Long Nhất một phen cảm khái, đi đến cổ truyền tống ma pháp trận phía hậu sơn.
Bằng với hiểu biết ma pháp trận cùng với thực lực của hắn hôm nay, muốn mở ra
truyền tống trận vô cùng dễ dàng.
Đi được một đoạn, khẽ nhíu mày, nhìn về phía bên trong một bụi rậm. Ở đó có
một tia khí tức ba động mơ hồ quỷ dị.
Long Nhất bước đến, tia khí tức này mang một cảm giác quen thuộc, nhưng không
lần ra đầu mối.
Chỉ thấy thân hình Long Nhất nhoáng lên một cái đã biến vào bụi cỏ bên trong.
Một tiểu sư tử lông trắng như tuyết đang mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn,
cái đuôi nho nhỏ không ngừng ngoe nguẩy.
“Ô ô…” Tiểu sư tử như chú chó con khẽ kêu lên hai tiếng, tứ chi nho nhỏ bước
đến, cạ đầu vào khố giác Long Nhất.
Long Nhất ngưng tụ nội lực trong tay nhưng chưa phát ra. Từ trên tiểu sư tử
hắn có thể cảm nhận được một cỗ tà ác cùng thuần tịnh khí tức. Chưa biết rõ
lai lịch của tiểu tử này trước, hắn không có một chút khinh tâm.
Tiểu sư tử tò mò một hồi lâu, đối với ngoa tử cùng khố giác sinh ra nồng hậu
hứng thú. Thỉnh thoảng dùng móng vuốt khẽ khều mấy cái, cái miệng nhỏ thì cắn
cắn khố giác xé ra.
“Tiểu tử kia, ngươi từ nơi nào đến đây?” Long Nhất khom lưng ôm tiểu sư tử
đứng lên, cau mày khẽ hỏi.
Tứ chi tiểu sư tử quơ quào lung tung, vẻ mặt đáng thương nhìn Long Nhất, biểu
tình thập phần nhân tính hóa.
Long Nhất xuất ra tinh thần lực thăm dò, nhưng khi đến ma tinh hạch sâu bên
trong đầu tiểu sư tử, tinh thần lực như thạch trầm đại hải biến mất vô ảnh vô
tung. Nếu không phải tiểu sư tử sở hữu thiên sinh phòng hộ năng lực, thì chắc
chắn đã bị người lộng quá tay chân. Bất luận là phương diện nào, đều chứng
minh tiểu sư tử bất phàm, hoặc là bản thân bất phàm, hoặc là chủ nhân của nó
bất phàm, hơn nữa trên người nó còn có khí tức ba động quỷ dị, khiến cho Long
Nhất cảnh giác vạn phần.
“Tiểu Tuyết Nhi, Tiểu Tuyết Nhi… ngươi ở đâu…” Lúc này, một thanh âm thiếu nữ
từ xa xa theo sườn núi truyền đến. Thanh âm vô cùng thanh thúy, nhưng nét lo
âu khiến cho thanh âm trở nên khô khốc, mất đi sự mượt mà của một thiếu nữ.
Lúc này, tiểu sư tử trong tay Long Nhất nhất thời hưng phấn, kêu ô ô vài
tiếng, ra sức giãy dụa.
Xem ra, thiếu nữ kia chính là chủ nhân của tiểu sư tử tên gọi Tiểu Tuyết Nhi.
Mục quang Long Nhất chợt lóe, mang tiểu sư tử đi ra, hắn cũng muốn nhìn một
chút xem thiếu nữ kia là thần thánh phương nào.
Rất nhanh, một thân ảnh yểu điệu xuất hiện trước mặt Long Nhất. Tiếng kêu của
tiểu sư tử khiến nàng càng thêm gấp gáp.
“Tiểu Tuyết Nhi, tỷ tỷ tìm được ngươi rồi, lo đến chết mất.” Thiếu nữ thấy
tiểu sư tử trong tay Long Nhất, vội càng chạy tới, đoạt lại tiểu sư tử ôm vào
lòng ngực, vùi đầu vào mặt nó.
Tiểu sư tử dùng đầu lưỡi liếm liếm lệ châu trên mặt thiếu nữ, ô ô kêu nhỏ ra
điều an ủi.
Long Nhất lẳng lặng đứng đó, tinh tế đánh giá thiếu nữ, một chỗ cũng không
buông tha. Không thể nghi vấn, thiếu nữ này rất đẹp, thân thể hoàn mĩ, ngũ
quan tinh tế. Thuần khiết trong sáng. Như hòa hợp cùng tiểu sư tử trong lòng
nàng. Nhưng thế gian tuyệt sắc trước mặt Long Nhất mang lại một nét quyến rũ
rất riêng. Nàng không có yêu mị của Mộc Hàm Yên, không có anh khí của Bắc
Đường Vũ, không có điềm đạm của Vô Song, không có nhu hòa của Ti Bích, chỉ là
một người hết sức bình thường, nhưng lại mang đến cho người khác một cảm giác
trìu mến cùng một nỗi buồn man mác.
