ý tới thượng cổ hung giao này nữa. An Cát Lạp dẫn mọi
người đi tới trước.

Đang đi tới, Long Nhất đột nhiên thấy cả người nóng lên, trán đầy mồ hôi. Mà
ánh mắt hắn cơ hồ không thể khống chế được, cứ nhìn bộ ngực cao vút của An Cát
Lạp cùng Tư Yên. Thậm chí còng muốn lao tới hung hăng sờ mó.

Cũng không phải sắc tâm Long Nhất bộc phát. Long Nhất hiểu được bản than. Hắn
cảm giác được nội lực Ngạo thiên quyết trong toàn thân đang sôi lên. Trong đầu
tự nhiên xuất hiện một chút mơ màng.

Cùng lúc đó mặt Tư Yên cũng đỏ bừng, cả người nóng lên. Giữa hai chân bắt đầu
bắt đầu xuất hiện dấu vết…Ánh mắt nhìn về phía than hình cường tráng của Long
Nhất. Nếu hắn đè lên trên người mình….trong đầu Tư Yên đột nhiên hiện lên ý
nghĩ như vậy. Bất giác cảm thấy xấu hổ không thôi.

“Long Nhất, Tư Yên, các ngươi làm sao vậy?” An Cát Lạp nhận thấy hai người có
vẻ không bình thường liền hỏi.

“Không có. Không có gì.” Tư Yên cực lực che dấu. Nàng cũng không rõ tại sao
lại như vậy.

Long Nhất cười khổ một tiếng, nhớ tới chất lỏng của hung giao đổ đầy vào đầu
mình. Tựa hồ chất lỏng này bị bản thân mình hấp thu, sau đó sinh ra hiệu quả
rất mạnh giống xuân dược. Khiến hắn cơ hồ không khống chế được bản thân. Hơn
nữa càng muốn khống chế thì cảm giác nọ lại càng mãnh liệt.

“chất dịch trong ma tinh của thượng cổ hung giao nọ có vấn đề.” Long Nhất cố
gắng hướng ánh mắt ra nới khác, thấy bộ dáng yêu mị của An Cát Lạp liền không
nhịn đươcj muốn biến thành cầm thú. Chuyện xuân dược lúc xuyên qua dị thế hắn
đã không thể khống chế được. Hắn tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện này
phát sinh lần thứ hai.

An Cát Lạp thấy Long Nhất hít thở dồn dập, hạ thân phồng lên thật to. Đột
nhiên đỏ bừng mặt hiểu được. Giao tính vốn dâm. Chất dịch ma tinh bên tỏng nó
nhất định có hiệu quả kích tình rất mạnh.

Ngay lúc này đây đột nhiên Tư Yên kêu lên một tiếng, hai mắt đầy xuân ý nhìn
chằm chằm vào Long Nhất. Cuối cùng không chịu được lao tới ôm chặt lấy Long
Nhất. Hơi thở nam nhân từ người Long Nhất càng khiến cho nàng them mê loạn.

“Ta muốn… …cho ta……: Tư Yên nói rời rạc. Nàng không biết nàng muốn cái gì. Chỉ
biết là bản năng muốn như vậy. Biết được Long Nhất có thể đáp ứng được nàng.

Răng Long Nhất và vào nhau lập cập. Tay nắm chặt, khốn khổ khống chế dục vọng.

“Long Nhất, cố gắng nhẫn nhịn. Chuyện này do ta làm chủ. Hai người các ngươi
sau này ở cùng một chỗ.” An Cát Lạp xấu hổ, nghiêm mặt tiến lên từng bước nói.

“Ta không thể làm như vậy.” Long Nhất lạnh lẽo trả lời, lắc mình hướng phía
trước chạy như điên. An Cát Lạp này chẳng lẽ không biết nàng tới gần mình còn
có sự hấp dẫn hơn Tư Yên đối với hắn sao?

“Long Nhất.” An Cát Lạp mang theo thân thể Tư Yên đang vặn vẹo, đuổi theo Long
Nhất.

