Long Nhất từng nghe có người nói thiên sứ một khi cánh chuyển sang hắc sắc
chính là phản nghịch lại thần giới-đọa lạc thiên sứ.
Thập dực thiên sứ đột nhiên vung tay lên, đại môn bị tàn phá hơn mười trượng
đóng lại.
Đôi mắt Long Nhất nhảy lên, cơ thể khẩn trương, tinh thần đề lên cao nhất,
chuẩn bị tùy thời tiến hành công kích, nhưng bề ngoài vẫn không lộ nửa điểm,
hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai?” thanh âm già nua Thập dực đọa lạc thiên sứ vang lên, tựa hồ đang
hỏi một vấn đề thâm ảo.
“Thời gian đã quá lâu, đã lâu rồi ta quên chính mình là ai? Quên chính mình vì
cái gì tồn tại.” Thập dực đọa lạc thiên sứ lắc đầu thở dài, xem ra đối với
Long Nhất không có ác ý.
Quên? Long Nhất không nghĩ lại gặp phải đáp án như thế này, đang lúc hắn muốn
hỏi làm sao nơi đây lại tràn ngập hài cốt, đôi mắt thập dực đọa lạc thiên sứ
lại lộ ra sát khí, hắn chậm rãi nói: “Tuy ta quên rất nhiều việc, nhưng ta
biết, phàm bất cứ kẻ nào xâm nhập vào điện này đều theo luật xử tử.”
Chữ ‘tử’ trong miệng đọa lạc thiên sứ vừa xuất ra, Long Nhất thân như thiểm
điện, lôi thần chùy xuất hiện nơi tay, mang cuồng bạo năng lượng hung hăng
đánh tới đọa lạc thiên sứ.
“Oanh” một tiếng, trên người đọa lạc thiên sứ nổi lên một tầng hắc sắc năng
lượng tráo nhàn nhạt, nơi tay phải Long Nhất bị xiết chặt, cảm thấy tình hình
không ổn, càng khôn đại na di lập tức vận chuyển cực hạn, thân hình biến mất.
Một lũ hắc sắc nhàn nhạt mang không gian nơi hắn vừa biến mất phá nát.
Long Nhất xuất hiện cách đó năm mươi thước, mặc vào lôi thần sáo trang ngân tử
sắc, vẻ mặt lạnh lùng nhìn vào đọa lạc thiên sứ, trong lòng cấp tốc suy nhĩ
phương pháp thoát khỏi nơi đây. Rất rõ ràng, thập dực đọa lạc thiên sứ không
phải là kẻ mà hắn có thể phản kháng. Vừa rồi hắn chỉ cần chậm một chút, thân
thể trọng thương hoặc tàn phế là hoàn toàn có thể xảy ra.
“Ngươi làm ta có chút ngạc nhiên. Tiểu tử kia, bất quá thế nào thì ngươi cũng
phải chết.” thanh âm già nua đọa lạc thiên sứ nói.
“Hắc hắc, có bao nhiêu cánh thì ngươi cũng là điểu nhân, bằng vào điểu nhân
như ngươi cũng đòi giết ta?” Long Nhất hắc hắc cười nói, tựa hồ muốn chọc giận
hắn.
Đọa lạc thiên sứ trở nên giận dữ, mười cánh vừa xuất, không gian đại điện như
đọng lại, khiến kẻ khác không thể hô hấp.
Long Nhất quát lạnh, trên người hiện lên thất thải hoa quang, như thể chán
sống hướng đọa lạc thiên sứ phát động công kích.
Song thủ đọa lạc thiên sứ đánh ra, mười đạo hắc mang vặn vẹo quấn quanh Long
Nhất. Đối với hắn mà nói, thực lực của Long Nhất căn bản không tạo thành uy
hiếp.
Lúc này, tâm niệm đọa lạc thiên sứ vừa động, bỗng nhiên xoay lại sau lưng, đại
thủ như đạn đánh tới, điểm phân thân tiểu kỹ xảo không thể gạt được hắn.
Nhưng đại thủ đọa lạc thiên sứ như đánh vào không khí, còn bản thân hắn trở
nên đau đớn vội vọt ra. Vật xán lán tại trung ương đã nằm trong tay Long Nhất.
Nguyên lai hắn ta tại thời điểm sinh mạng nguy cấp còn có tâm tư đoạt bảo.
Kỹ xảo Long Nhất rất đơn giản. Trước mặt đọa lạc thiên sứ phát động công kích,
một năng lượng phân thân phía sau đánh bất ngờ. Theo tâm lý chung, bản năng
cho rằng Long Nhất tiến công trước mặt chỉ là hư chiêu, còn phía sau mới là
thật. Lúc đọa lạc thiên sứ xoay người ra sau thì cũng là lúc hắn đắc thủ.Đọa
lạc thiên sứ không tưởng đến mức này còn có thể mắc mưu.