Một lúc lâu, thiếu nữ tựa hồ cảm giác được mục quang của Long Nhất. Vừa cất
đầu nhìn nhau, thân hình khẽ chấn động. Không hiểu sao ánh mắt nhu hòa của nam
nhân kia lại như có thể nhìn thấu vào sâu bên trong linh hồn của nàng, hết
thảy bí mật trước mặt hắn tựa hồ không chỗ nào có thể che đậy.
“Thái… thái tử điện hạ…” Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, líu ríu mở miệng nói.
Long Nhất thu hồi mục quang thăm dò, khẽ mỉm cười gật đầu. Giờ đây cả đại lục
đâu đâu cũng có người ngưỡng mộ họa chân dung hắn, giờ tìm ra được một người
không nhận ra hắn thật có điểm khó khăn.
“Ngươi là đệ tử thánh ma học viện?” Long Nhất cười một tiếng hỏi.
“Đúng vậy, thái tử điện hạ, ta là học sinh cao cấp thủy hệ ma pháp thánh ma
học viện, nghe nói thái tử điện hạ cũng từng… ở ban này.” Thiếu nữ đỏ mặt nói,
làm cho người khác vừa nhìn liền phải ngưỡng mộ Long Nhất.
“Ồ, vậy sao? Ngươi tên là gì? Tiểu sư tử là của ngươi phải không?” Long Nhất
cũng thân mật hỏi lại.
“Hồi thái tử điện hạ, ta tên gọi Tư Yên, Tiểu Tuyết Nhi là do ta nuôi dưỡng từ
ba năm trước, khi đó nó còn chưa mở mắt ấy chứ, không biết vì sao lại bị vứt
đi?” Tư Yên hướng đôi mi thanh tú nói.
“Nếu không phải như thế, Tiểu Tuyết Nhi sao lại có thể bên cạnh ngươi, đây
cũng là duyên phận.” Long Nhất cười một tiếng nói, vẻ mặt tươi cười cũng có
chút kỳ quái.
« Cứ cho là vậy đi a. » Tư Yên gật đầu, hỏi tiếp : « Thái tử điện hạ sao lại
đến thánh ma học viện ? Sao ta không nghe học viện lão sư nói qua ? »
“Ta muốn thông qua học viện cổ truyền ma pháp trận tiến vào mê huyễn sâm lâm.”
Long Nhất cười một tiếng nói.
“A… học viện cử hành mạo hiểm đại hội tại mê huyễn sâm lâm kia a, ta từng nghe
nói qua chuyện của thái tử năm đó.” Hai mắt Tư Yên sáng lên như hai ngọn lửa.
“Đúng vậy, ngươi đã từng đi qua sao?” Long Nhất cười một tiếng hỏi.
“Vẫn chưa, mạo hiểm đại hội hai năm một lần, ta còn phải đợi đến năm sau.” Đôi
mắt Tư Yên lóe lên một điểm, hướng Long Nhất nói.
“A a, vậy ngươi có muốn đi trước dành thời gian thể nghiệm không?” Long Nhất
cười một tiếng hỏi.
“Ta… ta thật sự có thể đi sao?” Tư Yên vui mừng nói, hưng phấn nhìn Long Nhất,
mang theo một tia hy vọng.
“Đương nhiên.” Long Nhất nhún vai, tươi cười nói.
Long Nhất mang Tư Yên đi đến cổ truyền ma pháp trận phía hậu sơn, tiểu sư tử
cũng theo sát bên chân Tư Yên.
Long Nhất mang ra một đống ma tinh hạch bố trí. Tư yên nhìn bóng lưng của hắn,
đôi mi thanh tú vừa nhíu. Kẻ được xưng là nam nhân cường đại nhất thế giới này
tựa hồ điều gì cũng có thể nhìn thấu, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ
cái gì cũng không biết rõ lắm. Đây đều là do sau khi nàng tu luyện thành công
Thiên ma nhãn mà sinh ra cảm giác, từ một kẻ mà nàng vô cùng thống hận- phụ
thân ma giới chi vương thiên ma vương.
Tư Yên chính là nhi nữ duy nhất của thiên ma vương, bất chấp phản đối của phụ
thân đến Thương Lan đại lục kiến thức thực lực của Long Nhất, tiếp cận Long
Nhất không phải tự nhiên, mà đó là một nhiệm vụ của nàng.
Theo truyền tống ma pháp trận khởi động, hai người biến mất vào bên trong bạch
quang.
Mê huyễn sâm lâm vẫn như cũ, không có bất luận thứ gì thay đổi. Một tầng mê vụ
nhàn nhạt trôi nổi khắp bên trong, thụ mộc thân ảnh mờ ảo, nhìn không thấy
cuối.