Không lâu sau, An Cát Lạp tìm thấy Long Nhất ở một chỗ tối trong rừng cây. Hắn
ngồi trên mặt đất, da toàn thân đỏ bừng, đổ mồ hôi. Thất đại thần bài xoay
tròn trên đỉnh đầu hắn, nhưng tình huống của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

An Cát Lạp cắn chặt răng, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ mấy cái lên người Tư Yên,
dùng thần lực tạm thời ngăn chặn dược lực của nàng, để cho nàng tạm thời tỉnh
táo lại.

An Cát Lạp hướng Tư Yên nói rõ sự tình. Tư Yên run rẩy thân hình

Tư Yên cúi đầu đau xót, hai hàng nước mắt chảy xuống. Không biết đau lòng vì
hắn hay là vì bản thân mình.

“Đi. Ta nguyện ý……” Tư Yên nhẹ giọng nói.

“Ngươi tự mình nói với hắn. Nếu không hắn sẽ không đồng ý.” An Cát Lạp giúp Tư
Yên đi tới ngồi xếp bằng trước mặt Long Nhất. Một đạo thần lực đánh tới.

Long Nhất mở hai mắt đã hừng hực lửa dục. Trong đầu bảo trì một tia thanh tỉnh
cuối cùng.

“Đi. Các ngươi mau đi đi.” Long Nhất cơ hồ rống lên.

“Long Nhất. Ngươi là một tên hỗn đản. Ta bây giờ nói cho ngươi biết, bổn công
chúa nhất định muốn ngươi.” Tư Yên nhìn Long Nhất quát. Dược lực tản ra áp chế
thần lực của An Cát Lạp. Nàng nhằm hướng Long Nhất xông tới.

Long Nhất vừa nghe Tư Yên nói vậy, một tia kiên trì cuối cùng biến mất. Quần
áo bay đầy trời, hai thân thể rất nhanh hướng tới nhau.

An Cát Lạp xoay người chạy đi. Phía sau truyền lại tiếng rên rỉ khiến cho trái
tim vốn bình tĩnh nhiều năm của nàng chợt rung động.

Tư Yên xinh đẹp tuyệt luân, eo thon nhỏ, hai chân thon dài, là vưu vật khiến
cho nam nhân mê say. Da thịt nàng trắng như tuyết, quả thực là kiệt tác của
tạo hóa.

Theo trung kích mãnh liệt của Long Nhất, hai người kết hợp chặt chẽ với nhau.

An Cát Lạp nghe thấy âm thanh va chạm vào nhau truyền lại từ phía sau, tâm
trạng giống như bị ngàn con kiến cắn. Nàng cố tình bỏ đi nhưng lại lo lắng,
đành phải ở gần bảo vệ chỗ này.

Thật lâu sau An Cát Lạp cắn đôi môi đỏ mọng, đuwa tay che mắt lại, xoay người
đi. Ánh mắt rất nhanh nhìn thấy từng động tác của thân hình Long Nhất, khiến
cho nàng khiếp sợ rung động như đang giao hợp. Bất tri bất giác hai chân khép
lại. Trong đầu lại mơ tưởng tới Long Nhất.

Hai canh giờ, cũng không biết Tư Yên như thế nào cũng dịu xuống. Cuối cùng mặc
cho Long Nhất làm. Mà lúc này Long Nhất mới kêu rống lên một tiếng, phát tiết
ra. Hai người trở thành một đôi. Nghe thấy tiếng hít thở, rồi ngủ say.

Dưới nguy cơ bốn phía mà hoan ái ở Tà ác cấm khu, sợ rằng Long Nhất cùng Tư
Yên từ cổ chí kim đến giờ là đôi duy nhất.

An Cát Lạp xuất ra một kiện trường bào phủ lên trên người hai người, có chút
ngây ngốc. Ở dưới hạ thân lành lạnh. Xuân mộng đã qua, chỉ còn lại lo lắng
buồn phiền.


Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.