Long Nhất tự biết không thể đánh lén đắc thủ đọa lạc thiên sứ, mục tiêu của
hắn chính là phiến kim sắc kia.
Đọa lạc thiên sứ hoàn toàn bị chọc giận. Tiếng hống giận khiến tòa cự điện lay
động, tràn ngập tử khí làm người khác sợ hãi.
Long Nhất nhếch miệng,khi công kích đọa lạc thiên sứ đến gần thì quang mang
chợt lóe, cả người bị hút vào bên trong thần bí cự thạch.
Đọa lạc thiên sứ nhìn thấy cự thạch trông giống đầu lâu, đột nhiên hống to một
tiếng, như nổi điên công kích khối cự thạch này.
Trốn bên trong cự thạch Long Nhất có thể cảm thấy chấn động kịch liệt. Tuy nói
cự thạch này là phòng ngự cấp thần khí, nhưng trước sự điên cuồng công kích
của đọa lạc thiên sứ, chiếu theo cường độ cứ tiếp diễn xem ra cự thạch cũng
không chịu được bao lâu.
Bất quá Long Nhất không một chút kinh hoảng, định thần quan sát những điểm như
vũ trụ bên trong cự thạch. Quỹ đạo của những tinh tú này đến cùng có ý nghĩa
gì?
Đọa lạc thiên sứ hoàn toàn điên cuồng, đôi mắt u lục chuyển sang huyết sắc,
hủy diệt cự thạch này là ý niệm duy nhất trong đầu hắn.
Một lũ linh vụ nhũ bạch sắc cực hẹp theo khe hở cự điện ra ngoài, tạo thành
một thân ảnh nhỏ chạy như điên. Đến bên vách vực sâu đem truyền tống quyển
trục ra, lập tức xuất hiện một cái truyền tống trận. Sau đó quang mang chợt
thiểm, thân hình Long Nhất liền xuất hiện. Trên mặt thần bí cự thạch rõ ràng
đã xuất hiện vết rách.
Long Nhất thân đã ra ngoài mà lòng còn sợ hãi. Nếu duy trì thêm một chút nữa,
cự thạch chắc chắn vỡ vụn, hắn khi đó sẽ bị đọa lạc thiên sứ điên cuồng đánh
thành từng mảnh nhỏ.
Xa xa hắc khí xung quanh cự điện di tán, khẽ lung lay, bỗng nhiên nổ vang một
tiếng kinh thiên động địa, cự điện thành hóa thành mảnh phế khư. Dư chấn khiến
vô số thi hài bắn ngược lên. Đến khi vụ khí khủng bố tiêu tán, ngàn vạn thi
hài mới dần rơi xuống như thiên nữ tán hoa, vô cùng hùng tráng.
“Tiểu yêu nữ kia mong là không có chuyện gì a.” Long Nhất chợt nhớ Tư Yên lúc
đó vẫn còn bên ngoài cự điện. Ý niệm chợt lóe, bụi mù trên cự điện tiêu tán,
thân ảnh thập dực đọa lạc thiên sứ biến mất không thấy.
Một lúc lâu sau, Long Nhất chập rãi đi đến một đống đổ nát của cự điện. Nhớ
đến bộ dáng đọa lạc thiên sứ thất thần. Nghĩ đến khí tức cự thạch cùng với
hình dáng mơ hồ kia, hắn đoán chủ nhân cự thạch cùng đọa lạc thiên sứ hẳn là
có thâm cừu đại hận a.
Đến một bên phế khư, hoa lạp một tiếng, một bóng đen phóng lên cao, lung lay
một lúc rồi rơi xuống, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Đó chính là thân ảnh của
đọa lạc thiên sứ vừa nổi điên khi nãy.
Long Nhất vừa thấy hắn còn sống, lập tức lui về phía sau nhanh như chớp, sợ
đọa lạc thiên sứ biến thái kia lại tiếp tục công kích.
“Tiểu tử, ngươi đứng lại, ta sẽ không làm ngươi thương tổn đâu.” Thanh âm già
nua Đọa lạc thiên sứ vang lên, mang theo vô tận thương tang, tâm thần dần an
định.
Long Nhất nghe thế liền dừng lại, cũng không hoàn toàn tín nhiệm hắn. Nhưng
với thực lực của đọa lạc thiên sứ cho dù hắn chạy đến chỗ nào, đọa lạc thiên
sứ muốn đem hắn vào tử địa là hoàn toàn có khả năng.
Long Nhất đánh giá đọa lạc thiên sứ, đôi mắt u lục mang vẻ thương tang, tựa hồ
như nhớ lại chuyện xưa không thể kìm nén.
“Tiểu tử, hiện tại là thần lịch năm bao nhiêu rồi?” Đọa lạc thiên sứ hỏi.
“Thần lịch? Ta không biết, ta từ Thương Lan đại lục đến.” Long Nhất nhún vai.