Nhớ lại lần đầu tại mê huyễn cùng Thủy Nhược Nhan, Lâm Na, Long Linh Nhi,
Phong Linh, Nhân Nhân, Long Nhất khẽ cười một cái. Khi đó Thủy Nhược Nhan cùng
hắn vẫn là mập mờ đạo sư, Phong Linh nữ cải nam trang, Nhân Nhân bị vây trong
lưới tình. Tại bên trong mê huyễn sâm lâm Long Nhất còn phát hiện địa tinh,
phát hiện Hỏa diễm sơn trang cùng Băng tuyết thần điện di tích ngàn năm đại
chiến, phát hiện đứa con trên trời rơi xuống Nữu Nhi, kinh ngộ long tộc Liễu
Nhứ, tại bên dưới nham thạch gặp gỡ điêu tượng hỏa thần Sí Diễm, thu phục thần
thú hỏa kỳ lân.
Nhiều năm quá khứ trôi đi, vật đây còn người đã vắng, thoáng cái đã mười năm,
quá nhiều chuyện phát sinh, hết thảy đều khắc sâu trong lòng, giờ hình thành
một chuỗi ký ức vô cùng quý giá.
Tư Yên nhìn Long Nhất mang theo một tia mỉm cười xa xăm, mặt dù nàng từ trước
đã đối với người này tiến hành nghiên cứu, nhưng vẫn không hiểu được đằng sau
vẻ mặt tươi cười của hắn mang ý nghĩa như thế nào.
“Tư Yên, phụ mẫu ngươi đâu?” Long Nhất đột nhiên hỏi.
Tư Yên ngẩn ra, một lúc lâu cúi đầu nói: “Nương thân cùng phụ thân của ta đã
quá thế, ta là cô nhi, được một gia gia hảo tâm nuôi dưỡng.
“Vậy ngươi nhất định rất yêu gia gia đúng không?” Long Nhất cười một tiếng
hỏi, ánh mắt như kỳ dị nhìn cô gái.
“Đúng vậy, ta rất yêu thương hắn.” Tư Yên trả lời không chút ngập ngừng.
“Thế nhưng, ta nhìn từ đôi mắt của cô không thấy được một tia yêu thương nào
cả.” Long Nhất đột nhiên ngưng cười, ánh mắt thoáng chốc lợi hại.
Đôi mi thanh tú Tư Yên có chút mê hoặc nói: “Thái tử điện hạ, ta không biết
người đang nói cái gì?”
“Ha ha, không cầu cải trang nữa, một người có yêu thương, trong lòng nhất định
sẽ ấm áp, không phải băng lãnh không có một tia ôn độ. Không thể không nói,
ngươi cải trang hoàn toàn thất bại, cả cảm tình của một thiếu nữ bình thường
ngươi cũng không có. Vốn ta muốn xem ngươi rốt cuộc chơi đùa đến cái dạng nào,
bất quá khả năng biểu diễn của ngươi khiến ta không có một chút hứng thú. Nói
đi, rốt cuộc ngươi là ai? Tiếp cận ta nhằm vào mục đích gì?” Long Nhất cười
băng lãnh, hắc mâu như một cái hắc động nhìn chằm chằm Tư Yên.
Nét mặt Tư Yên đột ngột thay đổi, cuối cùng hóa thành một phiến băng lãnh, như
một bức băng điêu không có chút cảm tình, bên trong đôi mắt cơ hồ chợt lóe vài
tia huyết sắc quang mang.
“Thái tử điện hạ quả nhiên ánh mắt tinh tường, sao không đoán luôn thân phận
cùng mục đích của ta?” Tư Yên vuốt ve bộ lông tiểu sư tử trong lòng ngực, thản
nhiên nói.
“Có lẽ ngươi từ ma giới… là thiên ma vương phái ngươi đến để trở thành nô tì
bên cạnh ta…” Long Nhất suy nghĩ trong chốc lát, cười nói một cách vô hại. Kỳ
thật cũng không khó đoán. Địch nhân đứng đầu của hắn hiện nay chính là thiên
ma vương, mà thiếu nữ cải trang dù vô cùng sống động, biểu đạt tâm tình thì
tinh thần ba động cũng rất phù hợp, nhưng hắn rõ ràng ‘nghe thấy’ huyết tinh
băng lãnh khí tức bên người nàng ta. Chính đôi mắt đã tố cáo sự ngụy trang đó.
Hơn nữa trên người tiểu sư tử còn tồn tài thuần khiết cùng tà ác quỷ dị khí
tức khiến hắn không thể không nghi ngờ.
“Ngươi rất thông minh, bất quá chỉ đúng được một phần, còn lại ngươi đã đoán
sai. Thiên ma vương? Hắn có tư cách sai khiến ta sao?” Tư Yên hắc quang chợt
lóe, khôi phục diện mạo vốn có, tóc dài lỏa sắc, mâu tử huyết sắc quang mang,
da thịt gần như trong suốt cùng hắc sắc chỉ giáp dài mười tấc.
Long Nhất kinh ngạc. Theo ngữ khí của Tư Yên có thể thấy nàng đối với thiên ma
vương ngập trời hận ý, chẳng lẽ là một nữ nhân bị hắn bội bạc?
“Bất quá… ta không phải do tên hỗn đản thiên ma vương phái đến, nhưng cũng
giống nhau tới là để lấy mạng của ngươi.” Mâu tử của Tư Yên huyết quang đại
thịnh, hắc sắc chỉ giáp phiếm khởi một trận u mang.