Thần lịch theo hắn nghĩ chính là cách tính thời gian của thần giới. Bất quá
hắn vừa sơ nhập thần giới thì làm sao biết nhiều ít bao nhiêu năm a.
“Thương Lan đại lục? Là thế giới nào? Trước kia không không nghe nói đến
Thương Lan đại lục a.” Đọa lạc thiên sứ nói.
Long Nhất mang sự tình nói một lần, còn đề cập đến thần ma đại chiến mười vạn
năm về trước.
Đọa lạc thiên sứ trầm mặc hồi lâu, cảm thán: “Không nghĩ đã qua lâu như vậy.
Thần giới dĩ nhiêu điêu linh tới tận đây. Thất đại chủ thần mà không đánh lại
ma giới một bầy tiểu trùng tử. Nếu không phải vì tên gia hỏa hắn, thần giới
làm sao luân lạc đến thế này.”
“Ngươi nhớ lại sự việc trước kia?” Long Nhất hỏi.
Đọa lạc thiên sứ gật đầu, thở dài: “Nhớ lại thì làm sao, ta như đèn dầu đã
cạn, sẽ nhanh chóng biến mất tại thế giới này thôi.”
Long Nhất đột nhiên rùng mình. Hắn còn muốn thập dực đọa lạc thiên sứ khôi
phục tự thân xuất mã, xem thiên ma vương phản khán như thế nào, không nghĩ tới
hắn lại như đèn dầu sắp tắt.
“Ha ha ha, cũng thế thôi, cũng thế thôi. Huynh đệ bằng hữu khi xưa đều thành
bạch cốt, ta sống cô độc ở đây phỏng có tác dụng gì.” Đọa lạc thiên sứ đột
nhiên cuồng tiếu nói.
“Tiểu tử, ngươi thành thật nói cho ta, cự thạch đầu tượng kia ngươi từ đâu mà
có?” Đọa lạc thiên sứ mỉm cười hỏi.
“Tại bên trong huyệt động Thương Lan đại lục.” Long Nhất trả lời thật thà.
“Có thể hay không cho ta xem.” Đọa lạc thiên sứ nói.
Long Nhất không nghĩ tới thạch đầu còn có quá khứ.
Đọa lạc thiên sứ cầm cầm đầu tượng đã thu nhỏ nhìn một lúc, vẻ mặt thập phần
phức tạp, có vẻ hoài niệm, thống hận cùng một tia khổ sở không thể nói rõ.
“Quả nhiên là của hắn. Ai, sáng chế thần, ha ha, trước sau gì thì cũng trở
thành bạch cốt mà thôi. » Đọa lạc thiên sứ thở dài, rồi đột nhiên lại cười,
lời nói có vẻ thê lương.
Long Nhất nghe được danh xưng sáng chế thần không khỏi dỏng tai lên. Nhưng
trông bộ dáng của đọa lạc thiên sứ hắn không dám chen ngang. Có lẽ thần giới
khi xưa là một loại thần thoại dị thường phấn khích, bất quá kết cục vô cùng
thê thảm.
Đôi mắt đọa lạc thiên sứ đẫm lệ, giọt nước mắt như pha lê chảy xuống, phanh
một tiếng biến thành bảo thạch tỏa ra năng lượng ba động quỷ dị. Ngàn năm sau
xuất hiện một cây thần khí hắc ám ma trượng tên gọi “đọa lạc thiên sứ chi lệ”,
nghe nói được khảm giọt lệ của thập dực đọa lạc thiên sứ, qua bao nhiêu năm
tháng vẫn xưng danh đệ nhất thần khí không thể thay thế. Đương nhiên, đó là
chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
“Tiểu tử, ngươi kể cho ta thần ma đại chiến và những chuyện xảy ra sau đó
xem.” Một lúc sau đọa lạc thiên sứ bình tĩnh nói.
Long Nhất mang chiến trường thần ma đại chiến đề cập lại một lần, thuận tiện
nói luôn cách nhìn của hắn.
“Ta cũng không hiểu, cả thần giới cũng không biết ma giới nằm ở đâu, trên đời
này quả thật còn có chuyện gì đáng buồn cười hơn thế.” Long Nhất khó chịu nói.
“Hừ hừ, ma giới vốn là không gian do thần giới phát hiện ra. Bởi vì lúc đầu
hắc ám ma khí rất nặng, ma thú phần đông theo đó mà mệnh danh ma giới. Thần
giới vậy mà không biết ma giới ở đâu? Vô lý.” Đọa lạc thiên sứ tức giận đứng
lên, mười cánh duỗi ra, khí thế kinh thiên.
“Tiểu tử, ngươi có muốn nghe cố sự không?” Đọa lạc thiên sứ thu diễm khí tức
thở dài.
Vừa nghe đọa lạc thiên sứ muốn nói về bí mật thần giới, Long Nhất đương nhiên
là phải chú ý.